Siêu Cấp Cường Giả

Chương 116: Chôn hài cốt, chôn dã tâm



– Không cần giãy dụa làm gì, vừa rồi ta có thể giết các ngươi mười lần.

Ban đêm yên tĩnh, lời nói của Bùi Đông Lai giống như là một đạo sấm đột nhiên vang lên giữa mùa xuân, Cửu Chỉ và Liên Hoa nghe thế thì khẽ run lên, mà động tác rút súng của Liên Hoa cũng dừng lại.

Dựa vào tư liệu mà Chu Phúc Thái cung cấp thì Bùi Đông Lai chỉ là một tên gia sư của Đông Phương Lãnh Vũ, có công phu mèo cao, hạ thủ tàn nhẫn mà thôi.

Mà hiện giờ trong con mắt của bọn hắn thì Bùi Đông Lai lại biến thành thợ săn, không chờ bọn hắn rút súng ra thì Bùi Đông Lai đã xuất hiện trước mặt.

Loại tương phản này đã làm cho Cửu Chỉ và Liên Hoa chấn động.

– Là ai phái các ngươi tới?

Mắt thấy Cửu Chỉ và Liên Hoa không dám hành động thiếu suy nghĩ, Bùi Đông Lai mở miệng lần nữa:

– Là Chu Phúc Thái hay là Tôn Vệ Đông?

Chưa trả lời.

Trong màn đêm, Liên Hoa và Cửu chỉ nhìn nhau một lát, trong đôi mắt hiện lên một tia hung ác, cả hai cùng rút chủy thủ và súng lục ra.

Tuy rằng bọn hắn chấn kinh nhưng mà dù sao thì cả đời bọn hắn cũng sống trên lưỡi đao, cho nên tự nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói mà tính toán cá chết rách lưới.

– Muốn chết, ta thành toàn các ngươi!

Mắt thấy hai người không cam lòng khuất phục, muốn chống lại thì Bùi Đông Lai cười lạnh, liền xuất ra một chưởng.

“Hô!”

Một chưởng của Bùi Đông Lai truyền ra một tiếng xé gió, như đao phóng hướng về phía Cửu Chỉ.

“Ba!”

Cửu Chỉ vừa mới lấy ra chủy thủ, còn chưa kịp vung lên thì bàn tay của Bùi Đông Lai đã tới, đánh vào mặt của Cửu Chỉ.

“Răng rắc!”

Âm thanh gãy xương vang lên, lực đạo trực tiếp làm gãy quai hàm của Cửu Chỉ hơn nữa còn làm hắn bay ra bên ngoài.

“Ông… Ông…”

Trên không trung bên tai Cửu chỉ vang lên nhưng tiếng

“ông, ông”

, vết máu tươi trên mặt hắn tràn ra, nửa bên mặt đã nát bấy, cả khuôn mặt đã nhuộm màu đó, vô cùng thê thảm.

“Hô!”

Bùi Đông Lai cũng không dừng lại, tay phải của ngắn đột nhiên chém ra, năm ngón tay mở ra, chụp vào cổ tay của Liên Hoa.

Thật vất vả lắm Liên Hoa mới móc được súng ra, định đem họng súng chĩa vào đầu Bùi Đông Lai nhưng phát hiện cổ tay của mình đã bị giữ lại, không thể nổ súng.

– Súng không phải là thứ mà ngươi có thể dùng để đùa giỡn.

Bùi Đông Lai mỉm cười, tay phải đột nhiên phát lực.

“Răng rắc!”

Trong nhất thời, tay phải của Liên Hoa đã bị gãy, súng lục rơi xuống, Bùi Đông Lai liền lấy được súng, họng súng nhắm ngay vào đầu Liên Hoa. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Tay không đoạt súng.

” Ơ..”

Vô cùng đau đớn, Liên Hoa hít một hơi thật sâu, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán hắn rơi xuống, hắn không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa.

– Ngươi nói đi, nếu ta bóp cò thì viên đạn sẽ bay về đâu?

Bùi Đông Lai mỉm cười, chậm rãi đem nòng súng bỏ vào trong miệng của Liên Hoa, chậm rãi mở miệng nói:

– Giáo quan dạy ta bắn súng có nói, sẽ theo cái ót này mà đi ra.

Nói xong, sát ý trên người của Bùi Đông Lai bộc phát.

“Ô… Ô…”

Cảm nhận được sự lạnh lẽo của nòng súng, nhận thấy được sát ý trên người của Bùi Đông Lai thì ln sợ tới mức vẻ mặt trở nên tái nhợt.

Đối mặt với nòng súng đã chĩa vào mồm thì hắn phát hiện được ngay cả cơ hội liều mạng cũng không có.

Mà bên kia, Cửu Chỉ cố gắng nén đau mà đứng dậy, hắn ngạc nhiên khi phát hiện Bùi Đông Lai đang đem nòng súng nhét vào trong miệng của Liên Hoa.

Phát hiện này làm cho đồng tử hắn mở to ra, sau đó hắn cắn răng, cố gắng vung tay, dùng sức lấy chủy thủ ra.

Liên Hoa thích chơi súng, Cửu Chỉ thích chơi đao, hơn nữa đao kỹ của hắn không tầm thường.

” Vù”

Trong màn đêm, Cửu Chỉ dùng sức vung thanh chủy thủ lên, nhắm ngay cổ của Bùi Đông Lai mà vung tới. Dư quang thấy được thanh chủy thủy đang bay về phía mình thì tay trái của Bùi Đông Lai liền vung lên.

“Bụp!”

Ngay sau đó, Bùi Đông Lai đã thuận thế, trực tiếp nắm được thanh chủy thủ.

” Gia….”

Thấy được hành động chỉ có trong film thì miệng của Cửu Chỉ há to ra, thiếu chút nữa mà bị hù chết.

Liên Hoa cũng không khá hơn chút nào, ánh mắt của hắn mở to còn hơn cả mắt trâu, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ.

– Tốc độ quá chậm.

Bùi Đông Lai cười lạnh, đột nhiên phóng thanh chủy thủ ra.

“Hô!”

Thanh chủy thủ hóa thành một đạo hắc quang, tốc độ so với Cửu Chỉ thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

” Vèo”

Trong phút chốc, thanh chủy thủ đã đến trước người Cửu Chỉ, trực tiếp xuyên thẳng vào tay của hắn.

” AAA”

Đau đớn kịch liệt làm cho Cửu Chỉ không kìm lòng được mà phát ra một tiếng kêu rên.

Sợ.

Giờ phút này, Cửu Chỉ thật sự sợ.

Hắn đã từng giết người, hơn nữa không chỉ giết một người.

Nhưng mà..

Đối mặt với Bùi Đông Lai thì hắn giống như là một đứa trẻ nhỏ đang đứng trước mặt một người lớn, không đáng được nhắc tới.

“Ô… Ô…”

Bởi vì sợ hãi nên Liên Hoa cố gắng cầu xin, kết quả là bị nòng súng nhét vào trong mồm nên chỉ có thể phát ra những tiếng

” Ô.. Ô”

– Ta chỉ lưu lại một viên đại, mày chỉ có một cơ hội để nói chuyện.

Bùi Đông Lai rút nòng súng ra, sau đó để lại trong đó một viên đạn.

– Nếu như…nếu ta nói thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?

Thấy động tác của Bùi Đông Lai thì thân hình Liên Hoa run lên.

– Mày có tư cách nói điều kiện với ta sao?

Bùi Đông Lai lẳng lặng nhìn Liên Hoa.

– Không….không có.

Liên Hoa sợ tới mức thiếu chút nữa là tè ra, nói chuyện cà lăm:

– Là …là Chu Phúc Thái tìm chúng ta.

– Gọi điện báo cho hắn, nói cho hắn biết mày đã bắt được ta, sau đó tìm một địa phương gặt mặt.

Bùi Đông Lai nói nhanh gọn, dường như hắn đã suy nghĩ ra đối sách.

Không trả lời, Liên Hoa liếc mắt nhìn về phía Cửu Chỉ.

– Không hiểu lời tao nói à?

– Không …không phải, hắn phụ trách liên lạc với Chu Phúc Thái.

Liên Hoa sắp khóc, nếu hắn có thể liên lạc với Chu Phúc Thái thì còn dám lè nhè sao?

Cửu Chỉ cũng biết dường như tối nay mình đã đá trung thiết bản, cho nên không dám nhiều lời, liền rút một chiếc điện thoại di động từ trong túi ra.

– Gọi điện thoại, không nói đến việc này.

Bùi Đông Lai hơi trầm ngâm, mở miệng lần nữa.

– Dạ…Dạ!

Tay phải của Cửu Chỉ đã bị máu tươi nhuộm đó, cầm điện thoại lên thì tay hắn không ngừng run rẩy, cả nửa ngày cũng chưa bấm được số.

Thấy một màn như vậy thì Bùi Đông Lai liền nhíu mày.

Thấy Bùi Đông Lai nhíu mày, Liên Hoa hoảng sợ, không đợi Bùi Đông Lai mở miệng hắn đã vội vàng chạy đến bên người Cửu Chỉ, cầm lấy di động, bấm số của Chu Phúc Thái.

Tại khách sạn năm sao, Chu Phúc Thái nghe được di động vang lên thì lập tức rút ra.

Thấy được người gọi là Cửu Chỉ thì Chu Phúc Thái không khỏi vui vẻ, vội vàng nhấn trả lời, hỏi:

– Đã bắt được người chưa?

– Vâng, Chu lão bản, chúng ta hiện giờ đem hắn đến đâu đây?

Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng Liên Hoa cũng cố gắng không chế ngôn từ của mình.

Ngày hôm ấy, khi Cửu Chỉ và Liên Hoa vừa mới đến Đông Hải thì Chu Phúc Thái đã dẫn hai người ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái… cho nên đối với giọng nói của Liên Hoa thì Chu Phúc Thái cũng không lạ gì.

Lúc này nghe được Liên Hoa nói như vậy thì trên mặt Chu Phúc Thái hiện ra vẻ hưng phấn, suy nghĩ một chút rồi nói:

– Đem người tới bến tàu, lát nữa ta sẽ nói vị trí cụ thể.

“Ba!”

Nói xong, Chu Phúc Thái liền cúp điện thoại.

“Đô…, đô…, ”

– Bến…. bến tàu phải không?

Trong màn đêm, vẻ mặt của Liên Hoa cùng Cửu Chỉ đều sợ hãi nhìn về phía Bùi Đông Lai, cảm giác như Bùi Đông Lai là một tử thần, lúc nào cũng có thể lấy mạng của bọn hắn.

– Lấy xe của các ngươi đi.

Bùi Đông Lai nói xong thì liền đi tới chiếc Passat, đồng thời rút di động ra bấm số của Đông Phương Lãnh Vũ, nói A Long đến đây lái xe về.

Có lẽ biết mạng sống của mình nằm trong tay của Bùi Đông Lai cho nên cả Cửu Chỉ và Liên Hoa đều không dám mang tâm tư khác, thành thành thật thật đi vào xe rồi do Liên Hoa lái xe đi đến bến tàu.

Cùng lúc đó, Chu Phúc Thái đã ngồi vào chiếc Mercedes-Benz s600 đi đến bến tàu, đồng thời bấm số điện thoại của Tôn Vệ Đông.

– Vệ Đông, đã bắt được tên tiểu tập chủng kia, hiện giờ đã đưa hắn tới kho hàng ở bên tàu, cháu có qua không?

Sau khi điện thoại chuyển tới thì Chu Phúc Thái liền nói, khóe miệng hắn nở ra nụ cười lạnh như băng.

– Cha cháu hôm nay về, muốn tìm cháu nói chuyện.

Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Tôn Vệ Đông buồn bực:

– Chu thúc, thúc nhớ kỹ, không cần phải đùa chết tên tiểu tử đó, lưu lại nửa cái mạng cho cháu.

– Không thành vấn đề.

Chu Phúc Thái đáp ứng một cách sảng khoái:

– Thúc chờ cháu.

– Một tên tiểu tạp chủng ở trong núi bước ra, hắn nghĩ có thể ở địa phương Đông Hải này lại muốn hỗn hay sao?

Cúp điện thoại, Chu Phúc Thái châm một điều xì gà, vẻ mặt cười lạnh nói:

– Dám chặt dứt hai chân nhi tử ta sao? Tao muốn băm mày ra thành ngàn mảnh rồi vứt cho cá ăn.

Sông Hoàng Phổ không ngừng chôn lấy hài cốt, còn chôn cả dã tâm.

20 năm trước.

Người nói muốn ném qua tử xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn đã bị vứt xuống sông Hoàng Phổ.

20 năm.

Bùi Đông Lai ra sao?

Hắn sẽ làm cho những người này phải cảm thấy hối hận khi đã đầu thai, sống ở trên đời này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.