Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 4: Mê phim



Tháng Hai.

Trời đầy mây, chưa đến sáu giờ đã tối, không khí đầy hơi ẩm. Một trận gió ngắn thổi vào tóc tôi, hất tung mái tóc đen cắt ngắn và thổi toang chiếc áo khoác dài mùa đông màu đen. Trời quá lạnh để ăn mặc như thế này đi dự sinh nhật Jen, tôi tự nhủ lúc lùa tay gỡ tóc và kéo chặt áo.

Thứ tôi đang mặc trên người đây tương đương 24 ca-ra vàng. Nhằm mục đích không làm mọi người mất hứng khi đến ăn một bữa tối đắt tiền, tôi đã đi mua một cái váy mới. Nó nổi bật hẳn lên, lung linh sắc đỏ và hồng giữa đám đồ màu đen, xanh và xám trong cửa hàng. Tôi mang luôn đồ vào thử rồi mới lật giá lên xem. Và dù tim tôi có lạc mất một nhịp, tôi vẫn phải mua. Cái váy cứ như được thửa riêng cho tôi vậy: nó làm nổi bật vòng một, thít lại ở vòng hai, ôm lấy vòng ba, và nhẹ nhàng xòe ra ở mắt cá. Vừa khít người. Tôi phải có được nó. Lúc ra đến quầy tính tiền là tôi đã gần như hồn xiêu phách tán, và tay tôi đã run lên lúc ký tên phía dưới số tiền ba-chữ-số – có ba chữ số trước chấm thập phân. (Tiêu xài như vậy hoàn toàn trái ngược với bản tính của tôi. Lương tuy kiếm được cũng khá, nhưng từ trong thâm tâm, tôi vẫn là một đứa chuyên lùng hàng giảm giá – khu giảm giá luôn là địa điểm đầu tiên tôi tìm đến trong một cửa hàng).

Tôi cũng đã trưng dụng lại đôi giày gót nhọn màu đỏ có quai dích dắc lên tận mắt cá chân, cái đồ quỷ lúc nào cũng làm tôi đi cà nhắc mất vài ngày sau đó. Không thể mặc quần bó với đôi giày này và thế là ngay lúc rời khỏi nhà, phần chân trần của tôi đã trở thành một đám da gà đau đớn.

Đáng lẽ tôi phải biết khôn hơn. Mà thật ra tôi có biết đấy chứ. Tôi là một đứa con gái miền Nam 30 tuổi, cảm nhận được dù là sự tụt giảm nhiệt độ nhỏ nhất trong mọi phần cơ thể. Lần đầu tiên đến Leeds học đại học, cách đây 12 năm, tôi đã tưởng mình vừa chuyển đến Siberia. Mùa đông đầu tiên ở đây, tôi đã phải gọi nhờ bố mẹ gửi bưu điện cho tất cả áo khoác tôi để lại nhà; lạy lục bố mẹ cho vay ít tiền để mua thêm hai cái chăn và nhiều đồ len nữa; và đeo găng gần như vĩnh viễn. Việc tôi quyết định định cư tại đây vẫn là một điều kỳ diệu. Cả việc tôi dám rời khỏi bất cứ chỗ nào mà không mặc đồ lót giữ ấm và ít nhất ba lớp áo quần cũng vậy.

Quấn áo khoác thật sát cơ thể đang run rẩy, tôi len lỏi qua thành phố để đến Nhà Kính. Ánh sáng từ đèn đường và từ xe cộ trên những con phố hào nhoáng hắt lên lung linh như những giọt sáng thôi miên trong ngọn đèn dung nham, và lại khiến tôi nhớ đến đêm thứ Sáu.

Trên phim, khi hai người đến với nhau, họ yêu nhau chậm rãi, từ tốn trong ánh sáng chiếu ngược từ hậu cảnh, trong tiếng kèm saxophone. Sau đó họ nằm quấn vào nhau, với những tấm chăn che đậy rất có chiến thuật vài chỗ trên người, nói chuyện với nhau bằng những tiếng thì thầm.

Greg và tôi thì không. Khi vào phòng ngủ tối thứ Sáu, chúng tôi nhảy lên người nhau như những con hổ đói vớ được xác một con hươu, gần như xé toạc quần áo của nhau. Rồi làm việc đó một cách dữ dội, ghê gớm, bẩn thỉu. Mỗi lần đều tham lam, thú vật. Không giống trong phim tí nào.

Nói chuyện, chẳng nói chuyện gì cả. Sau mỗi lần – tổng cộng năm lần – chúng tôi nằm cạnh nhau, hổn hển, không cố tình chạm vào nhau, không cong người rúc vào vòng tay nhau và thầm thì gì là cả hai đã chờ hàng tháng trời để việc này xảy ra. Chúng tôi nằm trên giường, không nói chuyện. Tôi không nói về điều duy nhất tôi nghĩ được để nói, “Đừng kể với ai em đã làm cái việc này. Đừng kể với ai rằng em ngu đến mức này.”

Greg, bạn biết đấy, không đơn giản chỉ là loại đi ngủ lang, hắn là cái loại đầu-đường-xó-chợ, đen-như-mực-không-sao-tẩy-được. Greg là một cỗ máy làm tình làm tội đàn bà cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, điều này chính là lý do tại sao Martha và Renée ghét hắn đến thế. Cả hai đã nghe quá nhiều câu chuyện bắt đầu bằng: “Bọn này đang ngồi trong quán và có một cô nàng tiến đến gần Greg…” và kết thúc bằng: “Thế là cô ta hắt cốc nước vào mặt hắn/ khóc lóc chạy khỏi quán/ cảnh báo em là hắn sẽ không bao giờ thay đổi đâu.” (Không phải tôi tự nguyện khai những “thành tích sáng chói” của Greg, mà họ đã khai thác được chúng tôi khi tôi nhận được hoa cảm ơn từ Greg tuần thứ ba liên tiếp.) Qua nhiều năm, khi trở thành bạn của Greg, tôi cũng đã trở thành người hắn thổ l những màn chinh phục tình trường, và cả thành tòng phạm của hắn nữa. Tôi là người sẽ nhận ra hắn đang tán tỉnh nhầm đối tượng và thế nào cũng bị cho ăn đấm vì lẽ đó; là người tìm cách lái hắn tránh xa nguy hiểm; người giả vờ làm bạn gái hắn để ngăn một cô nào đó hắn từng léng phéng nghĩ rằng mình còn cơ hội; và, rất tự nhiên, tôi là người hắn gọi mỗi khi có cần được bảo lãnh khỏi một số thứ như đồn cảnh sát chẳng hạn.

*

Một buổi sáng tháng Năm, cách đây hai năm, tôi đã bị gọi đến một đồn cảnh sát ở Harehills để bảo lãnh cho Greg và, khá là kỳ cục, để mang cho hắn ít quần áo.

Tôi vừa đến quầy tiếp tân được vài phút thì được dẫn vào một phòng thẩm tra, đến một cái bàn với hai cảnh sát ngồi đối diện.

“Miss[5] Salpone,” viên cảnh sát nam mở lời.

[5] Từ dùng để gọi kèm theo tên những phụ nữ chưa chồng. Còn thông thường, người ta gọi một phụ nữ không quen biết là Ms, bất kể cô đã có chồng hay chưa.

Tôi không nghe được anh ta, tôi đang mải nhìn chằm chằm một cái máy ghi âm chạy băng đặt trên bàn cạnh mình. Nó có ở đó từ lúc họ dẫn tôi vào. Họ chưa bật nó lên. Tôi liếc nhanh xuống tay để xác nhận mình chưa bị còng, nhưng tim thì đã đập ầm ầm trong lồng ngực. Tôi cứ cố tìm cách làm cho mồm đỡ khô nhưng mà không sao khiến nước bọt ở lại được quá hai giây. Tôi thậm chí không phản ứng gì trước việc hai chữ “i” và “s” được giữ lại trong tên mình. Trên thực tế thì tôi, Miss Amber Salpone, đã sắp sửa thú nhận mình là tên sát thủ trên đồi cỏ ngày Kennedy bị ám sát rồi đây.

“Miss Salpone,” viên cảnh sát lặp lại để níu lấy sự chú ý của tôi, “cô biết ông Walterson rõ đến mức nào?”

“Ờ, khá rõ. Ừm, khá rõ ạ,” tôi trả lời, cố ngăn mình không tiếp tục đếm những sợi lông thòi ra khỏi mũi anh ta, vì điều này có thể lại dẫn tôi đến một nhận xét giảm căng thẳng từ bản ngã tốt đẹp của mình. “Tôi biết anh ta được khoảng một năm.”

“Có quan hệ lãng mạn nào không?” viên cảnh sát kia hỏi đột ngột đến nỗi giọng cô ta đáng lẽ phải bị bắt vì nghi ngờ giấu giếm chứng cứ, nhưng tôi không nhận ra.

“Ờ, không. Tôi có bạn trai tên là Sean. Sean O’Hare,” tôi trả lời, đột nhiên thấy cần phải nói với họ mọi thứ. Dưới áp lực thẩm tra nặng nề, tôi nhũn như con chi chi. Tôi tính đánh lừa ai đây? Chỉ hỏi han nhẹ nhàng thôi tôi đã nhũn ra rồi. “Và Gre… ý tôi là ông Walterson, còn độc thân,” tôi thêm vào. Cực kỳ độc thân

Đột nhiên không khí trong phòng thay đổi và nhẹ hẳn đi. Mọi thứ – hai nhân viên cảnh sát, đồ đạc, thậm chí cả bụi trong phòng – đều như vừa thở hắt ra. Một lần nữa, tôi run quá không nhận ra được. Tôi đang mải tự hỏi xem liệu có nên đưa cả địa chỉ của Sean cho họ kiểm tra hay không.

“Ông Walterson đang bị tạm giữ vì nghi phạm tội đột nhập, và hở hang khiếm nhã,” viên cảnh sát nam giải thích vắn tắt.

“CÁI GÌ?! Greg Walterson á?” tôi nói, “Greg Walterson của tôi á?”

Viên cảnh sát gật đầu. “Anh ta bị bắt gặp trong tình trạng khỏa thân trên mái một căn nhà…”

“Để tôi đoán,” tôi cắt lời, đột nhiên nhìn mọi thứ mới rõ ràng làm sao. Quần áo. Nhà. Greg. Chỉ có thể có nghĩa này: “Có một phụ nữ ở trong nhà, chồng cô ta vừa về và cô ta khẳng định chưa từng bao giờ trông thấy Greg, ý tôi là ông Walterson.”

“Chuyện này từng xảy ra rồi à?” viên cảnh sát nữ hỏi.

Tôi thở dài và lắc đầu. “Không, có điều tôi lúc nào cũng nghĩ nó rồi sẽ xảy ra. Không phải chuyện đột nhập. Greg chẳng bao giờ đột nhập được vào cái gì.”

“À, chuyện đó sẽ do tòa quyết định,” viên cảnh sát nam nói.

Hắn lại làm chuyện đó, tôi nghĩ. Hắn lại lôi tôi vào những cái trò mạo hiểm dơ bẩn của hắn. Chỉ có điều lần này… là tòa án. Họ định đem chuyện này ra tòa.

“Greg, ý tôi là ông Walterson, là một tên khốn, nhưng không phải tội phạm.” Tôi quăng mình vào một màn thuyết phục. Tôi không thể ra tòa được. Bước chân vào sở cảnh sát đã đủ tệ lắm rồi. Bước vào một phòng thẩm tra còn ghê tởm hơn. Vào tòa án nữa thì chắc tôi đứt. “Làm ơn đừng đưa anh ta ra tòa. Làm ơn. Anh ta sẽ không lặp lại chuyện này đâu, tôi xin hứa. Và, thêm nữa, anh ta muốn đi Mỹ làm việc, bất cứ thể loại tiền án tiền sự nào cũng sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện đó. Tôi có thể thề trên chính cuộc đời mình rằng anh ta là người có bản chất tốt. Làm ơn. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu, tôi hứa. Tôi sẽ đảm bảo chuyện này không xảy ra lần thứ hai. Anh ta là phóng viên, và lúc nào cũng tấm tắc rằng cảnh sát đang làm việc tốt như thế nào, nhất là trong tình hình hiện tại.” À cái này hơi quá. Ok, vụ này hoàn toàn là nói láo, nhưng tòa án kia mà! “Làm ơn đừng để trò ngu xuẩn này hủy hoại cả cuộc đời anh ấy. Làm ơn!”

Một tiếng sau tôi đã đứng ngoài vỉa hè trước sở cảnh sát. Greg đứng cạnh tôi, mặc đám quần áo – một áo WYIFF ngắn tay và một cái quần mặc chạy bộ – tôi mang theo. “Taxi khi nào đến?” tôi hỏi. Hắn đã phải mượn điện thoại của tôi để gọi taxi vì di động, ví, chìa khóa, ô, và quần áo của hắn nữa, vẫn còn ở cả trong ngôi nhà người đàn bà chưa từng gặp hắn lần nào trong đời kia.

“Không lâu đâu… Amber, trông em mệt mỏi quá,” hắn nói. “Em mới bay từ Cannes về sáng nay đấy à?”

“Chính xác. Bay về, bước vào nhà, nhận điện thoại từ một gã tội phạm tiềm năng tuyệt vọng cần người đến bảo lãnh cho hắn ta.”

“Xin lỗi.”

“Ừm,” tôi trả lời. Dĩ nhiên hắn hối lỗi. Lúc nào hắn chả hối lỗi. Nhưng không đủ hối lỗi để không bao giờ tái phạm.

“Cảm ơn em đã đến, Amber ạ,” Greg nói. “Đáng lẽ em không cần phải… Em cảnh sát kia kể cho anh nghe em đã xin cho anh như thế nào. Em ấy bảo em là bạn tốt, không phải là anh chưa biết điều đó đâu. Anh chỉ nói có một lần chuyện muốn đi làm ở Mỹ, vậy mà em nhớ. Thật đặc biệt. Cảm ơn em.”

“Bạn bè để làm gì chứ?” tôi trả lời.

“Này, ít nhất sau chuyện này cũng nảy ra được một việc tốt đấy,” hắn nhận xét.

“Tốt gì thế?” tôi hỏi, đợi hắn nặn ra được một triết lý mới cho câu “bạn bè hoạn nạn có nhau.”

Thay vì một triết lý hoa hòe nào đó, hắn hua một mẩu giấy trước mũi tôi. “Em cảnh sát kia vừa cho anh số di động. Bọn này sẽ hẹn hò.”

“Anh làm cái gì cơ?” tôi nói, quay ngoắt sang.

“Em ấy hấp dẫn chết người, em không thấy thế à? Thế nên, bọn anh sẽ tìm hiểu nhau kĩ hơn một chút. Chính ra là kĩ hơn nhiều chú

“Anh sẽ đi gặp cô ta thật đó hả?” tôi hỏi, dù đã biết câu trả lời. Biết rằng dẫu có hối lỗi đến đâu đi nữa trong ba phút trước, hắn cũng sẽ lại làm chuyện ấy.

Greg gật đầu, mỉm cười nhìn mẩu giấy trong tay như thể đấy là mảnh hộ chiếu đến Sangri-la”. “Thật chứ.”

Tôi cũng nhìn cái hình chữ nhật nho nhỏ trong tay hắn. Rồi tôi nhìn Greg. Rồi nhìn mẩu giấy. Và lại là tôi kìa, quay lại cái phòng thẩm vấn đó lần này tay đã bị còng, còn cô cảnh sát kia thì đang dọa sẽ vứt chìa khóa đi vì Greg đã đối xử với cô ta không tốt, và chính vì lỗi của tôi mà hắn một lần nữa được thả rông ra xã hội. Tôi xem những hình ảnh này lặp lại vài lần, rồi giật mẩu giấy khỏi tay Greg trước khi hắn kịp phản ứng, vò nó trong lòng bàn tay, vứt vào vũng nước. Mẫu giấy chới với ở rìa vỉa hè, rồi rơi xuống. Không thấy nữa, không lấy được nữa.

“Em nghĩ về cái ý đấy của anh như thế đấy,” tôi nói.

“Cái khỉ gì… Amber!” Greg há mồm, lắp bắp vì sốc và nhìn vũng nước trừng trừng. “Em làm cái gì thế hả?”

“Em làm gì hả?” tôi nói, giọng to dần lên theo từng chữ. “Em đang làm cái gì hả? Anh có thèm để ý là cô ta đang đeo một cái NHẪN CƯỚI hay không?”

Greg ngừng lại, nghĩ một chút, rồi lắc đầu.

“KHÔNG,” tôi vừa lao ra chỗ chiếc taxi trờ tới trước mặt cả hai, “ANH KHÔNG THÈM ĐỂ Ý, ĐÚNG KHÔNG?”

*

Và đấy là người đàn ông tôi đã ngủ cùng. Người đàn ông mà với hắn, tôi có thể chỉ là một mục trong danh sách “Cần Làm Trước Tuổi Bốn Mươi”. Thế đấy!

Đấy mới là vấn đề. Tôi biết Greg như thế nào mà vẫn cứ đâm đầu vào. Tôi hoảng sợ vì mình có thể hành xử như vậy. Vì tôi có thể ngủ với hắn; mà lúc làm chuyện đấy, tôi còn có thể để lại trên người hắn đầy các vết cắn, cào, và những vết cấu sâu. Bọn tôi chỉ ngừng vì hết bao cao su. Hắn không còn cái nào, còn tôi thì không có cái nào. Tôi có thể tiếp tục suốt đêm nếu không vì hắn đã điên cuồng lục tìm khắp túi quần túi áo, rồi nhìn tôi với một vẻ đau thương trong mắt khi cả hai nhận ra thế là hết. Thế là hết sex. Thế là trò chơi nhục điên cuồng, bẩn thỉu đã hạ màn.

Tôi đã lăn xa khỏi Greg, nhắm mắt, cố ép mình ngủ phòng trường hợp quyết định cứ thế lao vào, hậu quả gì để tính sau.

Như thể tôi đã đeo một cái mặt nạ và làm những chuyện đó vậy, như thể tôi đã trở thành Tiên Tửu như Greg đã đặt cho tôi (đúng thế, Amber Nectar, Greg nhanh vậy đó) bởi vì tôi thường quá lý trí với kiểu cư xử như vậy. Tôi là Amber Ngoan. Amber Vững Vàng.

Hồi còn mới lớn, lúc nào cũng là Eric, anh trai tôi, là người gặp rắc rối với việc không tập trung trong lớp, không làm bài tập về nhà, lẻn ra khỏi nhà lúc nửa đêm. Còn tôi? Tôi chăm học, được điểm tốt, vào đại học mới đi dự buổi tiệc đầu tiên trong đời.

Ở trường, lúc nào cũng là Jen bị gọi lên gặp thầy cô vì không hoàn thành bài tập, không đến lớp; Jen là người phải uống viên ngừa thai khẩn cấp buổi sáng hôm sau; người tôi đã mua cho hơn một que thử thai. Tôi cũng có tình một đêm, nhưng tôi cũng có lý trí. Tôi có bạn trai, nhưng tôi cũng rất lý trí. Tôi đi học; tôi quan hệ an toàn; tôi chả bao giờ phải tè vào cái que nào cả.

Tôi dừng trước quán Nhà Kính, nơi hẹn hò tối nay, và dựa người vào mấy thanh sắt để nghỉ. Chân tôi đang lèm bèm về đôi giày. “Như đi trên dao cạo ấy, biết không,” là thông điệp chúng gửi đến não của tôi trong ngôn ngữ đau quốc tế. Tôi nhấc một chân và ngả lên thanh ray để phần nào xoa dịu cơn tra tấn.

Điều làm tôi sợ hãi nhất về cái ngày thứ Sáu đó là việc tôi thích thú nó biết chừng nào. Và tôi muốn làm đi làm lại chuyện đó ra sao.

Một cái gì đó đã được tháo cũi trong tôi. Một cái gì đó hoang dã, khó lường, chưa hề được biết đến. Tôi đã cư xử như đồ điên, đúng như lời Martha nói. Tôi đã tiêu hàng đống tiền ngu vào một cái váy sau khi thật sự bước chân – một mình – vào một cửa hàng nơi bọn họ rà soát anh trên đường anh đi vào để kiểm tra xem anh có mặc cái gì giá dưới một chục bảng hay không.

Tôi đổi chân, đặt chân trái lên thanh ray phía sau cho nó xả hơi một chút.

Tôi đã đổi khác. Khác thế nào thì tôi không thể sờ được, hay giữ được trong đầu đủ lâu để xem xét. Sự thay đổi này vượt ngoài việc trêu chọc Renée và làm tiêu tán tài khoản ngân hàng của chính mình… Nó là… Tôi đẩy người khỏi thanh ray, luồn bàn tay lạnh qua tóc để gỡ những lọn rối mà gió đã thổi tu

Thôi đi. Tôi sẽ không phân tích sự việc quá mức, tôi sẽ cho phép mình vui vẻ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.