– Hắn làm sao thế?
Trong một gian phòng khác, thấy Bùi Đông Lai dừng bước, ngồi xuống ôm đầu thì De Rossi liền hỏi.
“Bá!”
Không trả lời, Jason liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Cain cùng fb theo sát ở phía sau.
” Bịch”
Vài giây sau, Jason liền chạy tới, tung một cước đá văng cửa phòng.
– Tiểu tử, ngươi làm sao vậy?
Sau khi vào thì đám người Jason liền lần lượt chạy tới hỏi han, Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên xuất hiện một mảnh trí nhớ, trong nháy mắt liền biến mất.
” Hô”
Dưới ánh đèn, sắc mặt Bùi Đông Lai như một tờ giấy trắng, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Jason mà đang ngồi ôm đầu, thở hổn hển.
– Ta không sao.
Coi như lúc bốn người Jason chạy tới trước người thì Bùi Đông Lai liền chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo chính mình không có chuyện gì.
Nghe được Bùi Đông Lai trả lời, nhìn vào trên người hắn chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch thì bốn người Jason tỏ ra phức tạp, tựa hồ đang suy nghĩ vì sao Bùi Đông Lai đột nhiên lại biến thành bộ dạng như vậy.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai cũng không có giải thích.
Mới vừa rồi, những cảnh của Tiêu Phi đã hiện ra trong đầu của hắn.
Dù sao thì Tiêu Phi cũng là quân nhân của Long Nha.
Thân là quân nhân xuất sắc nhất của TQ thì không thể hoài nghi tinh thần yêu nước của Tiêu Phi.
Mặt khác, mới vừa rồi trên chiến trường thì một ít trí nhớ của Tiêu Phi đã bắt đầu tràn vào trong đầu của hắn.
Chẳng qua là, Tiêu Phi thân là Long Nha, trí nhớ liên quan đến chiến đấu thật sự rất nhiều, thế cho nên trong lúc nhất thời Bùi Đông Lai không thể nào tiếp nhận được hơn nữa hắn lại bị đám người Jason cắt đứt.
Đối với lần này, Bùi Đông Lai rất rõ ràng, nếu muốn dung hợp toàn bộ trí nhớ chiến đấu, các kỹ năng của Tiêu Phi trong một thời gian ngắn thì có thể khó làm được, hắn chỉ đành phải kiên nhẫn từng bước, từng bước dung hợp mà thôi. Sau khi hiểu được điều này thì cả người Bùi Đông Lai liền dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.
Thấy một màn như vậy thì bốn người Jason liền tin Bùi Đông Lai quả thật là không có chuyện gì, bất quá tụi hắn lại đang tò mò vì sao đột nhiên Bùi Đông Lai lại trở nên lạ thường như vậy.
– Người trẻ tuổi, mặc dù chúng ta không biết tại sao, nhưng mà biểu hiện hôm nay của chú mày có thể nói là rất xuất sắc.
Tò mò thì tò mò, cuối cùng Jasn cũng không có hỏi tiếp mà là lộ ra vẻ tươi cười:
– Chú mày là người thanh niên mà ta cảm thấy là có tiềm lực nhất.
– Cảm ơn.
Đối với lời khen của Jason thì Bùi Đông Lai liền mỉm cười, nói câu cảm ơn.
– A.. tiểu tử, ngươi biết biệt danh trước kia của Jason là cái gì không? Là huấn luyện viên ma quỷ đấy!
Mắt thấy Bùi Đông Lai nói câu cảm ơn thì Fan Bate liền tiến tới vỗ vỗ bả vai của Bùi Đông Lai:
– Ngươi hẳn là phải cao hứng, bởi vì ngay cả những đặc chủng binh của Mĩ Quốc hay là bộ đội Hải Báo cũng không được Jason khen đâu.
– Dĩ nhiên là bản thân ta cũng cảm thấy ngươi xứng đáng được Jason khen ngợi.
Nói xong thì Fan Bate còn bổ sung thêm một câu.
– Tiểu tử, khảo nghiệm đã kết thúc, hôm nay đến đây thôi.
Jason thu lại nụ cười, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ngày mai đúng vào lúc 12h trưa thì ngươi đến đây, chúng ta chính thức bắt đầu tiến hành đặc huấn cho ngươi.
– Dạ, huấn luyện viên.
Hai chân Bùi Đông Lai khép lại, thân thể đứng thẳng như cây thương, lớn tiếng trả lời.
“Ha ha…”
Thấy hành động của Bùi Đông Lai thì bốn người Jason đều nở ra nụ cười.
5″ sau, nhóm người Jason hộ tống Bùi Đông Lai đi xuống.
Thấy một màn như vậy, hai gã đại hán bảo vệ liền trợn mắt há mồm.
Bởi vì trong trí nhớ của bọn hắn thì phàm là người tiền vào trụ sở Huyết Sát thì chưa từng có ai đủ tư cách để đám người Jason tự mình đưa tiễn.
Thậm chí ngay cả Liễu Nguyệt cũng không có đãi ngộ như thế.
Hoàn toàn ngược lại, không ít người tiến vào nơi đây, đều không thể nhận lấy cường độ huấn luyện kinh khủng này cho nên cuối cùng cả đám đều được quăng ra ngoài.
Lúc này đây, Khương Nam đã chờ chực từ rất lâu.
– Bùi thiếu.
Mắt thấy cửa thang máy mở ra, trước tiên Khương Nam liền chạy lên nghênh đón, trên mặt nở ra nụ cười giống như phật Di Lặc.
– Mạnh khỏe, Khương ca.
Bùi Đông Lai mỉm cười bắt chuyện, hắn cũng không tỏ vẻ tự cao tự đại.
Thái độ của Bùi Đông Lai làm cho Khương Nam kính trọng thêm vài phần, đồng thời cười cười nói:
– Bùi thiếu, căn cứ vào an bàn của lão bản thì chúng ta đã chuẩn bị cho ngài một gian phòng, ngài có thể tắm rửa, dùng cơm, thậm chí có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
– Không cần, ta sẽ trở về.
Bùi Đông Lai dứt khoác cự tuyệt ý tốt của Khương Nam, bởi vì hắn nhớ được bên ngoài vẫn còn A Long đang chờ hắn, hắn không muốn để cho A Long đợi quá lâu.
Coi như lúc Bùi Đông Lai rời khỏi trụ sở thì trong này bốn người Jason đang tụ tập lại với nhau.
– Jason, ta đề nghị ngươi nên nói với Liễu tiểu thư, để cho tên tiểu tử này ở đây đặc huấn nửa năm.
Fan Bate đốt một điếu xì gà, nói:
– Ta tin tưởng qua nửa năm, tên tiểu tử này dưới sử chỉ bảo của chúng ta thì năng lực của hắn sẽ không kém gì so với mấy tên đặc chủng binh.
– Ta đồng ý đề nghị của Fan Bate.
Ngay cả Cain luôn nghiêm túc cũng tỏ ra thái độ.
– Ta cũng đồng ý.
De Rossi phụ họa.
Jason thấy ba người đều nói lên ý kiến thì hơi trầm ngâm một chút, nói:
– Thân phận của tên tiểu tử kia có chút đặc thù, ta cần phải thương lượng với Liễu tiểu thư một chút.
– Jason, ngươi có thể nói cho Liễu tiểu thư biết, căn cứ vào hiệp nghị thì sau 2 tháng nữa chúng ta sẽ rời khỏi TQ nhưng chỉ cần nàng đồng ý đề nghị của chúng ta thì chúng ta sẽ ở đây thêm 4 tháng nữa.
Fan Bate lần nữa đề nghị.
Lần này, Cain cùng De Rossi cũng không có mở miệng.
Jason cũng không nói gì mà lấy ra một máy truyền tin đặc thù, liên lạc với Liễu Nguyệt.
Tập đoàn Thiên Tường, trong phòng họp, ngồi ở vị trí chủ trì là Liễu Nguyệt, cảm nhận được tiếng run thì nàng lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện của một một gã phó tổng:
– Xin lỗi chư vị, ta cần nghe một cuộc điện thoại, mọi người cứ tiếp tục.
“Ân?”
Thấy một màn như vậy thì mọi người đều ngạc nhiên.
Bởi vì trong trí nhớ của bọn hắn thì thân là chủ tịch của tập đoàn Thiên Tương thì Liễu Nguyệt luôn điên cuồng với công việc.
Mà hôm nay, lại bởi vì một cuộc điện thoại mà tạm thời rời khỏi phòng họp sao?
Chẳng lẽ là Đông Phương Uyển Nhi hay là Đông Phương Lãnh Vũ gọi điện tới?
Trong lúc nhất thời, mọi người liền đoán già đoán non.
Không để ý đến hành động khác thường của mọi người, sau khi ra khỏi phòng họp thì Liễu Nguyệt trực tiếp chạy thẳng vào văn phòng làm việc của mình.
– Xin lỗi Jason tiên sinh, lúc nãy đang ngồi họp nên không thể nghe máy được.
Sau khi điện thoại được chuyển thì Liễu Nguyệt liền nói câu xin lỗi, sau đó mang theo vài phần chờ mong nói:
– Bây giờ thì có thể nói.
– Liễu tiểu thử, cô đưa tên tiểu tử kia cho chúng ta, sau khi kết thúc khảo nghiệm thì.. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL
chấm cơm.
Jason hưng phấn nói tiếp:
– Kết quả khảo nghiệm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của chúng ta.
– Sao?
Trong lòng Liễu Nguyệt vừa động, khẩn trương hỏi:
– Kết quả như thế nào?
– Thân thể cùng tố chất của hắn hoàn toàn xuất sắc, có thể so sánh với thành viên trong Huyết Sát sau khi đã trải qua đặc huấn.
Jason trầm giọng nói.
“Bá!”
Nghe được câu nói này của Jason thì vẻ mặt của Liễu Nguyệt liền biến đổi.
Bởi vì, Đông Phương Thần đã hao tốn không biết bao nhiêu tài chính để bồi dưỡng ra tổ chức Huyết Sát, tất cả thành viên trong này đều phải trải qua một cuộc đặc huấn khắc nghiệt, mà sau khi trở thành thành viên trong Huyết Sát thì tố chất của mỗi thành viên trong này không kém gì so với một chi bộ đội đặc chủng.
Mà hôm nay, Jason lại nói cho Liễu Nguyệt biết thân thể cùng tố chất của Bùi Đông Lai không thua kém gì so với thành viên của Huyết Sát sau khi trả qua đặc huấn.
– Ngoài ra, năng lực bẩm sinh của hắn còn khiến chúng tôi giật mình.
Không đợi Liễu Nguyệt mở miệng, Jason đã nói tiếp, càng nói càng lộ ra vẻ hưng phấn:
– Có thể nói, năng lực bẩm sinh của hắn là ưu tú nhất trong những người chúng tôi đã gặp.
“Ách…”
Lần này, Liễu Nguyệt trực tiếp há to miệng.
Nàng tốn một lượng tài chính khổng lồ cùng với thông qua các mối quan hệ mới có thể mời được Jason cho nên nàng sẽ biết được quá khứ huy hoàng của Jason.
– Jason tiên sinh nói đây là… năng lực bẩm sinh của hắn còn xuất sắc hơn một ít quân nhân đặc chủng sao?
Liễu Nguyệt cố kiềm chế nội tâm.
Jason rất dứt khoác:
– Không phải xuất sắc mà là vượt xa hơn.
Vượt xa hơn sao?
Liễu Nguyệt cả kinh, thiếu chút nữa thì quăng đi chiếc điện thoại.
– Liễu tiểu thư, vốn là hiệp nghị của chúng là sau 2 tháng nữa sẽ kết thúc, nhưng mà sau khi 4 người chúng ta bàn bạc thì chỉ cần Liễu tiểu thư nguyện ý giao tên tiểu tử kia, để chúng ta tiến hành đặc huấn cho hắn thì chúng ta sẽ nguyện ý ở lại thêm 4 tháng nữa, ngoài ra sẽ không thu bất kỳ một chi phí nào khác.
– Jason tiên sinh, cảm ơn mọi người.
Bên tai vang lên lời nói của Jason thì Liễu Nguyệt cố gắng điều chỉnh, sau đón nói:
– Chuyện này ta không thể làm chủ được, cần phải hỏi ý kiến của Đông Lai.
– Được rồi, chúng tôi sẽ chờ.
Lời nói của Liễu Nguyệt làm cho Jason có chút tiếc nuối, bất quá hắn cũng biết nếu như Bùi Đông Lai không đồng ý thì hắn không cũng không còn cách nào khác.
– Tốt, cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Jason tiên sinh.
“Đô…, đô…, ”
Mắt thấy đầu bên kia Jason kết thúc thì Liễu Nguyệt liền thở dài hai hơi.
Sau đó nàng không trở lại phòng họp mà nhìn qua bên ngoài cửa sổ, thở dài:
– Hổ phụ vô khuyển tử, lời này quả thật là không sai a.
– Đông Lai có thể vượt xa Võ Thần không?
Trong lòng hiện ra ý nghĩ này, đôi mắt Liễu Nguyệt hiện lên vẻ chờ mong.