Editor: Lulalina_
“Ôn tiên sinh.” Thiếu niên dùng tay nâng gương mặt, nhỏ giọng hỏi người đàn ông đang xử lý công việc bên cạnh, “Anh buổi tối hôm nay trở về sao?”
“Trở về.” Thiếu niên rất ít khi chủ động dán lên, Ôn Cảnh thấy thế liền giơ tay đem đối phương ôm vào lòng, cho tiểu bạch xà ngồi trên đùi, “Làm sao vậy? Tiểu Bạch?”
Tiểu Bạch lắc lắc đầu.
Bên hông cậu bị bàn tay to gắt gao ôm lại, ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực ấm áp của Ôn tiên sinh, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của đối phương.
“Vậy…… Ôn tiên sinh, em muốn…… Em muốn ra ngoài một chuyến.”
“Được.” Ôn Cảnh đáp, “Khi nào? Bây giờ sao?”
“Không…… Không phải……” Tiểu Bạch cúi đầu xuống, “Em…… Em muốn…… Một lát nữa sẽ đi ra ngoài……”
Nếu như trả lời bây giờ muốn đi, Ôn tiên sinh khẳng định sẽ lập tức cùng cậu ra ngoài……
Cậu vẫn là không thể lấy hết can đảm nói “Lúc Ôn tiên sinh bận rộn” ra ngoài, tâm trạng có chút uể oải.
“Ôn tiên sinh.” Tiểu bạch xà lại ủy khuất, đôi mắt ướt dầm dề, giọng nói một tiếng so với một tiếng càng thêm mềm mại, “Ôn tiên sinh.”
“Làm sao vậy?” Ôn Cảnh buông văn kiện trong tay xuống, nhìn thấy bộ dạng cậu có thể tuỳ thời khóc lên, liền vội vàng xoa xoa đầu cậu, vừa buồn cười trong lòng, “Lại đụng đầu à?”
Tiểu bạch xà rất hiếu động, thường xuyên chạm vào chỗ này chạm vào chỗ kia, sau đó lại thích chạy tới tìm hắn làm nũng, mắt to tròn rơi hạt đậu nhỏ quả thực chọt tới tim Ôn Cảnh, bất luận hắn đang bận gì đều sẽ dừng lại dỗ dành rắn trắng nhỏ.
Tiểu Bạch đáng thương cọ lòng bàn tay hắn, nghĩ đến tâm sự trong lòng, cậu càng thêm khổ sở, “Ôn tiên sinh.”
Tiểu bạch xà buồn bã vùi đầu vào lòng ngực mình, không hề mở miệng, Ôn Cảnh tưởng rắn nhỏ lại bị đụng đầu, liền không quá để ý, sờ sờ mặt cậu, “Một lát nữa bác sĩ Từ sẽ tới xem.”
Tiểu Bạch rầu rĩ không vui đáp lại, vùi mặt sâu hơn.
Cậu cho rằng hôm nay không có cách nào ra ngoài, không nghĩ tới Ôn tiên sinh giải quyết công việc đến một nửa, nhận được một cuộc điện thoại đột ngột lại vội vã rời khỏi nhà.
Tiểu Bạch ánh mắt sáng ngời, chỉ cần tránh đi người hầu của Ôn tiên sinh, cậu liền có thể ra ngoài tìm chim trĩ. Tránh đi người hầu của Ôn tiên sinh so với Ôn tiên sinh càng dễ dàng hơn, Tiểu Bạch đợi Ôn tiên sinh đi rồi liền trốn vào phòng mình. Một lát sau, từ cánh cửa phòng khép hờ, một con rắn trắng nhỏ xinh chui ra ngoài, cực kỳ nhanh nhẹn bò men theo vách tường.
Mỗi khi người hầu của Ôn tiên đi ngang qua, Tiểu Bạch sẽ vội vàng đem thân mình áp sát vào sàn nhà, giả vờ như mình cũng là một khối gạch men sứ trắng.
Thân thể cậu cùng sàn nhà trơn bóng sáng ngời gần giống nhau, cơ hồ không người nào phát hiện.
Một tuần trước.
Chim trĩ bí mật gửi cho cậu một tờ giấy, gọi mình ra ngoài cùng nó gặp mặt.
Tờ giấy chim trĩ dùng chính là mật mã loài chim mà nó đã dạy cậu, Tiểu Bạch liếc mắt một cái liền nhận ra.
Tờ giấy viết, không thể nói cho Ôn tiên sinh biết bọn họ hẹn gặp nhau, nói nhân loại rất nguy hiểm, muốn mang theo cậu rời khỏi.
Tiểu Bạch sau khi xem xong tờ giấy vội vàng giấu dưới giường.
Cậu cảm thấy chim trĩ nhất định hiểu lầm cái gì, Ôn tiên sinh đối xử với cậu rất tốt, cũng không nguy hiểm, hơn nữa Ôn tiên sinh nói, hắn không phải là người bắn chim trĩ lúc trước.
Mình nhất định phải cùng chim trĩ nói rõ ràng.
Tiểu Bạch nghĩ, cậu không muốn rời khỏi Ôn tiên sinh, cũng không muốn chim trĩ rời đi. Cậu muốn cùng Ôn tiên sinh tiếp tục sinh hoạt, cũng muốn chim trĩ có thể ở lại. Cậu thích Ôn tiên sinh, cũng thích chim trĩ.
Vì thế thừa dịp Ôn tiên sinh rời nhà, Tiểu Bạch trộm chạy ra ngoài.
Nhà của Ôn tiên sinh rất lớn, lớn đến nổi Tiểu Bạch bò rất lâu mới ra khỏi nhà Ôn tiên sinh.
Nếu như hoá thành người, cậu sẽ không phải cố sức như vậy……
Chỉ là mới vừa có ý nghĩ như vậy, Tiểu Bạch liền vội vàng lắc đầu rắn.
Không được, hoá thành nhân thân sẽ bị phát hiện.
Ra khỏi Ôn gia, Tiểu Bạch bò dọc theo đường phố.
Chỉ là bò đã lâu, cậu cũng chưa gặp được chim trĩ, đường xá càng ngày càng xa lạ.
Tiểu Bạch choáng váng.
Cậu lại dọc theo đường cũ bò trở về, nhưng lại không nhìn thấy nhà Ôn tiên sinh.
Một hồi lâu, Tiêu Bạch mới ý thức được chính mình lạc đường.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng cậu, cậu lớn như vậy cũng chưa từng rời khỏi núi mình sống, sau đó sống tại nhà Ôn tiên sinh, Tiểu Bạch cũng chưa hề đi ra ngoài.
Chỗ này là chỗ nào.
Cậu nhịn xuống nước mắt, tiếp tục bò về phía trước, muốn qua đường cái, lại thiếu chút nữa bị một chiếc ô tô đột nhiên băng ngang cán qua.
Cậu không dám qua đường cái, lại càng không dám ngây ngốc ở ven đường, sợ bị người lạ phát hiện mình.
Chỉ có thể vừa bò trong bụi cỏ vừa rơm rớm nước mắt.
Chỗ này nóng quá, cậu thật sự khó chịu.
Tiểu Bạch dùng đuôi rắn xoa xoa nước mắt.
Cậu rất nhớ Ôn tiên sinh, muốn về nhà Ôn tiên sinh.
Cũng không biết bò trong bao lâu, lâu đến mức Tiểu Bạch không tự giác được cuộn thành một vòng ngủ say trong bụi cỏ, loáng thoáng cậu nghe được một giọng nói.
“Mỗi chỗ đều phải tìm kĩ, không chỉ tìm người, còn phải tìm một con rắn nhỏ màu trắng. Rắn thường xuất hiện ở địa phương nào các ngươi liền đi địa phương đó tìm. Biết không?” Tiếng nói trầm thấp mang theo áp chế lửa giận truyền đến, Tiểu Bạch vội vàng từ trong bụi cỏ ló đầu ra, ngây ngốc nhìn người trước mắt.
“Ôn…… Ôn tổng, phía sau ngài có một con rắn màu trắng.” Một tên thuộc hạ cẩn thận nói.
Bạch xà.
Ôn Cảnh đột nhiên xoay người, tim như nghẹn lại khi nhìn thấy Tiểu Bạch.
Hắn mạnh mẽ đè xuống cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, đem tiểu bạch xà ôm vào trong ngực, mang trở về nhà.
Chờ sau khi tiến vào phòng khách không người, Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được, cậu hóa thành cơ thể người, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nước mắt tuôn rơi, vừa nức nở vừa run giọng gọi “Ôn tiên sinh”.
Khi tiểu bạch xà chịu ủy khuất cậu ấy sẽ chỉ gọi tên hắn một cách nhẹ nhàng hết lần này đến lần khác.
Nỗi hoảng sợ của Ôn Cảnh khi không tìm được thiếu niên trong nháy mắt tan biến.
Chỉ là tim hắn vẫn như cũ đập cực nhanh, ôm chặt thiếu niên vào lòng, “Tại sao ra khỏi nhà không nói cho anh, Tiểu Bạch?”
“Em nghĩ một lát liền trở lại.” Tiểu Bạch vùi đầu ở ngực hắn, sụt sịt khóc nức nở “Em cho rằng rất nhanh có thể nhìn thấy Ôn tiên sinh.”
“Tại sao đi ra ngoài.” Ôn Cảnh buông lỏng cậu ra, “Nói cho anh biết, Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch ấp úng đem nguyên nhân đi ra ngoài từ đầu tới cuối nói cho hắn.
“Tiểu Bạch.” Ôn Cảnh hỏi, “Bạn của em là chim cực lạc sao?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, “Chim trĩ có nói qua chính mình là chim cực lạc.”
Dứt lời cậu đáng thương cúi đầu, “Em không phải cố ý gạt Ôn tiên sinh, em muốn nói với cậu ấy là em thích anh, không phải muốn rời đi.”
Trái tim Ôn Cảnh bắt đầu tan chảy, lại nghe thấy tiểu bạch xà nói, “Em cũng thích chim trĩ, không muốn cậu ấy đi.”
“Em cũng thích chim trĩ?” Ôn Cảnh ôn hòa hỏi.
Tiểu Bạch không rõ nguyên nhân, chỉ là ấp úng gật đầu, nhỏ giọng nói, “Vâng, giống như thích Ôn tiên sinh.”
“Ôn tiên sinh.” Dứt lời, cậu có chút sợ sệt nhìn Ôn Cảnh, “Anh sẽ tức giận sao?”
“Em hôm nay tự ý chạy ra ngoài, còn hại Ôn tiên sinh lo lắng lâu như vậy.”
Ôn Cảnh nhẹ nhàng sờ đầu cậu, “Đương nhiên là không. Có điều, lần sau em muốn gặp bạn, chỉ cần nói với anh một tiếng là được. Anh mang em cùng nhau gặp bạn. Đến lúc đó, em cùng cậu ta giải thích rõ là được.”
Tiểu Bạch ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói “Thật vậy sao? Ôn tiên sinh.”
Ôn Cảnh gật gật đầu.
“Chính là……” Tiểu bạch xà ánh mắt lại ảm đạm xuống, “Em không biết chim trĩ ở đâu, cũng không tìm thấy cậu ấy.”
“Rất nhanh sẽ gặp lại.” Ôn Cảnh ôn nhu an ủi, “Em yên tâm ở nhà chờ tin tức, qua mấy ngày, chúng ta liền có thể nhìn thấy chim trĩ.”
Tiêu Bạch ngây thơ nhìn hắn.
Ôn Cảnh không nói chuyện nữa, chỉ là ôm thiếu niên vào phòng tắm.
Bạn của hắn mấy ngày trước dường như mất đi thú cưng rất quan trọng, Ôn Cảnh ban đầu cũng không để ý, có điều bây giờ, hắn sẽ tìm “Vật cưng quan trọng” của bạn mình trở về.
HOÀN
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc!