Sáng sớm khi mặt trời vừa mọc lên.
Một chiếc Audi A6 từ trong Trầm Thành Nhất Trung chạy nhanh ra, đi thẳng tới tiểu khu Hòa Bình.
Trong ôtô, thân là hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung thì Ngô Chí Quốc ngồi ở phía sau mà giáo vụ chủ nhiệm Lý Văn Linh thì ngồi ở kế bên tài xế.
Ánh mặt trời chiều vào trong ôtô, chiếu lên mặt của Ngô Chí Quốc, có thể thấy được trên hai mắt của hắn giống như hai mắt của con gấu mèo, đôi mắt có chút đỏ nhưng mà vẻ mặt của hắn thì vô cùng kích động.
Kích động sao?
Đúng vậy!
Hắn biết được điểm của Bùi Đông Lai là 745 điểm thì hắn vẫn luôn duy trì bộ dạng này, từ tối hôm qua đến giờ hắn cũng chưa từng chợp mắt một chút nào.
Bởi vì, thân là hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung thì hắn biết được số điểm nghịc thiên này sẽ làm cho cả Liêu Ninh thậm chí là cả nước náo động lên.
Hưng phấn cũng không chỉ có một mình Ngô Chí Quốc mà Lý Văn Linh còn hưng phấn hơn so với Ngô Chí Quốc, hắn nắm chặt hai bàn tay của mình lại thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Ngô Chí Quốc, hắn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng mà cuối cùng cũng đem những lời định nói nuốt vào trong bụng.
– Văn Linh à, cũng là anh biết nhìn xa trong rộng.
Dường như là nhìn ra được vẻ kích động trên mặt của Lý Văn Linh, Ngô Chí Quốc cười nói:
– Một tháng trước, anh nói rằng Bùi Đông Lai sẽ trở thành Trạng Nguyên, lúc đó căn bản là ta không tin nhưng mà không ngờ rằng hắn…
Ngô Chí Quốc nói tới đây thì thổn thức không thôi.
Khi Bùi Đông Lai thi thử được 718 điểm thì trừ Lý Văn Linh ra thì toàn bộ những giáo viên khác trong trường đều cho rằng Trạng Nguyên năm nay sẽ thuộc về tay của Tần Đông Tuyết.
Nhưng mà ngay lúc đó Lý Văn Linh không cho rằng như vậy.
Hắn có một trực giác: Bùi Đông Lai sẽ lấy được vòng nguyệt quế trong kỳ thi Đại học năm nay.
Trong lòng có một trực giác như vậy nhưng mà Lý Văn Linh nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Đông Lai đạt được tới 745 điểm luôn a.
Lúc này nghe được Ngô Chí Quốc khen ngợi thì Lý Văn Linh cười nói:
– Hiệu trưởng, tôi chỉ là mèo mù vớ được cá rán mà thôi. Lại nói đến Bùi Đông Lai có thể đạt được một số điểm cao như thế thì cần phải cảm tạ Hiệu trưởng mới đúng, lúc trước nếu không có ngài kiên trì lưu Bùi Đông Lai lại học thì chỉ sợ Bùi Đông Lai khó có thể đạt được thành tích như vậy.
Ở trong quan trường thì nịnh nọt là một môn học vấn.
Tuy rằng Lý Văn Linh có chức vụ nhỏ nhưng mà công phu vuốt mông ngựa của hắn cũng không tầm thường, mà Ngô Chí Quốc nghe được những lời như vậy thì vui vẻ cười ha hả.
– Văn Linh à, mặc kệ phải dùng biện pháp gì thì nhất định phải thuyết được Bùi Đông Lai nhận lời phỏng vấn, mà còn phải ở trường tiến hành một buỗi diễn thuyết thật lớn hơn nữa là phải tiến hành truyền hình trực tiếp.
Không biết qua bao lâu, Ngô Chí Quốc lại mở miệng nói:
– Chuyện này có liên quan đến sự phát triển sau này của trường học, anh có biết không?
– Yên tâm đi Hiệu trưởng, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Lý Văn Linh cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình một phen rồi nói ra câu trả lời thuyết phục, nhưng trong lòng hắn lại biết được chuyện này chẳng những có quan hệ đến Trầm Thành Nhất Trung trong tương lai mà còn có quan hệ đến tiền đồ của hắn và Ngô Chí Quốc.
…………..
Tuy rằng đã thi ra một thành tích mà không có một ai có thể ngờ đến nhưng cuộc sống của hắn cũng không có chút biến hóa nào cả, vẫn giống như hai mươi ngày trước đây buổi sáng hắn luyện quyền xong thì trở về nhà cùng ăn sáng chung với Bùi Vũ Phu.
– Hôm nay ta sẽ không đưa con đến trường.
Bên cạnh bàn cơm, nhìn thấy bộ dạng ăn cơm như hổ đói của Bùi Đông Lai thì Bùi Vũ Phu vội gắp một miếng trứng chiên bỏ vào trong chén cho hắn rồi cười nói.
– Không được, phải đi.
Bùi Đông Lai không vui, đối với hắn mà nói thì liều mạng học tập ngoại trừ việc ước định với Nạp Lan Minh Châu ra thì hắn muốn làm cho Bùi Vũ Phu được nở mặt nở mày. Hắn nhớ thậy rõ một năm trước đây khi hắn là trò cười cho cả thiên hạ thì mỗi lần Bùi Vũ Phu đưa hắn đến trường thì sẽ gặp được vô số ánh mắt châm chọc của mọi người.
– Không đi
Bùi Vũ Phu rút một điếu thuốc ra rồi nói, giọng nói khá cương quyết.
– Người ngốc hả?
Bùi Đông Lai giận đến nỗi hận không thể cầm ổ bánh mỳ này đập vào người Bùi Vũ Phu.
– Không cần báo cho trường học ở Yến Kinh, đi Đông Hải.
Bùi Vũ Phu rít một hơi, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một bộ dạng nghiêm túc.
Như là nhận ra vẻ biến hóa của Bùi Vũ Phu, Bùi Đông Lai liền khó hiểu mà hỏi:
– Vì sao lại thế?
– Lúc ngươi còn nhỏ thì ta đã nhờ một lão thần tiên tính cho con một quẻ, lão thần tiên kia nói Đông Hải là phúc địa của con.
Trên mặt của Bùi Vũ Phu đã khôi phục lại vẻ tươi cười hàm hậu.
– Qua tử, không cần tin vào thứ đồ chơi kia a.
Bùi Đông Lai cho rằng Bùi Vũ Phu đang đang tìm một cái cớ nào đó thì liền cười mắng nhưng mà hắn cũng không có phản đôi, gật gật đầu:
– Nghe lời của người.
“Bang… Bang…”
Bùi Đông Lai vừa nói xong thì bên ngoài đã truyền đến một tiếng gõ cửa.
– Ta đi mở cửa, con cứ từ từ mà ăn.
Bùi Vũ Phu dập điếu thuốc đang cầm trên tay rồi đi mở cửa.
– Chào Bùi tiên sinh, tôi là hiệu trưởng của Trầm Thành Nhất Trung tên là Ngô Chí Quốc, vị này là Lý Văn Linh là thầy chủ nhiệm của Bùi Đông Lai.
Trước cửa, Ngô Chí Quốc cũng không tỏ ra mình là Hiệu trưởng mà xạo quần, vẻ mặt của hắn tươi cười hỏi:
– Bùi Đông Lai đồng học có ở nhà không vậy?
– Nó đang ở đây, mời vào.
Bùi Vũ Phu cười ngây ngô rồi trả lời một câu sau đó lại lui về sau hai bước làm ra động tác mời Ngô Chí Quốc cùng Lý Văn Linh vào nhà.
Trong phòng khách, Bùi Đông Lai đang ăn nhưng thấy Ngô Chí Quốc cùng Lý Văn Linh vào cửa thì hắn liền buông chén cơm trong tay xuống, đứng dậy mỉm cười nói:
– Ngô hiệu trưởng, Lý lão sư hoan nghênh hai vị đã đến nhà, mời ngồi.
Mắt thấy trên mặt của Bùi Đông Lai cũng không có một chút thái độ vui sướng hay kích động gì khi biết mình là Trạng Nguyên thì Ngô Chí Quốc và Lý Văn Linh đồng thời liền sửng sốt, sau đó trong lòng thầm than rằng quả thật Bùi Đông Lai là một người không đơn giản a.
– Bùi Đông Lai đồng học, chúc mừng em đã trở thành Trạng Nguyên năm nay của Liêu Ninh.
Lý Văn Linh dựa theo sự an bài trước đó của Ngô Chí Quốc mà mỉm cười chúc mừng Bùi Đông Lai.
– Là sử thượng tối cường đích Trạng Nguyên mới đúng.
Ngô Chí Quốc cười bổ sung.
– Đúng rồi, Ngô hiệu trưởng nói đúng a, Đông Lai lần này đã sáng tạo ra một kỳ tích.
Lý Văn Linh cười phụ họa rồi lại nói:
– Hôm nay chúng ta muốn tới đón em đi đến trường để nói chuyện.
– Thật sự là làm phiền Lý lão sư cùng với Ngô hiệu trưởng rồi.
Bùi Đông Lai cười cười.
– Không phiền đâu, đây là những việc mà chúng ta cần phải làm.
Lúc này đây, không đợi Lý Văn Linh mở miệng thì Ngô Chí Quốc đã khoát tay, sau đó cười cười nhìn Bùi Vũ Phu rồi nói:
– Bùi tiên sinh, phía bên trường học đã chuẩn bị xong, người xem lúc nào chúng ta sẽ bắt đầu đi đây?
– Ba của tôi sẽ không đi!
Bùi Đông Lai nói:
– Tôi cùng đi với các vị là được rồi.
Ân?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, cả Ngô Chí Quốc lẫn Lý Văn Linh đều sửng sốt, bọn hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Bùi Vũ Phu sẽ không đến trường.
Dù sao, Bùi Vũ Phu có mặt ở trường cũng là một chuyện rất có mặt mũi rồi.
Mấy phút đồng hồ sau, Bùi Vũ Phu bình tĩnh nhìn Bùi Đông Lai cũng với Ngô Chí Quốc ngồi trên chiếc Audi rời khỏi, hướng Trầm Thành Nhất Trung chạy đến.
Cùng lúc đó.
Một cái tên là
“Sử thượng tối ngưu Trạng Nguyên”
xuất hiện ở trên truyenfull.vn, hơn nữa tốc độ truyền bá cũng rất nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL
(*): Trạng Nguyên số một.