Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 93: Chương 93



Hô hấp của Vũ Văn Mân bắt đầu không ổn định, nhịp tim bắt đầu đình trệ, ngón tay cũng run rẩy.

Hắn theo bản năng ôm lấy eo của Lục Hàm Chi, mặc dù trong lòng cảm thấy mình làm vậy là không đúng nhưng hắn vẫn không lấy bình thuốc kia ra.

Thấy hắn do dự, Lục Hàm Chi lại khàn giọng lên tiếng: “Ôi… ngài đừng mang áp lực tâm lý, ta sẽ không đòi ngài chịu trách nhiệm.

Mỗi tháng một lần, mối quan hệ đôi bên cùng có lợi theo như nhu cầu không tốt sao? Trở về… bảo Lâm thần y kê cho ta một đơn thuốc tránh thai, ngày mai chúng ta… phóng ngựa cả đêm về kinh thành, thời gian còn kịp.”

Khi vừa nói xong câu cuối, ý thức của Lục Hàm Chi đã hoàn toàn bị cơn sóng tình khống chế.

Cậu có thể cảm giác được tay của mình vô tư làm ra một vài chuyện khác người, tất cả đều xuất phát từ bản năng.

Vũ Văn Mân hít thật sâu, tùy ý để tình hương phát ra từ trên cơ thể Lục Hàm Chi chiếm lấy ý thức, hắn vô thức thả lỏng cơ thể.

Hắn muốn nói rằng, đời trước trẫm hùng bá Đại Chiêu, không ai sánh kịp.

Nếu không phải trên đời này không có gì để luyến tiếc, trẫm cũng sẽ không thiêu đốt cung Tử Thần khiến trẫm hoài niệm đau lòng.

Một đời này, xem ai có thể đoạt được lòng trẫm!

Gì mà thấy tên kia “áo trắng phong lưu, trẻ tuổi tuấn tú”, gì mà thấy hắn ta “trầm ổn, có phong thái quân tử”, thấy hắn ta “có chí khí hừng hực của thiếu niên”.

Trẫm đã từng gót sắt rong ruổi cả Đại Chiêu, chẳng lẽ lại không thể đánh bại một tên thư sinh tay trói gà không chặt sao!

Vì thế hắn ôm Lục Hàm Chi vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ môi của cậu.

Sức lực mạnh mẽ xâm nhập vào toàn thân Lục Hàm Chi từ trên xuống dưới, hoàn toàn chiếm lấy th@n thể cậu.

Nếu không khống chế được, nó sẽ khiến mình đánh mất lý trí, chỉ muốn tìm một lối thoát.

Mà một khi đã tìm được cái lối thoát này, ý thức sẽ quay trở lại ngay lập tức.

Cậu đuổi theo lối thoát này, lao theo gợn sóng cuồn cuộn mênh mông, nhưng càng đuổi theo thì gợn sóng càng mãnh liệt.

Đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, dù sao xưa kia cậu chỉ biết cống hiến cho xã hội, dùng cả thanh xuân để bán mình cho tư bản.

Lục Hàm Chi thấy khá phức tạp, tuy ngoài mặt như không thèm để ý nhưng trên thực tế, yêu cầu đối với bạn lữ của cậu rất cao.

Đôi khi cậu còn tự giễu mình xứng đáng độc thân, nhưng cậu vẫn tận hưởng cuộc sống độc thân rất vui vẻ.

Khi đó tuổi của cậu cũng không lớn, mới 20 cái xuân xanh, cô đơn mấy năm cũng chẳng sao.

Tư tưởng của thời đại mới khiến cậu không để ý đến quan hệ thể xác, nhưng lý trí khiến cậu thận trọng đối với chuyện tình cảm.

Nếu không phải hôm nay không mang theo thuốc, cậu cũng sẽ không mây mưa với Vũ Văn Mân qua loa như vậy.

Sau khi ý thức đã mơ hồ, cậu cũng chỉ còn một cảm giác duy nhất: Ui… người đàn ông này cmn thật gợi cảm!

Không hổ là người tập võ, tràn đầy tinh lực.

Chậc, kéo dài gớm!

Một phát ngủ thẳng đến gần trưa, Vũ Văn Mân dặn không được quấy rầy Lục Hàm Chi.

Tiếng động tối qua khá lớn, hiệu quả cách âm của thôn trang lại không tốt.

Tiểu lang quân đến kỳ, dù sao cũng phải lăn lộn một hồi.

Cũng may trong lòng mọi người đều biết rõ nên cũng không để ở trong lòng, hơn nữa chuyện này ở Đại Chiêu là chuyện thường tình.

Mấy ngày này tiểu lang quân đúng thật sẽ rất mệt, cảm giác không thể khống chế khiến bọn họ cảm thấy rất bức bối.

A Thiền tỉnh lại không nhìn thấy cha thì cáu kỉnh, Vũ Văn Mân đành phải ôm bé sang nhìn Lục Hàm Chi đang ngủ say, cũng nói cho bé: “Cha Hàm Chi của con đang mệt, để cha nghỉ ngơi một chút được không? Cha lớn chơi với con nhé.”

A Thiền ngoan ngoãn ậm ừ một tiếng, quay đầu ôm cổ Vũ Văn Mân.

Vũ Văn Mân bị A Thiền cọ cọ, trái tim nháy mắt thỏa mãn.

Hắn nhìn Lục Hàm Chi đang ngủ say, khóe môi không tự chủ được cong lên, lại nhìn những vết xanh tím trên cổ cậu, không hiểu sao bỗng đỏ mặt.

Vũ Văn Mân cứ ôm A Thiền đứng đó ngơ ngẩn nhìn Lục Hàm Chi.

A Thiền cười nắc nẻ hai tiếng, chỉ vào Lục Hàm Chi nói: “Hôn hôn.”

Vũ Văn Mân: “…”

Hắn nuốt nước miếng, cảm thấy sau này tốt nhất không nên làm thế ở trước mặt trẻ con, nếu không sẽ rất dễ tạo thành nhận thức sai lệch đối với bé.

Đến giữa trưa, Lục Hàm Chi rời giường.

Cậu mỏi nhừ người, chợt nhớ đến chuyện tối qua, nháy mắt xốc lại tinh thần.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt rồi ăn một chén cháo, nhìn thấy Vũ Văn Mân mà vẫn như thường lệ tiến lên chào hỏi hắn.

Vũ Văn Mân cạn lời, vì sao ngươi có thể thản nhiên đối mặt với chuyện tối qua như vậy?

Thản nhiên đối mặt với người đã bum ba la bum với mình như thế?

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là vì không thích hắn?

Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lục Hàm Chi sửa sang lại tóc, đáp: “Không thoải mái hả? À… rất thoải mái, kỹ thuật rất tốt, rất đáng khen.” Dứt lời, cậu tiến lên vỗ bả vai Vũ Văn Mân.

Vũ Văn Mân: “…”

Ta đang hỏi ngươi cái này sao?

Thấy Lục Hàm Chi thu dọn đồ đạc, hắn nhíu mày: “Ngươi vội đi đâu vậy?”

Lục Hàm Chi nói: “Ngài hỏi thật vô nghĩa.

Về kinh đó! Hôm nay cưỡi ngựa cho nhanh, hẳn là tới tối có thể về đến kinh thành.

Ta vừa mới bảo Hòa Minh gửi bồ câu đưa thư cho Lâm thần y, để hắn chuẩn bị cho ta một viên thuốc tránh thai.”

Trái tim Vũ Văn Mân giá lạnh: “Ồ, ngươi không muốn mang thai con của bổn vương đến thế sao?”

Trong lòng Lục Hàm Chi thầm nói, ta sinh cho ngài một đứa còn chưa đủ à, ngài muốn để cho ta sinh thêm đứa thứ hai nhanh như vậy sao?

Hừ, cặn bã!

Nhưng mà chuyện này rất thú vị, cậu vừa cười vừa tiến lên vỗ vỗ gương mặt của Vũ Văn Mân: “Đúng vậy! Hai chúng ta là quan hệ bạn giường trong sáng, chơi ra mạng người thì không còn trong sáng nữa rồi!”

Vũ Văn Mân: “…”

Tức chết bổn vương rồi!

Rõ ràng là trong lòng ngươi chỉ nhớ tên móng heo kia! Có thể sinh con cho hắn ta, lại không muốn sinh con cho bổn vương! Bổn vương ở trong lòng ngươi còn không bằng một ngón tay của hắn ta!

Lục Hàm Chi đeo tay nải lên, quay đầu nhìn Vũ Văn Mân: “Ngài còn đờ ra đó làm gì? Còn không mau đi dắt Nhị ngốc đi?”

Nhị ngốc là biệt danh Lục Hàm Chi đặt cho con ngựa Bôn Sát, cậu cảm thấy cái tên Nhị ngốc này hợp với khí chất của nó hơn.

Vũ Văn Mân không muốn so đo với cậu, chỉ xoay người đi ra cửa dắt ngựa.

Tiểu Lục Tử rất thức thời dắt ngựa qua đây, Vũ Văn Mân dặn những tùy tùng khác: “Các ngươi và tiểu thư A Xu cứ từ từ, ta đưa Vương phi về kinh trước.”

Các tùy tùng đồng thanh hô vâng rồi bắt đầu chuẩn bị thu dọn hành lý.

Vũ Văn Mân xoay người lên ngựa, thấy Lục Hàm Chi vừa hay ra khỏi cửa phòng bèn lập tức kẹp bụng ngựa tiến lên, vươn tay về phía cậu.

Lục Hàm Chi vươn tay nắm lấy, ngay sau đó bị Vũ Văn Mân dùng sức kéo lên lưng ngựa.

Thành ra Vũ Văn Mân cưỡi ngựa, Lục Hàm Chi ôm A Thiền trong lồ ng ngực hắn, một nhà ba người ngồi trên lưng ngựa phóng nhanh.

Tiểu Lục Tử cũng tự mình dắt ngựa, huýt sáo một cái, con ngựa cũng đuổi theo sau Bôn Sát.

A Xu tò mò thò đầu nhìn ra đằng trước ngây ngô cười hai tiếng, sau đó ngoan ngoan ngồi yên.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa phóng nhanh, trong mắt A Thiền ngập tràn hưng phấn.

Ngay từ đầu Lục Hàm Chi còn lo rằng bé sẽ sợ hãi, nhưng kể từ khi ngồi lên lưng ngựa thì A Thiền cứ cười vui vẻ không ngừng.

Không hổ là con trưởng của bạo quân tương lai, luôn thấy hứng thú đối với những chuyện k1ch thích y chang cha bé vậy.

Đường về kinh vô cùng thuận lợi, khi bọn họ vào kinh, mật báo của Đại Chiêu Tự cũng đang điều tra bọn cướp trong kinh thành.

Việc Vũ Văn Mân bị ám sát không phải chuyện nhỏ, Thái Tử đang giám quốc cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Cho dù chỉ là giả vờ thì cũng phải phái người đi điều tra.

Đến khi bọn họ vào phủ An thân vương, Lâm thần y đã cầm bình thuốc đứng đợi ở cửa.

Lục Hàm Chi rất khâm phục năng suất làm việc của đoàn đội bên Vũ Văn Mân, cậu còn chưa xuống ngựa đã nhận viên thuốc tránh thai mà Lâm thần y đưa.

Sau khi uống, Lục Hàm Chi ôm A Thiền xuống xe ngựa hành lễ với Lâm thần y: “Đa tạ tiên sinh.”

Lâm thần y cũng chắp tay với cậu: “Lục huynh khách sáo rồi.”

Lục Hàm Chi chú ý tới xưng hô của hắn với cậu, là Lục huynh chứ không phải công tử, cũng không phải Vương phi.

Cậu rất thích vị Lâm thần y này, ở trong mắt hắn không có quan hệ cấp trên cấp dưới, chỉ có người bệnh, người thường và bạn bè.

Một tiếng Lục huynh này, có lẽ hắn đã coi mình là bạn rồi.

Lục Hàm Chi nhìn hắn cười cười: “Mấy ngày nay cũng nhờ có Lâm tiên sinh canh giữ ở phủ Thái Tử, hôm khác nếu có thời gian, có muốn cùng uống một chén rượu không?”

Lâm thần y hiếm khi nói một câu dài: “Hôm nay cũng khá tốt, Lục huynh cũng có thể không cần cố kỵ mà uống rượu.”

Đại phu đúng là không giống người thường, một câu này đã khiến Lục Hàm Chi ngứa ngáy da thịt.

Bởi vì thể chất, ngày thường cậu không dám đụng tới rượu.

Cậu ho khan một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Vũ Văn Mân.

Vũ Văn Mân cũng xoay người xuống ngựa: “Nếu đã vậy thì bảo phòng bếp chuẩn bị đi!”

Lục Hàm Chi vui vẻ búng tay một cái, đáp: “Vậy ta sẽ đi ngay bây giờ.”

Lời còn chưa dứt, Lục Hàm Chi đã ôm A Thiền chạy mất dạng.

Vũ Văn Mân lộ vẻ cạn lời, rượu tốt như vậy sao? Từ trước đến nay hắn đều không chạm tới nó.

Lâm thần y tiến lên gật đầu với Vũ Văn Mân, hắn giao ngựa cho người hầu, Tiểu Lục Tử ở phía sau cũng xuống ngựa.

Người hầu chào một tiếng Lục công tử, sau đó dắt hai con ngựa vào chuồng, Vũ Văn Mân hỏi Lâm thần y: “Bên Thái Tử có động tĩnh gì không?”

Lâm thần y nói: “Chân của Lục Hạo Chi đã không có vấn đề gì, thai nhi chưa đủ 2 tháng, có ta ở đây sẽ không có gì đáng lo ngại.

Quận chúa Chiêu Vân mang thai được 5 tháng, tim thai ổn định.

Trắc phi của Thái Tử khí huyết kém, đã nhiều ngày nằm trên giường.

Thái Tử đi sớm về khuya, bận rộn việc triều chính.”

Vũ Văn Mân lại hỏi: “Còn đại ca của ta thì sao?”

Lâm thần y đáp: “Sở Vương điện hạ mang thai bảy tháng, 3 tháng sau, tiểu Thế Tử sẽ thuận lợi ra đời.”

Vũ Văn Mân gật đầu: “Huynh ấy biết bọn ta đã trở lại rồi đúng không?”

Lâm thần y nói: “Đã ở trong viện chờ, Lục nhị công tử cũng có ở đó.”

Vũ Văn Mân mở lời: “Hai ngày nữa chắc sẽ có chuyện muốn nhờ ngươi.”

Lâm thần y thưa: “Có việc gì ngài cứ nói.”

Vũ Văn Mân trả lời: “Có một cô nương, trên mặt có một đường sẹo dài, thần trí không rõ, toàn thân đều có sẹo, chỉ biết cười ngây ngô.

Không biết là vì có bệnh hay là bị thương, ngươi đến xem có thể chữa được không.”

Lâm thần y hỏi: “Đã từng tìm người xem bệnh rồi sao?”

Vũ Văn Mân ừ một tiếng: “Tất cả đại phu ở sườn núi Hạnh Lâm đều đã xem qua.”

Lâm thần y vừa nghe thấy núi Hạnh Lâm, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Núi Hạnh Lâm là quê gốc của ta, mặc dù cha mẹ ta đã xa nhà nhiều năm, nhưng y thuật ở núi Hạnh Lâm vẫn luôn được bọn họ khen ngợi.

Chẳng qua kể từ khi vị Tô thần y kia chết, người làm nghề y ở núi Hạnh Lâm cũng dần điêu tàn.

Có thể chữa được hay không, để ta đến xem trước rồi tính sau!”

Đề tài này liền dừng ở đây, Vũ Văn Mân hắng giọng hỏi: “Vừa rồi cái ngươi cho Lục Hàm Chi ăn thật sự là thuốc tránh thai sao?”.

Truyện Bách Hợp

Trên mặt Lâm thần y hiếm khi hiện ra biểu cảm khác, bộ dạng của hắn như đang nói “ngài có thể xúc phạm ta nhưng không thể xúc phạm thuốc của ta”: “Lâm mỗ không bán thuốc giả.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.