Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 13: Ai là tiểu thức phụ? Còn chờ tranh luận



( Tiểu tức phụ nó nghĩa là cô vợ nhỏ, gần giống với tiểu thụ ^_^)

Edit: baotri1998

Hàng Hàng: Gì thế?

Lương Trạch: ZZZZZZZZ…

Hàng Hàng: Này, dậy đi.

Lương Trạch:… Ca ca một cân 5 đồng

Hàng Hàng: Cái gì?

Lương Trạch:… ZZZZZZZZ… Nhất Hưu 1 cân 10 đồng… 10 đồng…

Hàng Hàng: (nhíu mày, xít lại gần xem, rõ ràng là nói mớ mà = =) vì sao ta? (cậu nói mình cũng ngáp = =)

Lương Trạch:… Bệnh rụng tóc…

Hàng Hàng: Cậu!

Lương Trạch: ZZZZZZZZ…

Hàng Hàng: Thức dậy a, mười giờ rồi! Muộn rồi!

Lương Trạch:… Ô… Bệnh rụng tóc…

Hàng Hàng:…

Vô cùng bất đắc dĩ xuống giường, Hàng Hàng xoa mắt thay quần áo. Ngày hôm qua ngủ quá muộn. Bất quá cũng đáng giá, đem tên lỗ mảng lừa vào trong tay ^_^ mặc dù chỉ là mới vừa vào tay. Tình yêu là gì? Tình yêu là cái bánh bao, ăn xong sẽ không còn; mới ra lò, một khi không chú ý sẽ thiêu.

Giống như ăn uống, Hàng Hàng theo thói quen sẽ lưu lại đồ ăn sau cùng, sở dĩ cậu cũng không nóng lòng ra tay với tên lỗ mãng, cầu sắc là trốn không thoát, trước tiên là vặn lửa nhỏ mà từ từ đun nước sôi.

Đúng chứ… Rất nhiều chuyện mà Lương Trạch sợ rằng không dễ dàng chấp nhận.Giống như đêm qua, Hàng Hàng ôm cậu, cậu ta trong chăn giãy dụa, dáng vẻ rất không được tự nhiên. Trách hỏi cậu ta, cậu ta nói — Kì quái. Liền hai chữ ‘Kỳ quái ‘ này mà để Hàng Hàng ý thức được phía trước vẫn còn gập ghềnh. Bất quá xét đến cùng cũng không phải là không thể khắc phục, Mày thử nghĩ xem, không phải cậu ấy đã ôm mày suốt một đêm sao?

Đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng đơn giản, Hàng Hàng vội vàng ăn xong giữ lại cho 1 phần Lương Trạch, xuống lầu.

Doanh Doanh đã mở cửa, thấy cậu tiến đến cười ha hả nói, “Hiếm thấy cậu đến muộn một lần.”

“Vâng, ngày hôm qua ngủ trễ.”

Doanh Doanh gật đầu, nhìn không gian thanh tỉnh hỏi Hàng Hàng, “Ca ca đâu?”

Hàng Hàng mới phát giác trong tay mình thiếu cái gì — Cái lồng sắt ca ca= =

“Trên lầu.”

“Ách.” Doanh Doanh sửng sốt, phải biết rằng Ca Ca chính là cùng Hàng Hàng một tấc cũng không rời.

” Cái đó thì… cùng Lương Trạch ở trên lầu.”

“Oh, cậu ta khá lâu không đến đây.”

“Ừ, đúng, chính là bận việc.”

” Thấy tiểu Diệp tử bảo bảo không?”

Hàng Hàng vừa ngẩn ra, đúng vậy, cái này Lương Trạch… tới làm gì? Hôm qua tên lỗ mãng 1 chử cũng không có hỏi tới phu phụ tiểu Diệp tử. Cái này xem ra… Hàng Hàng tiếp theo đó lại cười, so với sóc bông cậu cũng quan trọng.

“Chủ tiệm…” Doanh Doanh nhíu mi, “Cậu không có chuyện gì chứ?”.

“…”

Buổi sáng khách không nhiều lắm, rồi thời gian đến bữa trưa cũng không thấy Lương Trạch xuống, Hàng Hàng vốn định đi đến gọi cậu xuống lầu ăn trưa, lại nghĩ đến cậu mới vừa kết thúc 1 kỳ công tác có thể quá mệt mỏi, liền thôi. Nhưng đến lúc này, đúng vậy, buổi chiều cũng qua đi. Người nọ là heo sao? Chính xác có thể ngủ đến như vậy= =

Trong cửa hàng bận rộn, Hải Hồng cũng tới phụ, Hàng Hàng từ đầu tới cuối không có đi gọi đầu heo kia.

Lương Trạch nhắm mắt, mở mắt rồi lại nhắm mắt.

Choáng váng…

Đây là chỗ nào? Hôm qua không uống rượu…

Trí nhớ quay lại, lại trợn mắt, ôi, ở chổ soái ca mà.

Tiếp nối nhớ lại tỉ mỉ, Lương Trạch ngồi dậy.

Ôi chao má ơi, từ đông sang tây không nên ăn nói lung tung bậy bạ như vậy.

Cái này…coi như là tôi đồng ý sao…

Vâng, không uống rượu, lại làm những điều điên rồ. Điều này có thể kết luận vì đi công tác kết thúc não bị di chứng rồi sao?

Cậu, cư nhiên, đáp ứng, cùng, một, con trai…mọi thứ, bằng hữu sống chung = =

Hàng Hàng không ở đây, hiển nhiên là đi xem cửa hàng.

Giường chiếu dày, vừa ấm vừa mềm, Lương Trạch núp ở trong chăn, muốn hút thuốc, không có. Muốn mặc quần áo, cũng không có. Che kín áo ngủ xuống giường, ra khỏi phòng,, nhìn thấy trên bàn trà là Hộp thuốc là Trung Nam Hải, nhìn đến chủ đề 0.3 thì phiền muộn, Nhưng dù sao thà có còn tốt hơn so với không có, không phải sao? Ngồi trên ghế sa lon, châm điếu thuốc, quần áo đã nhìn thấy, bên trong cái rổ ở bên cạnh ghế salon.

Phun ra một ngụm khói, Lương Trạch cảm giác đại não mình rõ ràng tỉnh táo hơn, thế nhưng càng thanh tỉnh càng nghĩ lại mà sợ… Còn không phải bản thân uống say bí tỉ nhưng đổi lại là cậu cần.

Ngay cả lấy ra hai điếu thuốc, cảm giác có chút lạnh, Lương Trạch thay y phục, đi bộ khắp phòng. Nhìn thấy trên bàn ăn có bánh mì cắt miếng, chân giò hun khói cắt miếng và sữa tươi, bánh kem chét kem ở dưới hé ra: Lò siêu sóng (microwave oven) bên trong có trứng, cậu xoay sang 3 phút.

Lương Trạch nâng giấy, hì hì liền vui vẻ.

Kệ đi, gái đẹp không thể vớ vậy không phải còn có soái ca ở phía sau sao. Vợ đẹp thì nhu nhược, còn soái ca thì giống như 1 tiểu thức phụ hiền lạnh ( vợ í). Cũng không bị tổn thất. Lại không suy nghĩ thâm sâu, con gái ư, cậu thế nào cũng phải dổ dành, luôn luôn bị ràng buộc trách nhiệm chăm sóc, thế nào cũng phải đáp ứng điều kiện đầy đủ các lại nhu cầu, thế nào cũng phải chịu đừng khi cô ta mất đi lý trí, thế nào cũng phải… Nói đơn giản, soái ca không có… Khuyết điểm!

Không phải trên lệch giới tính sao, nhưng dù sao, các khía cạnh khác cũng không mất đi. Đúng. Là cậu ấy.

Hàng Hàng ăn cơm siêu nhanh để mau về gặp Lương Trạch, khi đó trong cửa hàng khách hàng vẫn còn nhiều, Lương Trạch tỏ ý làm cho cậu vội vàng, phu phụ tiểu Diệp tử chạy đi, ngược lại bản thân lại vui vẽ hài lòng. Người tan hết, Hàng Hàng tiến tới, Lương Trạch hình như cảm giác được cậu ta, nói, “Bảo bảo cũng lớn như vậy…”

“Sao thế?” Đúng, tâm trạng này khi nghe được có thể cảm thấy đủ sa sút.

“Cậu nói tôi không xứng là chủ nhân tốt a, cũng bị mất bảo bảo… Chỉ quang cố làm việc.”

Hàng Hàng nở nụ cười, đem đầu Lương Trạch xoa bóp, “Tôi sẽ không giúp cậu tìm.”

Có mấy lời hay người nói vô tâm người nghe hữu ý. Chuyện này Lương Trạch đã hoàn toàn thức tỉnh khi nghe như vậy lập tức nghi hoặc vu vơ, hôm nay nghe lời này, không thể là tùy tiện nói ra, tất nhiên có một hàm nghĩa trong đó. Nghĩ như vậy, cậu quay đầu lại nhìn Hàng Hàng, tên lỗ mãng đỏ mặt.

Hàng Hàng đang cân nhắc có nên bổ sung thêm đồ ăn cho chó hay không, đột nhiên trông thấy khuôn mặt đỏ của cậu ta thì ngẩn người, cậu vẫn chưa từng thấy vẽ mặt đỏ tía của người này == đều là đủ loại lý do, vốn tưởng rằng người này có lớp mở mặt dày trên mặt -_- (mặt dày), lúc này không biết vì sao đỏ mặt? Thế nhưng cậu ta đỏ mặt, cậu đừng nói, trong lòng cậu đã chút cong tâm… ( đồng nghĩa lòng đã rung động)

Hải Hồng đi từ từ ra lúc chuẩn bị ăn cơm, đã nhìn thấy một màn như thế — dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nhìn đối phương, lại còn có mấy phần thận trọng.

“Cãi nhau sao?”

Hai người đều giấu giấu giếm giếm.

Hải Hồng không biết lời này có phải là chửi mắng hay không, hai người nghe xong đều cảm giác bầu không khí kỳ quái, đều không tự chủ đều cẩn trọng ngồi dậy.

Hàng Hàng vô cùng thất vọng, tại sao mình cùng tên lỗ mảng Lương Trạch lại nhất trí phản ứng như vậy? Thái độ vô cùng rất khẩn trương? Vâng, là do ngây thơ gây ra sao?

Tới bửa tối Hải Hồng nói 1 câu — “Một người hai khối thịt bò, chớ đừng có cứng quá” — kết thúc. Hải Hồng đi đút đồ ăn cho mèo và chó, phòng khách cửa hàng vắng vẻ chỉ có hai ngưởi bọn họ. Vô luận là Lương Trạch hay là Hàng Hàng thởi khắc này chưa từng mong muốn khách tới đây như vậy=

=

Chỉ tiếc, trời không nguyện ý người.

“Tiểu thuyết viết xong cũng không bận gì sao?” Hàng Hàng cảm giác được tìm chút vài chủ đề để thoát khỏi bầu không khí này.

“Oh, cơ bản không bận, sơ thảo đã giao xong, lúc mấy cô xem bản thảo tôi dự định chỉnh sửa lại một chút, ha ha.”

“Không tệ. Cái khác còn có chuyện gì không?”

“Ừ… Cũng không có gì, thì có 1 trang đặc biệt phải viết, sau đó sẽ có 1 cuốn tiểu thuyết đầu tay…”

“Vậy sao?”

“Ừ, ha ha, trước khi làm chậm trể tiến độ, trong tay cũng có lý do khác để viết.” Lương Trạch gãi đầu.

“Tốt vô cùng.”

“Hả?”

“A, tôi nói muốn viết thật sự rất tốt.” Hàng Hàng ở trong lòng đã bắt đầu giật mình, cậu khẩn trương cái gì chứ?

“Ha ha ha ha, đúng, viết rất nhiều thứ, quan trọng ý tưởng cũng nhiều.”

Đối thoại đến đây dừng lại, ai cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Tiếng đinh đông đinh đông đã cứu Hàng Hàng, cậu dùng tốc độ nhanh gấp 2 lần bình thường liền ghim đến trước máy vi tính.

Lương Trạch thấy Hàng Hàng bận rộn, tự mình tìm sóc bông chơi đùa.

Trong lòng 2 vị lần đầu liên tục nệm tiệp khúc– A di đà phật.

Thẳng đến 10h tối, hai người cũng không nói gì thêm, mắt thấy Hải Hồng đi, cửa hàng đến giờ phải đóng, nếu không nói thì nghiễm nhiên không thể.

Lương Trạch nhìn Hàng Hàng chỉnh lý mọi thứ, làm hồi lâu, liền xuất ra 1 câu: “Tôi giúp cậu làm chút được chứ?”

Hàng Hàng đang quét rác, giật mình một cái, cậu còn tưởng rằng Lương Trạch phải phun ra một câu — tôi về nhà. Xem ra sự việc, tình thế này vẫn có thể sao, Hàng Hàng một bên mỉm cười nói, “Được rồi, xong ngây thôi.”

“Oh, vậy được.” Lương Trạch gật đầu.

10:30 cửa hàng đóng cửa, Lương Trạch cũng chưa nói phải đi về. Hàng Hàng cho rằng đây là điềm tốt, không biết suy nghĩ của Lương Trạch có phải đã khác, cậu ngay cả bản thân xin tạm biệt đi về cũng không thấy phản ứng, tuyệt đối cậu ta thuộc về cái loại ‘nếu không hạ lệnh đuổi khách’, có lẽ nói rõ ràng hơn lệnh đuổi khách thì cũng sẽ không rời khỏi cửa khách…

Vào cửa nhà, Hàng Hàng đi trước trêu chọc Ca Ca một chút. Nhất Hưu cùng Ca Ca ở cùng nhau còn rất hòa hợp, Vâng, có phải ban đầu được như vậy thì nói làm gì = =

Lương Trạch cũng ngồi xổm bên lồng sắt, vừa muốn châm điếu thuốc, Hàng Hàng nói một câu: ” Xa xa Ca Ca cùng Nhất Hưu 1 chút sẽ không bị nghẹt thở.” Bắt cậu đi chổ khác.

Ngồi Ở trên ghế sa lon, Lương Trạch nhìn thấy hộp Trung Nam Hải 0.3 (Hộp thuốc lá), quỷ thần xui khiến cậu liền hỏi: “Hàng Hàng có phải cho tới bây giờ cậu không hút thuốc là đúng chứ?”

Hàng Hàng đùa với ca ca, tùy ý đáp lại: “Ừ, đúng.”

“Vậy tại sao nhà cậu có thuốc lá?”

Vẫn là câu này — người nói vô tâm người nghe hữu ý. Lương Trạch kỳ thực chính là đột nhiên nhớ tới, Hàng Hàng trong tai có thể nghe được sẽ cảm thấy lời nói này không có đơn giản như vậy, chính là ý tứ ngầm — của người nào đó, chủ nhân hộp thuốc là của ai còn với cậu ta có quan hệ thế nào.

“Ồ, Tề Tễ.” Hàng Hàng trả lời bình tĩnh, vốn ở đây đâu có quỷ, thì là trước đây bừa bãi cũng sẽ không dẫn người về nhà.

“Tề Tễ?”

“Nhắc tới các cậu có gặp qua vài lần, đeo mắt kính, nuôi chó Pom.”

“Ồ! Có chút ấn tượng!”

“Đó là tôi phát tiểu mà.”

“Ohm…” Lương Trạch như có điều suy nghĩ, sau đó bảo, “Vậy cậu nói với cậu ta cậu không hút thuốc.”

“Sao nữa?”

“Cùng bớt thì giờ dường như không khí thoát ra sẽ rất khó khăn a!”

“…” Nghe đến đó Hàng Hàng đại khái hiểu được, không phải là ngôn ngữ loài người. Cũng là tài cao nhất của tên lỗ mảng không phải là… não ngắn sao?

“Thật ra, vấn đề là cậu ta không có cai thuốc.” Lương Trạch bận tâm

“Cậu đừng không quan tâm hắn, tắm đi.”

“Hả? Tắm?”

“Tôi nói thị tiếng phổ thông đó?”

“Ngày hôm qua tắm rồi!”

Lúc này đổi lại Hàng Hàng sụp đỗ, “Đó là ngày hôm qua!”

“Không phải tôi thật sạch sẻ sao, tôi chưa từng ra ngoài.”

“Xuống lầu.”

“Xuống lầu cũng là trong cửa hàng a!”

“Trong cửa hàng vẫn còn nhiều động vật như vậy, còn có rất nhiều khách hàng lưu động.”

“…” Lương Trạch chán nản.

“Đi tắm, có nước nóng.”

“Không muốn di chuyển…”

“Đi, tôi lấy áo ngủ cho cậu.”

Hàng Hàng cười vô hại, Lương Trạch đọc được ý cười uy hiếp của cậu ta.

Ở chung,đầu tiên sẽ thường bại lộ khuyết điểm lẫn nhau, ở chung còn chưa bắt đầu đâu…

Lương Trạch tắm rửa, theo Hàng Hàng chờ ở cửa trong tay nhận lấy áo ngủ. Ríu rít… Là ‘Tiểu tức phụ *’ này cũng không kém đi. Lương Trạch đúng là 1 người trong lòng sống thế nào trên mặt liền biểu hiện, lúc này cười cười…

(*Cô vợ nhỏ)

“Cậu cười gì thế?” Hàng Hàng nhìn người nọ mặc bộ áo ngủ, bộ mặt tươi cười cho nên thấy khó hiểu.

“Không có, không có gì…” Lương Trạch tiếp tục cười ngây ngô.

Đêm dài dài đằng đẵng, nên… Làm gì đây? Lúc Lương Trạch tắm Hàng Hàng liền cân nhắc, cũng không có suy nghĩ ra cái gì, lúc này Lương Trạch đi ra, càng không có chủ kiến

” Hey, cậu có 《 Thế giới nam cực 》 này?” Lương Trạch lau tóc, nhìn thấy đĩa DVD trên đầu máy.

“Ừ, cậu muốn xem không?” Phải, cái này không có làm!

“Cậu cũng không phải xem xét? Thật tốt quá!”

Hai người cứ như vậy đến làm tổ trên ghế sa lon, vô cùng ngây thơ xem《 Thế giới Nam Cực》= =

Hàng Hàng ngày hôm qua ngủ không ngon, hơn nữa cùng âm thanh thuyết trình trầm trồ của 1 nam nhân… Cứ như vậy đã ngủ.

Lương Trạch liên tục nhìn nồng nhiệt, bả vai cảm thấy có chút nặng, mặt xoay qua, thoáng nhìn Hàng Hàng dựa vào bờ vai của cậu từ từ nhắm hai mắt.

Soái ca đúng là soái ca, đang ngủ cũng rất đẹp trai. Lương Trạch nhìn chằm chằm Hàng Hàng, nghĩ cậu ngủ thật đẹp mắt. Cậu chưa từng nhìn thấy qua dáng vẽ cậu ngủ, mỗi lần cậu đều là người ngủ dậy cuối cùng, nói cậu ngắm chổ nào?

Tay không tự chủ liền hướng qua gò má Hàng Hàng, sờ một cái, còn rất tỉ mỉ.

Con người có nhiều hành vi đại thể cũng không có một lời giải thích, Lương Trạch sờ đôi môi vài cái liền tiếp cận nó, nữa điểm cũng không vướng bận. Hừ, tiểu tử cậu hôn tôi nhiều lần như vậy, ông đây cũng phải hôn cậu một cái.

Cái gì gọi là tự chuốt lấy họa? Vị tên lỗ mảng này chính là 1 điển hình.

Hôn lên bên mép môi một cái, Hàng Hàng tỉnh dậy. Tỉnh dậy vô cùng đột ngột.

“Cậu…”

Lương Trạch nghẹn họng nhìn trân trối, ” À cái đó… Tôi chính là muốn…… Tôi…”

Cậu ta đem cậu đè xuống thời gian đó Lương Trạch vẫn không thể tưởng tượng nổi, lẽ nào soái ca thích cách thức hôn kiểu người Mỹ?

Nụ hôn này không giống với nụ hôn trước đó, Lương Trạch bị hôn hầu như không thở nổi, hô hấp không được thông, xoay người giảy dụa, nhưng càng như vậy càng khiến Hàng Hàng không thể khống chế.

Tay bắt đầu tự do hoạt động, mò vào bên trong quần, Lương Trạch càng hôn càng nghĩ không thích hợp, ” Cậu… Cậu…” Thật vất vả nói ra 1 câu, chưa nói xong đã bị chặn trở lại.

“Soái ca… Cậu muốn làm gì!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.