Siêu Cấp Tiên Y

Chương 146: Em Trai, Em Rất Lợi Hại



“Thật không nghĩ đến, du hồn không thể tu luyện, thế nhưng trong những năm dài tháng rộng, không ngờ cũng thu nạp được nhiều tinh hoa nhật nguyệt cùng thiên địa linh khí như vậy, đúng là đã trợ giúp ta đột phá được Luyện Tủy cảnh.”

Đối với kinh lịch tại Phong sơn ngày hôm nay, Trương Văn Trọng thật sự cảm khái: “Tục ngữ nói “thiện hữu thiện báo”, quả nhiên không sai, nếu như ta không cứu mấy ngàn du hồn, ta cũng không thu được Hỗn Độn Lô. Muốn đột phá được Luyện Tủy cảnh, cũng không biết phải đợi đến bao giờ.”

Cảm khái vài câu, Trương Văn Trọng giơ tay phải, ngón trỏ điểm Hỗn Độn Lô, quát khẽ: “Nhỏ!”

Từng sợi vụ khí màu xám, nhất thời từ bên trong Hỗn Độn Lô xông ra, che phủ nó lại bên trong. Trong thoáng chốc, khi vụ khí màu xám tan hết, Hỗn Độn Lô lại khôi phục nhỏ lại cỡ bình rượu như ban đầu.

Thu hồi Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng lại đi dạo một vòng bên trong tẩm cung, muốn thử xem thời vận có tìm được thêm pháp bảo nào nữa hay không. Nhưng kết quả cuối cùng làm cho hắn có chút thất vọng, tuy rằng ngày xưa Ngạc vương cũng để lại vài món pháp bảo làm vật bồi táng, thế nhưng mấy trăm năm thời gian trôi qua, những pháp bảo không thể thu nạp tinh hoa nhật nguyệt cùng thiên địa linh khí, đều đã mất hết linh khí, trở thành vật phẩm bình thường. Điều này cũng làm Trương Văn Trọng nhịn không được than thở đáng tiếc.

Tuy rằng không tìm được pháp bảo, thế nhưng Trương Văn Trọng cũng không cảm giác thất vọng. Bởi vì đã thu được Hỗn Độn Lô, đồng thời đưa tu vi đột phá tới Luyện Tủy cảnh, đã làm cho hắn rất thỏa mãn.

Trương Văn Trọng lấy điện thoại di động ra, trong địa cung Phong sơn, điện thoại vốn không có tín hiệu. Nhưng lúc này hắn cũng không phải muốn gọi điện thoại, chỉ muốn nhìn xem thời gian mà thôi.

“Cái gì? Đã hơn sáu giờ sáng?” Nhìn thời gian biểu hiện trên điện thoại, sắc mặt Trương Văn Trọng giật mình: “Không nghĩ tới, lại làm lỡ cả đêm bên trong Phong sơn. Ngày hôm nay là sinh nhật của ông nội, ta cũng không thể ở lại chỗ này làm chậm trễ thời gian, phải mau nhanh trở về mới được.”

“Tam Túc Ô, dẫn đường, chúng ta phải mau chóng chạy trở về.” Trương Văn Trọng phân phó.

“Dạ.” Tam Túc Ô vội vã đáp, vẫy cánh bay phía trước Trương Văn Trọng, dẫn đường cho hắn.

Loại thần điều như Tam Túc Ô, vốn có được năng lực nhận đường rất mạnh, địa cung của Ngạc vương tuy rằng phi thường phức tạp, rắc rối khó tìm, nhưng nó vẫn nhớ đường không sai chút nào, rất nhanh đã dẫn Trương Văn Trọng từ trong phiến đá viết ba chữ lớn U Minh Phong đỏ tươi đi ra.

Sáu giờ sáng trên Phong sơn, tràn ngập sương mù nhàn nhạt. Tuy rằng ngẫu nhiên cũng có người đi tập thể dục buổi sáng, chạy bộ lên Phong sơn rèn đúc thân thể, nhưng những người này đại khái chỉ tập trung ở chân núi hoặc sườn núi, trên U Minh Phong cao nhất của Phong sơn, tạm thời còn chưa ai đến.

Hít sâu một hơi không khí thanh tân sáng sớm, Trương Văn Trọng dọc theo Hoàng Tuyền Lộ bước nhanh chạy xuống chân núi.

Ngay khi Trương Văn Trọng đi xuống U Minh Phong được mười lăm phút, một dáng người thướt tha xuất hiện trên sân rộng U Minh Phong, chính là Trần Nhàn, bạn học thời cao trung của Trương Văn Trọng.

“Không nghĩ tới truyền thuyết lại là sự thật, tòa Phong sơn này dĩ nhiên có một bầu trời khác.” Trần Nhàn nhìn ba chữ lớn U Minh Phong màu đỏ tươi, thầm nhủ: “Không nghĩ tới, bảo tàng truyền trong Trần gia nhiều đời lại giấu bên trong U Minh Phong.”

“Kỳ quái, em vừa kiểm tra địa phương người nọ nhảy ra, cũng không có phát hiện điều gì dị thường. Thế nào người kia lại vừa từ chữ Phong nhảy ra ngoài được?” Một nam tử trẻ tuổi có gương mặt tương tự Trần Nhàn chừng sáu phần, xuất hiện ngay bên cạnh Trần Nhàn, vẻ mặt buồn bực nói, hắn cũng vừa chạy tới ba chữ lớn U Minh Phong kiểm tra qua một phen, nhưng vẫn không có thu hoạch. Đưa bàn tay sờ soạng, toàn bộ chỉ là vách đá cứng rắn.

“Điều này cũng không có gì kỳ quái, ở gần đây nhất định có giấu cơ quan. Chỉ khi xúc động cơ quan, mới làm cho cửa vào hiện ra.” Trần Nhàn móc trong túi ra gói thuốc lá, bỏ một điếu vào miệng, chậm lửa rít một hơi, mới dùng giọng nói tiếc nuối: “Đáng tiếc chính là chúng ta tới chậm, chỉ nhìn thấy hắn đi ra, nhưng không thấy hắn làm sao đi vào.”

Thấy Trần Nhàn hút thuốc, nam tử trẻ tuổi có gương mặt hơi giống Trần Nhàn vội vã lên tiếng: “Chị, ông nội nói, chúng ta là người tập võ, tốt nhất không nên hút thuốc.”

Trần Nhàn hừ lạnh nói: “Thế nào? Trần Hi, em đang muốn quản giáo chị đó sao?”

“Ngay cả cha còn không dám quản chị, em làm sao dám?” Trần Hi nở nụ cười khổ, vội vàng giải thích: “Em chỉ suy nghĩ cho thân thể chị mà thôi.”

Trần Nhàn cũng không cảm kích, hừ nói: “Cơ thể của chị không cần em nhọc tâm. Đi thôi, chúng ta về nhà, đem tin tức này báo cho ông nội biết.”

Trần Hi chỉ chỉ xuống chân núi, có chút chần chờ nói: “Chị, vì sao chúng ta không bắt giữ tên đó, ép hỏi ra vị trí cơ quan cùng phương pháp mở cửa?”

“Muốn đi chính em đi đi, chị không đi.” Trần Nhàn thở ra một ngụm khói, thản nhiên nói: “Chị còn chưa cuồng vọng tới mức đi khiêu chiến một vị thiên cấp cao thủ!”

“Cái…cái gì? Thiên cấp cao thủ!” Trần Hi chấn kinh, hắn không thể tin được nói: “Chị nói hắn là thiên cấp cao thủ? Điều này làm sao có thể? Hắn mới bao nhiêu tuổi nha, lại trở thành thiên cấp cao thủ? Trần Hi này tốt xấu cũng được xưng là thiên tài trăm năm khó gặp của Trần gia, trải qua nhiều năm khổ tu cùng đủ loại dược vật phụ trợ, mới bước vào cảnh giới địa cấp hậu kỳ. Thế nhưng nếu muốn đột phá thiên cấp còn chưa có khả năng, hắn làm sao nhanh hơn em được?”

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Trần Hi, Trần Nhàn chậm rãi lắc đầu. Em trai của nàng, bởi vì thiên tư vô cùng cao minh, từ nhỏ đã được người trong gia tộc ấp ủ như bảo bối, do đó cũng dưỡng thành tính cách tự cao tự đại của hắn. Trong nhóm người cùng một thế hệ bên trong Trần gia, cũng chỉ có Trần Nhàn mới có thể hù được hắn. Những người còn lại, hắn căn bản không thèm tới lui. Ngày hôm nay, khi hắn nghe nói Trương Văn Trọng so với hắn cao lắm chỉ lớn hơn vài tuổi lại trở thành thiên cấp cao thủ, với tính cách tự cao tự đại như hắn, nhất thời không thể tiếp thụ được.

Trần Nhàn thở dài, nói: “Ai, tính cách của em, thật quá tự cao tự đại. Bằng không em cũng sẽ không dựa vào dược vật nhiều như vậy mới tu luyện được tới địa cấp hậu kỳ, ngày hôm nay cho em biết, ngoài trời có trời, ngoài người có người, đây cũng là một chuyện tốt. Chỉ hi vọng, từ nay về sau tính cách của em nên sửa một chút, đừng tự cao tự đại như vậy nữa!”

Trần Hi cũng không nghe lời nàng lọt vào tai, chỉ dò hỏi: “Chị, chị xác định tu vi của hắn, đã đạt được thiên cấp?”

“Chị vững tin.” Trần Nhàn nói.

Trần Hi rất tin tưởng chính ánh mắt người chị của mình, tuy rằng tu vi của nàng chỉ là địa cấp sơ kỳ, thế nhưng ánh mắt quan sát cấp bậc tu vi của người khác lại cực chuẩn, làm những người trong Trần gia cảm giác vô cùng bội phục. Bằng không với tính cách tự cao tự đại của Trần Hi, cũng không khả năng chịu nghe lời của nàng. Nguồn truyện:

Truyện FULL

“Nếu hắn có thể trở thành thiên cấp cao thủ, như vậy em cũng có thể!” Trần Hi cố sức nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Chờ về nhà, em bắt đầu bế quan khổ tu, nhất định phải trong năm nay, trở thành thiên cấp cao thủ! Trần Hi, chính là thiên tài trăm năm mới có của Trần gia, làm sao có thể thua cho hắn?”

Trần Nhàn nhịn không được trợn mắt, thầm nghĩ: “Xem ra lời ta vừa nói tên tiểu tử thối này căn bản không nghe đi vào. Mà thôi, như vậy cũng tốt, nói không chừng bị Trương Văn Trọng kích thích, Trần gia chúng ta lại có thêm một thiên cấp cao thủ!”

“Chị, chúng ta đi về nhà.” Trần Hi xoay người lại muốn xuống núi, xem ra hắn đã khẩn cấp muốn về nhà bế quan tu luyện.

“Chờ một chút.” Trần Nhàn lại gọi hắn, chỉ vào rừng cây rậm rạp xa xa, nói: “Đi tới địa phương chúng ta vừa ẩn thân, lấy hai kính viễn vọng về đây. Thứ đó cũng không rẻ tiền, nếu như chúng ta đánh mất, về nhà khẳng định sẽ bị phạt. Chị đã nhìn trúng một túi xách hàng hiệu, nếu như bị phạt tiền, thì không biện pháp mua được nó rồi.”

Địa phương Trần Nhàn và Trần Hi vừa ẩn thân, cách chỗ Trương Văn Trọng đi ra một khoảng cách rất xa, cho nên Trương Văn Trọng và Tam Túc Ô cũng không nhận ra sự tồn tại của bọn họ. Mà bọn họ lại dùng kính viễn vọng, mới có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng Trương Văn Trọng từ bên trong địa cung đi ra.

Trần Hi ứng tiếng chạy đi, đến chỗ rừng cây cầm lấy hai kính viễn vọng, đi theo sau Trần Nhàn xuống Phong sơn.

Trương Văn Trọng cũng không biết một màn phát sinh tại U Minh Phong sau khi hắn rời đi, lúc này hắn chỉ một lòng một dạ thầm nghĩ phải nhanh chân chạy về nhà. Mà khi hắn đẩy cửa nhà ra, đã là bảy giờ rưỡi sáng. Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di đã có thói quen dậy sớm, ăn xong điểm tâm, một người đang lật báo xem, một người đang đọc tạp chí.

Nghe thanh âm mở cửa, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn Trương Văn Trọng đẩy cửa bước vào.

“Cha, chị, hai người dậy thật sớm.” Trương Văn Trọng xấu hổ cười cười, trong lòng lại đang nghĩ, làm sao giải thích lý do trắng đêm không về. Nhưng không đợi hắn kịp nghĩ ra lý do, Vương Hân Di cũng đã nhìn hắn đưa ra ngón tay cái, cười hắc hắc nói: “Em trai, em rất lợi hại.”

“A?” Trương Văn Trọng ngây ngẩn cả người, không giải thích được ý tứ những lời này của Vương Hân Di.

Vương Hân Di còn nói thêm: “Sao em trở lại sớm như vậy? Ngày hôm qua mệt mỏi cả đêm, vì sao không ngủ thêm một lát?”

“Sao chị biết hôm qua em mệt mỏi một đêm?” Trương Văn Trọng trợn tròn mắt, lẽ nào Vương Hân Di biết chuyện đêm qua hắn đi Phong sơn? Điều này không khả năng a!

“Lời vô ích, cả đêm em không trở về, khẳng định ở cùng Vưu tiểu thư làm chuyện gì đó.” Vương Hân Di vẻ mặt cổ quái: “Những người trẻ tuổi như hai người, không lăn qua lăn lại cả đêm, sợ rằng cũng phải lăn qua lăn lại nửa đêm, em có thể không mệt sao?”

Trương Văn Trọng nhất thời nở nụ cười khổ, xem ra mình trắng đêm không về, đã làm cho nàng hiểu lầm. Hắn vội vã giải thích: “Chị, chị hiểu lầm rồi, em và Vưu Giai chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.”

Vương Hân Di trừng mắt nói: “Bạn bè bình thường? Đêm qua ngủ lại qua đêm chỗ người ta, còn là bạn bè bình thường hay sao? Em trai, chị nói cho em, Vưu Giai là một cô gái tốt, em không được có lỗi với người ta!”

Trương Trạch Thụy vẫn không mở miệng, lúc này cũng chạy tới góp vui: “Chị con nói không sai, ngàn vạn lần không được phụ lòng con gái nhà người ta. Ân, nếu như con có thể sớm ngày kết hôn, sớm sinh con cái, vậy thì rất tốt. Được rồi, vô luận là con trai hay con gái, cha đều rất thích. Đương nhiên, nếu như là bé trai thì càng tốt nữa.”

“Nói…nói tới đâu rồi vậy, mọi người đã hiểu lầm rồi!” Trương Văn Trọng khóc không ra nước mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.