Trương Văn Trọng trở lại phòng y tế không bao lâu, đã đến thời gian tan tầm.
Sau khi cùng Tô Hiểu Hồng thu thập xong phòng làm việc, hắn đưa chìa khóa cho Tô Hiểu Hồng, tuy rằng ngày mai hắn không cần đi làm, thế nhưng Tô Hiểu Hồng phải tới.
Ngày hôm nay Trương Văn Trọng biểu hiện sự anh dũng ra ngoài, làm Tô Hiểu Hồng rất kính phục, nàng đưa ra lời mời Trương Văn Trọng cùng đi dùng cơm, cùng lúc muốn biểu đạt sự kính ngưỡng của chính mình, mặt khác còn muốn cảm tạ hắn đã giáo dục trong thời gian gần đây, xem như một bữa cơm cảm ơn ân sư. Nhưng Trương Văn Trọng lại uyển chuyển cự tuyệt, bởi vì so sánh với việc đi dùng cơm, hắn càng có chuyện rất trọng yếu cần làm.
Tô Hiểu Hồng bị cự tuyệt, mất hứng bậm lại đôi môi nhỏ nhắn. Nếu như để người khác nhìn thấy loại vẻ mặt này của Tô Hiểu Hồng, khẳng định sẽ phải mở lời an ủi nàng. Nhưng đáng tiếc chính là người như Trương Văn Trọng, ở trong tình yêu nam nữ căn bản chỉ là một đầu gỗ hoàn toàn ngây ngốc, cho nên hắn căn bản không hề mở miệng an ủi Tô Hiểu Hồng, xoay người liền đi. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– www.Truyện FULL
Ngay khi Trương Văn Trọng rời đi, Lâm Tử Mạn cũng đang đứng ngay cửa phòng của nàng, biểu tình như muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng cũng không thể đem lời trong lòng nói ra ngoài.
Sau khi đi ra khỏi đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp đi về nhà, mà đi lên xe bus công cộng, đi tới chợ thuốc Đông y Ung Thành. Lần trước những dược liệu mà hắn mua được, sớm đã dùng hết bảy tám phần. Hơn nữa ngoại trừ Tẩy Tủy Đan và Cố Nguyên Đan, hắn còn cần luyện chế một ít đan dược khác. Tuy rằng có Phượng Cầu Hoàng làm chủ dược, nhưng cũng phải cần có một ít phụ dược phối hợp mới có thể luyện chế thành.
Bên trong chi phiếu Vưu Thiên Hải đưa cho hắn, quả nhiên lại có thêm sáu trăm vạn gởi ngân hàng. Có được số tiền này, Trương Văn Trọng cũng có thể mua thêm một ít dược liệu quý báu. Khi hắn cầm theo bao lớn bao nhỏ những loại thuốc Đông y từ trong chợ Đông y đi ra, trong tài khoản của hắn đã dùng hơn mười vạn.
Về đến nhà, đem những bao thuốc Đông y lớn nhỏ đặt trên mặt đất, Trương Văn Trọng lập tức bắt đầu luyện đan.
Trước đó luyện chế Tẩy Tủy Đan và Cố Nguyên Đan, sớm đã dùng hết trong mấy ngày nay. Bất quá hiện tại Trương Văn Trọng cũng không còn dùng được Tẩy Tủy Đan nữa, cho nên hiện tại hắn luyện chế Cố Nguyên Đan đồng thời cần dùng Phượng Cầu Hoàng cùng những dược liệu phụ trợ khác luyện chế loại đan dược mới – Tụ Linh Đan.
Công hiệu của Cố Nguyên Đan, là củng cố chân nguyên trong cơ thể, giảm bớt sự hao tổn linh khí trong người. Mà Tụ Linh Đan, còn lại có thể làm cho linh khí quanh mình toàn bộ hội tụ lại, cung cấp cho người tu luyện hấp thu vào trong cơ thể. Ở biển linh khí của thời gian xa xưa, tác dụng của Tụ Linh Đan cũng không rõ ràng. Thế nhưng tại thế giới linh khí cực loãng như hiện nay, Tụ Linh Đan lại phi thường hữu dụng.
Ngay lúc Trương Văn Trọng luyện chế Cố Nguyên Đan và Tụ Linh Đan, điện thoại di động vang lên, vừa cầm lấy nhìn lên màn hình, chính là do Vưu Giai gọi tới.
Trương Văn Trọng vừa chuyển máy, thanh âm của Vưu Giai đã từ bên trong điện thoại truyền ra: “Uy, là Trương tiên sinh phải không? Tôi là Vưu Giai. Chúng tôi đã dựa theo lời của anh dặn dò, để ông nội liên tục uống thuốc Đông y anh đã cho. Không phải anh đã nói, sau khi ông nội tôi uống ba ngày thuốc, anh sẽ tới tái khám cho ông nội tôi sao? Anh xem, lúc nào có rảnh rỗi đến khám dùm ông nội tôi.”
Trương Văn Trọng nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hồi đáp: “Ngày hôm nay đã quá muộn, không thích hợp, ngày mai tôi sẽ đến, vừa lúc ngày mai tôi nghỉ ca.”
Vưu Giai nói: “Tốt lắm, xem như đã định, sáng mai tôi tới đón anh.”
“Được.” Trương Văn Trọng đáp.
Lúc cắt đứt điện thoại, đan dược dùng chân hỏa bí quyết luyện chế cũng đã hoàn thành. Cố Nguyên Đan cùng Tụ Linh Đan nổi bật trong chén, nhìn thật đẹp. Cùng lúc đó hương thơm thấm tận ruột gan lại tràn ngập khắp nhà Trương Văn Trọng, thậm chí là từ những khe cửa, truyền ra khỏi nhà. Rất nhiều người vừa tan tầm đúng lúc đi ngang qua nhà của hắn, đều ngửi được hương thơm thấm tận ruột gan làm cho kẻ khác thần thanh khí sảng.
“Thơm quá, cỗ hương vị này từ nhà ai truyền ra tới?” Mọi người không khỏi hiếu kỳ muốn tìm kiếm đầu nguồn truyền ra hương thơm, thế nhưng bởi vì toàn bộ hành lang tràn ngập hương thơm, cho nên cũng không có ai phát hiện, đầu nguồn truyền ra hương thơm lại chính là từ phòng của Trương Văn Trọng đang ở.
Cố Nguyên Đan và Tụ Linh Đan vừa thành công, Trương Văn Trọng liền cầm lên một viên, bỏ vào trong miệng, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, thúc đẩy dược lực. Đồng thời cũng nương theo công hiệu của Tụ Linh Đan và Cố Nguyên Đan, bắt đầu đem linh khí loãng chung quanh hấp thu vào trong cơ thể của mình, chuyển hóa thành chân nguyên bản thân.
Cùng lúc đó, Trương Văn Trọng cũng phát hiện, chân nguyên của mình so sánh với ngày hôm qua lại có đề thăng, hơn nữa còn đề thăng phi thường rõ ràng. Nói vậy, đây đều là bởi vì ngày hôm nay hắn đã cứu Thải Ny và Dung tỷ, không chỉ có được sự cảm kích của Thải Ny cùng Dung tỷ, đồng thời còn có được sự cảm kích của mọi người tại hiện trường.
Lần này Trương Văn Trọng tu luyện, vừa tròn một đêm.
Thẳng đến sáng sớm khi ánh mặt trời rơi trở lại trên người Trương Văn Trọng, hắn mới dừng việc tu luyện, đứng dậy hoạt động tay chân.
Ngay lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên.
Cầm lấy điện thoại di động nhìn màn hình biểu hiện, chính là Vưu Giai gọi tới.
“Uy, là Trương tiên sinh phải không? Tôi là Vưu Giai, hiện tại tôi đang ở dưới lầu nhà anh, không biết anh đã rời giường chưa?”
“Chờ thêm chốc lát, tôi sẽ xuống ngay.”
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không vội vã đi xuống lầu. Bởi vì đêm qua tu luyện, trong cơ thể hắn bài ra rất nhiều tạp chất, toàn thân thối hoắc, thật sự không thích hợp lập tức gặp người.
Khi Trương Văn Trọng đi tới dưới lầu, chiếc BMWs của Vưu Giai đã chờ lâu.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi xuống tới, Vưu Giai vội vã ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, mỉm cười ngoắc hắn: “Trương tiên sinh, tôi ở chỗ này.”
Đợi Trương Văn Trọng ngồi vào vị trí cạnh tài xế, Vưu Giai cũng không vội vã chạy đi, mà đưa một túi thức ăn cho hắn.
“Vật gì vậy?” Trương Văn Trọng tiếp nhận túi thức ăn, không giải thích được hỏi.
Vưu Giai vừa cười vừa nói: “Là sữa đậu nành và bánh bí đỏ, tôi đoán anh cũng chưa ăn điểm tâm, cho nên mua luôn cho anh ở tiệm ăn sáng.”
Trương Văn Trọng mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Nói gì mà cảm ơn?” Vưu Giai vờ giận trừng mắt liếc hắn nói: “Dù muốn nói cảm ơn, cũng là tôi nói với anh. Anh đưa thuốc Đông y cho tôi, thật đúng là rất có hiệu quả, ông nội uống ba ngày, nguyên đôi chân đã đánh mất tri giác, không ngờ đã khôi phục lại chút cảm giác. Hiện tại cả gia đình tôi còn đang chờ mong ông nội sẽ đứng lên lần nữa!”
“Vưu lão gia tử muốn đứng lên lần nữa cũng không có vấn đề, chỉ là cần thêm một thời gian trị liệu.” Trương Văn Trọng nói.
Hắn cấp đơn thuốc Đông y cho Vưu Thiên Hải uống, có khả năng khởi lên công hiệu, chính là thôi miên cổ độc ẩn trong hai chân của Vưu Thiên Hải. Chỉ khi hoàn toàn thôi miên được cổ độc, trải qua thủ đoạn đặc thù, lấy cổ độc ra khỏi người Vưu Thiên Hải, sau đó lại an dưỡng nghỉ ngơi, là có thể giúp Vưu Thiên Hải đứng lên lần nữa.
Nhưng nếu như cổ độc còn chưa hoàn toàn bị thôi miên, lại mạnh mẽ lấy nó ra khỏi chân Vưu Thiên Hải, xác suất thành công phi thường nhỏ. Bởi vì ở dạng tình huống này, cổ độc sẽ tán loạn tránh né trong cơ thể Vưu Thiên Hải, sẽ ôm đồm ý nghĩ ôm nhau cùng chết, tổn thương Vưu Thiên Hải, thậm chí sẽ cấu thành uy hiếp đối với sinh mạng của hắn.
“Chí ít hiện tại chúng ta nhìn thấy được hi vọng, so sánh với trước đây không có chút hi vọng đã là tốt hơn.” Vưu Giai đầy cõi lòng cảm kích nói, lái xe rời khỏi tiểu khu Trương Văn Trọng ở trọ, hướng tòa biệt thự của Vưu gia nằm ngoài ngoại thành chạy tới.