Siêu Cấp Cường Giả

Chương 68: Con cờ, kế sách để đối phó



Ban đêm, thành Yến Kinh bị ngọn đèn bao phủ giống như là một mỹ nhân ôm đàn tỳ bà che đi nửa khuôn mặt, làm cho người ta cảm thấy có một loại mỹ cảnh lung linh.

Vương phủ tỉnh thương quyển, khu tứ hợp viện ở Đông Tứ, lưu vực sông Côn Ngọc Hà cùng với công viên Triêu Dương được cho là nơi mà các nhân vật quyền quý, nổi tiếng của Yến Kinh tụ tập.

Trong đó,

” Vương phủ thế kỷ”

nằm ở trong Vương phủ tỉnh Thương Quyển là nơi mà các phú hào yêu thích nhất.

Thân là đại thiếu gia của Lâm gia, Lâm Phong bởi vì nguyên nhân của gia đình cho nên không dám mua một khu nhà cao cấp trong

” Vương phủ thế kỷ ”

này nhưng không có nghĩa là hắn không thể dùng phương thức của hắn để có thể ở được nơi này.

Một gã siêu cấp phú nhị đại đến từ Thương Hải vì muốn đặt quan hệ với Lâm Phong cho nên hắn không tiếc mà quăng một số tiền lớn để mua một khu nhà cao cấp ở nơi này tặng cho Lâm Phong.

Đương nhiên.

Từ

” Tặng”

ở đây rất có nội hàm, vị siêu cấp phú nhị đại kia biết Lâm Phong kiêng kị cái gì vì vậy hắn khong dám đem căn nhà này để tên của Lâm Phong mà hắn chỉ đưa chìa khóa cho Lâm Phong để cho Lâm Phong tùy ý sử dụng.

Ban đêm, ngay khi một đám người đamg trình diễn một tràng giao dịch tiền tài cùng với nhục thể nằm ở trong khu nhà cao ở Vương phủ thế kỷ này thì

Đại sảnh trong này được bố trí thành một hiện trường vũ hội đơn giản, chung quanh được bầy đặt các loại điểm tâm, hoa quả cùng với rượu vang Podor đắt tiền đến từ nước Pháp.

Trừ số đó ra thì một dàn nhạc châu Âu đều ăn mặc một bộ trang phục thống nhất, mà nhân viên phục vụ cũng xinh đẹp không thôi.

Trong đại sảnh, các nam nhân giày Tây cử chỉ tao nhã còn các nữ nhân thì thân mặc trang phục dạ hôi, tay cầm bao da sang trọng, phong tình mê người.

Trong bọn họ có phú hào tài sản quá cả ức có minh tinh nổi tiếng còn có các phú nhị đại nữa.

Trong đám người đó, hấp dẫn ánh mắt của mọi người là vị chủ nhân Lâm Phong.

Dáng người của hắn cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, thân mặc một bộ yến vĩ phục màu trắng, hắn giơ chén rượu lên, bị mọi người vây vào giữa có cảm giác như là động tâm phủng nguyệt.

Làm chủ nhân nên tư liệu của từng vị khách nhân ở đay hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, biết người nào cần hắn phải phải hạ thấp tư thái, ngang hàng nói chuyện với nhau, biết người nào cần tắc trách (qua quýt cho xong chuyện) biết người nào cần phải gật đầu ra hiệu.

Theo thứ tự cùng những khách nhân bắt chuyện qua Lâm Phong đã cự tuyệt một lời mời của một vị nữ minh tinh nhất tuyết, hắn giơ chén rượu lên lập tức đi đến góc ở đại sảnh, giống như là một viên dạ minh châu bình thường đi đến bên Nạp Lan Minh Châu.

Thấy một màn như vậy thì không ít những khác nhân là nữ liền đem ánh mắt ghen tị, hâm mộ ném về phía Nạp Lan Minh Châu mà các nam nhân thì lại thở dài trong lòng, bọn hắn cũng không có tiên hạ thủ vi cường.

Đối với bọn hắn mà nói, hiện giờ ra đây cũng đã chậm rồi, bọn hắn biết được gần đây Lâm đại thiếu gia đã bắt đầu phát động thế công với Nạp Lan Minh Châu, tự nhiên bọn hắn sẽ không trêu chọc vào, nếu không thì sẽ nhận một hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Nhìn Lâm đại thiếu gia đang hướng mình và Nạp Lan Minh Châu đi tới thì Nạp Lan Hiên không khỏi đắc ý, ở hắn xem ra lần tụ tập lần này một ít nữ nhân đã chủ động hiến thân cho Lâm đại thiếu gia mà tỷ tủ Nạp Lan Minh Châu của mình lại không tỏ vẻ gì cả, cuối cùng Lâm đại thiếu gia lại chủ động tấn công tỷ tỷ của mình.

Điều này đã hình thành vẻ đối lập rực rỡ.

Cùng với Nạp Lan Hiên bất đồng, Nạp Lan Minh Châu thân mang một bộ lễ phục dạ hội màu đen, trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý nào, tương phản, cặp mắt của nàng lóe ra tinh quang cũng không biết là nàng đang tính kế gì nữa.

Rốt cục, dưới ánh mắt chăm chú của những vị khách nhân kia thì Lâm Phong đã đi đến trước người của Nạp Lan Minh Châu, hắn lộ ra một nụ cười mê người mà sáng lạn nói:

– Nạp Lan tiểu thư, hoan nghênh đã đến tham gia buổi tụ hội đêm nay.

– Có thể được Lâm đại thiếu gia mời, là Minh Châu cảm thấy vinh hạnh và may mắn mới đúng.

Nạp Lan Minh Châu mỉm cười, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Lâm Phong.

Nhìn cặp mắt câu hồn kia thì trong lòng Lâm Phong đột nhiên nổi lên từng đợt sóng, ánh mặt của hắn dần dần trở nên cực nóng, cực nóng xen lẫn vào đó là vẻ nguyên thủy nhất của đàn ông Chinh Phục Dục Vọng.

Thân là Lam đại thiếu gia của Lâm gia thì Lâm Phong không thiếu nữ nhân ngược lại chỉ cần hắn nguyện ý, một cú điện thoại thì một đám nữ nhân sẽ chủ động đến hiến thân cho hắn.

Nhưng mà.

Nạp Lan Minh Châu giống như là độc phẩm bình thường đã làm cho hắn phải nghiện.

Nhất là cặp mắt câu hồn kia, mỗi lần đối diện cùng nàng thì Lâm Phong đều cảm giác được tâm trạng của mình đều nhộn nhạo.

Mặc dù hận không thể lập tức chinh phục Nạp Lan Minh Châu nhưng Lâm Phong biết được vị này là người đến từ Đông Bắc là đại tiểu thư của Nạp Lan gia, luận về thân phận thì không kém là bao, luận về nhan sắc thì là nhất lưu, luận về thủ đoạn thì trên cả nhất lưu.

Ở trong vòng luẩn quẩn của Yến Kinh thì không chỉ có một mình Lâm Phong.

Đồng dạng những người theo đuổi nàng ở Yến kinh cũng không chỉ có Lâm Phong.

Thậm chí có thân phận, địa vị ngang nhau với Lâm Phong cũng không phải là không có.

Nhưng mà, nàng lại giống như một đóa hoa minh tiếp cao nhất (*), tuy rằng không ngừng dạo chơi trong cái vòng luẩn quẩn ấy nhưng chưa bao giờ bị một nam nhân nào bắt lại.

Dưới tình hình như thế thì Lâm Phong chỉ có thể ngăn dục vọng trong lòng mình lại.

“Cheng”

Lễ tiết chào hỏi qua đi thì hai người chăm chú nhìn vào nhau rồi giơ chen rượu lên, một âm thanh trong trẻo được vang lên, hai người bưng chén rượu lên, cử chỉ vô cùng tao nhã.

– Nạp Lan tiểu thử, không biết là có hứng thú nhảy cùng với ta một điệu được không?

Đem chén rượu giao cho tên bồi bàn bên cạnh, Lâm Phong liền làm ra một động tác thân sĩ.

Nạp Lan Minh Châu cũng đem chén rượu đưa cho Nạp Lan Hiên ở bên cạnh, sau đó mỉm cười, mang theo vài phần vũ mị liếc nhìn Lâm Phong một cái:

– Quả thực là vinh hạnh.

Nói xong, nàng liền vươn cánh tay phải ra để tùy ý Lâm Phong nắm, rồi hai người đi vào sân nhảy.

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh liền vang lên khúc Piano du dương, nhóm người cả trai lẫn gái dựa sát vào nhau rồi tiến vào sàn nhảy.

Trong sàn nhảy, Lâm Phong nhìn mỹ nhân đang gần trong gang tấc, nghe được mùi thơm trên cơ thể của nàng nhưng hắn cũng không nhân cơ hội này mà sổ sàng, mà làn giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật bình thường, cười nói:

– Đêm nay, Nạp Lan tiểu thư tựa hồ như rất vui vẻ a.

– Có thể liên tục được Lâm thiếu gia mời tham dự tụ hội hơn nữa lại còn được mời khiêu vũ, chỉ sợ mỗi người nữ nhân trong này cũng đều cảm thấy vui vẻ.

Nạp Lan Minh Châu cũng không có giống với mấy cô gái mà Lâm Phong hay tiếp xúc, nàng vẫn có ý duy trì một khoảng cách nhỏ.

Ân?

Ngạc nhiên khi nghe được câu nói khác thường này của Nạp Lan Minh Châu, trong lòng của Lâm Phong liền rung động, hắn mơ hồ đoán được cái gì đó, thử thăm dò nói:

– Nhưng mà… Nạp Lan tiểu thư bất đồng so với các nàng ấy.

– Như thế nào lại khác nhau?

Nạp Lan Minh Châu nhiều hứng thú hỏi.

– Theo ta biết được thì người theo đuổi Nạp Lan tiểu thư giống như là cá diếc ở trên sông, không thể nào đếm hết được đâu.

Lâm Phong cười trêu ghẹo.

– Lâm thiếu, lời ấy sai rồi, mỗi nữ nhân ở đây thì tùy tiện tìm ra một người cũng không thiếu người theo đuổi.

Khi nói chuyện thì ánh mắt của Nạp Lan Minh Châu vẫn ngó thẳng vào Lâm Phong, giống như là đang tỏ tình với người mình yêu vậy.

Nụ cười trên mặt của Lâm Phong vẫn không giảm, hắn cố dựa sát vào người của Nạp Lan Minh Châu:

– Nhưng mà, có thể giống với Nạp Lan Minh Châu tiểu thư đây vô luận là đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm thì thật là khó kiếm.

– Hình như số lần Minh Châu tới tham gia tụ hội của Lâm thiếu là nhiều nhất.

Mắt thấy Lâm Phong muốn tới gần thì Nạp Lan Minh Châu cố né ra phía sau một chút, mị nhãn như tơ.

Trong lòng của Lâm Phong giống như bị con mèo cái vậy, ngứa ngáy vô cùng nhưng hắn cũng không có làm ra hành động gì.

– Nạp Lan tiểu thư nếu nói như vậy thì người có hảo cảm với ta hay không?

Lâm Phong không hề vòng vò, trắng trợn hỏi.

Nạp Lan Minh Châu cười mỉm nhìn Lâm Phong, mở miệng nói:

– Tâm ý của Lâm thiếu, Minh Châu có thể mơ hồ đoán được nhưng mà lại không dám khẳng định.

Nghe Nạp Lan Minh Châu nói như thế thì Lâm Phong liền vui vẻ, hắn vừa muốn mở miệng nói tiếp thì Nạp Lan Minh Châu đã tiếp tục:

– Nếu như Lâm thiếu có thể làm ra một việc để thể hiện rõ tâm ý của mình thì Minh Châu sẽ rất an tâm.

– Là chuyện gì?

Bước chân của Lâm Phong dừng lại, ánh mắt cực nóng nhìn vào Nạp Lan Minh Châu, hận không thể đem Nạp Lan Minh Châu tử hình ngay tại chỗ.

– Ví dụ như ngày mai cùng Minh Châu đi đến Nạp Lan gia.

Trong đôi mắt của Nạp Lan Minh Châu hiện lên vẻ âm nhu.

Lâm Phong đầu tiên là ngẩn ra cũng không thấy được ý xấu trong đôi mắt của Nạp Lan Minh Châu, hắn vui vẻ cười nói:

– Ta ngưỡng mộ phong thái của Dịch Đức gia gia cùng với Trường Sinh thúc đã lâu rồi, nếu như Minh Châu đã có ý nghĩ như vậy thì ta cũng mượn cơ hội này để đi bái phỏng bọn họ.

– Ừh.

Nạp Lan Minh Châu nhẹ nhàng gật đầu, thân thể liền nhẹ nhàng dán vào Lâm Phong, đôi bánh bao trước ngực liền ép vào người Lâm Phong một chút sau đó nàng liền bỏ đi.

Tâm thần của Lâm Phong liền rung động, đang muốn đáp lại thì đã thấy được mọi người trong sàn nhảy đã lần lượt rời khỏi đây.

Đối với lần này thì Lâm Phong cũng đành phải âm thầm thở dài, mang theo Nạp Lan Minh Châu ra khỏi sàn nhảy, đồng thời hắn âm thầm tự nói với bản thân mình rằng tương lai còn dài.

11h, Nạp Lan Minh Châu cự tuyệt không để Lâm Phong đưa mình về nhà, dưới sự nhìn theo của Lâm Phong thì nàng tự lái chiếc BMWs 740 rời đi.

Trong ôtô, đảm nhận lái xe là Nạp Lan Hiên, xuyên qua kính phản quang hắn thấy được trên mặt của Lâm Phong toát lên vẻ dục vọng, hắn do dự một lát rồi nói:

– Tỷ, tên Lâm Phong đó được xưng là lãng tử tình trường, tỷ xác định là muốn ở cùng một chỗ với hắn sao?

– Lãng tử tình trường thì như thế nào? Nếu hắn và ta tiến vào vi thành thì hắn sẽ không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

Vẻ mặt của Nạp Lan Minh Châu kiêu ngạo tươi cười, sau đó đột nhiên thay đổi:

– Đương nhiên là nếu hắn có tư cách nắm tay của ta đi vào vi thành.

– Ý của tỷ là?

Nghe được lời nói của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên không khỏi sửng sốt, hắn rõ ràng thấy được thái độ của Nạp Lan Minh Châu biến đối cực lớn, vốn là trước kia hắn cho rằng Nạp Lan Minh Châu đã đồng ý để Lâm Phong theo đuổi, lúc này nghe được Nạp Lan Minh Châu nói như vậy thì hắn mới biết rằng không phải.

– Hắn chỉ là một con cờ của ta mà thôi.

Trong ôtô, Nạp Lan Minh Châu nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh:

– Hắn là một quân cờ đủ để cho cha con Bùi gia phải tự rước lấy nhục. Bạn đang đọc truyện tại

Truyện FULL

– http://truyenfull.vn

Nạp Lan Hiên liền bừng tỉnh, phía sau lưng hắn liền phát lạnh.

————–

(*): Gái hồng lâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.