Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 951: Mặt nạ mê người



Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Mã Võ một kích, phun ra một ngụm máu tươi, giãy ra khỏi hai tên lính, tuy bị bao vây, vẫn gian nan chạy tới chỗ đầu thành, nhưng lại giãy dụa rất lâu, vẫn không dậy nổi.

Phòng Linh đi tới, Mã Võ dìu dậy, nói:

– Ta từng có kết cục như vậy, đây là buộc ngươi phải phản à.

Mã Võ nghe tiếng gào từ phía trung quân, một tiếng gào trong lòng phát ra, răng nanh bị y nghiến tới kèn kẹt, trong lúc phun ra máu, khàn cả giọng hét lớn:

– Ta không phải phản tặc, ta không phải phản tặc, Trần Hải, đồ súc sinh nhà ngươi, ta muốn ăn sống ngươi! Ta phải ăn sống ngươi..

Gào to mấy tiếng, rồi ngất đi.

– Ngươi không phải phản tặc, lẽ nào vẫn là một trung thần thiết cốt?

Trần Hải cười lạnh mấy tiếng, u ám nói:

– Con trai, cha đã báo thù cho con rồi…

“Phản tặc” của Mã Võ khiến những binh sĩ này không có dũng khí tiếp tục tiến công, Trần Hải suất lĩnh quân đội, lui lại phía sau.

– Vương gia, đều trách Trần Hải có mắt không tròng, nhìn nhầm Mã Võ, thế nên để Mã Võ đi đầu phục Phòng Linh, Thần có tội.

Trần Hải cũng không để ý tới các văn thần võ tướng đông nghịt trong trướng, bùm một tiếng, quỳ lên mặt đất, câu nói đầu tiên, đã đặt lên người Mã Võ tội danh phản tặc.

Định Nam Vương nghe vậy, trong mắt lóe lên tinh quang, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh, sau khi dừng một lát, hung hăng đập bàn, phẫn nộ nói:

– Cái gì? Mã Võ theo địch rồi sao? Bổn vương đối với Mã Võ rất tốt, Bổn vương không tin! Bổn vương không tin.

Trưởng sử hành quân Quách Hiểu Thiên cười khanh khách nói:

– Vương gia, Mã Võ đã theo Định Nam Vương làm tùy tùng mấy chục năm, trung thành và tận tâm với ngài, thề chết đi theo, sao có thể mưu phản? Thần đối với lời nói của Trần tướng quân, vạn phần không dám gật bừa.

– Thế nào? Quách trưởng sử là nói Trần Hải vu khống Mã Võ sao?

Trần Hải đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Ta phái ra binh mã ba doanh công thành, trên tường thành mũi tên nhọn bay ra như mưa, binh sĩ tử thương vô số, kêu rên khắp nơi, Mã Võ chủ động khiêu chiến, ta lo nguy hiểm này, không để Mã Võ xuất chiến, Mã Võ yêu cầu thêm nữa, ta lại nghĩ để Mã Võ lập công chuộc tội, cũng để phục lại nguyên chức quan, có hiệu lực cho Vương gia, liền miễn cưỡng đồng ý.

– Nhưng, ai có thể ngờ, việc lạ đã lập tức tới rồi…

Mã Võ đứng dậy, thấy các văn thần võ tướng nghi ngờ nhìn lại, u ám nói:

– Luận tới khi Mã Võ công thành, tên trên tường thành dầy đặc như mưa lại đột nhiên ngừng lại, một mũi cũng không bắn, chư vị đại nhân, lạ như vậy, ai có thể giải thích cho ta? Sau đó, Mã tướng quân tuổi tác đã cao, lại muốn đích thân trèo thang, điều này rút cuộc hiển thị sự trung dũng hay là có ý nghĩ xấu trong lòng?

– Hơn nữa, Mã tướng quân tuổi đã cao, thân thủ không linh hoạt, lại có thể lông tóc không hề bị tổn thương mà trèo lên tường thành? Cho dù là trèo lên tường thành, sao có thể ngay cả giết người mà cũng không bị tiêu diệt? Hơn nữa còn có cơ hội đấu tay đôi với đại tướng của Thiết Giáp doanh? Đây là giang hồ hành hiệp sao? Các vị đại nhân, cục diện kỳ lạ như vậy, các vị ai có thể nói, đây không phải là Mã Võ đầu hàng?

Những lời nói trừng phạt như vậy, các văn thần võ tướng lại ong ong trong đầu.

Cũng không khỏi không nể phục tài năng quỷ biện của Trần Hải, những lời phỏng đoán này nói ra, không ai có thể phản bác được.

– Hơn nữa điều quan trọng nhất là, các vị nhất định đừng quên, Phòng Linh từng là bạn hợp tác lâu năm của Mã Võ.

Trần Hải cuối cùng xuất ra một chiêu cuối cùng, nghiến răng, căm hận nói:

– Thứ cho ta nói thẳng, quan hệ của Mã Võ và Phòng Linh so với Vương gia, lại càng vững chắc hơn, Phòng Linh phản bội, nói không chừng có sự kích thích của Mã Võ, Vương gia đối với việc xử lý Phòng Linh, cũng dễ dàng nhận sự ghen ghét của Mã Võ.

– Cho nên, trong lòng Mã Võ hoặc là sớm đã bất mãn với Vương gia, nếu không, chiếu theo tài năng quân sự của Mã Võ, sao có thể làm tổn hao binh tướng tới năm vạn người, còn quân thủ thành Ninh Đô vẻn vẹn chỉ bị thương ba ngàn? Mã Võ tung hoành cả đời, chưa có bại tích, sao có thể bại uất ức như vậy? Lẽ nào trong đó không có uẩn khúc gì? Còn trận chiến lần này, Mã Võ trèo lên thành một cách kỳ lạ như vậy, lại ôm chặt Phòng Linh trên tường thành, nếu không theo địch, thì là lý do gì?

– Cái này…

Định Nam Vương nghe Trần Hải phân tích, trong lòng cười lạnh, đập nát cái chén, vô cùng đau đớn nói:

– Mã Võ thật thẹn với ta…

Trưởng sử hành quân Quách Hiểu Thiên lại nghi ngờ nói:

– Mã Võ nhanh chóng coi trọng thân tình, nếu hắn có lòng đi theo giặc, sao có thể không mang theo người nhà chạy trốn chứ?

Lời vừa nói ra, Định Nam Vương đập bàn, hét lớn:

– Trần Hải, mau đi, khống chế vợ con của Mã Võ, quyết không thể để thoát một ai.

Trần Hải lập tức tiến đi bắt người.

Trong đại trướng lại lâm vào sự yên tĩnh.

Trên mặt Định Nam Vương âm trầm, trong lòng không thấy thoải mái.

Công lao của Mã Võ và Phòng Linh rất lớn, lớn tới mức không thể khen thưởng nữa, còn quan hệ giữa hai người lại rất tốt, liên thủ có thể vô cùng rung động.

Định Nam Vương sở dĩ tiêu trừ Phòng Linh, là vì Phòng Linh quá giảo hoạt, tâm nhãn rất nhiều.

Nếu Phòng Linh có thể diệt trừ, còn lại một mình Mã Võ lại không đến mức gây ra hậu quả xấu.

Nhưng hiện giờ Phòng Linh chưa chết, giống như là một miếng xương trong cổ họng, nghẹn khiến Định Nam Vương thở không ra hơi, cũng khiến y lo lắng hơn vì sự trung thành của Mã Võ liệu có bền chắc hay không?

Bây giờ cục diện này tốt rồi, Mã Võ rút cuộc đã “phản bội” rồi, lý do này quang minh chính đại biết bao? Từ nay về sau, không phải lo lắng nữa, cũng không sợ bị Mã Võ đâm sau lưng.

Đợi đã lâu, lại thấy Trần Hải vội vàng chạy về, mồ hôi đầy đầu, lo âu nói:

– Vương gia, việc lớn không tốt, vợ con già trẻ nhà Mã Võ đã bị Trương Chi Đào suất lĩnh hai trăm thân binh bảo vệ rồi, chạy về Bình Châu, phỏng chừng là đi tới Ninh Đô, cái này…, cái này rút cuộc xác nhận lòng mưu phản của hắn rồi..

– Mã Võ! Ngươi không ngờ dám phản ta thật.

Lúc này Định Nam Vương thật sự giận tím mặt, bây giờ đang lúc quân nghị, vợ con Mã Võ đã chạy ra khỏi thành, điều này chứng tỏ Mã Võ sớm đã có lòng phản bội, bổn vương không ngờ bị chơi xỏ.

– Trần Hải, ngươi mau chóng triệu tập kỵ binh, lập tức xuất thành bắt vợ con gia tướng của Mã Võ, bắn, tuyệt không nể tình.

Trần Hải nhận lệnh, trong lòng vui mừng, lập tức xuất binh khỏi thành.

– Phòng tiên sinh, ông bị Mã lão đầu kia mắng lại rồi?

Trần Tiểu Cửu ngồi trong đại trướng, cười trêu ghẹo Phòng Linh.

– Ai dà! Ta sớm đã có chuẩn bị, Mã Võ ngu trung, tuyệt không chịu hàng.

Phòng Linh lấy khăn tay, lau nước bọt trên mặt, khẩn cầu Tiểu Cửu:

– Cho dù Mã Võ không hàng, vẫn xin Trần đại nhân, Hoa tướng quân tha cho hắn một mạng, hiện giờ, lòng dạ son sắt này, nhân vật anh hùng buồn vui lẫn lộn này, rất hiếm có.

Hoa Như Ngọc hừ nói:

– Lão già này, xương cốt vẫn cứng rắn lắm.

Hắc Sơn xoa vết thương bị băng bó, không phục nói:

– Đợi ta trị thương khỏi, tất nhiên muốn đấu với hắn một trận.

Tiểu Cửu cười:

– Phòng tiên sinh yên tâm, Ta không phải người thích sát nhân, Mã Võ không hàng thì không hàng, chỉ là không dễ dàng thả hắn, tạm thời giam giữ tốt rồi, nhưng, Vương Phi Hổ kia không phải là chịu ân huệ nhiều của ông sao? Sao vẫn không chịu hàng?

Phòng Linh vẻ mặt xấu hổ:

– Vương Phi hổ tuy có ý hàng, nhưng suy nghĩ tới an nguy của người nhà, rất khó xử.

– Ừm, cũng là một hảo hán trọng tình!

Tiểu Cửu nói:

– Không cần vội ép hắn, tìm cơ hội đưa người nhà của hắn ra.

Hoa Như Ngọc lại hỏi Phòng Linh:

– Thang sinh kia, Chu Trị Sơn không có ý hàng sao?

– Thang Sinh đã hàng rồi.

Phòng Linh nói:

– Chu Trị Sơn lại không hàng, hắn là cháu trai ngoại của Mã Võ, tính tình bướng bỉnh giống nhau, sao chịu đầu hàng chứ?

– Chậc…chậc.., Thang Sinh hàng rồi?

Tiểu Cửu kinh ngạc nói:

– Hắn không có vợ con sao? Không sợ vợ con bị liên lụy sao?

Phòng Linh nói:

– Thang Sinh không có con, trong lòng lại có lời lẽ sai trái “ thê tử như quần áo”, không để ý tới sự sinh tử của vợ con.

Ầm!

Hoa Như Ngọc một quyền nện lên bàn, cả giận nói:

– Tiện nhân như vậy, có tác dụng gì? Hắc Sơn, ngươi mau chóng giết hắn, băm thi thể cho chó ăn.

– Ai, được!

Hắc Sơn vừa nghe nói phải giết người, hưng phấn hai mắt tỏa sáng, vội vàng chạy ra ngoài.

– Báo.

Một tên giáo úy tiến lên bẩm báo:

– Hoa tướng quân, ngoài thành có rất nhiều thám tử tra xét địch tình, không biết tại sao, xin Hoa tướng quân sai bảo.

– Hả?

Hoa Như Ngọc nhíu mi nói:

– Lúc này trời đã tối, địch vừa lui, phái thám tử tới có tác dụng gì?

Trần Tiểu Cửu nói:

– Không cần để ý tới họ, chúng ta cũng cử thám tử, xâm nhập vào Bình Châu tìm hiểu, hoặc là Bình Châu có dị động gì, cũng chưa biết chừng.

Hoa Như Ngọc cũng cảm thấy lương thiện, dặn dò theo lệnh của Tiểu Cửu.

– Tiểu Cửu, ngươi chạy tới chỗ ta làm gì?

Nguyệt Thần dựa vào đầu giường, vẻ mặt quyến rũ cười mê người, ỏn ẻn nói:

– Làm loạn mấy ngày với Độc Hoàng và Hồng Hạnh, cuối cùng cũng nghĩ tới lấy lòng ta sao? Ta không để ý đâu.

Miệng nói như vậy, cơ thể thơm ngào ngạt lại đụng chạm vào Tiểu Cửu.

– Ta còn có thể làm gì? Bản thân là nhớ Nguyệt Thần tỷ tỷ.

Tiểu Cửu vuốt ve gương mặt đầy xuân ý của Nguyệt Thần, hôn lên, ép Nguyệt Thần lên giường, thô bạo lột quần áo của nàng.

Nguyệt Thần che ngực, không để Tiểu Cửu lột quần áo, cắn tai Tiểu Cửu , ỏn ẻn nói:

– Vội gì chứ? Giống như sói vậy, một lát nữa cởi mà?

– Tại sao?

Tiểu Cửu kinh ngạc nói:

– Tỷ tỷ không muốn? Vậy ta đi phục vụ Đan Nhi vậy.

– Phì ! Ngươi dám? Ai nói tỷ tỷ không muốn? Không được chạy, tỷ tỷ muốn cho Tiểu Cửu một niềm vui bất ngờ.

Nguyệt Thần cuốn lấy Tiểu Cửu như bạch tuộc, thần bí nói:

– Tỷ tỷ đã phái người đi goi Hồng Hạnh tới, Hồng Hạnh lát nữa sẽ qua đây, tỷ tỷ muốn đêm nay cùng Hồng Hạnh hầu hạ ngươi! Thầy trò cùng ra trận, để Tiểu Cửu hạnh phúc tới sống lên chết xuống.

– Ha ha, thật là quá tốt rồi…

Tiểu Cửu vui mừng, mặt hưng phấn:

– Tỷ tỷ quả là một diệu nhân.

Hai người thân thiết một trận, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

– Ai vậy?

Nguyệt Thần hỏi một câu, không ai trả lời, hết sức tò mò, cảnh giác nói:

– Ta đi xem.

Nguyệt Thần cầm kiếm, vận khí công, không hề phát hiện ra chút sát khí nào xung quanh.

Nàng đá một cước văng cửa, liền nhìn thấy Hồng Hạnh mặc y phục đi đêm, lượn lờ ngoài cửa.

– Ai, sư phụ hỏi muội, sao muội không trả lời?

Nguyệt Thần thuận tay ném kiếm sang một bên, nhìn Hồng Hạnh, xấu hổ cười nói:

– Muội mặc đồ đi đêm làm gì? Sư phụ muốn muội tới hầu hạ Tiểu Cửu, chứ không phải để muội đi giết người, thật là mất hứng à! Vào đây, mau vào đây, Tiểu Cửu đợi không nổi rồi..

Nàng hờn dỗi cười, giơ tay nắm lấy tay Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh cười tự nhiên, không chút sát khí ngập trời sóng biển phát ra từ người Hồng Hạnh, thò ra, chụp lấy mặt Nguyệt Thần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.