Màn đêm hững hờ, gió khuya nhè nhẹ, thời gian dần trôi, càng về khuya lượng người tới phố quán ăn bình dân không hề giảm bớt mà còn có xu hướng tăng thêm.
Nhất là tiệm bún cay Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết đang ngồi, không ít người vây quanh, trong đó có Hoa ca cùng năm gã thanh niên và không ít người xem náo nhiệt.
Những người đứng xem đang hồi hợp mong chờ không biết Bùi Đông Lai sẽ ứng phó như thế nào, nhưng lại có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Tần Đông Tuyết.
Đối mặt với những ánh mắt ngưỡng mộ, thưởng thức hay đầy dục vọng Tần Đông Tuyết không hề quan tâm, thản nhiên dùng khăn lau miệng rồi ăn tiếp.
So ra thì đây là lần đầu Bùi Đông Lai bị người ta nhìn chằm chằm khi ăn cơm, tuy định lực cực kì xuất sắc, không tỏ vẻ bối rối nhưng sự chú ý vẫn luôn đặt lên những cứu binh của Hoa ca.
Dưới tình hình này hắn không còn tâm trì ngồi ăn như Tần Đông Tuyết.
Cùng lúc này.
Chiếc BMWs 740 của Nạp Lan Minh Châu đã đi vào bãi đỗ xe gần khu quán ăn bình dân.
– Hiên ca, phía này!
Thấy chiếc BMWs 740 tới, một kẻ ăn mặc lòe loẹt, bộ dáng khá đẹp trai mừng rỡ vẫy tay.
Thiếu niên này đứng sau một gã to con, cao chừng hai thước- là bảo vệ kiêm tài xế của thiếu niên này.
Nạp Lan Hiên đỗ xe bên cạnh chiếc Hummer của thiếu niên kia.
Thiếu niên thấy vậy liền chạy tung tang tới mở cửa.
– Minh châu tỷ, Hiên tử ca.
Cửa xe mở ra, thấy Nạp Lan Minh Châu tới cùng Nạp Lan Hiên, thiếu niên vội vã chào hỏi, khó lòng che giấu sự hưng phấn.
– Tiểu Kỳ lớn quá.
Nạp Lan Minh Châu khẽ cười, Nạp Lan Hiên cũng bước xuống.
– Minh Châu tiểu thư, Hiên thiếu gia.
Tài xế của Nạp Lan Kì thi lễ đầy vẻ tôn kính.
Hắn hiểu rõ địa vị của Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên ở Nạp gia cao hơn ông chủ nhỏ của mình nên không dám hờ hững.
– Minh Châu tỷ muốn ăn gì?
Vốn theo ý Nạp Lan Hiên thì nơi tốt nhất mời Nạp Lan minh Châu dùng cơm là cửa hàng cơm Tây tốt nhất Trầm thành, nhưng Nạp Lan Minh Châu luôn thích cơm Tây không hiều vì sao lại đề nghị tới phố bình dân ăn.
– Lúc ở Yến Kinh có nghe qua ở phố bình dân Trầm thành có món mỳ cay hương vị không tồi, đi ăn mỳ cay đi.
Nạp Lan Minh Châu nghĩ một chút rồi nói.
Mỳ cay?
Nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy, Nạp Lan Hiên cùng Nạp Lan Kỳ sửng sốt…Bọn họ không ngờ nàng lại muốn ăn mỳ cay.
Bọn họ còn tưởng Minh Châu tỷ sẽ không bao giờ ăn thức ăn thấp hèn này chứ?
– Ở Yến Kinh ăn thịt cá nhiều rồi, nên muốn đổi khẩu vị.
Thấy sự kinh ngạc của Nạp Lan Hiên cùng Nạp Lan Kỳ, nàng mỉm cười giải thích, nhưng có một câu không nói ra: ở Yến kinh, vì gìn giữ hình tượng nên chưa bao giờ tới quán cóc ăn, giờ trở lại Trầm thành, không ai biết nàng nên không sợ bị mất mặt khi người khác thấy nàng ăn mỳ cay.
Bãi đỗ xe cách phố bình dân không xa, rất nhanh ba người đã tới nơi.
Giống như Tần Đông Tuyết lúc trước, Nạp Lan Minh Châu xuất hiện trên phố liền thu hút mọi sự chú ý.
Khác với Tần Đông Tuyết.
Rất nhiều cô gái thấy Nạp Lan Minh Châu nhưng không kinh ngạc vì vẻ đẹp của nàng, mọi ánh mắt nóng bỏng đều đổ dồn về phía trang phục, giầy, túi da… đắt tiền trên người nàng.
Cánh đàn ông nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu tựa như nhìn thấy nữ vương, Nạp Lan Hiên cùng Nạp Lan Kỳ trừng mắt mới khiến những ánh mắt kia chịu dời đi.
Có lẽ cửa hàng đám Nạp Lan Minh Châu lựa chọn quá đông nên khi đi tới, khoảng cách nửa thước không nhìn tới người.
– Tới rồi.
Nạp Lan Minh Châu dừng bước.
– Chị, nhanh lên, bọn em bị một đám người vây quanh.
Nạp Lan Kỳ là con trai Nạp Lan Ngũ Khải, ở Trầm thành mười năm nên cũng hiểu biết tương đối.
– Tại sao phía trước nhiều người vậy?
Thấy một đám người xúm lại, Nạp Lan Minh Châu nhíu mày, dường như sợ bị đụng phải làm ô uế quần áo đắt tiền của nàng.
– Chị, chị không biết rồi, nhà hàng mỳ cay rất đắt hàng, mỗi lần đến đều phải xếp hàng.
Nạp Lan Kỳ giải thích:
– Nhưng mà chị đừng lo, cứ giao cho em.
– Tiểu Kỳ, bảo đám người phía trước tránh ra một chút, đừng đụng phải Minh Châu tỷ.
Nạp Lan Hiên lớn tuổi hơn Nạp Lan Kỳ, khả năng quan sát cũng tốt hơn, hắn thấy rõ Nạp Lan Minh Châu cực kì chán ghét đám người thấp hèn kia.
Nạp Lan Hiên nói xong, Nạp Lan Kỳ chưa ra tay thì bảo tiêu của hắn đã bước tới, nhanh chóng đẩy đám người kia ra.
– Ai thế?
– Làm gì thế hả?
Nhất thời tiếng hò hét chói tai, bảo tiêu của Nạp Lan Kỳ vẫn lạnh lùng, hung hăng trừng mắt.
Thấy kẻ này không dễ chọc, tuy rằng bất mãn nhưng đám người kia vẫn vội vàng tránh ra.
Bốn người Hoa ca đứng đầu trong đám người, thấy phía sau náo loạn tưởng cứu binh tới, vội vàng lao ra.
Lúc năm kẻ này thấy Nạp Lan Minh Châu thì ánh mắt sáng rực, nhưng rất nhanh đã phát hiện vào Nạp Lan Kỳ đứng sau Nạp Lan Minh Châu.
Phát hiện này khiến chúng biến sắc.
Gia ca ở Trầm thành cũng có tiếng tăm trong giới xã hội đen. Người trong giới ai cũng biết Nạp Lan Ngũ Khải là thổ hoàng đế ở Trầm thành.
– Nạp Lan thiếu gia!
Ngắn ngủi vài giây ngây người, đám Hoa ca vội vàng tiến tới chào hỏi Nạp Lan Kỳ.
Hoa ca
có một sòng bạc, Nạp Lan Kỳ từng tới chơi, Hoa ca đã từng gặp mặt.
Nhưng lúc Hoa ca chủ động xun xoe, Nạp Lan Kỳ coi như không thấy, không hề nói một lời.
– Nạp Lan thiếu gia tôi là đệ đệ Lưu Khôn.
Thấy Nạp Lan Kỳ không để ý tới mình, Hoa ca vội báo tên anh trai mình.
– Tôi quen anh à? Lăn ra xa một chút!
Sở dĩ không muốn trả lời Hoa ca bởi hắn cảm thấy lúc này Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên đều ở đây, hắn không muốn bị hai người biết mình quen kẻ này.
Nghe Nạp Lan Kỳ nói vậy, khuôn mặt Hoa ca đỏ bừng chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà chui.
Có bảo tiêu của Nạp Lan Kỳ mở đường, đám người kia tránh lối, rất nhanh họ đã thuận lợi tiền vào quán mỳ cay.
Vào bên trong, ánh mắt Nạp Lan Minh Châu bị hấp dẫn bởi một người vừa lau mồ hôi, vừa ăn mỳ, là Tần Đông Tuyết.
Cảm giác tựa như Tần Đông Tuyết là ánh trăng sáng giữa màn đêm, sức hấp dẫn cực kì mạnh.
Nguồn: http://truyenfull.vn
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Nạp Lan Minh Châu, Tần Đông Tuyết quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Nạp Lan Kỳ đầy vẻ nghi hoặc.
Tuy nàng không biết Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên nhưng lại biết Nạp Lan Kỳ, lúc này thấy hắn tựa như người hầu theo sau hai người kia đương nhiên dễ dàng đoán ra thân phận họ.
Tuy hơi tò mò vì sao vị đại tiểu thư Nạp Lan gia lại chạy tới quán cóc này ăn như nàng, nhưng Tần Đông Tuyết không nghĩ nhiều, tiếp tục tập trung chuyên môn.
Bùi Đông Lai muốn cùng Tần Đông Tuyết nhanh chóng rời đi nên cũng đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng Tần Đông Tuyết ăn rất nhãn nhặn, nhai kỹ nuốt chậm nên tới giờ vẫn chưa xong một nửa.
Bùi Đông Lai không muốn nàng mất hứng, thấy nàng ăn vui vẻ nên hắn bỏ qua ý định rời đi, thầm quyết định
” binh tới tướng ngăn, nước lên đập cản”
.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm nhận được có người đang nhìn mình.
Rất nhanh, Bùi Đông lai ngẩng đầu nhìn về chủ nhân của ánh mắt, một người dáng mảnh khảnh là Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Kỳ khí độ bất phàm.
Ánh mắt chạm nhau, Bùi Đông Lai nhận thấy được lửa giận không hề che giấu trong ánh mắt Nạp Lan Minh Châu.
Tức giận sao?
Đúng thế!
Với Nạp Lan Minh Châu, một là Bùi Đông Lai biết có hôn ước với nàng, đi ăn cơm cùng với một cô gái luận tư sắc cùng khí chất đều không thua gì nàng, lại còn
“giả vờ”
như không biết nàng, coi nàng như người lạ, cái này mới khiến nàng khó chịu!
Cảm giác kia tựa như nàng không cần đồ bỏ đi nhưng vẫn là của nàng, kẻ khác không thể giành!
So ra thì Nạp Lan Hiên thoải mái hơn nhiều, hắn thấy Bùi Đông Lai vừa bị Nạp Lan Minh Châu từ hôn nên sẽ không thèm nể mặt coi như chẳng quen biết gì Nạp Lan Minh Châu, nếu không rõ ràng là tự tìm nhục nhã!
Nạp Lan Minh Châu cực kỳ khó chịu, vẻ mặt dần lạnh đi, hừ một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu tới bên cạnh Bùi Đông Lai.
Phần phật!
Đúng lúc này, ngoài cửa tiệm truyền tới tiếng xôn xao, một đám to con hùng hổ lao tới khiến đám người sợ hãi vội vã tản đi.
Vài giây sau, một gã dáng vẻ khôi ngô, trên mặt có một vết sẹo dài mang theo tám tên to con tới trước mặt Hoa ca trầm giọng nói:
– Tiểu Hoa, kẻ đánh chú còn ở đây không?
– Tam ca, là thằng khốn kiếp kia!
Hoa ca đang buồn bực vì Nạp Lan Kỳ thờ ơ với mình, thấy anh trai dẫn thủ hạ đắc lực tới nên buồn bực cũng tan biến, tựa như kích động vì sắp dạy dỗ được Bùi Đông Lai