Tìm Kiếm
– Tìm thấy chưa ạ! – Anh em Saka chạy xộc vào phòng
– Chưa! Còn mấy đứa! – Key thở dài
– Bọn em đã đi Mỹ, Macao, ANh, Pháp nhưng đều không có tung tích – ANh em Kyo
Nó đã bỏ đi được 2 tháng rồi, ai cũng ráo riết tìm nó. Kino gần như phát điên khi mỗi lần tìm nó nhận lại được luôn là con số 0. Ken đưa người tìm kiếm khắp mọi nơi, tối thì nhờ vào rượu để ngủ. Tất cả nỗ lực tìm nó gần như tuyệt vọng khi thông tin về nó là không.
3 tháng tiếp theo
– Ba! Ba có thông tin về Saphia chưa ba? – Kino gọi cho ba
-”A! Chưa! Ba đang tìm kiếm nó đây!”- Ba nó giả giọng buồn (Ông này nói dối đỉnh quá nhỉ)
– Vâng! Có gì ba hãy nói cho con nha! Bye Bye Ba! – Kino cúp máy
2 tháng kế
– Gọi cho ông nội hỏi thử đi anh! – Ruby
– Ông nội? Là người trước đây đó ha? – Hắn
– Uk! Nó thương ông nội lắm! Ông nội hiểu nó hơn cả tao! – Kino
– Ông nội! – Kino gọi cho ông nội
-”Ôi! Cháu của ta! Ta nhớ con quá! Con gọi cho ta có việc gì vậy?” – Ông nội nó cười
– Ông ơi! Saphia nó bỏ đi rồi! Saphia có ở chỗ ông không Ông nội? – Kino nói vs giọng như sắp khóc
– ” Nó bỏ đi đâu! Tìm được nó chưa? Nó không về với ta! Ta nhó nó lắm!” – Ông nội nói vs giọng hốt hoảng (Ông này còn đỉnh hơn baba nó)
– Chưa ạ! Bọn con đang kiếm em nó nhưng mãi không có thông tin gì! – Kino
– “Phải cố gắng tìm được nó nghe chưa! Tìm xong đưa nó về đây với ta! Ta sẽ phải phạt nó mới được!” – Ông nội
– Vâng! Con sẽ mang nó về cho ông! Con chào ông! – Kino cúp máy
– Sao rồi anh? – Berin
– Nó không về với ông nội! – Kino
Cả bọn gục xuống
3 tháng tiếp trôi qua (tính ra vừa tròn 1 năm)
– Kino! Ken! Bình tĩnh lại đi! – Key hét lên chạy lại giữ 2 thằng bạn đang đập phá trong VIP Đen ở Evil
– Bình tĩnh đi mấy anh! – ANh em Kyo
– Saphia của tôi! Saphia của tôi đâu? – Kino đập phá đồ hét lên
– Saphia!!!!!!! – Hắn cũng chả kém cạnh
H’ đây nhìn 2 người thật không dám tin họ là những hot boy nữa. Đầu tóc bù xù, 2 cuồng mắt và môi thâm đen, quần áo nhếch nhác, mặt xanh lét hốc hác như người chết
1 năm nữa lại trôi qua
– Tình hình như vậy không được đâu! Đưa mấy người đó về bên ông nội đi! Để ông nội chấn áp tinh thần cả 2! Nhìn 2 người đó bây h’ không khác mấy thằng tâm thần trốn trại! – Dan (Ông này nhìn mấy cảnh tượng này chán nản nên cố làm cách tiết lộ)
– Ukm! Bọn nầy cũng mệt lắm rồi! – Berin
Sáng ngày hôm sau chiếc máy bay cất cánh bay về hòn đảo giữa Thái Bình Dương, nới ông nội ở và cũng là nơi chốn của nó.
*****
Đảo Minh Thiên
Vừa bước xuống máy bay
-Woaaaaa! Nơi này đẹp quá! Bao nhiêu ha vậy? – Key
– Chả nhớ! Mấy tỷ hay mấy chục tỷ j’ đấy – Kino ánh mắt bơ phờ (Mẹ ơi! Mấy chục tỷ Ha! Đủ bik hòn đảo này lớn ra sao)
– Từ đây vào đến nhà chính khá xa! Chúng ta gọi trực thăng! – Berin
– Xa là xa bao nhiêu ạ? – Kyo
– Nhà chính nằm ở giữa hòn đảo cơ! Em muốn đi bộ ha? – Ruby chớp mắt
– Ăc! Có chết cũng không! – Lyo
– Đi thôi! Trực thăng đến rồi! – Saka
Tại nhà chính
– Saphia! Saphia! – Ông nó ý ới gọi
– Dạ!!!!! – Nó trả lời vọng lại
– Mau đi trốn! Bọn nó đến rồi! – Ông hốt hoảng
– Ai ạ? – Nó (Sao hum nay ngu thế)
– Còn ai vô đây nữa! – Ông nó bực
– Ặc! Vậy con sẽ về khu nhà phía Đông! – Nó nói rồi chạy biến
Ở bên ngoài cửa nhà chính
– Oạch! Ở đây có bao nhiêu nhà vậy? – Hắn trợn mắt lên sau khi đi trực thăng
– 50 mươi mấy ý anh ạ! – Soka (H3o đính chính lại rồi, nhà ở đây sẽ có tất cả 57 ngôi)
– Nhiều vậy để làm j’? – Hắn
– Chả để làm j’! – Kino đáp hờ hững
– Vào nhà thôi! – Dan
Bước vào trong nhà, nhà chính phía bên trong thật lộng lẫy. 2 màu chủ đạo là trắng và vàng
– Ôi! Các con về rồi! – Ông nó cười bước đến
– Ông nội! – Kino chạy lại
– Chúng cháu chào ông! – Cả bọn cúi xuống chào
– Uk! Các cháu đi đường xa rồi! Để ta bảo người đưa các con đi nghỉ! – Ông cười
Kino quay 4 phía nhìn ngôi nhà rồi bất chợt nhìn thấy 1 bản thiết kế quần áo để trên bàn. Kino bước đến, cầm lên
– Ông! – Kino hét
– Ơ! Ha? Gì vậy? – Ông
– Saphia đang ở đâu ạ? – Kino mắt long sòng sọc
– Đâu! Làm gì có đâu! Nó đâu có ở đây! – Ông cười giả lả
– Bản vẽ này là của Saphia! Nét vẽ cũng chỉ có Saphia thôi! – Ruby chắc nịch
– Uk! Chỉ là ta nhớ nó nên lấy ra coi thôi mà! Nó làm gì có ở đây! – Ông
– Ông đừng lừa bọn con! Nét vẽ này vẫn còn rất mới! – Hắn cầm bản thiết kế lên
– Haizzz! Lộ rồi! – Ông thở dài
– Chị ý đang ở đâu vậy ông? – Tứ tiểu thư
– Các con tự đi tìm nó đi! Làm sao ta biết nó đang ở đâu trên hòn đảo này! – Ông
– Ông ak! – Anh em Saka
– Ông nói đi! – Anh em Lyo
– Quả thực là ta không biết thật! Các con phải tự đi tìm! – Ông
– Tìm thì đến hết tuần cũng không được! – Dan chán nản
– Đi bộ nha! Không được đi xe đâu đấy! Hỏng hết cây của ta! – Ông nói rồi đi vào sâu trong nhà
– Trời đất! Tìm bằng niềm tin ak? – Hắn sock
– Kiến thì bao h’ cho xong – Sin
– Ông ơi!!! Con đến thăm ông đây! – Từ bên ngoài có tiếng vọng vào rồi dần dần có 1 cô gái bước vào
– Day – Dan trợn mắt
– A! Dan!!!!!!! – Day chạy lại ôm chầm lấy Dan
– Ai vậy? – Key
– Là vị hôn phu của Dan! – Berin
– Chào mọi người! Ua? Mà chị Saphia đâu?- Day chớp mắt
Dan thở dài kể lại mọi việc cho Day nghe, sau khi kể xong Dan còn nói thầm gì đó vào tai Day
– Vậy đi tìm thôi! Phòng ngủ của chị ý ở phía Tây nên tìm phía Tây trước! – Day reo lên sau khi nghe xong.
Vậy là cả bọn lũ lượt kéo nhau đi, trong khi đó nó đang ở khu phía Đông thiết kế quần áo.
___
Diệp Tư Nhi (Day): 16t: Là 1 cô bé hồn nhiên nhí nhảnh và cũng là vị hôn phu của Dan. Cô nhóc có khuôn mặt rất giống búp bê, giọng nói ngọt ngào. Con lai Việt-Anh, có mái tóc vàng giống mẹ và đôi mắt đen giống bố trông cô bé như 1 con búp bê. (Đừng nhìn thấy con bé hiền mà coi thường ak’ nha, cả Dan và Day nếu mà hợp lại thành 1 thì mệt ấy). COn của tập đoàn giàu thứ 7 trên thế giới. Cao 1m68. IQ: 195/200.