Thạch Đầu Trù công tử một giới, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn phi phàm, tài học không ít, tài hùng biện tuyệt hảo, từng chỉ nói tới giang sơn, trong lúc nói chuyện, bại địch là vô hình! Mà hôm nay trước mặt một gia đinh bé nhỏ như Trần Tiểu Cửu, vô ích, như con rối, bị chụp mũ, mất hết tôn nghiêm, chua xót trong lòng , chỉ có mình y biết rõ.
Thạch Đầu Trù phạm vào sự tức giận của mọi người, lại bất chấp sự tôn nghiêm của thân phận, nhiệt khí làm người ta buồn nôn, y lại không dám lộ ra vẻ mặt phiền chán chỉ là quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói:
– Chư vị tài tử, ta…ta thật không nghĩ sâu xa như vậy, trong đó có nhiều hiểu lầm, xin mọi người lượng thứ.
– Tha thứ cái rắm ấy.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy giận dữ, tiến lến đá một cái vào mông y, tên bảo hộ kia của Thạch Đầu Trù tiến lên định hành hung Trần Tiểu Cửu, Thạch Đầu Trù nổi giận nói:
– Lui xuống, sao lại vô lễ với Trần công tử?
Tên hộ vệ kia nghe vậy, không hiểu ý của Thạch Đầu Trù là thế nào, ngượng ngùng lui xuống.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lạnh, thầm nghĩ thằng nhãi này tuy chịu ủy khuất, vẫn giữ vững được lý trí, thật khó có được, vừa rồi nếu ngươi dám dùng vũ lực với ta, chỉ e là nhận được tiếng tăm cậy mạnh ức hiếp yếu, khiến các tài tử phát điên, nói không chừng có thể đánh chết ngươi ở đây. Hắn cười lạnh một tiếng nói:
– Thạch công tử, quỳ mãi không dậy, là có ý gì?
Thạch Đầu Trù nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói:
– Xin mọi ngươi thứ tội.
– Như vậy là đủ sao?
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
– Thù nhà còn có thể quên, hận nước khó lòng bao dung, Thạch Đầu Trù ngươi thanh danh cao như vậy, lại thu nhận thứ người cuồng bạo, tuy không phạm tới luật pháp Đại Yến, nhưng về đạo đức lễ nghi, lại đủ chết trăm lần.
– Trần công tử nói đúng, bọn ta sao có thể dễ dàng tha cho ngươi?
– Thạch Đầu Trù, ngươi chắc chắn bêu danh ngàn năm, khó có thể xoay chuyển…
Thạch Đầu Trù nhắm chặt mắt, chau mày, lại cố gắng ép sự phẫn nộ xuống đáy lòng, thấp giọng nói:
– Trần công tử, ngươi muốn ta thế nào mới cam tâm?
Trần Tiểu Cửu nhạt nhẽo cười nhẹ nói:
– Thạch Đầu Trù, ngươi quỳ cũng quỳ rồi, không bằng dập đầu trước mọi người mấy cái, để mọi người tha thứ cho ngươi mới được, bằng không, trong kinh sử Đại Yến sau này, ngươi sẽ phải bêu danh ngàn năm, khó thoát khỏi sự nguy hiểm dưới ngòi bút của mọi người.
– Thiếu gia, tuyệt đối không được. Quỳ như vậy, ngài sẽ không kịp hối tiếc.
Tên bảo tiêu kia vội vàng chặn lại nói.
– Ngươi tính cái gì chứ, cút sang một bên.
Thạch Đầu Trù lớn tiếng tức giận, tên bảo tiêu kia nghe vậy, hơi sửng sốt, căm giận lui xuống.
Thạch Đầu Trù từ từ ngẩng đầu, mở to mắt, trong đôi mắt dài bắn ra tia lạnh như băng, nhìn gần trong gang tấc, mặt trào phùng, nhìn Trần Tiểu Cửu, từng chữ nói:
– Trần công tử, quả nhiên là rất độc. Ngươi là đối thủ lợi hại nhất trong đời ta đã gặp. Lúc trước ta hận, không nên là địch thủ của ngươi, nếu ngươi là bạn ta, ta vô cùng vinh hạnh, làm sao có nguy nan ngày hôm nay.
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, ngạc nhiên thán phục lý trí của y, lại cười lạnh nói:
– Với nhân phẩm của Thạch công tử, cho dù lấy lòng ta, ta cũng không tương giao với ngươi, mất đi người đại nghĩa của dân tộc, mọi người đều có thể thấy.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, trong lòng thấy hổ thẹn, vẻ mặt đỏ bừng nói:
– Tướng bên thua, nói lời phu phục gì, đã đâm lao phải theo lao, ta sẽ nhớ kĩ tất cả những gì ngươi đã làm cho ta.
Trần Tiểu Cửu coi thường không thèm để ý nói:
– Thạch Đầu Trù, ngươi còn không tạ tội với các sĩ tử thiên hạ sao? Chẳng lẽ ngươi không dám?
– Đại trượng phu nói được làm được, có gì không dám?
Thạch Đầu Trù cười lạnh một tiếng, dập đầu với các tài tử giai nhân, trong miệng nỉ non nói:
– Tai sai rồi, ta hồ đồ…
Mọi người nghe vậy, cho rằng y thực sự nhận ra sai lầm, thực sự chỉ có mình Trần Tiểu Cửu hiểu, thằng nhãi này sai vì là địch thủ của mình, nếu không, sao có tai họa ngày hôm nay?
Thạch Đầu Trù một mình cục đàm, chán nản không chịu nổi, mệt mỏi quay người, cố nén nỗi giận dữ, dập đầu với các tài tử, mỗi một cái dập đầu, là như một con dao sắc bén, đâm vào xương tủy, không thể không làm vậy, hành vi mâu thuẫn nảy sinh trong lòng y, thực sự hiếm thấy.
Y sống an nhàn sung sướng đã quen, sao có thể chống lại sự tra tấn mệt mỏi về tinh thần và thể xác như vậy, dập đầu vài cái, trên trán y đầy vết máu, máu tươi chảy xuống hai má, nhuốm đỏ cả dung mạo y, hừng hực nổi bật trong lửa trại như thiêu đốt, càng có vẻ dữ tợn, đáng sợ hơn.
– Đủ chưa?
Thạch Đầu Trù thấp giọng nói với Trần Tiểu Cửu đang giữ bộ mặt trào phúng đứng bên cạnh.
– Ta nói không tính, các sĩ tử thiên hạ này mới là đối tượng ngươi tạ tội, còn ta, chỉ là một người đứng xem mà thôi.
Trần Tiểu Cửu đón nhận khuôn mặt đầm đìa máu của Thạch Đầu Trù, hạ giọng nói.
Thạch Đầu Trù nghe những tiếng mắng chửi của mọi người, lọt vào tai, trong lòng buồn bã, thôi rồi, thôi rồi, hôm nay bất cứ giá nào, mình phải dập đầu mỗi người một lạy, mình sẽ ghi tạc trong lòng, sớm muộn gì mình cũng sẽ trả lại hết trên người Trần Tiểu Cửu.
Lại tiếp tục dập đầu, một trăm lẻ tám cái, khi hắn đặt được con số tròn trĩnh, Thạch Đầu Trù thân mình đã run lên, lăn xuống hôn mê bất tỉnh! Tên hộ vệ kia vội vàng đỡ hắn dậy, xem xét vết thương, nhẹ nhàng lau vết máu trên trán cho y.
Trần Tiểu Cửu lòng sáng như gương, thằng nhãi này, nhất định là giả chết. Nhưng việc đã đến nước này, lại làm quá, cũng không có tác dụng gì hay, liền cười nói với các tài tử:
– Chư vị tài tử giai nhân, mọi người cảm thấy thái độ nhận tội của Thạch công tử có thành tâm không?
Mọi người làm sao nhận ra được quỷ kế của Thạch Đầu Trù, thấy y đầu đầy máu, lại ngất đi, đều thở dài tha? Tha cho y.
Thư sinh trăm người như một, nhìn chung việc hôm nay, các vị học tử đã tâm thần không ổn, theo gió mà lay, nếu không có sự hướng dẫn của mình, lời nói mau lẹ, còn thật không thể có được thành quả này. Hắn thở dài một tiếng, nghiêm nghị nói:
– Được thôi, nếu mọi ngươi đã tha thứ cho Thạch công tử, vậy thì để y cút đi, hi vọng sau này có thể cải tà quy chính, trở lại làm người lại.
Nói xong lời này, hắn không khỏi cười ra một tiếng, “trở lại làm người lại”. câu nói này dành cho Thạch Đầu Trù, thỏa đáng nhất, nhưng “cải tà quy chính”, bốn chữ này, dành cho chính mình mới đúng.
Trần Tiểu Cửu đi tới bên cạnh Thạch Đầu Trù, vẻ mặt khó hiểu nói:
– Ta biết ngươi giả chết, hừ…, vừa rồi ngươi hẳn là nghe thấy lời của các tài tử, bây giờ, ngươi tự do rồi…, nhưng, ta muốn tặng ngươi một câu.
– Hãm hại lừa gạt còn có thể tha thứ, khí tiết dân tộc, tuyệt không thể mất, ngươi…tự giải quyết cho tốt đi.
Thạch Đầu Trù nghe vậy, lông mày động vài cái, rõ ràng bất bình từ trong nội tâm, y giả vờ giãy dụa thức tỉnh, nhỏ giọng nói:
– Lãng nhân Đông Doanh này, ta có thể mang đi không? Đợi sau khi ta trách phạt xong, tự sẽ chủ động đưa tới quan phủ, thẩm tra vấn tội.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Trần Tiểu Cửu biết rõ thằng nhãi này muốn giết người bịt miệng, nhưng hắn không sợ chút nào, trong tay còn có một lang nhân, có manh mối gì, hễ hỏi là biết, Thổ Phì Nhị Hóa này, vẫn để cho Thạch Đầu Trù giải tỏa nỗi tức giận đi.