Sô Cô La Chạy Trốn

Chương 13: Những biểu tượng



Tách trà hoàn hảo là một tách trà thật đậm, có màu nâu, và thường vẫn còn cả túi trà ở trong, ngậy sữa cùng một nửa thìa đường trắng. Renée vừa đặt một cái tách như vậy giữa tôi và bàn phím của tôi.

“Renée đặt”, “tách trà hoàn hảo”. Hai vế này tôi chưa bao giờ nghĩ có thể nằm được trong cùng một câu. Chị cũng đặt cả một tách trà sữa nhạt trước mặt Martha.

“Ối, quên mất bánh rồi,” Renée nói, “tôi đi lấy ngay đây.” Và chị chạy biến đi thật, với cái xắc da đen nắm trong bàn tay được chăm sóc móng kỹ càng. Tôi không mở mồm nói được một từ nào kể từ khi Renée cất tiếng, “Có ai muốn uống trà trước khi làm việc không?”

Tôi gật đầu với chị, Martha cũng vậy. Mà tôi đã nghĩ là chị sẽ đi mua thứ ấy chứ. Không phải là chị chưa từng ra ngoài mua trà cho bọn tôi. Khi chị đi dọc chiều dài văn phòng, rời khỏi phòng và đi về phía bếp, tôi liếc nhìn sang Martha để bắt gặp nó cũng đang nhìn tôi như thế. Renée chưa bao giờ mua trà cho bọn tôi, và chị cũng chưa bao giờ, trong suốt lịch sử của WYIFF, làm điều đó. Nếu có ai hỏi thì tôi sẵn sàng cược là chị chẳng biết cái bếp nhỏ xinh của tầng chúng tôi nằm ở đâu. Tôi dám cược bằng tất cả tiền dành dụm của mình, cả căn hộ của mình và cả một năm lương thưởng của mình rằng chị chẳng biết tôi uống trà thế nào. Nhưng rõ rành rành đó, bằng chứng chị đã nghe thấy tôi vẫn dặn Martha, “Đừng vứt túi trà đi nhé,” mỗi khi con bé đi về phía cái ấm, cũng như Martha vẫn hét theo tôi, “Đừng có ngâm túi trà lâu quá nhé.”

Ngay khi Renée vừa đi, Martha đã bắn khỏi cái ghế xanh của nó và nhào về phía tôi. “Lúc trước thái độ của mụ làm em phát điên, còn giờ thì em sợ rồi đó nghe. Sợ thật đấy.”

“Chị cũng thế,” tôi đáp.

“Giống như mấy người chị thấy có vẻ quái dị trên tin tức ấy, rồi họ lại khá dễ thương, rồi sau đấy thì ra đường với vũ khí bán tự động.”

Tôi luôn thấy phấn khởi khi được nhắc nhớ rằng có người còn có trí tưởng tượng dã man hơn mình chán vạn, tuy nhiên, trong trường hợp này tôi phải đồng ý với Martha: dạo này Renée thường xuyên dao động giữa nữ thần báo tử và người thường, nên là bán tự động chắc cũng không còn xa đâu.

“À há,” tôi ậm ừ.

“Mà này, quên mụ ấy đi, kể em nghe chuyện chị với Greg sao rồi?”

Tôi nhìn Martha hờ hững và kiêu kỳ. Tôi chưa kể cho nó. Tôi chưa kể cho ma nào hết. Hai đứa tôi cặp kè nhau sáu tuần rồi và tôi chưa kể cho ma nào nghe hết. Dù chuyện ấy ấy ấy có sướng mê người, phải công nhận là thế. Lúc nào tôi cũng trầm trồ trong đầu sao tình dục lại có thể vô thực đến vậy.

Không phải trước đây tôi không thích tình dục – Sean không phải là một tay kém cỏi, phần lớn những người khác cũng thế – chỉ là với Greg thì hay ho hơn. Đầu tiên tôi nghĩ là vì Greg, nói thế nào nhỉ, “kinh nghiệm”, nhưng tôi nhận ra sau cái đêm giường-phủ-cánh-hoa-hồng ấy, là vì tôi đã buông thả mình với Greg. Không thèm quan tâm tóc gáy mình có dựng ngược hay không, không thèm quan tâm hóp bụng ghì cơ. Với Greg tôi thật sự buông thả. Không như với những người đàn ông khác, những người mà tôi đã đến bằng cảm xúc, nhục dục và cảm tính; tôi đã bắt đầu mối quan hệ này bằng lý trí.

Bọn tôi đã có ba năm ngồi bên nhau trong căn hộ của tôi, trong nhà của hắn, trong quán rượu, nhà hàng, trên xe buýt, trên tàu, rồi chuyện chuyện trò trò. Mà, tất nhiên, có nghĩa là bọn tôi đã có những trải nghiệm tình dục đáng giá ba năm chờ đợi nhồi nhét vào một khoảng thời gian rất ngắn. Đôi khi bọn tôi lại không ăn tối vì còn bận quấn vào nhau. Trong thế giới của Amber, nếu có chuyện gì không tưởng nhất thì đó là bỏ bữa để làm tình. Tôi muốn kể cho ai đó nghe. Tôi muốn thế. Nhưng tôi đã không.

Làm thế quái nào mà Martha lại biết, tôi cũng chẳng hiểu. Tôi không biết nhật ký, không gửi những e-mail à ơi từ văn phòng, không để lại bất cứ thứ gì khả nghi tại bàn cả.

Tôi làm mặt tỉnh bơ mà nói rằng, “Greg? Ý mày là sao?”

“Anh chàng Greg phức tạp mà chị đã ngủ chung ấy?”

“Ừm…”

“Đừng có mà chối,” Martha nói. “Chị bảo chuyện rất phức tạp, và Greg là người duy nhất phức tạp mà chị vẫn đang qua lại. Chị không kể em nghe đó là ai vì biết em ghét anh ta đến thế nào. Chị có cái vẻ phởn phơ ngời ngời của kẻ ‘giao ban’ đều đặn. Và, tệ hại nhất là, dạo này chị cứ mở miệng ra là ‘Greg, Greg’.”

Mắt tôi mở to gắp đôi trong kh tôi đưa tay bụm mồm. “Tệ vậy thật sao?” tôi nói qua các kẽ tay.

“Tệ hơn ấy chứ.

Nhưng, Chúa phù hộ chị, em chưa từng thấy chị lao đao như thế này bao giờ.”

“Không thể tin được là mày lại đoán ra,” tôi nói.

Martha nhe răng cười, và vỗ vỗ bên cánh mũi. “Có mùi tình ái là em ngửi thấy ngay.”

“Bánh quy đây! Không chắc các cô thích loại nào nên tôi mua đủ loại.” Martha và tôi cứng người. Liệu trong lúc đi về mua sắm Renée đã biến thành kẻ tâm thần chưa? Giờ mới chỉ là “Bánh quy nhưng xấp ngửa đồng xu cái là biến thành tiếng thét tàn sát ngay không biết chừng.

Chị lôi từ trong cái túi trắng mỏng ra nào là bánh quy, bánh quy sô-cô-la sữa, trà đậm, kem sữa trứng, bánh trái cây, bánh bơ giòn và bánh Jaffa. Chị bày hết bánh lên bàn tôi, rồi với lấy tách trà của mình, kéo ghế sang hẳn bàn tôi. “Có chuyện gì hay thế?” chị hỏi, cặp mắt nâu trang điểm kỹ càng háo hức nhìn hai đứa. Gương mặt chị hào hứng và trông đợi, Renée gần như biến thành một cô bé.

“Amber đã ngủ với bạn thân của bạn trai của bạn thân của bà ấy,” Martha giải thích cho thành viên cuối cùng của nhóm chúng tôi. “Chị cũng biết đó,” nó ngừng lại kịch tính, “Greg.” Nó nói tên hắn như thể đó là một từ kinh tởm. Bởi vì, tôi đoán, vài năm trở lại đây, Greg đã trở thành thứ tương đương với cái từ đó, không chỉ bởi hắn lăng nhăng, mà còn vì cái thái độ của hắn sau đó nữa.

“Hay!” Renée đáp. Chị đặt cốc xuống và vỗ tay, tôi hiểu việc ấy thể hiện sự hân hoan. Nếu việc tôi bỏ ăn để làm tình đã không tưởng rồi thì việc Renée thể hiện niềm hân hoan mới đúng thật là hoang đường. “Tôi đã biết có một người đàn ông trong chuyện thay đổi này mà.”

“Thay đổi? Thay đổi cái gì chứ?” tôi hỏi.

“Cô thay đổi rồi, cô em ạ. Đầu tiên là chuyện với cái con mẹ nhà báo dở hơi đó. Không không, bắt đầu phải từ cái ngày mà cô không xem phim vào cuối tuần nữa. Cô chưa bao giờ làm gì như thế trong suốt bao nhiêu năm tôi biết cô. Rồi cái cách cô lừa con mẹ nhà báo ấy nữa. Và thêm vụ Cannes nữa là sáng tỏ hết. Thường thì cô sẽ đi cho bớt om sòm, nhưng lần này lại không.”

Đến cả Renée cũng nhận ra.

“Mà thôi, kể tôi nghe… à không, kể cho bọn này nghe hết đi.”

Tôi liếc nhìn khuôn mặt con bé đồng nghiệp, rồi đến mặt bà sếp, cả hai đều đang nhìn tôi đầy trông đợi. Với những khán giả bất đắc dĩ thế này, tôi không thể không…

*

Bầu không khí vui vẻ trong văn phòng chúng tôi kéo dài đến tận sáu giờ đồng hồ. Đến tám rưỡi và chúng tôi vẫn trong buổi họp, cố tìm ra hình ảnh thích hợp cho Liên hoan năm nay, và vẫn chưa có gì khả dĩ. Chúng tôi thậm chí còn không nhìn nhau. Bàn họp với đầy vỏ bánh ngay giữa bàn, trong tình trạng hoàn toàn không giống nhau. Bánh Jaffa đi trước sau đó là bánh quy sô-cô-la sữa. Những thứ còn lại thì chỉ gẩy gẩy vài miếng. Tuy nhiên chúng tôi càng ngồi lâu, sức hấp dẫn của món bánh bơ giòn phủ mứt trái cây khô khốc lại càng tăng.

Martha đang gục đầu xuống bàn, những lọn tóc nâu xòa trên sổ; Renée dựa hẳn người ra ghế, nhai nhai cây bút của chính mình; còn tôi thì chân gác lên bàn, mắt chăm chăm nhìn vào hình ảnh của cả ba trên cửa sổ kính mờ.

Năm nay, Renée đã trao cho tôi vinh dự tổ chức Liên hoan: nghĩ chủ đề, lên kế hoạch, quyết định nên thuyết phục những ngôi sao và các nhà làm phim nào đến dự. Tôi phải chạy vô số chủ đề và cuối cùng kết lại bằng những biểu tượng. Những biểu tượng điện ảnh. Quá khứ, hiện tại, tương lai. “Các biểu tượng giờ đã đi đâu?” là chủ đề chính. Và nhờ thế chúng tôi sẽ có thể mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng khác nhau. Những cuộc tranh luận trí tuệ của chúng tôi sẽ xoay quanh những thứ đại loại như các biểu tượng điện ảnh trước đây đã rút lui như thế nào? Trở thành biểu tượng có ý nghĩa thế nào? Liệu bản thân bộ phim có trở thành biểu tượng được không? Toàn bộ chuyện này sẽ dựng nên một sự kiện hoành tráng như Renée đã tưởng tượng ra trong đầu – nếu chúng tôi có thể tìm ra được một hình ảnh thích hợp lên trang bìa quyển quảng cáo.

Chúng tôi đã nghĩ đến Audrey trong Breakfast At Tifany’s, nhưng các chi phí poster, tờ rơi, bưu thiếp, bản quyền, sao chép… sẽ đội lên rất cao, đó là điều mà Martha đã chỉ ra.

Thế cũng có nghĩa là bọn tôi sẽ phải tự chụp. Nhưng bọn tôi không thể có được ai độc đáo như Audrey. Tôi nghĩ chúng tôi nên phiên phiến, xuê xoa một chút cũng không sao. Chúng tôi sẽ có cả một băng ghế đầy những biểu tượng, từ Audrey đến Sidney Poitier, James Dean đến Halle Berry ngồi ăn bỏng ngô và xem TV.

“Thế không hoành tráng,” Renée nói, dập tắt ý tưởng của tôi chỉ bằng bốn từ. “Phải thật hoành tráng.” Chị thêm vào bốn từ nữa, phòng khi tôi không hiểu nghĩa của bốn từ đầu kia là gì.

Một ý tưởng mới mà bọn tôi đưa ra thì thường chỉ có duy nhất một người cảm thấy thích thú với nó, và cũng chỉ trong một khoảng thời gian nhất định. Lại một lần nữa, tôi nuốt tiếng hét. Giờ này nhẽ ra tôi đang ở quán với Jen, Matt và Greg – hôm nay là sinh nhật Matt và bọn tôi định nhậu một trận.

“Thế ý tưởng chủ đề giả Audrey thì sao nào?” tôi hỏi Renée. “Đó là một hình ảnh mà mọi người sẽ ngay lập tức nhận ra.

“Còn nhắc đến nó nữa là tôi giết cô đấy nghe chưa,” Renée tuyên bố mà không thèm liếc qua tôi.

Thôi được.

“Em thích ý tưởng cái băng ghế,” Martha lầm bầm, mặt vẫn gằm xuống bàn.

“Cách đây hai giờ mày còn ghét nó đấy,” tôi nhắc.

“Vậy còn đi về chứ,” Martha nói.

“Nhưng nó không đủ hoành tráng,” tôi nhại lại Renée. “Phải thật hoành tráng.”

Martha giơ tay lên. “Xem em đang giơ mấy ngón tay lên đây?” nó hỏi. “Em đã suy nghĩ chừng đó thời gian về câu trả lời của chị đấy.” Và nó giơ ngón tay giữa về phía tôi.

“Đừng bắt tôi phải điên lên với hai cô, cứ để đến lúc đấy thì đừng có trách,” Renée đe.

Ôi, tôi nghĩ bụng, tôi sợ quá đi mất.

Renée là một viên sô-cô-la mềm nhân rượu brandy, loại brandy chính gốc Pháp. Hoành tráng cả bên trong lẫn ngoài. Bên ngoài thì mềm, đắng và phủ một lớp ca cao. Nhưng khi cắn rồi thì mới biết, rượu brandy sẽ làm bạn ngất ngây. Vừa ấm, vừa mượt mà. Nó dịu dàng làm cổ họng nóng rực lên, rồi đến thực quản, rồi đến dạ dày. Nghe thì cứ nghĩ ghê gớm lắm, brandy cơ mà, nhưng thật ra lại rất đằm và dễ chịu. Bạn sẽ không bao giờ có thể quên được một viên sô-cô-la brandy mềm – sự đặc sắc của nó sẽ luôn nằm lại đâu đó trong tâm trí bạn – cũng như bạn không bao giờ có thể quên được Renée, dù có cố gắng thế nào chăng nữa.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Renée lại biến thành viên sô-cô-la xanh. Không phải sô-cô-la lên mốc lên meo, mà như kiểu sô-cô-la Người Khổng Lồ Xanh thì đúng hơn. “Đừng có làm tôi điên lên, tôi mà điên lên thì các cô không chịu…”

“sô-cô-la!” tôi buột miệng.

Martha nhấc đầu lên đầy hy vọng; Renée cũng ngừng việc cắn bút.

“Tiếp đi,” chị nói.

“Ừ thì không phải chỉ là sô-cô-la. Ta có thể đặt một màn hình với một guồng đếm ngược kiểu cổ từ số 21 – thì, vì đây là Liên hoan thứ 21 mà. Và sẽ có một phụ nữ đứng đó với những chiếc hộp kiểu cổ bán xì gà đeo quanh cổ. Và rồi, tất cả các khán giả đều có thể thành biểu tượng điện ảnh của chúng ta. Marilyn và Bogart và Chaplin và Audrey và James Dean. Nhưng, nhưng… rồi chúng ta cũng có thể có cả những biểu tượng hiện đại hơn như là Halle Berry, Kẻ Hủy Diệt, Keanu trong Ma trận và Will Smith trong Người Áo Đen. Mình cũng có thể làm mọi thứ hơi khác đi một tí, dùng hình vẽ minh họa thay cho ảnh chụp, vậy nên sẽ không phải lo gì về việc kiếm người nào cho giống nữ. Nhưng các cô đứng ở đằng trước, thay vì bán xì gà và kem thì sẽ bán sô-cô-la. Sô-cô-la có WYIFF trong đó.”

“Không, sô-cô-la có ‘Star Bars’ trên đó chứ,” Renée nói.

“Đó là tên thương hiệu,” Martha nói.

“Và nhiều khả năng là nhà tài trợ nữa,” Renée nói.

“Và, bởi vì đó là buổi thứ 21 nên mình có thể tổ chức buổi dạ tiệc cuối thành một bữa tiệc hóa trang, và mọi người có thể ăn mặc như các biểu tượng,” tôi càng nói càng hăng về chủ đề của mình.

“Và đầu buổi, ta có thể cho vài cô ăn mực như những cô bán thuốc lá ngày xưa, trên tay cầm những thanh sô-cô-la WYIFF hoặc Star Bars,” Renée nói.

“Đúng!” Martha gào lên, làm chúng tôi giật bắn cả mình. “Em thích ý này đó. Em hâm mộ ý này đó. Làm vậy đi nha. Nha nha nha!” Con bé gần như phủ phục trước mặt Renée.

“Ừ, làm vậy đi,” Renée nói.

“Vậy về nhé?” Martha cẩn thận hỏi lại.

“Rồi, về,” Renée xác nhận.

*

Tôi bước ra khỏi tòa nhà cửa kính và bước vào thế giới bên ngoài. Trời không ấm nhưng cũng không lạnh. Bầu trời màu xanh thẫm điểm vài ngôi sao – một đêm mùa xuân lý tưởng để la cà quán xá cùng bạn bè và người tình bí mật. Tôi bước vội, nhắm hướng phố Wellington, rồi đường Boar Lane, rồi ngược lên Briggate, rồi lên phía Headrow. Nửa đường đến Briggate, tôi rẽ trái vào một con hẻm, đã đến quán rượu Hoàng Tử Đen.

Hoàng Tử Đen là một quán rượu dài, hẹp và ấm cúng. Jen và tôi thường lê la ở đây hồi cả hai còn chưa có gì bởi vì chúng tôi thích la cà, và những buổi dạo tối không thể nào không bao gồm cả Hoàng Tử Đen. Ở Hoàng Tử Đen, tôi cảm thấy như ở nhà đến nỗi thường xuyên phải tự nhắc mình không tháo giày, cởi áo hay ngoáy mũi.

“Em đang ngồi ở chỗ của một nàng xưa đấy,” Matt thông báo khi tôi cởi áo khoác. Tôi đã cố gắng ăn vận tinh tươm hơn so với những cảm nhận của mình về Matt – sáng nay tôi đã mặc một cái áo sạch tinh. Đúng là tôi đã lôi cái váy từ chồng đồ giặt ủi thật, nhưng, ê, áo sạch đây còn gì.

“Gì cơ?” tôi hỏi lại, rõ ràng đã không tỏ ra thích thú gì cái đích của cuộc nói chuyện.

Hôm nay là sinh nhật thứ 31 của Matt và tôi đã đệ lỡ khá nhiều lượt uống, riêng Matt tính ra đã đến chín. Tôi đưa cho hắn một tấm thiệp và thậm chí cả gồng mình để hôn nhẹ một cái lên má anh ta. Càng lúc lại càng có vẻ tôi không ưa Matt. Đúng là vậy. Ở anh ta đơn giản là có điều gì đó… là vì tôi đã biết anh ta sẽ phản ứng thế nào với việc Jen có thai. Là vì anh ta khó chịu với việc tôi với Jen thân thiết nhau. Có cả trăm những lý do mơ hồ không nói ra khác. Nhưng tôi có thích anh ta. Cũng có mà.

“Nina nổi tiếng đã ngồi đó cách đây năm phút.”

NINA? Bụng tôi nhộn nhạo. Cô ta làm cái quái gì ở đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.