– Ngươi… Ngươi mau thả ta ra, kẻ phóng đãng, chẳng lẽ ngươi ăn phải xuân dược? Lúc nào lại trở nên có khí lực như vậy? Ngươi không buông ra, ta… Ta giết ngươi…
Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu tùy ý hôn vào môi phấn, tâm thần bối rối, mặt đỏ tai hồng, tim đập thình thịch, nàng khống chế mà không được, vội vàng né tránh hắn, ngoài mạnh trong yếu cãi cọ với hắn.
Trần Tiểu Cửu tuy rằng không phải kẻ phóng đãng, cũng là một kẻ phóng đãng còn không hề biết xấu hổ , là nam nhân bỉ ổi đáng khinh nhất, hắn vận khởi nội tức, chặt chẽ khống chế được vòng eo mềm mại của Đan Nhi, giữ chặt vào trước ngực, bàn tay to nắm hai má tinh xảo xinh đẹp của nàng, khóe miệng hiện ra một ý cười xấu xa, nhu tình vạn loại nói:
– Đan Nhi, nàng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu, cho dù nàng là cọp cái, ta cũng sẽ là Võ Tòng oai phong, chuyên khuất phục lão hổ!
– Võ Tòng là người phương nào? Anh ta lợi hại lắm sao?
Đan Nhi kích động đáp lại .
Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn
– www.TruyệnFULL.vn
Trần Tiểu Cửu cười thần bí nói:
– Anh ta là một kẻ đại khốn khiếp dám sờ mông lão hổ!
Trong lúc hắn nói chuyện, bàn tay to lướt qua vòng eo, không nhẹ không nặng nhéo vào mông nàng một phen:
– Ta quyết không thua kém so với tên khốn khiếp đó…
Đan Nhi đột nhiên giật mình run rẩy, tản ra dao động mê người, cắn môi, vẻ mặt đỏ ửng nói:
– Ngươi… Ngươi là tên khốn khiếp, ngươi là ác ma, ngươi dám cường bạo ta…
Nàng cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng mắng chửi, một đôi tay nhỏ bé hung hăng cắm bên trong da thịt ở phía sau lưng hắn, mười ngón dùng sức trợt xuống phía dưới, nơi đi qua, da thịt chỗ đó giống như hơi nước, truyền đến một cỗ thiêu đốt đau đớn toàn thân.
– Ta cũng muốn biết, là lão hổ ta lợi hại, hay là tên khốn khiếp ngươi lợi hại? Hừ… Dám dùng sức với ta,… Ngươi chờ chết đi!
Trong đôi mắt của nàng, tràn ra nhiều điểm lệ quang, đau khổ tranh cãi với hắn .
– Chết ở dưới bông hoa dù thành quỷ cũng phong lưu!
Trần Tiểu Cửu không chỉ có da mặt dày ra như bức tường, công phu kiên cường cũng vượt qua thường nhân rất nhiều, phía sau lưng truyền đến từng trận đau đớn, làm ruột gan hắn đứt từng khúc, nhưng lại càng thêm kích phát cỗ tà hỏa trong lòng hắn!
Hắn điên cuồng ôm chặt thân thể mềm mại của Đan Nhi, mở ra cái miệng rộng ra liều lĩnh đột nhiên bắt được cặp môi thơm của nàng, đầu lưỡi mềm mại như linh xà phun ra, len lỏi chạy đến mở hàm răng trắng nõn của Đan Nhi, tùy tiện thưởng thức hương thơm trong miệng lưỡi nàng!
Chỉ có điều một động tác thân mật triền miên như vậy, liền xúc động đến phòng tuyến dưới đáy lòng của Đan Nhi, hai tay của nàng rốt cuộc đã không còn phát ra khí lực.
Tuy rằng một chút nhu tình này là khát vọng ngày nhớ đêm mong của nàng, nhưng lúc này lại không cam lòng, bị Trần Tiểu Cửu dễ dàng đạt được, nàng liền hạ quyết tâm, bắp chân liền cong lại hất vào chân hắn, muốn thừa dịp hắn mất đi cân bằng là sẽ trong nháy mắt chạy ra khỏi ma chưởng dịu dàng của hắn.
Nhưng, tất cả mưu kế đều do sự ham muốn. Dù lấy lửa thiêu đốt trước mặt Trần Tiểu Cửu cũng là phí công , Thiên Hà Chi Thủy có mất đi cũng không dập tắt được ngọn lửa cực nóng đang thiêu đốt trong lòng hắn, thân thể mất đi cân bằng liền trong nháy mắt ngã về phía sau, hắn không xoay người điều chỉnh cân bằng, mà là mặc cho chính mình ngã bốn chân chỏng vó lên trời. Đan Nhi vẫn bị hắn gắt gao ôm chặt phía dưới, thân thể nhu nhược mềm mại không có xương, không tự chủ được ngã xuống tấm ngực rộng lớn của Trần Tiểu Cửu.
– A… Tiểu Cửu, ngươi điên rồi…
Đan Nhi trong lòng ma loạn, bàn tay Trần Tiểu Cửu tùy ý vuốt ve bên dưới. Nàng thở hổn hển, hỏa dục ở sâu trong lòng liền bốc cháy lên.
– Ta điên rồi, Đan Nhi, nàng là của ta, vĩnh viễn cũng trốn không thoát…
Trần Tiểu Cửu nháy mắt linh hoạt xoay người lại, đem Đan Nhi đặt ở dưới thân, toàn bộ sức nặng cơ thể đều đặt ở phía trên thân thể mềm mại của nàng, càng có thể cảm nhận sâu sắc được đôi gò bồng đào mềm mại và nhẵn mịn của Đan Nhi. Hắn kêu lên một tiếng làm tinh thần hăng hái thêm, đầu lưỡi càn rỡ luồn vào trong khoang miệng Đan Nhi lại bắt được cái lưỡi thơm tho liền giao lưu quấn, tận tình hưởng thụ trong miệng thơm.
Cỏ xanh trải đều giống như thiên nhiên rải bông nệm, mềm mại và dầy đặc, bên tai Đan Nhi truyền đến tiếng thở dồn dập của Trần Tiểu Cửu, ngửi được hơi thở nồng đậm nam tính của hắn, hai mắt mê ly, tuôn ra ngọn lửa mê tình. Nàng dùng một tia lý trí cuối cùng, hung hăng cắn vào đầu lưỡi không an phận của Trần Tiểu Cửu, cổ họng mơ hồ không rõ ô ô nói:
– Tiểu Cửu, đừng như vậy… Ta chịu không nổi… xin ngươi …
Trần Tiểu Cửu chịu đựng đau đớn, vẻ mặt kiên nghị, nhẹ nhàng lắc lắc, đầu lưỡi bị Đan Nhi cắn, cũng mơ hồ không rõ nói:
– Đan Nhi, ta yêu ngươi… Ta thật lòng yêu ngươi mà…
Đang lúc hắn bó tay không biện pháp là lúc, trong đầu đột nhiên nhớ tới đến Khổng Nghi Tần đã truyền thụ lại “Ngự nữ thất thập nhị biến”. Hắn dùng đầu gối khéo léo để ở chỗ một tấc vuông giữa đùi Đan Nhi, mềm mại nhẹ nhàng vặn vẹo vài cái!
– Ừ… Tiểu Cửu… Không cần như vậy… Ta khó chịu… Ngươi sẽ hối hận …
Đan Nhi nhẫn chịu không nổi sự khiêu khích trực tiếp đó, lòng có chút không cam buông lỏng đầu lưỡi Trần Tiểu Cửu ra, nhẹ nhàng khẽ nói một tiếng, bày ra một bộ đôi mắt đẹp quyến rũ như tơ. Thở hổn hển, bộ dáng yếu ớt.
Tiếng than nhẹ mờ ám này, đi vào tai Trần Tiểu Cửu chính là dụ dỗ hắn công thành thảo phạt, hắn cười xấu xa, bàn tay to linh hoạt tiến vào trong áo lót của Đan Nhi, bắt được một đôi bồng đào mềm mại, liền nhẹ nhàng chậm rãi vân vê thưởng thức.
– Ngươi thật hư hỏng…
Đan Nhi lại than nhẹ một tiếng, trong lòng từng đợt ngứa ngáy khó chịu trào dâng, rốt cuộc ức chế không được thân thể mẫn cảm, ánh mắt gợi tình, cánh tay giống như ngó sen ôm vào cổ Trần Tiểu Cửu, nỉ non nói:
– Tiểu Cửu, hôn ta… Ta là của ngươi…
Trần Tiểu Cửu tâm tình ngứa ngáy khó gãi, một tấm miệng rộng nhanh chóng tiến lên, nuốt lấy cái lưỡi thơm tho của nàng!
Hai người trao nhau hôn mãnh liệt, ngọn lửa sâu trong lòng lan tỏa toàn thân, dường như muốn đem đôi nhân tình này dung hòa thành một. Ánh trăng đẹp đẽ và tĩnh mịch nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm xuân sắc như vậy, dường như cũng hiểu thẹn thùng, lén lút trốn vào trong mây. Cách khoảng sương mù dày đặc cũng vụng trộm thưởng thức một màn triền miên.
Mây đen che ánh nguyệt, bóng đêm mông lung, gió nhẹ chợt khởi, sóng biếc dập dềnh, một đôi nhân tình yêu đương cuồng nhiệt lăn qua lộn lại, quay cuồng cho mềm mại thanh hạnh phía trên, thể nghiệm tiếng tim đối phương đập rộn ràng.
– Tiểu Cửu… Ta muốn ngươi… Ta thích ngươi…
Đan Nhi mê man nỉ non, ngọt ngào kích thích. Lý trí sớm đã ném lên chín từng mây rồi, giờ này khắc này, nàng chỉ ao ước làm một nữ nhân chân chính, làm cho kẻ nàng vừa yêu vừa hận , .biến nàng đích thực thành người của hắn.
Trần Tiểu Cửu hưng phấn quá độ, gầm nhẹ một tiếng, muốn giải phóng vật dư thừa đang phồng lên ở dưới kia. Đến lúc khẩn cấp, chợt nghe được một tiếng than khóc, chim nhạn bay lượn trên bầu trời, như như diều đứt dây, từ không trung rơi xuống cỏ xanh.
Âm thanh của chim nhạn bi thương đau đớn thê thảm, chấn động tiếng lòng, đem đôi nam nữ đang đắm chìm trong bể ái một lần nữa kéo ngược trở lại.
Trần Tiểu Cửu vẫn đang gắt gao ôm chặt thân hình mềm mại của Đan Nhi, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, không khỏi có chút dở khóc dở cười. Chim nhạn này, thật biết lựa chọn thời điểm.
– Ta thật muốn giết ngươi!
Đan Nhi một lần nữa trở về lý trí, trợn tròn đôi mắt ẩn chứa ý lạnh, hung hăng trừng mắt trên người hắn, lạnh như băng nói:
– Buông bàn tay ngươi ra cho ta!
Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhớ tới bàn tay của mình, còn đang bậy bên trong ngực Đan Nhi, hắn cảm nhận được sát khí của Đan Nhi, cũng không cãi cọ, nhanh chóng rút tay ra.
Đan Nhi trong mắt đầy nước, lại lạnh lùng nói:
– Kẻ phóng đãng, ngươi còn muốn chết phải không? Chân của ngươi đang đặt ở đâu, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, cũng không dám qua loa, sờ soạng ở chỗ một tấc vuông giữa đùi Đan Nhi, cũng vô cùng ngoan ngoãn rút chân đặt qua một bên.
– Đi xuống! Ngươi… Ngươi thật là nặng… Ép tới ta thở không được…
Đan Nhi trừng ánh mắt, bàn tay nhỏ bé nhéo vào hông hắn một cái tức giận nói. Thần sắc bên trong vừa có chút phẫn uất, lại mang theo nhiều điểm không cam lòng!
– Không được… Ta không xuống… Ngươi mới vừa rồi như thế nào không biết là nặng, hiện tại lại ghét bỏ ta, ta mặc kệ…
Trần Tiểu Cửu chịu đựng đau đớn trên lưng, dùng thủ đoạn xấu xa để làm nũng.
– Tiểu Cửu, ngươi không chịu xuống sao? Ta thật phải ra tay, ngươi đừng trách ta không lưu tình…
Đan Nhi cưỡng bức nói, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu căn bản không có nghe nàng nói cái gì, đôi mắt thẳng tắp hướng đến chỗ chim nhạn rơi xuống đất.
Đan Nhi tuy rằng tập võ, nhưng thị lực bình thường, không biến thái giống như Trần Tiểu Cửu vậy!
– Tiểu Cửu, ngươi nhìn cái gì? Giả bộ ngu ngơ phải không? Nằm ở trên người ta thơm lắm sao?
Đan Nhi nhếch miệng, vẻ mặt nghi hoặc và đau khổ.
Trần Tiểu Cửu trơ mắt nhìn chú chim nhạn bị đánh rơi trên mặt đất kia, trên thân chim bị xuyên một mũi tên nhọn, nó liền uể oải vỗ cánh vài cái, liền lặng yên mà chết!
– Chim nhạn bị bắn chết …
Trần Tiểu Cửu thở ra một ngụm khí lạnh, ngửa đầu nhìn vào bên trong bầu trời đêm. Xoay quanh bồi hồi chợt nghe tiếng chim nhạn rên rỉ, một cỗ nồng đậm thương cảm dưới đáy lòng chợt bừng lên.
– Đã chết?
Đan Nhi nghe vậy, trong lòng kinh ngạc, nàng cũng đã nghe tiếng rên rỉ của nó, tức giận mới vừa rồi dĩ nhiên tan rã, không kìm lòng nổi ôm cổ hắn, thấp giọng nói:
– Nó có thể chạy trốn hay không?
Trần Tiểu Cửu nghiêng đầu, dịu dàng dán vào bầu ngực đầy đặn của Đan Nhi, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của nàng, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của nàng, thương cảm nói:
– Như thế nào lại chạy trốn đâu? Nhạn lẻ bầy khó bay, tình cảm sâu đậm thì khó phân ly, như chim nhạn này, theo như lời ta, cho dù không bị bắn chết, nó cũng sẽ lấy thân mà tìm chết!
– Thật vậy chăng?
Đan Nhi xúc động ôm đầu hắn, hai mắt vô thần nhìn mông lung vào không trung, lẳng lặng chờ đợi một cảnh tượng thăng trầm phát sinh.
Quả nhiên, không trung vang lên vài tiếng rên rỉ của chim nhạn, dường như là tiếng kêu gọi hồn phách của tình nhân, rồi sau đó hào hùng lao xuống thẳng xuống, thân hình bé nhỏ, thấy chết không sờn đụng vào phía trên thanh hạnh.
Tuy nhiên lại có một tiếng nhẹ nhàng vang lên, lại chấn tới bên trong tâm khảm của Trần Tiểu Cửu, trong lúc nhất thời, hắn trong lòng tựa như bị đao cắt, không hiểu thương cảm, tựa như có một sợi dây buột ở trong lòng hắn, chỉ cần nhẹ nhàng mà lôi kéo, sẽ làm tâm hồn hắn bị thương yếu ớt sầu não.
– Nó đã chết… Nó thật sự tự tử …
Đan Nhi thấp giọng nỉ non, trong lòng không khỏi đối với đôi chim nhạn đồng sinh cộng tử này sùng kính không ngừng.
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi chim nhạn chết cùng một chỗ, mắt ngậm lệ nóng, thấp giọng ngâm nói:
– Con chim trước khi chết còn cất tiếng bi ai, loài cầm điểu vốn ngu dốt vậy mà cũng coi trọng chia ly vậy!
Đan Nhi nghe vậy, trong lòng đột nhiên chấn động, ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu cổ.
Trần Tiểu Cửu liền áp mặt vào bộ ngực nở nang của nàng, thỏa mãn thấp giọng nói:
– Chim nhạn bản chất say mê ái tình, mà con người tuy rằng thân là chúa tể vạn vật, cũng không tham ngộ được huyền cơ trong đó! Thật là đau xót!
– Đan Nhi, sau này nếu nàng chết đi, liệu ta còn có thể sống yên ổn hay không? Đôi chim nhạn chết thảm này, rõ ràng chính là khắc họa hình ảnh nàng kích độnghôm nay !
Đan Nhi nghe vậy, trừng mắt trợn tròn, cau mày kinh ngạc nói:
– Tiểu Cửu, ngươi chẳng lẽ đoán dược ra, tối nay ta muốn làm gì sao?
Trần Tiểu Cửu vừa muốn nói chuyện, chợt nghe được xa xa truyền tới một tiếng người thấp hèn bén nhọn chói tai:
– Tào Công công, tiễn pháp của ngài càng ngày càng cao!