Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 21



Hãy hỏi em đi

Em biết anh muốn mà

Hãy hỏi em đi

EM đang đợi anh đây.

Hãy hỏi em đi

Em sẽ chẳng bao giờ bắt anh phải đoán

Cứ hỏi em

Anh yêu, em có thể sẽ gật đầu.

“Hãy hỏi em”

Trình bày: Heather Wells

Sáng tác: Roberts/Ryder

Album: Mùa hè

Cartwright Records

***************

“Hi,” Chris nói, mỉm cười. “Nhớ tôi không?”

Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, hoảng đến nỗi không thốt được lời nào.

Christopher Allington! Christopher Allington đã mò ra được tôi! Christopher Allington đang nắm cánh tay tôi, mỉm cười với tôi như thể cả 2 là những người bạn thân lâu ngày gặp lại ở một đường bowling hay gì gì đó. Cậu ta thậm chí còn đang mời tôi một cốc sâm panh! Mà, nếu không nhận thì khiếm nhã quá.

Tôi nhận cốc sâm panh trong im lặng, nghe rõ cả tiếng tim mình đang đánh lô tô. Christopher Allington. Christopher Allington. Ôi lạy chúa tôi! Làm sao cậu ta có thể đứng đó nói chuyện với tôi như thể chẳng có chuyện gì xảy ra ư chứ? Hôm nay cậu ta đã cố tìm cách giết tôi kia mà. Nhớ không?

“Tôi đã gặp cô trước cổng Fischer Hall hôm qua ấy,” Chris nhắc, tưởng tôi không nhớ nổi cậu ta là ai. Làm như tôi quên được không bằng! “là cô, đúng không?”

Tôi gỉa vờ sực lấy lại trí nhớ.

“Ô,” tôi nói, mơ hồ – mặc dù chẳng có gì mơ hồ về cảm giác giần giật mà tôi nhận thấy đang chạy lên chạy xuống cánh tay mình, chỗ cậu ta vẫn đang siết lấy. “Nhớ rồi. Cậu khoẻ không?” Chris bỏ tay tôi ra. Cú siết của cậu ta chẳng gây chút khó chịu nào. Không hề

Nhưng chẳng phải là quái lắm sao? Ý tôi là, chẳng phải thế hay sao? Vì cậu ta là kẻ giết người cơ mà? Quái thật !

“Tôi khoẻ,” cậu ta nói.

Trông cậu ta rõ là khoẻ thật. Bộ tux vừa vặn hơn nhiều so với cha cậu ta. tuy nhiên thay vì thắt nơ, Chris chỉ đeo mỗi chiếc cà vạt thông thường. Chẳng hiểu sao, lên người cậu ta, mọi thứ cứ vừa khin khít.

“Chính ra, giờ vờ được cô tôi mới thấy đỡ nhiều đi đấy,” cậu ta nói tiếp. “Tôi ghét cay ghét đắng mấy vụ này. Cô có thế không?”

“Ồ,” tôi nói với một cái nhún vai. “tôi không biết. Cũng không tệ lắm. Ít nhất cũng còn có tí cồn.”

Tôi cạn cốc sâm panh cậu ta mời chỉ bằng một cú nốc duy nhất, mặc kệ lời cảnh báo của Cooper về việc không nên uống rượu khi đang làm nhiệm vũ. Sau cú sốc mà Chris vừa gây ra, rình mò tôi như thế, tôi cảm thấy… ừm đại loại như mình đáng được hưởng một ly.

Chris quan sát tôi và cười to.

“Thế, cô đến đây với ai?” cậu ta tò mò. “Mấy cái vé đó không rẻ đâu. Bộ cô là đại diện bên sinh viên hả?”

Tôi lại nhún vai. Thanh tra Canavan đã nói rằng, theo kinh nghiệm của ông ta, những kẻ giết người thường cực kì ngu xuẩn, và tôi đang bắt đầu nghĩ trong trường hợp của Chris, chuyện ấy có thể đúng. Cái sự thật rành rành là tôi ít nhất cũng phải già hơn mấy đứa đại diện hội sinh viên thông thường cả chục tuổi có vẻ như chẳng ăn nhập vào đầu cậu ta…

… với tôi thì ổn thôi. Ý là, giờ thì tôi có thể giả vờ giả vịt để dụ cậu ta nói hớ ra và thú nhận mọi thứ. Chỉ có điều tôi chẳng biết phải bắt đầu như thế nào, dĩ nhiên rồi.

Và ít ra là Chris, không như nhiều người khác, có vẻ thật sự thích vẻ bề ngoài của tôi trong bộ đầm đi mượn này. Tôi thấy tia nhìn của cậu ta lạc xuống ngực mình mấy lần. Và không phải vì khoá kéo bị tuột ở đằng sau hay mọi thứ đang xộc xệch đâu nhé. Tôi biết điều đó, vì tôi đã kiểm tra rồi.

Ban nhạc bắt đầu chơi một giai điệu chầm chậm. Trước sự ngạc nhiên của tôi, vài đôi thậm chí còn bước ra sàn chính của thư viện và bắt đầu nhảy… trong đó có bố mẹ Chris. Tôi thấy chủ tịch Allington dẫn bà vợ ra sàn nhảy bằng một động tác cúi chào điệu đàng khiến hội đồng cười ộ và cổ vũ ầm ầm.

Khá lãng mạn, thật đấy.

Ít nhất là trước khi bà Allington dẫm trúng cái ống loe và suýt thì ngã đập mặt trên sàn. May thay, ngài chủ tịch đã kịp xoay bà một vòng và làm như thể đấy chỉ là một bước “phăng” điệu nghệ do chủ đích của ngài.

Lại càng thêm phần lãng mạn. Có thể Chris không thiếu may mắn như tôi vẫn tưởng. Về cái đường phụ huynh ấy.

“Này,” Chris nói, lại làm tôi ngạc nhiên, lần này là bằng cách giật phăng cốc sâm panh từ tay tôi và đặt xuống cái khay mà một cậu bồi bàn vừa bưng qua. “Có muốn ra nhảy không?”

Tôi quay phắt lại để nhìn cậu ta, nhanh đến nỗi một lọn tóc dài văng ngay vào miệng và dính cả chút son bóng.

“Gì cơ?” tôi hỏi, tuyệt vọng cố gỡ nó ra. Lọn tóc ấy mà. Từ miệng tôi.

“Cô có muốn nhảy không?” Chris hỏi. Nụ cười của cậu ta có vẻ hơi mỉa mai, để chứng tỏ cho tôi thấy là cậu ta biết, cũng như tôi, rằng nhảy tại tiệc Hoa Bướm ở New York College này thì khá là… ừm, lạc điệu. Dẫu sao thì cậu ta cũng muốn tôi biết rằng cậu ta rất cởi mở…

Nụ cười của Chris quả là chết người. Đấy là kiểu cười của anh chàng đội trưởng đội bóng trường trung học điển trai nhất trường, tự tin về bản thân và vẻ đẹp trai của mình đến nỗi chưa bao giờ nghĩ là sẽ có một đứa con gái nói, “Đừng hòng nhé cưng!” trước lời mời của mình. Chắc tại chưa có đứa con gái nào từng nói thế.

Và tôi sẽ không làm người đầu tiên.

Và không chỉ bởi tôi đang nôn nóng muốn biết liệu Chris có phải là người đã giết Elizabeth và Roberta hay không thôi đâu nhé.

Thế nên tôi mỉm cười và nói, “Dĩ nhiên rồi,” và theo Chris ra sàn nhảy.

Tôi chẳng phải người nhảy giỏi nhất thế giới, nhưng điều đó không quan trọng, vì Chris rất sành khoản này. Cậu ta chắc đã từng học ở mấy trường tư thục, nơi người ta đã dạy tất cả bọn con trai học nhảy. cậu ta nhảy giỏi đến nỗi có thể vừa nhảy vừa thản nhiên trò chuyện. Trong khi tôi cứ phải nhẩm thầm. 1 2 3. 1 2 3. Bước quay đổi… ôi khoang, đấy là một điệu khác mà.

“Thế,” Chris nói, ra chiều thích trò chuyện, khi cậu ta ép người tôi vào người cậu ta và xoay tôi một vòng vô cùng điệu nghệ, thậm chí còn chẳng thèm nhăn mặt khi bị tôi vô ý giẫm phải chân, “Chuyên ngành của cô là gì?”

Tôi cố đưa ắt tìm Cooper – một cách lén lút. Ý tôi là, đáng ra anh phải để mắt đến tôi chứ, đúng không nào?

Nhưng tôi chẳng thấy anh đâu cả. Tôi cũng chẳng thấy Marian luôn. Phải chăng tôi đã bị anh bỏ rơi vì một cô bạn gái cũ? Sau tất cả những màn nhặng xị của anh về việc tôi đang mạo hiểm mạng mình trong việc truy tìm kẻ giết người ở Fischer Hall, phải chăng anh đã chán tôi đến tận cổ rồi?

Hừ! Quan tâm gớm!

Mặc dù, thì bạn cũng biết rồi đấy, anh đang cho tôi ở nhà miễn phí – thì gần như thế – nên tôi đồ rằng mình chẳng có quyền gì mà ca với thán. Ý tôi là, nào có mấy người ở Manhattan tiếp cận với máy giặt sấy quần áo dễ dàng được như tôi?

Để trả lời câu hỏi của Chris về chuyên ngành của mình, tôi chỉ nói, “Ừm… tôi vẫn chưa quyết.” ừ, thì đúng vậy mà.

“Ô, thật à?” Chris tỏ vẻ hứng thú thật sự. “như thế lại hay đấy. Cứ để ngõ mọi lựa chọn đi. Tôi nghĩ có quá nhiều người vào đại học mà đã quyết một bề về sự nghiệp mình muốn theo đuổi sau thi tốt nghiệp. Họ cứ dính vào chương trình học trọng tâm mà chả cho mình cơ hội được thử những thứ mới. Cô biết đấy, để tìm ra xem mình thật sự giỏi cái gì ấy mà. Có thể là một thứ ta chưa hề nghĩ tới bao giờ. Thí dụ như chế tác trang sức chẳng hạn.”

Wow. Tôi không hề biết là có thể chọn môn chế tác trang sức ở trường đấy nha. Lại còn được trưng bày bài thi cuối kỳ của mình ngay lên người nữa chứ. Quá thực tế!

“Thế cô nghiêng về mảng nào?” Chris hỏi.

Tôi định nói y khoa, nhưng lại đổi ý vào giây cuối.

“Xét xử tội phạm,” tôi nói dối, để xem cậu ta phản ứng ra sao.

Nhưng Chris khọng hề bỏ chạy vì hoảng sợ hay gì cả. Thay vào đó, cậu ta chỉ nói nhẹ nhàng, “yeah, hay đấy, xét xử tội phạm! Tôi cũng định sẽ đi ngành luật hình sự đấy.”

Tôi cá là cậu ta có cân nhắc khi nói thế nên liền hỏi to, cố lấy giọng đùa cợt, “Thế một anh chàng sinh viên luật to con oai phong như anh đang lượn lờ trong khu cư trú cùa sinh viên đại học để làm gì đây?”

Ít nhất Chris còn biết chiều xấu hổ. “Ừm,” cậu ta nói, bằng một giọng lúng túng, “thì bố mẹ tôi sống ở đây mà.”

“Và cả vì ở đây có rất nhiều nữ sinh viên hấp dẫn nữa chứ,” tôi nhắc cậu ta. Nhớ chưa? Mày đã giết hai trong số đó đấy!

Cậu ta nhe răng cười. “Ừ, thì cả cái đó nữa,” cậu ta nói. “Tôi chẳng biết sao nữa. Sinh viên ngành tôi không thật sự…”

Qua vai Chris, rốt cuộc tôi cũng liếc thấy Cooper. anh có vẻ như đang lời qua tiếng lại với giáo sư Braithwaite. Thật luôn. Có vẻ như họ đang có một cuộc trang luận rất gay gắt bên quầy đồ ăn sống. và tôi chợt thấy Cooper ném một tia nhìn về phía mình.

Vậy là anh vẫn chưa quên. Anh vẫn đang để ý canh chừng tôi.

Lại còn đang cãi nhau với bạn gái cũ nữa chứ.

Nhưng vẫn để ý canh chừng tôi.

Vì tôi phát hiện ra anh không biết Chris trông thế nào, và chắc hẳn anh không biết tôi đang nhảy với nghi phạm số 1 của mình; thế nên tôi chỉ vào lưng Chris, và nói không thành tiếng với anh, “Chris đấy!”

Nhưng có vẻ như chuyện ấy không đạt hiệu quả như tôi mong đợi. Ồ, thực ra Cooper cũng có nhận được tín hiệu này kia.

Nhưng Marian cũng thế; nhận thấy mình không còn thu hút được 100% sự chú ý của Cooper nữa, chị ta bèn dõi theo tia nhìn của anh, và thấy tôi.

Chẳng biết phải làm gì khác, tôi đành vẫy vẫy tay, rất nịnh bợ. Marian quay đi lạnh nhạt. Oa. Xin lỗi nha.

“Mấy đứa con gái trường luật…”

Tôi quay đầu lại và phát hiện ra Chris đang nói chuyện. Với tôi.

“Thì, có thể nói là bọn nó cho rằng việc ngồi trong phòng tự học ở thư viện trường học đến khuya lơ khuya lắc hằng đêm là vui th,” cậu ta nói, với một cái nháy mắt.

Thằng cha này đang nói cái quái gì ấy nhỉ?

Rồi tôi chợt nhớ ra. Nữ sinh đại học đọ với sinh viên trường luật. À, ừ nhỉ. Vụ điều tra giết người.

“À,” tôi gật đầu vẻ hiểu biết. “Nữ sinh trường luật thì làm sao mà sánh bằng những cô cừu non năm nhất mới xuất chuồng ở Fichser Hall này, hử?”

Cậu ta phá ra cười.

“Cô vui tính quá nhỉ,” cậu ta nói. “Cô năm mấy?”

Tôi chỉ nhún vai, cố làm ra vẻ không phải đã 7 năm gì đó trôi qua kể từ cái tuổi tôi bắt đầu được phép uống rượu.

“ít ra cũng cho tôi biết tên cô chứ,” cậu ta giục, bằng một giọng trầm trầm mà tôi dám chắc một cô bạn gái cũ nào đó đã bảo là rất sexy.

“Thì anh cứ tiếp tục gọi tôi là ’tóc vàng’ đi,” tôi gầm gừ. “Như thế anh có thể phân biệt tôi với tất cả các cô bạn gái khác của anh.”

Chris nhướng mày và cười, “Bạn gái khác nào?”

“Ôi, cái anh này,” tôi kêu lên, đập cho cậu ta một cái rất nữ tính vào tay. “Tôi đã nghe kể hết về anh rồi, tôi là bạn với Roberta mà, anh biết đấy.”

Cậu ta nhìn tôi như thể tôi là một con mất trí, lông mày lại nhướng lên, “ai cơ?”

“Roberta,” tôi lặp lại. Phải thừa nhận rằng tim tôi đang đập ầm ầm trước sự liều lĩnh của chính mình. Tôi đang làm chuyện đó. Làm thám tử! Tôi thực sự đang làm chuyện đó!. “Roberta Pace”

“Tôi chả hiểu cô đang nói về ai.”

Tôi thật sự không thể tin nổi thằng cha này. “Bobby,” tôi nói.

Đột nhiên cậu ta bật cười, “Là Bobby á? Cô là bạn của Bobby sao?”

Tôi không bỏ qua sự nhấn mạnh kỳ lạ vào từ “cô là” và cách dùng thì hiện tại của cậu ta.Tôi là điều tra viên có nghề mà.Hừ, ít nhất tôi cũng làm sổ sách cho một điều tra viên có nghề.

“Tôi từng là bạn với Roberta,” tôi nói,chẳng cười mà cũng chẳng cố làm ra vẻ mình ít hơn hai mốt tuổi nữa.Bởi vì tôi không thể tin nổi cái gã này lại lạnh lùng đến thế.Ngay cả khi gã ta có là một kẻ giết người thật. “Cho đến khi cô ấy rớt khỏi thang máy hồi tuần trước.”

Chris bỗng ngừng nhảy ngay lập tức. “Khoan đã,” cậu ta nói, “Cái gì cơ?”

“Cậu nghe tôi nói rồi đó,” tôi nói. “Bobby Pace và Beth Kellogg.Cả hai đều chết rồi,và được cho là vì lướt thang máy.Và cậu đã ngủ với cả hai ngay trước khi chúng chết.”

Cậu ta không biết. Thực sự. Chris không hề biết – cho đến khi tôi nói với cậu ta ngay lúc đó – rằng hai cô gái đã chết ở Fischer Hall chính là những người cậu ta đã, ừm, ve vãn chỉ vài ngày trước đó.

Tôi không cố ý phun ra như thế.Tôi tin chắc nếu là Cooper thì anh sẽ nhẹ nhàng hơn.Nhưng tôi chỉ … ừm, kiểu như đang phát khùng lên, tôi đoán vậy. Làm sao hắn có thể xấc xược đến thế kia chứ? Ý tôi là về cái chết của Roberta và Elizabeth ấy.

Tôi đoán là một điều tra viên thực thụ sẽ chẳng bao giờ nổi khùng như vậy.Tôi cũng đoán là một điều tra viên thực thụ sẽ phải giữ một cái đầu tỉnh táo.Vậy chắc tôi không sinh ra để làm đối tác của Cooper được rồi.

Chris có vẻ như đã đông cứng lại,hai chân mọc rễ vào một viên gạch trắng và một viên gạch đen.

Nhưng sức ghì của cậu ta lên eo tôi thì không hề lỏng đi chút nào.Thậm chí nó càng siết mạnh thêm khi chúng tôi đứng hông chạm hông với nhau.

“Cái gì?” cậu ta hỏi,mắt mở to đến nỗi hai con ngươi xanh-xám trông hệt như hai viên cẩm thạch đang nổi giữa hai bể sữa song sinh. “Cái gì cơ?” cậu ta hỏi lại.Ngay cả đôi môi cũng bệch ra.

Mặt tôi chỉ cách dưới mặt cậu ta có vài cen-ti-mét.Tôi thấy vẻ kinh ngạc trong mắt cậu ta,cộng với – và,dù có là một thám tử tệ đến đâu đi chăng nữa,tôi cũng thấy được điều này – một vẻ hoảng sợ đang dần dần xâm chiếm chúng.

Đúng lúc đó tôi chợt nhận ra:

Cậu ta không biết.Thực sự.Chris không hề biết – cho đến khi tôi nói với cậu ta ngay lúc đó – rằng hai cô gái đã chết ở Fischer Hall chính là những người cậu ta đã, ừm, ve vãn chỉ vài ngày trước đó.

Chẳng lẽ cậu ta lại ************** bợm đến độ chỉ biết tên – hay biệt danh – những cô gái mà cậu ta đã quyến rũ?

Thực sự có vẻ thế!

Tác động từ lời tuyên bố của tôi lên Chris thực ra khá mạnh mẽ.Những ngón tay của cậu ta bấm mạnh vào eo tôi,và cậu ta bắt đầu lắc đầu hết trước lại đến sau,hệt như Lucy sau mỗi lần được tắm gội thỏa chí.

“Không,” cậu ta nói.”Không đúng.Không thể nào.”

Và đột nhiên tôi biết mình đã phạm phải một sai lầm kinh khủng.

Đừng hỏi tôi vì sao.Ý là, tôi làm gì có kinh nghiệm trong những vụ như thế này chứ.

Nhưng tôi vẫn biết,như thể tôi biết rõ lượng chất béo trong một thanh Milky Way vậy.

Christopher Allington không giết mấy đứa con gái kia.

Ờ, cậu ta có ngủ với chúng,đúng.Nhưng cậu ta không giết chúng.Điều đó đã được thực hiện bởi một người khác.Một người nguy hiểm hơn rất, rất nhiều…

“Okay,” một giọng trầm cất lên sau lưng tôi.Và một bàn tay nặng nề đặt xuống một bên vai trần của tôi. “Xin lỗi,Heather,” Cooper nói. “Nhưng ta phải đi thôi.”

Anh ở đâu mọc ra vậy? Tôi không thể đi được.Không phải lúc này.

“Ừm,” tôi nói. “Được,chỉ một giây nữa thôi,được chứ?”

Nhưng Cooper chả có vẻ gì là muốn đợi thêm.Chính ra trông anh còn giống một người đang chuẩn bị chuồn đi để bảo toàn tính mạng của mình nữa kìa. ”

Ta phải đi,” anh lặp lại lần nữa. “Ngay bây giờ.”

Rồi anh chuồi một tay khoác lấy cánh tay tôi, và kéo.

“Cooper,” tôi nói,giãy mạnh để thoát ra.,Tôi có thể thấy Chris vẫn đang sốc.Chắc chắn là nếu lượn lờ ở đây lâu hơn một chút, tôi sẽ moi thêm được điều gì đó từ cậu ta.Chẳng lẽ Cooper không thấy là tôi đang tiến hành một cuộc phỏng vấn cực kỳ quan trọng sao?

“Sao anh không đi lấy gì đó ăn đi?” tôi gợi ý với Cooper.

“Em sẽ gặp anh bên quầy buffet trong một phút nữa …”

“Không,” Cooper nói. “Đi thôi.Ngay bây giờ.”

Tôi có thể hiểu vì sao Cooper lại nóng lòng muốn đi đến thế.Thật đấy, tôi hiểu.Suy cho cùng,đâu phải ai cũng đối phó với những người tình cũ bằng cách, ờ, ngủ với họ trên sàn phòng khách.

Nhưng,tôi cảm thấy mình chưa thể đi được.Nhất là sau khi đã đạt được một bước tiến vượt bậc như thế này.Chris đang vô cùng bấn loạn,bấn loạn đến nỗi cậu ta chẳng hề nhận thấy là có một con mắt khác đang dòm ngó bạn nhảy của mình.Cậu ta đã quay đi,và kiểu như loạng choạng bước ra khỏi sàn nhảy,hướng đến chỗ thang máy.

Cậu ta đang đi đâu thế kia? Lên tầng 12,đến văn phòng của bố, đi uống thật say,hay chỉ đi gọi điện thoại? Hay lên sân thượng để lao xuống? Tôi có cảm giác rằng mình nhất định phải đi theo cậu ta,chỉ để tin chắc là cậu ta sẽ không làm điều gì đó ngu ngốc.

Chỉ có điều khi tôi dợm bước theo sau cậu ta,Cooper lại không cho tôi đi.

“Cooper, em chưa đi được,” tôi nói, cố vật lộn để thoát ra khỏi gọng kìm của anh. “Em đã bắt được cậu ta thừa nhận là có quen biết chúng! Roberta và Elizabeth ấy ! Và anh biết gì không? Em không nghĩ là cậu ta đã giết chúng.Em thậm chí còn không nghĩ là cậu ta biết chúng đã chết nữa kia!”

“Tốt rồi,” Cooper nói. “Giờ thì đi thôi.Anh đã nói với em là anh có một cuộc hẹn.Anh trễ rồi.”

“Một cuộc hẹn? Một cuộc hẹn á?” tôi không sao tin nổi điều mình vừa nghe được. “Cooper,anh có hiểu không? Chris đã nói …”

“Anh nghe rồi,” Cooper nói. “Chúc mừng.giờ thì đi thôi.Anh nói anh sẽ đưa em đến đây,chứ không hề nói anh có thể ở đây cả đêm.Anh còn có khách hàng trả tiền cho anh nữa,em biết mà.”

Tôi nhận ra điều này hoàn toàn vô ích. Ngay cả nếu Cooper có đổi ý và để tôi đi,tôi cũng chẳng biết Chris đã biến đi đằng nào.Và có thông minh gì chuyện đi theo cậu ta kia chứ? Ý tôi là, cứ xem điều gì đã xảy ra với hai đứa con gái kia mà cậu ta đã từng – nói sao nhỉ? – ờ, ve vãn thì biết. Này, có khi tôi nên theo chuyên ngành Ngữ văn.Đúng rồi.Một tiểu thuyết gia, VÀ một bác sĩ. VÀ một thám tử tư. VÀ một nhà thiết kế trang sức…

Cooper và tôi chuồn ra ngoài.Tôi thậm chí còn chả có lấy một cơ hội nào để chào tạm biệt ai,hay chúc mừng Rachel về cái huy chương.Tôi chưa từng thấy một gã đàn ông nào lại hăm hở chuồn khỏi một nơi như Cooper lúc ấy.

“Chậm lại nào,” tôi nói, lúc Cooper xô tôi lên vỉa hè. “Em đang mang giày cao gót đây này.”

“Xin lỗi,” Cooper nói, thả tay tôi ra. Rồi anh đặt ngón tay lên miệng và huýt sáo gọi một chiếc taxi đang chạy dọc đường West Fourth.

“Anh định đi đâu đấy?” tôi hiếu kỳ hỏi,lúc chiếc taxi quành lại với tiếng bánh xe nghiến đánh két một cái.

“Em về đi,” Cooper nói.Anh mở cửa hành khách bên hông và ra hiệu cho tôi vào trong,rồi đưa cho người lái taxi địa chỉ căn nhà đá nâu của ông mình.

“Này,” tôi nói,chồm người lên chiếc ghế phía trên. “Chỉ cách có một khối nhà thôi mà.Em có thể đi bộ …”

“Không đi bộ một mình được,” Cooper nói. “Vì anh phải đi hướng ngược lại.”

“Tại sao?” tôi không bỏ lỡ chi tiết Marian Giáo Sư Lịch Sử Hội Họa cũng vừa lẩn khỏi cửa thư viện đằng sau chúng tôi.

Nhưng thay vì bước tới chỗ Cooper trên vỉa hè,chị ta bắn về phía anh một cái nhìn cực kỳ thiếu thiện cảm,và quày quả đi về phía Broadway.

Cooper,lúc này đang xoay lưng về phía thư viện,không thấy nữ giáo sư cũng như cái nhìn khó chịu của chị ta.

“Anh cần gặp một người đàn ông,” Cooper chỉ nói có thế, “về một con chó.Đây,” anh dúi một tờ năm đô cho tôi. “Đừng thức đợi anh.”

“Chó nào?” Chiếc taxi bắt đầu lăn bánh. “Cooper, chó nào? Anh sắp nuôi một con chó khác à? Thế còn Lucy thì sao? Lucy có gì không ổn hả?”

Nhưng chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ.Cooper đã quay đi và sải bước về phía West Third Street.Chẳng mấy chốc tôi không còn nhìn thấy anh nữa.

Chuyện này là sao đây? Thật đấy.Tôi biết khách hàng rất quan trọng với Cooper nọ kia.Tôi cũng biết anh nghĩ chuyện xảy ra với tôi và những cái chết trong khu cư trú chỉ như một phần trí tưởng tượng của tôi hay sao đó thôi.

Nhưng gì thì gì, ít ra anh cũng nên lắng nghe tôi chứ.

Đúng lúc đó thì người lái taxi,có vẻ là người Indian – người Ấn Độ ấy chứ không phải người da đỏ đâu – nói,vẻ hiểu biết, “Tôi nghĩ đó chỉ là một cách nói thôi.”

Tôi nhìn gương mặt anh này phản chiếu trong kính chiếu hậu. “Cái gì cách nói cơ?”

“Gặp một người đàn ông về một con chó ấy,” người lái taxi nói. “Đấy là một thành ngữ Mỹ,kiểu như là đá lăn nhiều thì râu chẳng bám ấy.”

Tôi ngồi sụp xuống ghế. Không,tôi không biết.Có vẻ như tôi chẳng biết gì cả.

Ừ,tôi đoán là tôi có biết điều đó.Ý tôi là,chẳng phải vì thế mà tôi đang làm việc ở New York College đây sao? Để được giáo dục.

Ừ,thì tôi đang được giáo dục đây, được chưa.Mà tôi còn chưa bắt đầu vào học nữa mà.

@ Chú thích: “đá lăn nhiều thì rêu chẳng bám” : nguyên gốc là “Rolling stone gathers no moss” : thành ngữ, nghĩa là người không có gì ràng buộc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.