Thấy hai người hòa hợp như vậy, Triệu Tử Văn đương nhiên rất cao hứng, về sau sẽ không cần đối mặt với bản mặt khó chịu của Lý tài nữ nữa, hắn nhìn Bảo Nhi, mỉm cười:
– Ta sẽ chiếu cố Bảo Nhi cả đời, Lý tiểu thư cứ yên tâm.
Bảo Nhi cảm thấy rất hạnh phúc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, làn mi dài khẽ chớp, khẽ cắn môi, ngọt ngào dựa vào Lý tỷ tỷ, bộ dáng diễm lệ vô song khiến tâm thần Triệu Tử Văn có chút … ngứa ngứa, nếu không phải Lý tài nữ đang ở bên cạnh, chỉ sợ hắn đã sớm đi tới âu yếm Bảo Nhi.
– Triệu công tử không nên nuốt lời
Lý Thanh Chiếu ngọt ngào nhìn Bảo Nhi, cười nói:
– Tuy nhiên mấy ngày gần đây, ta cũng muốn gặp Triệu công tử, có một số vấn đề muốn thỉnh giáo Triệu công tử.
Vấn đề ? Đại tài nữ còn có vấn đề cần ta sao ? Triệu Tử Văn nói:
– Với tài học của Lý tiểu thư lại muốn thỉnh giáo ta sao ? nếu Lý tiểu thư không thể thì ta cũng vô phương, ta chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi.
– hì hì
Lý Thanh Chiếu mím môi cười:
– Lý do thoái thác của Triệu công tử cũng thật thú vị, không hổ là người ngay cả Tần học sĩ cũng bội phục
Bảo Nhi nghe thấy cũng bưng miệng cười khẽ.
Lý tài nữ đôi môi đỏ mọng, hai má hồng hồng, khuôn mặt trắng nõn làn da nổi bật trong chiếc áo hồng, đôi mắt đẹp lóe ra tinh quang, khí chất u nhã, bộ ngực sữa theo nụ cười của nàng khẽ khẽ phập phồng, bộ dáng động lòng người kia khiến cho trái tim Triệu Tử Văn đập thình thịch.
Lý Thanh Chiếu thấy hắn si ngốc nhìn chằm chằm vào mình, nàng xấu hổ dậm chân, hai má ửng hồng, trừng mắt nhìn hắn rồi chậm rãi nói:
– Mấy ngày trước đây ta có làm vài câu liễn, nhưng có vài chỗ không biết làm sao cho hợp, hy vọng ngươi có thể chỉ điểm.
– Khụ khụ !!!
Triệu Tử Văn cũng ý thức được mình thất thố, giả bộ ho khan vài tiếng, tuy nhiên Lý tài nữ này quả thật xinh đẹp mê người, ngay cả lịch sử cũng không diễn tả hết được. Thủ bút của nàng trước đây Triệu Tử Văn đều đọc qua, tất nhiên hắn có thể chỉ điểm, hắn cười nói:
– Vậy mời Lý tiểu thư !!
– uhm
Lý tiểu thư gật gật đầu, khẽ dậm chân đi vài bước, chậm rãi ngâm:
– Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ. Hưng tẫn vãn hồi chu, ngộ nhập ngẫu hoa thâm xử…. Ta làm đến đây thì cảm thấy thiếu chút gì đó, mong Triệu công tử có thể chỉ điểm.
Đây là một bài thơ nổi tiếng của Lý Thanh Chiếu, Triệu Tử Văn đương nhiên nhớ rõ, hắn thầm nghĩ lại, khẳng định bài thơ này là do nàng nhớ lại tình cảnh tốt đẹp ở Sơn Đông, Tế Nam, ý cảm thành thơ, bài thơ này muốn diễn tả quang cảnh trước đây, khi nàng du ngoạn bên dòng suối, rồi từ đó tới Lạc Dương, uống rượu đến say mềm quên cả đường về. Hứng thú dâng cao, chèo thuyền buổi tối lạc đường vào ao sen.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy hy vọng của Lý Thanh Chiếu, hắn đương nhiên không làm nàng thất vọng, không nhanh không chậm trầm ngâm:
– Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ. Hưng tẫn vãn hồi chu, ngộ nhập ngẫu hoa thâm xử…Ẩu thổ ẩu thổ, kinh khởi uyên ương vô sổ !
– Ngươi !!!
Lý Thanh Chiếu giật mình tức giận, bộ ngực sữa lại rung lên giống như lúc tên vô sỉ này mắng nàng là quả phụ, Bảo Nhi cũng tròn mắt, nghe câu thơ của hắn, vừa bực mình lại vừa buồn cười, đã nhiều ngày nàng suy nghĩ vẫn không hiểu tại sao Triệu đại ca lại được Lý tỷ tỷ tha thứ, ngược lại bây giờ còn khen ngợi hắn, nhưng bây giờ hắn lại làm nàng nổi điên, Bảo Nhi vội kéo áo Triệu đại ca, trách cứ:
– Triệu đại ca, còn không mau tạ lỗi với Lý tỷ tỷ.
– Phì phì !
Triệu Tử Văn hung hăng hậm hực vài tiếng, trong lòng cũng thầm hối hận, mẹ kiếp sao mình lại đem cái câu thơ chế trên internet đọc ra, thật là vất vả mới hòa hảo với Lý Thanh Chiếu, giờ lại tự tay đập bể.
– Hạ Văn, không tốt, không tốt ….
Triệu Tử Văn vừa định xin lỗi, chợt nghe thấy có người ở ngoài hô, hắn ngoái đầu nhìn lại thấy gia đinh Hạ Vân đang ở ngoài điếm hô, ánh mắt lo lắng nhìn Triệu Tử Văn.
– Sao vậy ? Hạ phu có đại sự ?
Chắc là không phải, làm gì có ai dám quấy rối ở phủ tướng quân. Hắn liền đi tới hỏi Hạ Vân:
– Có việc gì vậy ?
Hạ Vân là gia đinh trong Hạ Phủ mà trước đây Triệu Tử Văn hay trêu đùa, nàng la lớn:
– Có người tới Hạ phủ quấy rối !
– Ai ? Dám đến phủ tướng quân giương oai, hắn ăn gan hùm mật báo chắc ?
Triệu Tử Văn tức giận nói, mặc dù hắn đang làm gián điệp ở Hạ phủ, nhưng hiện hắn cũng là thư đồng của Hạ phủ, có người chạy đến phủ gây rối đương nhiên hắn khó chịu.
– Là….
Hạ Vân lau mồ hôi lạnh trên trán:
– Là Cửu Hoàng Tử. Hắn tới đặt sính lễ, buộc phải gả Đại tiểu thư cho hắn, tiểu thư và phu nhân không đồng ý, hai bên đang giằng co, thiếu gia bảo ta gọi ngươi về.
Cửu Hoàng Tử ? Ta ngất, nha đầu này có bệnh hay sao, Cửu Hoàng Tử thân phận cao quý, sao phu nhân và Đại tiểu thư lại không đáp ứng ? Thật là kỳ quái. Ta tuy rằng là Đại Nội Mật Thám, nhưng quản gì cũng không dám quản hoàng tử, Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài, nhưng thiếu gia đánh giá cao mình cũng không tồi, bên cạnh lại có Bảo Nhi và Lý tài nữ, không thể tỏ vẻ hèn nhát, cứ đi xem sao.
Triệu Tử Văn vỗ vai Hạ Vân:
– Ngươi ra ngoài cửa đợi ta một chút, ta vào nói với lão bà của ta một tiếng.
Lão bà ? Hạ Vân hiểu ý tứ gì, nhưng lòng hắn nóng như lửa đốt, không suy nghĩ được nhiều, Triệu Tử Văn đi vào trong cửa hàng, nói với Bảo Nhi và Lý Thanh Chiếu:
– Bảo Nhi, Lý tiểu thư, Hạ phủ có việc, ta phải về một chuyến.
– Uhm
Bảo Nhi nhu thuận gật gật đầu, trong mắt có chút buồn.
Lý Thanh Chiếu thì vừa bị tên vô sỉ này chọc tức, hừ nhẹ một tiếng không thèm để ý tới hắn.
Triệu Tử Văn cười khổ, chỉ trách khi hắn đi học không học tử tế thi thư, mấy bài thơ trên internet thì lại thuộc làu, hắn ngượng ngùng nói với Lý Thanh Chiếu:
– Vừa rồi ta nhất thời nói sai !!!
Hắn nói xong liền quay người đi ra cửa, vừa mới đi tới cửa miệng liền khẽ ngâm:
– Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ.
Lý Thanh Chiếu ngẩn người, lập tức ngâm lại thủ thi của mình:
– Thường ký khê đình nhật mộ, trầm túy bất tri quy lộ. Hưng tẫn vãn hồi chu, ngộ nhập ngẫu hoa thâm xử. Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ.
Nàng đọc xong thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, kỳ thật nàng từ sớm đã hoàn chỉnh bài thơ này, nhưng tâm tư tinh nghịch, muốn thử tài học của Triệu Tử Văn, không ngờ hắn lại làm ra vế sau giống với nàng khiến nàng giật mình, trong lòng không khỏi kinh ngạc, sao hắn lại biết tình cảnh khi mình đi du ngoạn, câu sau làm cũng giống nàng, thật là kỳ lạ. Nàng lại nghĩ tới câu thơ ác Triệu Tử Văn vừa làm, nhìn bóng dáng hắn rời đi, nàng bật cười:
– Thật đúng là một tên bỉ ổi.