Ở gần đó, Hạ Vũ Tình và Dư Tư Lăng đã theo dõi hắn nửa ngày, Dư Tư Lăng mắng:
– Thật là một tên vô sỉ, ban ngày ban mặt không ngờ ôm ấp nữ tử, còn ra thể thống gì, cô kia khẳng định cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu vừa rồi không phải tỷ lôi kéo, muội đã sớm giáo huấn hắn.
Sắc mặt Hạ Vũ Tình tái nhợt, đôi tay nhỏ nắm chặt, nội tâm phức tạp, nàng lắc đầu nói:
– Giờ chưa phải thời điểm giáo huấn hắn, nếu bây giờ làm sẽ khiến người ta chú ý, hôm nay là văn đàn thanh tao, không nên mất hứng.
– Oh, tiểu thư đồng của tỷ sao không thấy đâu ?
Dư Tư Lăng lơ đãng nhìn bên cạnh, kỳ lạ hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– http://truyenfull.vn
Nghe Dư Tư Lăng nhắc nhở, Hạ Vũ Tình lúc này mới phát hiện Hạ Bình biến mất, nàng thất thanh nói:
– Vừa rồi rõ ràng còn ở đây, sao đột nhiên lại không thấy rồi.
Dư Tư Lăng vỗ vỗ vai Hạ Vũ Tình an ủi:
– Không việc gì, thư đồng của tỷ lớn như vậy, sẽ không thể mất tích được, khẳng định là có việc gì gấp nên vội đi.
Việc gấp ? Hạ Vũ Tình mơ hồ nhận ra điều gì đó, vừa rồi Hạ Bình thấy Hạ Văn và nàng kia hôn môi, vẻ mặt dương như không ổn, bản thân nàng cũng không để ý kỹ, cảm giác như lúc đó đôi mắt Hạ Bình chực khóc, sắc mặt tái nhợt, chẳng lẽ Hạ Bình thật sự thích tên nô tài này ?
Hạ Vũ Tình nhớ lại quan hệ của tên nô tài và nữ tử kia, quả thực nàng rất hận, nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm tên thư đồng đáng giận kia.
Dư Tư Lăng nói:
– Đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay chúng ta sẽ giáo huấn tên nô tài kia, đi ! Nhất định hôm nay chúng ta phải trả lại hắn toàn bộ oán cừu !
Hạ Vũ Tình đúng là vừa hận vừa yêu Triệu Tử Văn, mỗi khi nghĩ tới tên thư đồng này không có chí tiến thủ, không màng tới công danh, nàng lại nghĩ tới trinh tiết của mình, đã sớm đặt trong tay hắn…chẳng lẽ tiểu thư lại phải gả cho gã thư đồng ? Hoang đường, nghĩ vậy, nàng dậm chân rồi đi tới.
– Như Hoa, ngươi để ta yên đi
Phương Thiên Vũ không ngừng cầu xin
Như Hoa si ngốc nói:
– Ngươi nói tat ha cho ngươi, nhưng ta quan tâm bảo bối của ngươi cơ mà.
Nàng kéo tay Phương Thiên Vũ, bộ ngực ba đào áp sát vào cánh tay hắn, chà sát, dường như muốn dùng đôi nhũ hoa chặt đứt cánh tay này.
Triệu Tử Văn nghe thấy muốn phun máu, nếu Phương đại ca tiếp tục như vậy, không chết thì cũng bị điên, xem ra chỉ có huynh đệ mới giúp được hắn một phen, hắn liền tiến tới, nhìn Như Hoa nói
– Ta nghĩ vị này nhất định là Như Hoa xinh đẹp, mà ai cũng yêu thích
Hắn nói xong trong lòng không ngừng hối lỗi, tội lỗi …..
Vương Như Hoa chưa từng được người ta khen như vậy, đôi lông mày khẽ nhướng, vui vẻ nói:
– Xin hỏi vị công tử kia là ?
Triệu Tử Văn ôm quyền:
– Tiểu nhân chính là một gã thư đồng của Hạ phủ, tên là Hạ Văn, tuy nhiên ….. ai….
Như Hoa thấy Triệu Tử Văn thở dài, liền hỏi:
– Hạ Văn, vì sao ngươi lại thở dài ?
– Tuy rằng Như Hoa tỷ thật xinh đẹp, nhưng dáng người hình như hơi kém một chút.
Triệu Tử Văn nói.
Như Hoa gật gật đầu:
– Đúng là ta không được hài lòng vì dáng người mình, ngươi có phương pháp gì không ?
Phương Thiên Vũ thấy Như Hoa bị Triệu Tử Văn lừa, sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, Hạ Văn này quả thực có cách mà…
Triệu Tử Văn nhìn Như Hoa, trong lòng thầm nghĩ, dáng người của ngươi đâu phải chỉ thiếu một chút, ta xem nhà ngươi hẳn là con heo, hắn kéo Bảo Nhi ở bên cạnh vào nói:
– Đây là vợ chưa cưới của ta, dáng người trước đây cũng không tốt như vậy, nhưng nhờ phương pháp của ta, ngươi xem, giờ thật là tốt.
Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn nói mình là vợ chưa cưới, xấu hổ cúi đầu, nhưng nghe Triệu Tử Văn nói bậy về mình, nàng lại thò tay nhéo hắn một cái vào lưng.
Bảo Nhi khi nào lại …… như vậy ? Nhưng thấy nàng thần sắc đỏ bừng, gắt gao nhìn mình, bộ dạng xinh đẹp của nàng khiến hắn lại không kìm nổi, càng ôm chặt hơn.
Phương Thiên Vũ dâm đãng cười:
– Hạ Văn thật có bản lĩnh, nhanh như vậy đã có một vị hôn thê, tốc độ cực nhanh, thật không người nào có thể so sánh. Xem ra ta cần phải học hỏi kinh nghiệm trên giường của ngươi …..
Như Hoa cả tin nói:
– Làm thế nào ?
– A, mỗi ngày cần phải chịu khổ bớt ăn, mỗi ngày chạy bộ một canh giờ đến hai canh giờ, cứ như thế luyện tập, dáng người sẽ trở nên hoàn mỹ.
Như Hoa mừng rỡ nói:
– Thật vậy không ?
Triệu Tử Văn gật đầu:
– Đúng, rất đúng
– Hạ Văn, ngươi thật là người tốt, đây là tiền thưởng cho ngươi
Như Hoa liền dúi vào tay Triệu Tử Văn một tờ ngân phiếu 50 lượng, sau đó xoay người chạy đi, vừa chạy đi vài bước, nàng lại quay đầu nói:
– Phương đại ca, ngươi phải chờ ta nhé.
Phương Thiên Vũ nhìn Như Hoa khuất dần, lập tức mắng:
– Chờ ngươi cái rắm !
Sau đó hắn nắm tay Triệu Tử Văn:
– Hạ Văn, ngươi tới thật đúng lúc, thiếu chút nữa ta chết trên tay mụ béo kia.
Hạ Văn cười nói:
– Ai kêu huynh hấp dẫn quá, không ngờ cả nàng cũng bị câu dẫn.
Phương Thiên Vũ vẻ mặt đau khổ:
– Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, chỉ là nàng cứ quấn lấy ta
Nói xong hắn nhìn Bảo Nhi cười nói:
– Tiểu tử ngươi thật giỏi, không ngờ chưa uống xong chén trà đã mang về cô em dâu xinh đẹp như vậy.
Bảo Nhi ngượng ngùng khom người, khẩn trương nói:
– Chào Phương đại ca
Phương Thiên Vũ cười nói:
– Em dâu đừng đa lễ.
Phương Thiên Vũ kéo tay Triệu Tử Văn nói:
– Đi, chúng ta đi nghe các tài tử đọc văn một chút, nhân tiện cho Hạng đại ca gặp em dâu.
– Hạng đại ca, ngươi nhìn xem ai tới !!
Phương Thiên Vũ gọi Hạng Tử Hiên.
– Không phải là các ngươi sao….a…..vị này là ?
Hạng Tử Hiên nhìn thấy Bảo Nhi đang đứng sau vai Triệu Tử Văn liền hỏi…
Phương Thiên Vũ cười ha hả nói:
– Đây chính là em dâu mà Hạ Văn mất thời gian gần một chén trà mang về.
Triệu Tử Văn thật muốn tiến tới đá vào mông bọn hắn, câu này cũng có thể nói sao ?
Còn Bảo Nhi nghe thấy thì khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, đầu cúi gằm không dám nhìn ai, nhưng vẫn thi lễ:
– Bảo Nhi xin chào Hạng đại ca.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ thấy Bảo Nhi dịu dàng, nhu thuận đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, bộ dáng như một dáng như một con chim nhỏ đang nép vào lòng hắn, cả hai thầm nghĩ, tại sao một đóa hoa tươi như vậy lại cắm trên bãi phân trâu kia chứ ? Cắm trên người ta có phải tốt không…..
– Triệu đại ca, Bảo Nhi…
Triệu Tử Văn nghe thấy thanh âm quen thuộc này, hắn không có chút kinh ngạc, Lý tài nữ khẳng định là sẽ tham dự những văn đàn như thế này, hắn liền hướng về thanh âm cười nói:
– Lý tiểu thư cũng đên đây sao ?
Bảo Nhi cũng cao hứng khua khua bàn tay nhỏ bé gọi:
– Lý tỷ tỷ !!!
Triệu Tử Văn thấy Lý tài nữ đang bị một đám tài tử vây quanh, hắn cũng không muốn lại gần chào hỏi liền đứng yên vẫy tay chào.
Lý tài nữ biết mình không thoát ra được liền nhìn về phía Triệu đại ca và Bảo Nhi cười cười, sau đó lại tiếp tục thảo luận văn chương với đám tài tử.
Trong đình, nhóm tài tử tiểu thư chia thành từng đám, tự mình phô diễn, Đại tiểu thư và tên ái nam ái nữ đứng dưới tàng cây liễu cách đó không xa, Triệu Tử Văn biết Đại tiểu thư cũng là một tài nữ số một của Hàng Châu, chẳng qua hai năm trước, Lý Thanh Chiếu tới đây khiến nàng mất đi khá nhiều sức hút.
Ba người đang nói chuyện chợt nghe thấy trong đình có tiếng vỗ tay, chỉ thấy Mã Chí Viễn từ trên đài đi xuống, còn cố tình hướng về nơi này, rõ ràng có ý khiêu chiến.
Mọi người thì nhẹ giọng cảm thán:
– Mã công tử quả thật văn chương bất phàm, hắn quả xứng đáng là người đứng đầu Tứ Đại Tài Tử…