Siêu Cấp Gia Đinh

Chương 657: Một mẻ bắt hết



Ba ngày sau, trong thành Hàng Châu đã sẵn sàng ra trận, ba nghìn võ trang hạng nặng của Thiết Giáp doanh từ từ tiến tới vùng duyên hải Mộ Bình thành bình loạn, một đội giáp trụ binh lính thấy chết không sờn, kiên quyết lên trước.

Tào công công, Chung tri phủ, Tôn Khoa đều đến đưa tiễn.

Dân chúng đứng ở hai bên đường phố, tiếng hoan hô như sấm, vỗ tay khen ngợi, làm tăng sĩ khí cho Thiết Giáp doanh.

Trần Tiểu Cửu đứng ở trên cao, mắt nhìn đại quân, tuy biết rõ sẽ không nhìn thấy công tử áo trắng và bóng dáng của Viên Tử Trình, nhưng hắn lại biết rõ, công tử áo trắng rời khỏi Hàng Châu, điểm đến nhất định là Mộ Bình thành.

Trong lòng hắn khuyến khích công tử áo trắng, cũng là chuẩn bị cho việc lớn đêm nay.

Tôn Khoa thấy đại quân đi xa, híp mắt, nhỏ giọng nói với Tôn Kiến bên cạnh:

– Đều chuẩn bị xong rồi chứ?

Tôn Kiến mỉm cười quỷ dị:

– Mọi sự đều xong rồi.

Quân đoàn Anh Mộc vốn có ba trăm huynh đệ, lúc này cũng đã tăng thành hơn bốn trăm, trong đó có hơn một trăm người chính là thủy thủ khổ sở thoát ra khỏi chỗ Long Đại.

Lô Sài Bổng xếp họ vào kỳ khảo sát, chỉ cần có biểu hiện xuất sắc, liền có thể gia nhập quân đoàn Anh Mộc.

Lúc này, tuy là ban đêm, nhưng trên bến tàu của quân đoàn Anh Mộc đèn đuốc vẫn sáng như trước, danh dự càng ngày càng tốt, năng lực thủy vận càng ngày càng lớn, vì có thể đến nơi đúng hạn, chỉ có thể tăng ca suốt đêm.

Quân đoàn Anh Mộc mấy trăm người đàn ông, đều bận rộn chuyên chở hàng hóa.

Dưới ngọn đuốc, trên mặt Trần Tiểu Cửu lộ ra một chút tàn ác, chắp tay sau lưng hỏi Anh Mộc:

– Chuẩn bị xong chưa?

Anh Mộc lung lay trùy thích trong tay một chút, nâng mái tóc đỏ, khí phách hăng hái nói:

– Cửu ca yên tâm, mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ đợi giành chiến thắng.

Trần Tiểu Cửu cười:

– Ta đi cùng mọi người.

Anh Mộc kinh ngạc nói:

– Cùng đi? Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao?

Mặt sông gió lớn, một cơn gió thổi vào, làm tóc Trần Tiểu Cửu tung bay, hắn vỗ vai Anh Mộc, cất tiếng cười nói:

– Lúc kích động lòng người, ta sao có thể không có mặt chứ?

Phía trên bến tàu và trạm xe của Long Đại, nhìn hàng hóa chồng chất như núi, và thủy thủ thì thưa thớt, y thở dài, hừ lạnh nói:

– Lang Nha, ngươi thăm dò rõ ràng rồi sao?

Lang Nha nói:

– Rất chính xác, quân đoàn Anh Mộc có một lô hàng, vận chuyển ban đêm, chừng năm mươi thuyền. Chúng ta cùng đi, nhất định có thể xử lý bọn họ thần không biết quỷ không hay, trên Trường giang và Hoàng Hà, không hề có chứng cứ.

Long Đại nhấn một chút, cười lạnh nói:

– Lão già Tôn Khoa không ngờ không sợ sự uy hiếp của ta, được, được lắm. Đợi chúng ta giải quyết Trần Tiểu Cửu xong, sẽ là lúc trừng trị lão.

Y dừng một chút, vỗ vai Lang Nha, cổ vũ nói:

– Đêm nay việc mà thành, thủy vận này, có một nửa là của ngươi.

Hai người liếc nhau, cười ha ha.

Quân đoàn Anh Mộc có năm mươi thuyền lớn, đi suốt đêm.

Trần Tiểu Cửu và đám người Anh Mộc áp trận, ngồi trong chiếc thuyền sau cùng.

Trong thuyền, đựng không phải là hàng hóa, lại là hơn một trăm người đàn ông, đám người Bành Thông đều ở trong đó.

Bọn họ không hiểu tại sao Trần Tiểu Cửu lại tập trung họ trong chiếc thuyền đó, buổi tối, không về ngủ, chẳng lẽ phải thổi gió trên sông sao?

Đám người Bành Thông ngơ ngác nhìn nhau, chính là muốn hỏi, đã thấy Trần Tiểu Cửu vén rèm lên, chỉ vào một chiếc thuyền lớn phía sau, cao giọng hỏi:

– Các huynh đệ, đó là gì?

Bành Thông vừa nhìn, liền tò mò nói:

– Đây là thuyền hàng của Long Đại, chẳng lẽ đêm nay y cũng muốn đẩy nhanh tốc độ sao?

Trần Tiểu Cửu buông rèm, nhìn mọi người, từng chữ nói:

– Đây không chỉ là một thuyền, mà là một nấm mồ đòi mạng.

Mọi người nghe vậy, đều sợ hãi.

Trần Tiểu Cửu lại nói:

– Theo tìm hiểu của ta, trên chiếc thuyền này có hơn hai trăm người, đều là thân tín của Long Đại, trên người mang theo đao, kĩ năng bơi siêu mạnh, tuyệt không hời hợt.

– Mà mục đích cuối cùng của họ, chính là muốn cướp thuyền của chúng ta, khiến cho hàng của ta chìm xuống sông, khiến các huynh đệ của ta rơi vào bụng cá mà trời không biết, quỷ không hay.

Hơn một trăm huynh đệ trong khoang thuyền nghe vậy, không khỏi biến sắc, cùng đứng dậy, hoảng sợ nói:

– Không ngờ còn có việc này?

Trần Tiểu Cửu nhìn quét qua mọi người, cười nói:

– Các huynh đệ, mọi người sợ sao?

Lão huynh đệ của quân đoàn Anh Mộc đều là những người từng chém giết, từng chứng kiến mưa máu gió tanh, sao có thể sợ hãi, đám người Bành Thông tuy là người thật thà, nhưng lại là người từng trải, kiến thức nhiều, lại rất vững chắc, khí độ trầm ổn, không hề sợ hãi.

Trần Tiểu Cửu nhìn quét một lượt, rất vừa lòng, lại phân tích nói:

– Huynh đệ từ nhỏ đến lớn đều vô cùng kham khổ, bây giờ vừa mới có những ngày lành, có vợ, có nhà, nhưng thằng nhãi Long Đại không ngờ lại cướp thuyền chúng ta, muốn dìm chúng ta xuống biển, cũng muốn thừa cơ lấy mạng của các huynh đệ, điều này…thật là ác độc, các huynh đệ có thể đồng ý không?

Nhị Cẩu Tử nghe vậy, hai mắt đỏ thẫm, gã vừa mới cưới vợ, phấn đấu cả tháng, vợ cũng đã mang bầu, cuộc sống hạnh phúc như thế, sao có thể bị hủy hoại dưới bàn tay của Long Đại.

Gã quơ cánh tay, tức giận nói:

– Con mẹ Long Đại muốn hãm hại chúng ta, Nhị Cẩu Tử ta là người đầu tiên xông lên, liều mạng với chúng.

Một trăm huynh đệ sôi trào, nhất thời hừng hực tức giận.

Trần Tiểu Cửu thấy thế, trong lòng mừng rỡ kêu lên:

– Các huynh đệ gan dạ sáng suốt hơn người, đừng nói y có hơn hai trăm người, cho dù có hai ngàn người, chúng ta cũng không sợ.

Mọi người tò mò, Nhị Cẩu Tử truy vấn hỏi:

– Cửu ca lại có kế sách gì rồi sao?

Trần Tiểu Cửu mỉm cười quỷ dị một chút, khua tay chặn Anh Mộc lại, Anh Mộc xoay người xuống khoang thuyền, một lúc sau, từ khoang thuyền mang lên một tấm lưới rộng thùng thình.

Mọi người không rõ, lại không đánh cá, lưới này dùng làm gì?

Trần Tiểu Cửu giải thích;

– Lưới này dài chừng năm mươi trượng, lưới rất rộng, lực cản nhỏ, hơn nữa sợi lưới làm ra được ngâm trong nước muối, đao kiếm bình thường, khó mà chém đứt.

Dừng lại một chút, lại nói:

– Các huynh đệ bây giờ đều là người đã có gia đình, không thề tùy tiện chém chém giết giết, mất mạng theo ta. Đợi lát nữa, nếu tay chân của Long Đại quả nhiên không có ý tốt với chúng ta, các huynh đệ cứ lặn xuống nước, trăm người đứng thành một hàng, kéo lưới thẳng tắp, từ hai bên, lén đánh bọn họ, giống như ngư dân bình thường, dần dần thu lưới, mặc cho bọn họ đâm kiếm, chỉ sợ cũng không tránh khỏi nhà giam kiên cố này.

Các huynh đệ liền bừng tỉnh, như vậy, thương vong có thể giảm xuống thấp nhất, mọi người đều mặt mày hớn hở, giơ ngón tay cái, khen ngợi cách của Cửu ca.

Trần Tiểu Cửu khoát tay hỏi:

– Các huynh đệ, nếu bắt bọn họ, sau đó sẽ làm gì?

Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Mọi người sửng sốt, không biết nên xử lý thế nào, đó là những hơn hai trăm mạng người.

– Không biết nên làm thế nào à?

Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười nói:

– Giả dụ chúng ta bị đám người Long Đại dìm xuống nước, bọn họ sẽ xuống tay nể tình với chúng ta không? Có thể giữ lại mạng sống cho chúng ta không?

Mọi người liền phản ứng lại, Nhị Cẩu Tử mặt đỏ lên, ngơ ngác nói:

– Bọn họ bất nhân, chúng ta sẽ bất nghĩa, giết bọn họ, tế Vương Bát.

Trần Tiểu Cửu khua tay, nói:

– Những người tới tạc thuyền đêm nay nhất định là người của Long Đại, vô cùng hung ác, án mạng trên người nhất định không ít, chúng ta giết họ, chính là vì báo thù cho những người đã chết oan, giết họ, đó là tạo phúc cho dân, không cần e dè. Thế mới là làm một mẻ, nhàn nhã suốt đời.

– Về mạng người.. đi con mẹ nó đi, những việc này, tự ta sẽ xử lý, các ngươi chỉ cần giết đám người xấu xa này thôi.

Mọi người liền gật đầu, Trần Tiểu Cửu khoát tay chặn lại, nói với đám người Anh Mộc mang đầm trùy dưới khoang thuyền lên, cười nói:

– Binh khí tiện tay, mới có thể chế được địch, đao kiếm trong nước uy lực sẽ giảm, trùy đâm là lợi hại nhất, một trùy đâm ra, tất thấy máu.s

Những người đàn ông trong quân đoàn Anh Mộc mỗi người một tay, lại chỉ bảo thuyền lớn đi chậm chút, cùng đợi thời khắc quyết chiến.

Lang Nha dẫn theo hai trăm kẻ vô cùng gian ác, ẩn trong thuyền lớn, mỗi người cầm một lưỡi dao sắc bén, trên lưng có rìu đục, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

Lang Nha dặn người lái thuyền tốc độ nhanh hơn, bóng đêm mông lung, tuy không thấy động tĩnh gì trên thuyền của Trần Tiểu Cửu, nhưng lại có thể thoải mái thăm dò vị trí của thuyền lớn.

Gần tới thuyền lớn của Trần Tiểu Cửu, Lang Nha ra lệnh một tiếng, quàng cánh tay, lộ ra một bắp thịt, dẫn hai trăm kẻ ác ôn, chui vào trong nước.

Lại đây!

Trần Tiểu Cửu không kìm nổi vỗ tay.

Tuy Lang Nha không nhìn rõ động tĩnh của bên Trần Tiểu Cửu, nhưng ánh mắt kỳ lạ của Trần Tiểu Cửu, trong đêm có thể nhìn rõ, lại nhìn rõ ràng hơn hai trăm người đàn ông từ trên thuyền nhảy xuống nước.

Hắn ngăn lại, nói với những người đàn ông:

– Các huynh đệ, thời khắc quyết chiến tới rồi, sống và chết chính là ở trong tay các ngươi, hãy nghĩ tới vợ của các ngươi, nhớ lấy, ra tay tuyệt không được do dự, không phải chúng chết, thì là mình chết, nhớ chưa?

Mọi người trầm mặc không nói gì, trong đôi mắt đã có hương vị của sát phạt

Trần Tiểu Cửu xung phong đi đầu, nhảy xuống, Bành Thông kỹ năng bơi tốt, vội vàng theo sau hắn, sợ hắn có sơ suất gì.

Các huynh đệ cùng nhảy vào trong nước.

Chiếc lưới dài năm mươi trượng, tuy lực cản rất lớn, nhưng được hơn một trăm người kéo ra, lại không có gì nặng nề, khí lực của họ nhiều, cảm giác thoải mái hơn là khiêng.

Mọi người trầm mặc không tiếng động, ngậm trùy trong miệng, khởi động bơi về phía trước theo cuộn sóng

Một lúc sau, hai bên mấy trăm người, cách nhau khoảng tám trượng, đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng và nhân số của nhau.

Lần này, đến lượt Lang Nha kinh hãi há hốc mồm.

Y không ngờ lần này đánh lén không một tiếng động lại bị Trần Tiểu Cửu phát hiện: chẳng lẽ có mật báo sao?

Y muốn dẫn các huynh đệ quay lại, liền phát hiện người bên mình có hơn hai trăm, người của Trần Tiểu Cửu chỉ có khoảng một trăm, liền nảy ra ý muốn giết.

Lang Nha tăng tốc, vọt lên phía trước.

Quân đoàn Anh Mộc cũng không kích động, thấy đám người Lang Nha vọt lên, dựa theo kế sách, mọi người đều né tránh, hai bên lưới bắt đầu quăng lưới, vòng quanh thành vòng tròn, thu nạp.

Đám người Lang Nha tưởng người của Trần Tiểu Cửu sợ chạy, trong lòng vui sướng, không khỏi nổi lên, cười ha ha nói:

– Đầy tớ, biết sự lợi hại của ông mày chưa?

Vừa mới lớn tiếng gào, từ thắt lưng trở xuống như bị một lực gì đó kéo, tay sờ lại mới phát hiện một tấm lưới lớn, y lạnh lùng cười, giơ dao lên chém.

Liên tục chém ba nhát, lưới liền thắt nút, không ngờ không bị đứt.

Đến lúc này, Lang Nha mới thấy sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.