Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

Chương 11: Red velvet



Sau cơn mưa, mọi thứ dường như lại có thêm nhiều sức sống hơn, hoa đua nhau mơn mởn khoe sắc, trắng xen kẽ màu xanh lam thanh thoát. Ong bướm kiều mị ve vãn hoa cỏ, dập dờn đôi cánh khỏe khoắn đua nhau hút mật, rải phấn. Những giọt nước còn đọng trên lá, trên cánh hoa yêu diễm lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng.

Chú bướm vàng nhỏ đậu trên thành cửa sổ, rồi nhẹ nhàng nâng cánh lướt qua gương mặt trắng nõn lãnh đạm ngắm nhìn cảnh sắc lung linh bên dưới. Gió tinh nghịch lùa qua lọn tóc nâu, lật từng trang sách một.

Tịch Tuyết Nhi hít sâu lấy hương gió tươi mới rồi thở dài thườn thượt, khép lại đôi thủy thạch, tóc nâu nhẹ nhàng lên xuống theo làn gió.

“Mãi sau này, anh vẫn chẳng thể nào quên. Mùa hạ năm ấy, anh đã lạc mất em. Trên con đường sắt, dưới cái nắng như thiêu đốt của những ngày hạ chí, đôi môi em mím chặt, khẽ thốt ra những lời khiến con tim anh rỉ máu. Cõi lòng anh giờ đây đã khô héo và giá băng. Thần linh ơi! Vì sao nàng lại phải… rời xa… lìa xa… ” Giọng văn như nghẹn ngào, như cảm xúc nhớ nhung của người con trai trong đoạn văn, thầy ngữ văn đứng trên bục giảng, nhập mình vào thế giới khác.

Một số ánh mắt rơi đến bóng dáng ‘cành hoa bên cửa sổ’, không còn sự trìu mến mà còn sự ganh ghét từ các bạn nữ. Kể từ cái ngày mà Hội trưởng Tịch Dương Thiếu Lăng đến dẫn Tịch Tuyết Nhi đi ‘thử áo cưới’ thì không khí trong lớp ngày càng khác hẳn đi. Bởi vì đối với các bạn nữ, người con trai tài giỏi, đẹp đẽ luôn là ‘đồ sử dụng chung’. Nên việc Tịch Tuyết Nhi trở thành cái gai trong mắt các nữ sinh là lẽ đương nhiên.

Giờ học cứ thế lặng lẽ trôi qua…

“Cô chủ, cô định đi đâu thế?” Giữa dòng người tấp nập, Mari nhanh chóng bám theo đuôi Tịch Tuyết Nhi, giờ này mà không về nhà, thể nào ông chủ sẽ giết cô mất.

Chân dừng lại, khẽ xoay người nhìn Mari, Tịch Tuyết Nhi chìa tay ra kéo lấy Mari mà phóng đi. Đi qua những ngôi nhà cao tầng, sang trọng, qua hàng loạt những cửa hàng lớn nhỏ đến một khu phố. Khác hẳn với vẻ phồn hoa ở trung tâm thành phố A, khu phố này trông khá không hợp vệ sinh. Có vài chỗ nước bẩn trên đường, những con ruồi quanh co bên mấy bọc rác màu đen.

Mari trố mắt nhìn xung quanh, chân cẩn thận lê bước, sợ sẽ giẫm phải một thứ bẩn nào đó hoặc những làn nước tạt trúng bởi những chiếc xe tải chạy ngang qua. “Đây là đâu vậy cô chủ?” Một nơi như thế này, thật không hợp với cô chủ.

Chân vẫn thoăng thoắt đi, Tịch Tuyết Nhi không quay đầu lại mà chỉ nói: “Là nơi em làm việc.”

Này này, cô bị ván đầu hay cô chủ mới là người bị vậy?

Không đợi để Mari tiêu hóa hết cái suy nghĩ của mình, Tịch Tuyết Nhi đã dẫn cô vào một quán ăn nhỏ.

Leng keng tiếng chuông khi cánh cửa vừa mở ra, hương thơm quyến rũ của bánh ngọt đã đến bên chóp mũi. Bên trong quán ăn được bày trí mộc mạc với gỗ, tre và trúc. Trên trần là những quả cầu tỏa sáng nhàn nhạt, tạo nên một vẻ ấm cúng cùng những chiếc bánh được bày ở trung tâm quán ăn.

“Ranette! Mấy ngày nay thật bận rộn quá đi, mà em lại không đến phụ giúp bọn chị một tay nữa chứ, thật vô tâm a!” Một cô gái có vẻ trạc tuổi Mari, chu môi tay đặt ở ngực trái mà ra vẻ đau lòng, có chút nũng nịu trước mặt Tịch Tuyết Nhi.

Ranette? Tên của cô chủ à? Mari chớp chớp mắt, liên tục mười lần, hết nhìn Tịch Tuyết Nhi rồi nhìn sang cô gái đang nũng nịu kia, cằm như rớt xuống sàn gỗ.

Bấm nhẹ vào tay Mari như nhắc nhở cô đừng nói điều không nên nói, Tịch Tuyết Nhi gương mặt vẫn lãnh đạm, đáp: “Vâng. Chị Bích Nghi, lúc này chưa đông khách lắm, em vào làm vài thứ.”

“Ừm ừm, Jack rất nhớ em đó nha, những ngày vắng bóng em, cậu ấy lúc nào cũng nhớ em đến nỗi lú lẫn luôn. Chậc, nhìn em thật hợp với cậu ta.” Bích Nghi tặc lưỡi, lắc đầu thương tiếc, vẫn chưa để ý đến sự hiện diện của Mari.

Tịch Tuyết Nhi chỉ nghe rõ ràng câu thứ nhất, gật gù coi như trả lời, kéo Mari vào phòng, thay bộ đồng phục của quán. Rồi dẫn Mari đến chỗ Bích Nghi, nhờ cô hướng dẫn Mari những việc làm lặt vặt ở quán.

Sau khi mọi việc đã đâu vào đó, Tịch Tuyết Nhi xoay người tiến vào bếp, mùi hương ngọt ngào càng thêm nồng nàn của bánh theo từng bước chân. Cô lấy một chiếc tạp dề trắng đeo vào ngang eo, dùng găng tay lấy hai khuôn bánh ra khỏi lò nướng.

“Căn giờ rất đúng.”

Nghe thấy giọng nói kia, Tịch Tuyết Nhi đặt hai khuôn bánh lên bàn, tỉ mỉ lấy lớp bánh đỏ ngọc ra khỏi khuôn để nguội ở nhiệt độ phòng, trước khi lấy ra còn dùng đầu ngón tay ấn ấn đánh giá độ đàn hồi và mật độ phần bột cho thấy sự kết hợp chặt chẽ giữa đường và trứng. Nâng mắt lên nhìn xung quanh, cô hỏi người đối diện với mình – Jack: “Red Velvet hai lớp. Anh đã làm lớp phủ rồi chứ?”

“Chưa, làm giúp anh đi.” Jack lười biếng trả lời, tay lưu loát cán bột. Ba người làm bánh khác cũng đang cán bột, nghe Jack nói thế thì khẽ nhìn lướt qua.

Không nói lời nào, Tịch Tuyết Nhi chậm rãi lấy bát thủy tinh, cho một thanh bơ ở nhiệt độ phòng vào, đập một quả trứng lấy lòng đỏ, cho Cream cheese rồi thêm đường bột, một chút Vani, không dùng máy trộn mà dùng cái phới để trộn hỗn hợp. Đối với phần kem phủ, không nên đánh quá tay để giữ độ ẩm cho bánh vì nếu không quen dùng máy trộn, có khả năng sẽ đánh quá nhiều. Trộn đều cho đến khi hỗn hợp kem đã mịn, đủ đặc để gần như dính được. Rồi dùng dao cắt trên và dưới từng lớp bánh sao cho bằng phẳng, sử dụng chỗ kem đó, phủ lên lớp thứ nhất, phết đều, nhẹ. Đặt lên lớp bánh thứ hai, xếp lên như một tòa nhà, cũng như lớp thứ nhất, phủ kem và phết đều. Sau đó tiếp tục phết kem xung quanh bánh che đi màu đỏ tươi đẹp đẽ, tay cô phết kem khéo léo, thướt tha như đang vẽ một bức tranh.

Không biết từ đâu ra, Jack cầm một hộp dâu tây, tay cầm đặt từng trái trang trí lên chiếc bánh nhỏ. Gương mặt sáng lạn ưa nhìn, luôn mang một nụ cười phớt bên môi, hòa nhã, tốt bụng chính là từ đầu tiên để miêu tả cậu.

Thấy vậy, Tịch Tuyết Nhi sẵn tay cũng lần lượt đặt dâu lên trên, hai người ăn ý cùng nhau làm, cùng một nhịp thở, hòa hợp hoàn thành chiếc bánh Red Velvet với những “ngọn núi đỏ” nhỏ xinh.

Trong khi làm bánh đến giờ, hai người đều im lặng mà tập trung cho chiếc bánh của mình, nếu cần gì cũng chỉ một cái nháy mắt ra hiệu.

Mở nút thắt, Tịch Tuyết Nhi cởi tạp dề ra và để lại chỗ cũ, rời đi. Thường sau sáu giờ, khách sẽ đông hơn nên cô muốn giúp mọi người một tay.

Rời đi chưa được bao lâu, một trong ba người làm bánh nọ khẽ lắc đầu mà nói: “Cậu vốn định làm Red Velvet cho Ranette mà. Sao lại im thin thít rồi?” Thật ra Jack dạo này hôm nào cũng làm một loại bánh khác nhau, rồi sau giờ làm thì ở lại ăn một mình, ý định tặng cho Ranette thì ai chẳng đoán ra được?

Không trả lời, Jack chỉ trầm mặt, mang chiếc bánh vào tủ lạnh, bóng lưng cao ráo có chút u buồn.

———————

Chương kế: Chú mèo nho nhỏ.

———————-

Nhật ký Mari:

Hôm nay tôi cảm thấy có một sự kỳ lạ không hề nhẹ ở trường, vừa đến cổng tôi đã bắt gặp những ánh mắt chăm chú nhìn tôi bởi bọn con gái. Thật, tôi đẹp thì đẹp đó, nhìn tôi đến trào máu họng làm tôi ngại ngùng quá đi a! Mà hôm nay tôi cũng được một vài bọn con trai nói lời cảm ơn, mặc dù tôi chả biết khi không bọn đó rảnh rỗi lon ton chạy đến bàn tôi mà nói thế nữa.

Tổng kết điểm số hôm nay: 10 hoa bọ rùa *biểu tượng cảm xúc mừng như điên*

(Tác giả: Không có hoa nào tên là hoa bọ rùa đâu ạ, thỉnh đừng hỏi bác Google).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.