Đông Mai cũng chẳng thèm tạo những tư thế quyến rũ nữa, vội vàng chạy ngay về chỗ ngồi của mình, trong lòng có chút không hiểu được vì sao hắn không làm gì mình mà lại dễ dàng buôn tha cho mình như vậy, lẽ nào sự hấp dẫn của mình không đủ để hắn mê mẩn sao?
Nghĩ tới đây trong lòng lại thấy tức giận, cảm giác bị người khác bỏ rơi thật đau đớn, bao nhiêu năm nay, nàng chưa bao giờ bị người từ chối một cách thẳng thừng không thương tiếc như thế này.
Nàng cau mày lại, chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt tức giận nhìn Trần Tiểu Cửu, trong lòng cũng quyết chủ ý, lát nữa chơi cờ phải cho hắn bẽ mặt mới được.
Nàng ngẩn người ra một hồi lâu, bỗng nhiên cười lạnh lùng, trong lòng lại có một trò mới.
Nàng liếc Trần Tiểu Cửu một cái, đi tới chỗ ba tỉ muội của nàng nói thầm điều gì đó, ba vị tỉ muội nghe xong há hốc trợn trừng mắt lên, sau đó đều che miệng nhìn về phía Tiểu Cửu ca, rồi bọn họ lại nhìn nhau, đột nhiên cười rộ lên.
Nụ cười mê hồn của bốn vị hoa đán này khiến những vị công tử đang thèm khát kia mê mẩn, nhất là tên khốn Hàn Thái, thấy mấy vị cô nương đẹp như hoa đang nở rộ vậy, lúc đó lại nhìn như chưa bao giờ được nhìn, trợn mắt há hốc mồm ra.
Đương nhiên, những miếng nuốt nước bọt kinh điển lại chảy xuống.
Trần Băng nhìn bốn vị mỹ nữ này đang cười có ý gì đó không tốt đẹp gì, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác không lành, mấy người con gái cũng nhướn máy nháy mắt với nhau, vẻ mặt quái dị, nhất định lại nghĩ ra một trò quỷ gì để đối phó với mình rồi.
Hắn nghĩ tới đây, rồi lại cảm thấy choáng váng, hôm nay hắn tới đây là đại diện cho lợi ích của Chu công tử, không chỉ đánh bại tên nhãi Hàn Thái kia, lại còn cố gắng hết khả năng để được lọt vào mắt xanh của Hồng Hạnh cô nương nữa.
Thấy mấy vị mỹ nữa này muốn giở trò với mình, Trần Băng trừng mắt nhìn, ưỡn ngực lên, cười hi hí, mẹ kiếp chứ, thích thì qua hết đây luôn đi, bản công tử có vũ khí, thì cần gì phải sợ các ngươi chứ.
Tiểu cô nương thấy chư vị công tử và bốn vị tỉ tỉ đều đã chuẩn bị xong, cầm lấy cái rút thăm tiến lên nói:
– Các vị công tử, để thể hiện sự công bằng, xin các vị công tử rút thăm để phân biệt thứ tự trước sau.
Mọi người đều không dị nghị gì, mỗi người rút một cái, rồi cầm lên xem, tên nhãi Trần Băng lại trúng quả lớn, rút được vị trí đầu tiên, cái tên khốn Hàn Thái kia thật đỏ, rút được lá thăm ở vị trí cuối cùng.
Trần Băng không khỏi lắc đầu cười khắc khổ, xem ra khi người đã xui xẻo thì làm gì cũng không thuận được, ngay cả rút thăm mà mình cũng đen đủi như vậy.
– Trần huynh may mắn ở vị trí đầu tiên, làm gì cũng được làm trước, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Diệp Ngâm Phong tiến lên chúc mừng, trong lòng thì không khỏi cảm thán sao tên Trần Băng này lại đen đủi như vậy.
Giao đấu cờ tướng trực tiếp không giống như làm thơ phú, thậm chí cũng không giống như những thế cờ kia, bởi vì những thế cờ kia đòi hỏi là ngộ tính, đòi hỏi sự linh hoạt. Còn giao đấu trực tiếp thì đòi hỏi sự linh hoạt và bản lĩnh nữa, những bước đi của ngươi được tính thế nào sẽ quyết định sự thắng bại.
Nhất là đối với những kiểu Xa Luân chiến thế này, tốn trí lực và thể lực nhất, những nước đi và tư duy đều không giống nhau, nên mỗi một trận lại phải ép mình phải có những nước đi và sự suy tư khác.
Bốn ván cờ này đòi hỏi phải chuẩn xác không được thất bại, quả thực rất khó. Phải tổn hao khí lực rất lớn.
Để Trần Băng chịu thiệt, thì nguyên nhân lớn nhất đó là trong mỗi ván cờ tinh thần và khí chất của bốn chị em họ vô cùng sung mãn, những lối suy nghĩ trong đầu vô cùng chính xác, khả năng tính toán phải vô cùng siêu việt.
Cái tên nhãi Hàn Thái này đúng là có phúc thật, được xếp ở vị trí cuối cùng, đúng là quá dễ dàng với hắn rồi.
Lúc này, bốn vị hoa đán Xuân Hạ Thu Đông mỗi người đều đã chuẩn bị ứng chiến rồi, cho dù tinh thần khí thế, hay là ngộ tính và trí nhớ đều không thể so với những người ở đây được. Do đó khi chiến đấu thì khả năng chiến thắng hơi thấp, dễ bị thất thế.
Tên Hàn Thái vừa nãy thấy bốn vị hoa đán này đều có một tình cảm đặc biệt với tên tiểu gia đinh này, coi một người lý học đại nho như gió thoảng bên tai, trong lòng cảm thấy ghen tị với Trần Băng, hận hắn tới tận xương tủy, không có chút ấn tượng tốt đẹp nào với hắn cả.
Thấy mình rút được lá thăm ngon nhất, trong lòng thầm nói, ông trời đúng là có mắt.
Hắn vô cùng đắc chí, cảm thấy vui mừng quá độ, rất vui mừng chạy ngay tới trước mặt Trần Băng, phe phẩy chiếc quạt lạnh lùng cười nói:
– Người thiện thì sẽ có những điều thiện thôi, ác giả ác báo, vị công tử này, chúc ngươi may mắn.
Trần Băng rút được lá thăm đầu tiên, trong lòng không hề thấy sợ hãi, chỉ cần bốn vị cô nương này không gian trá, dựa vào trình độ đánh cờ của hắn, và với trí nhớ điên cuồng của hắn thì chiến với mấy vị cô nương này không là cái gì cả.
Chỉ có điều hắn thấy vể đắc chí của tên nhãi Hàn Thái kia cảm thấy khó chịu, làm người sao lại có loại người vô sỉ như vậy chứ, chỉ thích vui sướng trên nỗi đau của người khác thôi, cái này thì không đáng được coi là lý học đại gia, đúng là có tiếng mà không có miếng, đều là bọn hư danh vô dụng.
Vẻ mặt thản nhiên của Trần Băng nhìn vẻ vui sướng khi người khác gặp họa của Hàn Thái, rồi ung dung tiến lên phía trước nói:
– Cứ cười đi, hạ hồi phân giải, lúc đó đừng cười ra nước mắt là được.
Hắn nói xong cũng chẳng thèm để ý tới ánh mắt của Hàn Thái, hiên ngang tiến lên ứng chiến với bốn vị hoa đán, bỏ lại tên nhãi Hàn Thái đang sững sờ đứng đó, câu nói của Trần Băng khiến hắn nghẹn không nói nên lời.
Thằng nhãi này, dám chửi lý học đại nho như ta sao? Ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Trần Băng đứng bên cạnh bàn cờ của Xuân Vũ cô nương, nhìn nụ cười như tia nắng rặng rỡ mùa xuân vậy, trong lòng cuối cùng cũng biết được dụng tâm hiểm ác của bốn vị hoa đán này.
Trên ván cờ tinh xảo này, rõ ràng ở bên phần quân hắn thiếu một quân pháo, rồi hắn nhìn sang bàn cờ của ba nàng khác, quả nhiên trên mỗi bàn cờ đều giống như bàn cờ này, đều thiếu một quân cờ có sức tấn công dũng mãnh nhất.
Ở mỗi bên có tổng cộng sáu quân cờ có sức tấn công mạnh nhất, sáu quân cờ này phối kết hợp với nhau thì có sức sát thương rất lớn, quân pháo có một vai trò rất quan trọng trong sức tấn công, nhưng trước mắt lại thiếu một quân pháo, đây không chỉ sức tấn công giảm rất lớn, cho dù là phòng thủ hay là tấn công đều giảm mất một phần ba sức chiến đấu.
Xuân Vũ hiện lên nụ cười tinh quái nhìn khuôn mặt Trần Băng, trong lòng không khỏi thốt lên rằng, vị công tử này quả thật là tuấn tú, nhưng không biết có phải dạng công tử chân yếu tay mềm không, chỉ được cái vẻ ngoài, còn đâu vô dụng thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Nàng biết vị công tử tuấn tú trước mắt này đã nhìn ra cục diện của bàn cờ tướng này rồi, liền cười hi hí nói:
– Sao thế? công tử, chàng sợ rồi sao?
Đột nhiên Trần Băng cười lớn lên, điệu cười này không là giả tạo, điều này quả thật cảm thấy rất vui mừng.
Hắn vốn lo lắng bốn vị hoa đán này vô cùng thông minh lanh lợi, sợ rằng sẽ nghĩ ra thủ đoạn ảo diệu nào đó để ức hiếp hắn chứ, không ngờ chỉ là thiếu một quân cờ cỏn con này.
Vẻ mặt Xuân Vũ tỏ ra không hiểu gì hết, quả thật nàng đã bị nụ cười hỗn xược của Trần Băng làm ngẩn ngơ rồi, lẽ nào hắn không có chút sợ hãi sao? Hay là giả bộ ngốc nghếch?
Trần Băng thấy mình có vẻ hơi lỗ mãng vội ngừng ngay không cười nữa, rồi ghé sát vào mặt Xuân Vũ cô nương nói nhỏ:
– Xuân Vũ cô nương, nàng lấy đi quân pháo của ta, lẽ nào nàng sợ ta khai pháo với nàng sao? Hi hi, làm sao ta có thể làm như vậy chứ.
Xuân Vũ đã trải qua nhiều năm lăn lộn ở chốn này, là người rất có kinh nghiệm sa trường, nhưng lại nghe một vị công tử tuấn tú này nói muốn khai pháo với mình, cũng không khỏi đỏ mặt, thầm than rằng, thảo nào Đông Mai lại nghĩ ra cách này để đối phó với hắn, hóa ra tên tiểu tử này vẻ ngoài thì non nớt nhưng bên trong thì phóng đãng vô độ.
Nàng mỉm cười cố để lộ tư thái yêu kiều của một cô gái, đôi mắt đáng thương nhìn Trần Băng, dịu dàng nói:
– Công tử, lẽ nào chàng nỡ nã pháo vào thiếp sao? Thiếp chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm làm sao mà chịu đựng nổi, vẫn mong công tử lương tay.
Người con gái này quả thật cũng biết diễn kịch quá à, diễn còn tài tình hơn cả Song Nhi gấp bao nhiêu lần, vô duyên vô cớ cứ tỏ ra đáng thương khiến người khác phải động lòng, trong lòng không khỏi thán phục, đồng thời cũng cảm thấy có sự đồng cảm, đều là những người vì sự mưu sinh vì thời thế mà phải như vậy.
– Pháo của ta lợi hại lắm đó, nàng sẽ không thể nào chống đỡ được đâu, thôi vậy, nếu ta đã muốn thương hoa tiếc ngọc rồi, thì ngọn pháo này ta cũng không giữ lại nữa.
Trần Băng đùa giỡn nói, rồi còn tỏ ra anh hùng hơn khi vứt luôn một con pháo còn lại trên bàn cờ đi.
Động tác này nhìn thì thấy đơn giản, nhưng lại khiến mấy vị hoa đán vô cùng kinh ngạc, trong lòng cảm thấy vô cùng rung động.
Cái này là có ý gì đây? Bọn họ không thể hiểu nổi, nếu là thiếu một quân pháo, nếu với những cao thủ khác thì còn có thể khéo léo mà ứng phó được, nhưng nếu mất hoàn toàn pháo thì đó là kết cục thất bại thảm hại không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Bọn họ đều nhìn Trần Băng như nhìn một con quái vật vậy, không biết tên nhãi này rốt cuộc là kiêu ngạo ngông cường vô độ hay là một tuyệt thế cao thủ đây.
Những vị công tử khác cũng đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Chung Việt, Tôn Kiến và đám người khác đều là những người bình tĩnh điềm đạm, bề ngoài thì không thấy có sự thay đổi gì.
Nhưng tên Hàn Thái kia thì như một con khỉ vậy nhảy cẫng lên, chỉ vào mặt Trần Băng vẻ tức giận nói:
– Tên tiểu tử này đúng là kiêu ngạo ngông cuồng vô độ rồi, đúng là không biết hổ thẹn, ngươi tưởng đây là nhà ngươi đó à mà ra vẻ thế? Hay là ngươi không coi bốn vị hoa đán tỉ tỉ kia ra gì cả? Đúng là những tên đầy tớ không được dậy dỗ nên quá ngông cuồng.
Tuy Trần Băng không để ý gì tới những câu móc máy của Hàn Thái, nhưng Xuân Vũ cô nương thì đã chịu đựng quá đủ những câu điên dại của tên Hàn Thái kia rồi, nàng không còn giữ tư thái khiêu gợi nữa mà trợn trừng mắt lên quát:
– Hàn công tử, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm đâu, nếu ngươi còn muốn ở lại đây thì xin hãy câm miệng lại, nếu quả thực thấy không thể kìm nổi mà muốn cắn bậy thì xin mời đi ra ngoài, sẽ không có ai ngăn ngươi lại đâu.
Hàn Thái lại hoàn toàn không ngờ rằng Xuân Vũ cô nương lại nói những câu khó nghe đó vào mặt mình, vẻ mặt hắn ngẩn ngơ, vẻ ngại ngùng gãi gãi đầu rồi đi về chỗ ngồi.
Mấy cô nàng này chẳng nhẽ nhắm trúng tên gia đinh này rồi sao? Trong lòng hắn thấy vô cùng khó hiểu, hắn buồn bực một hồi lâu, cuối cùng sẽ tính sổ hết lên đầu Trần Băng.
Xuân Vũ cô nương thấy tên chó dại này cũng đã ngoan ngoãn quay về chỗ ngồi của mình, nên cũng không thèm để ý gì tới hắn nữa, quay người lại, vẻ không hiểu nhìn Trần Băng nói:
– Trần công tử, quả thật người muốn làm như vậy sao? Nếu người đổi ý, thì chúng ta vẫn có thể làm lại…
Vừa nãy Trần Băng cũng không thể ngờ được Xuân Vũ cô nương lại nói ra những lời như vậy, vừa có mặt dịu dàng quan tâm người khác, vừa có sự cứng rắn dữ tợn để răn dạy người khác. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nói với Xuân Vũ:
– Xuân Vũ cô nương, nàng phong hoa tuyệt đại như vậy, xinh đẹp mê hồn, làm sao ta có thể khai pháo với nàng được chứ? Vẫn câu cũ đi, hai quân pháo này ta không giữ lại con nào.
Xuân Vũ thấy Trần Băng nói như đinh đóng cột, trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nàng không thể hiểu nổi tại sao vị công tử tuấn tú này lại cố chấp như vậy, lẽ nào biết rằng không còn nghi ngờ gì nữa mà mình chắc chắn sẽ thua sao?
Đột nhiên nàng nở một nụ cười như làn gió mùa xuân vậy, thầm nói, tại sao mình lại nghĩ cho hắn chứ nhỉ, hắn có thắng hay thua thì có liên quan gì tới mình đâu chứ? Rồi kiều diễm nói:
– Nếu công tử đã nhường ta như vậy, vậy tiểu nữ ta chi bằng cung kính mà tuân mệnh thôi.