Lệ tần nghe được tin tức Thục phi mang thai, trong lòng nổi lên nỗi ghen tỵ. Lệ tần nghĩ vậy, lại cảm giác hoảng hốt, nàng thế nhưng cũng cảm thấy ghen tỵ, điều đó có nghĩa là sao? Nghĩa là nàng có cảm giác với Hoàng thượng, nếu không có cảm giác, thì tại sao lại ghen tỵ khi thấy hắn có con với phi tần khác cơ chứ?
Lệ tần có điểm lo lắng, phất phất tay cho cung nữ thái giám trong cung đều lui ra hết, một mình ngồi trong điện suy nghĩ lung tung. Nàng ta thế nhưng lại có cảm giác với Hoàng thượng, một mẫu nam nhân mà nàng ta nghĩ rằng nàng ta cả đời này sẽ không bao giờ yêu, một đế vương bạc tình, lại có nhiều nữ nhân như vậy, nàng ta chịu giáo dục tân tiến của hiện đại hai mươi hai năm, làm sao nhẫn nhịn được việc phu quân của mình không chỉ có một mình mình.
Lệ tần buồn bã cúi đầu nghĩ, nhưng đây là số phận của nàng ta, Hoàng thượng xem như có vẻ thích nàng ta, nhưng Hoàng thượng cũng sẽ không thể chỉ mãi mãi sủng ái một mình nàng ta, chẳng lẽ đến lúc nàng ta hoa tàn ít bướm rồi, Hoàng thượng còn thích nàng ta nữa hay sao. Lệ tần lại cẩn thận hồi tưởng biểu hiện của Hoàng thượng đối với mình, dường như không hẳn là quá yêu thích, tuy rằng Hoàng thượng liên tiếp sủng ái nàng, nhưng gần như ngoài chuyện đó ra, Hoàng thượng chẳng hề có biểu hiện nào khác, lo lắng cho nàng không, yêu thương nàng cũng không. Duy nhất có một lần đứng ra che chở nàng lúc nàng bị hãm hại, chỉ cần như vậy cũng đủ để làm nàng ta cảm động rơi nước mắt.
Nhưng nếu Lệ tần cẩn thận nghĩ lại, nếu một nam nhân thực tâm yêu thương một nữ nhân, thì nàng ta cũng sẽ không rơi vào cảnh dùng dằng một thời gian dài cũng không giải quyết được cung nữ mà Trần phi gài vào bên cạnh. Nếu Hoàng thượng thực tâm yêu thích nàng ta, lo lắng cho an nguy của nàng ta, thì những mối họa ngầm này sớm muộn đã bị Hoàng thượng diệt sạch.
Chỉ tiếc, Lệ tần trước kia cũng chỉ là một cô gái ngây thơ thời hiện đại, được bố mẹ nuông chiều ưu ái, hai mươi hai năm làm tiểu thư đài các, sống sung sướng được yêu chiều đã quen, chưa yêu đương ai bao giờ, lại càng chẳng rõ tình đời ấm lạnh. Xuyên không đến đây, đối phó với những việc khác đã đủ chật vật khó khăn, nay nam nhân kia lại có vẻ như rất yêu thích mình, thì nàng ta làm gì có nhiều tâm tư suy nghĩ cẩn thận lại nữa.
Thục phi bây giờ cũng có thai rồi, nhưng Lệ tần nàng vẫn chưa có, Lệ tần thực hoài nghi, không phải Thục phi, mà thân thể Lệ tần này mới là bẩm sinh thể chất âm hàn không thể có con hay không. Lệ tần cũng chưa tới mức biến việc có con thành tâm bệnh, ngày ngày mong ngóng, chỉ tiếc sao không sớm hoài thai long tự, hận không thể có thai.
Nhưng Lệ tần phát hiện bản thân mình có rung động với Hoàng thượng, lại nổi lên chút ghen tỵ nhỏ với Thục phi, đương nhiên cũng hy vọng bản thân mình có con.
Mặc dù Lệ tần cũng có điểm do dự, thân thể này cũng mới chỉ có mười lăm tuổi, mười lăm tuổi, ở thời hiện đại còn là một đứa trẻ.
Lệ tần có cảm giác không tưởng tượng được việc một đứa trẻ lại mang thai rồi sinh ra một đứa nhỏ, nuôi nấng đứa nhỏ đó. Lệ tần có chút phiền não nhíu nhíu mi. Thôi, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi.
Hậu cung mấy ngày này đều bình an không có sóng gió, Thục phi ở trong Khương Lạc cung bình an dưỡng thai, Chu Tử vẫn chưa có cơ hội động tay động chân nơi nào, Lệ tần ở Lệ Y điện vẫn được sủng ái như cũ, chỉ là tần vẫn là tần, được sủng ái không dứt vẫn chưa được thăng vị. Hoàng hậu chưởng quản Hậu cung, mọi thứ như cũ, Hoàng hậu hiện giờ còn đang bày ra vẻ mặt rộng lượng khoan dung. Trần phi ở Bích Vân cung thi thoảng sẽ gây khó dễ vài ba chuyện nhỏ với Lệ tần, dù sao Lệ Y điện cũng ở tại Bích Vân cung, nhưng từ trước đến nay chưa từng nháo ra chuyện lớn. Trần phi cảm thấy, hiện tại cái gai thực sự trong mắt nàng ta là Thục phi mới đúng, nên Lệ tần thuần túy chỉ là một cái bao trút giận.
Thấm thoắt, Lưu Lạc Bình đã mang thai đến tháng thứ năm, lễ mừng năm mới cũng sắp gần kề. Lưu Lạc Bình bấy lâu nay đều trốn trong Khương Lạc cung, có việc cũng kiếm cớ thân thể không khỏe mà không ra ngoài. Dù sao Lưu Lạc Bình giờ có Hoàng thượng che chở, không ai nói gì được nàng. Nhưng gần hai tháng này trôi qua, số lần phụ thân đứa bé trong bụng nàng đến thăm nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể nói là ít ỏi đến đáng thương.
Lưu Lạc Bình đôi khi ngây ngốc nghĩ ngợi sẽ cảm thấy buồn rầu, nhưng sau rồi cũng không thèm bận tâm nữa, coi như mắt không thấy, tâm không phiền. Nhưng nói thì nói vậy, chứ thực chất thực sự có thể mắt không thấy, tâm không phiền sao? Sợ là nói dối đi.
Lưu Lạc Bình biết mình chỉ cố lừa mình dối người, liền cố gắng dồn toàn tâm toàn ý vào đứa bé trong bụng, cố gắng không để ý chuyện vụn vặt xung quanh nữa, giờ, Lưu Lạc Bình gần như đối với thứ gì cũng có thái độ lạnh nhạt, chỉ trừ đứa bé trong bụng.
Tư Lạc Thành thực chất vô cùng hy vọng có thể ngày ngày đến thăm nàng, nhưng hắn biết, cho nàng quá nhiều, đến lúc đó hắn tự tay cướp đoạt hết thảy, nàng lại càng đau lòng. Hắn dằn lòng, cố gắng chỉ đến Khương Lạc cung vài lần để thăm nàng, hắn phát hiện ra, thái độ của nàng với hắn cũng dần dần lạnh nhạt, không còn vui vẻ, hạnh phúc đón tiếp hắn như trước nữa, xem như hắn tự tạo nghiệt không thể sống. Mỗi lần nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt không bận tâm của nàng, Tư Lạc Thành đều chỉ có thể cười khổ.
Hai người đều cố gắng che giấu cảm xúc thật, khi đối diện với đối phương đều cố che giấu tình cảm ấm áp của mình dưới ánh mắt lạnh nhạt, lạnh nhạt càng sâu, người càng buồn.
Thực chất, người biết rõ nhất việc làm của Hoàng thượng trở nên kỳ lạ chính là Tiểu Lý Tử, công công đã hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng lâu năm. Hoàng thượng thường ngày đều rất ít đến Khương Lạc cung, lần nào đến cũng chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt, nhưng chỉ có vị hạ nhân như Tiểu Lý Tử biết, mỗi lần đến Khương Lạc cung Hoàng thượng có bao nhiêu vui vẻ, mỗi lần chuẩn bị tiến vào, đều dừng lại hồi lâu để điều chỉnh sắc mặt, lại có khi, đêm buông xuống, Hoàng thượng đứng trước Khương Lạc cung, nhìn vào căn phòng đã tắt đèn, nơi Thục phi đang ngủ.
Tiểu Lý Tử không biết trong lòng chủ tử có khúc mắc gì, nhưng hạ nhân như hắn không có quyền dò hỏi, dù muốn biết, cũng chỉ giữ im lặng.
…
Lễ mừng năm mới được tổ chức rất xa hoa náo nhiệt, không khí vô cùng vui mừng. Lễ mừng năm mới này xem như dịp vô cùng quan trọng, Lưu Lạc Bình cũng không tiện tiếp tục lấy cớ để ở lỳ trong Khương Lạc cung.
Lần này ra khỏi cung Lưu Lạc Bình đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ thai nhi trong bụng gặp bất trắc.
Lưu Lạc Bình xét thấy thời gian đã sắp đến, liền sai Tố Ngưng và Hoàng Ly chuẩn bị cho nàng.
Hoàng Ly đứng bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi:
– Nương nương, hôm nay chủ tử muốn mặc bộ cung trang nào?
Lưu Lạc Bình hơi nghiêng đầu, đáp lại:
– Chọn bộ nào đơn giản nhưng cũng không làm mất thể diện. Dù sao cả Hậu cung này hiện tại chỉ có một mình ta có thai, nơi nơi đều có người nhìn vào.
– Vâng, nô tỳ hiểu.
Hoàng Ly từ trước dến giờ luôn là một nô tỳ nhanh nhẹn hiểu ý chủ tử, rất nhanh chóng lấy ra một bộ cung trang màu tím nhạt, chân váy có thêu hoa mẫu đơn, tay áo dùng chỉ thêu màu vàng nhạt thêu những đường nét họa tiết, đường may tinh xảo tỉ mỉ, là một bộ cung trang vừa trang nhã đơn giản, nhưng cũng không đơn giản quá mức làm mất thể diện Thục phi.
Hoàng Ly và Tố Ngưng hai người nhanh nhẹn hầu hạ Lưu Lạc Bình mặc vào cung trang, sau đó giúp Lưu Lạc Bình chải tóc. Từ khi mang thai, Lưu Lạc Bình đã không còn trang điểm nữa. Mặc dù trước kia nàng cũng rất ít trang điểm, nhưng là nếu có dịp quan trọng thì sẽ trang điểm nhẹ vài đường. Hiện giờ đứa bé trong bụng là quan trọng nhất, nàng cũng không quan tâm sắc đẹp của mình hiện giờ như thế nào.
May mắn, nhan sắc của Lưu Lạc Bình vẫn không thay đổi mấy, vẫn có vẻ xinh đẹp mỹ lệ, ngược lại có phần mặn mà hơn trước. Lưu Lạc Bình nhìn mình trong gương, cười khẽ, nàng có lẽ là nữ nhân mang thai may mắn nhất đây, lại có nước linh tuyền trợ giúp, hoàn toàn không lo lắng vấn đề nhan sắc có ảnh hưởng.
Tay nghề búi tóc của Tố Ngưng rất tốt, hơn nữa cũng là người có mắt nhìn, biết chủ tử mặc cung trang đơn giản, cũng sẽ không mong muốn có kiểu tóc cầu kỳ, nàng liền chỉ búi một kiểu tóc trang trọng nhưng tương đối đơn giản, cài một cây trâm mẫu đơn và một cây trâm hồ điệp, hoa tai hình hoa mẫu đơn.
Lưu Lạc Bình tuy không trang điểm, nhưng nhan sắc vẫn mĩ lệ như trước, đến nay, Lưu Lạc Bình có đôi lúc vẫn vô cùng tự hào, mấy năm qua, nàng vẫn là phi tần xinh đẹp nhất trong Hậu cung của Hoàng thượng, nhưng nghĩ lại lại có điểm buồn bã, xinh đẹp để làm gì cơ chứ. Cứ nhìn Lệ tần đấy thôi, nàng ta chẳng xinh đẹp, đường nét chỉ coi như hài hòa thanh tú, chẳng phải vẫn được Hoàng thượng sủng ái vô tận đấy thôi. Ngược lại xinh đẹp như nàng nhưng không có ai ngắm, thì xinh đẹp cho ai xem, xinh đẹp để làm gì.
Vì có thai nên thân thể của Lưu Lạc Bình có chút đầy đặn, mặc vào cung trang cũng không có vẻ mềm mại thanh thoát như trước nữa, cả người lại có vẻ toát ra hơi thở dịu dàng. Làm mẹ rồi, nét đẹp liền khác đi.
Người nâng kiệu đều được Lưu Lạc Bình thay bằng những thị vệ mà Hoàng thượng ban cho nàng. Lưu Lạc Bình là người có tuệ nhãn, làm sao không biết những thị vệ này không chỉ là thị vệ đơn thuần, không nói đến việc không coi ai ra gì, động một chút liền có thể đòi chém đòi giết không chớp mắt, không hề lo sợ, lại nói đến có khí lạnh bức người, uy áp khiến người khác không thể thở nổi. Nếu không phải là người đã từng trải qua chinh chiến sa trường, nhiều năm gió tanh mưa máu, thì chính là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Lưu Lạc Bình có cảm giác, ý nghĩ thứ hai của nàng có vẻ đúng đắn hơn. Dù là gì, giao cho những người này cũng có cảm giác an tâm hơn. Những người này đều có võ công cao cường, cho dù người khác hãm hại cũng sẽ tránh được.
Lưu Lạc Bình ngồi trong kiệu, trong lòng có điểm lo lắng, trong kiệu, nàng đã cẩn thận đề phòng lót rất nhiều lớp đệm, kiệu đi cũng rất vững vàng, chưa có chuyện gì xảy ra.
Lần này ra khỏi Khương Lạc cung, đối với Lưu Lạc Bình quả thật giống như đi đánh trận, nàng đã phải đặc biệt dặn dò Tố Ngưng và Hoàng Ly mỗi người đều đem theo một bình nước nhỏ chứa linh tuyền, trong người nàng cũng có một cái, chỉ sợ các phi tần khác động chân động tay hạ độc sinh non, sảy thai gì đó.
Lưu Lạc Bình lo lắng thực sự không hề dư thừa, kiệu đang đi vững vàng an ổn, Lưu Lạc Bình ngồi trong kiệu cũng rất thoải mái, thì đột nhiên kiệu lệch hẳn về một bên, Lưu Lạc Bình cũng không giữ được vững vàng mà người nghiêng sang một bên, đập nhẹ vào thành kiệu. Trong suốt quá trình đó, Lưu Lạc Bình đều ôm chặt lấy bụng, chỉ sợ đứa bé trong bụng có vấn đề gì.
Đến tận lúc kiệu đã ổn định lại rồi, Lưu Lạc Bình vẫn chưa hết hốt hoảng, tim đập thình thịch, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. Lưu Lạc Bình nghĩ lại mà sợ, cả người lại run rẩy không ngừng, giọng nói vọng ra ngoài cũng có chút bất ổn:
– Tố Ngưng, Hoàng Ly, chuyện gì vậy, dừng kiệu đi.
Kiệu được đặt xuống một chỗ vô cùng vững vàng, Lưu Lạc Bình vẫn ngồi an ổn trong kiệu, thầm may mắn đứa bé trong bụng không có vấn đề gì. Tố Ngưng ở bên thành kiệu, hơi khom người thấp giọng nói:
– Nương nương, có dầu trên đường đi.
Hai mắt Lưu Lạc Bình mở to, giận dữ đến cực điểm, Hậu cung phi tần vẫn không muốn tha cho nàng phải không, là kẻ nào, là kẻ nào gan lớn như vậy, định cướp đoạt đứa trẻ trong bụng nàng sao?! May là nàng đã đề phòng trước, người khiêng kiệu đều là thị vệ mà Hoàng thượng đặc biệt phái tới, võ công cao cường, vừa rồi kiệu bị nghiêng chắc hẳn là do không cẩn thận trượt chân, nhưng may mắn nhờ võ công tốt mà giúp nàng thoát nạn.
Lưu Lạc Bình nhíu chặt mày, ánh mắt đã thẫm lại, móng tay sâu kín găm vào lòng bàn tay. Nàng hơi hé môi, thấp giọng nói với Tố Ngưng bên ngoài:
– Quan sát địa hình ở đó đi.
Tố Ngưng nghe chủ tử nỏi, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận suy nghĩ lại, vội vàng quay trở lại vị trí có dầu trơn trượt kia, không ngờ tới chỗ này có không ít viên đá sắc nhọn. Người ra tay lần này thật độc ác, sợ những người khiêng kiệu cho chủ tử không bị dầu làm cho trượt chân thì cũng bị mấy viên đá sắc lẹm này đâm vào lòng bàn chân đến ứa máu, lúc đó khiêng kiệu làm sao vững vàng được nữa. Lại còn đề phòng bất trắc đến mức như vậy, bình thường đi qua con đường này lát gạch đá tương đối bằng phẳng, nhưng xen giữa những viên gạch có cả cỏ dại, rải xuống đây vài viên đá sắc nhọn như vậy, trong đêm tối không để ý kĩ cũng không thấy được, tâm địa thật tàn nhẫn.
Hoàng Ly ở lại bên cạnh canh kiệu, thấy Tố Ngưng đi mấy bước liền trở về, vẻ mặt vô cùng xám xịt, thấp giọng báo cáo với chủ tử vẫn còn ngồi trong kiệu:
– Chủ tử, dưới đất có lẫn đá vô cùng sắc nhọn.
Lưu Lạc Bình nghe vậy, sắc mặt hơi tái, người ra tay lần này thật độc ác, thực sự nghĩ Thục phi nàng hiện giờ không thể làm gì được sao, ngây thơ quá rồi. Trong mắt Lưu Lạc Bình hiện lên tia hung ác, nở nụ cười nhàn nhạt, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong, dung nhan xinh đẹp tản mát ra hơi thở yêu mị kiều diễm, lại tràn ngập âm mưu và nguy hiểm.
Tố Ngưng ghé tai vào bên cạnh kiệu, nghe thấy giọng nói của chủ tử truyền ra đặc biệt lạnh:
– Có người tốn công tốn sức sắp đặt cho chúng ta như vậy, nếu chúng ta không bị hao tổn gì, thực sự là quá phụ lòng người đó rồi.
Tố Ngưng ở bên khẽ phụ họa:
– Nương nương nói phải, là do người khác bất nhân trước, nương nương cũng không thể quá mềm lòng.