Hiểu Đồng vừa bước ra ngoài thì đã nghe tiếng của Đình Ân.
– Giám đốc Vương! Xin ông bỏ tay ra.
Nhưng dù Đình Ân nói thế nào lão dê già này vẫn không chịu buông tay
cô ra. Hắn ta cười một cách nham nhở còn đưa tay chạm vào ngực của Đình
Ân. Khuôn mặt Đình Ân như muốn khóc khi đẩy tay hắn ra. Cô ra sức vùng
vẫy nhưng không được.
Hiểu Đồng tức giận liền chạy đến giáng một bạt tay thiệt mạnh vào mặt lão. Nhân lúc lão còn sững sờ Đình Ân vội vàng rút tay ra. Cái lão này
rõ ràng là giả vờ say rượu để giờ trò tồi bại. Những tiếp viên nữ ở đây
ai cũng từng bị lão sàm sỡ ít nhất một lần.
Lão tức giận đứng dậy, định giơ nấm đấm về phía cô nhưng một bàn tay
đã chụp lấy tay lão. Chính là Thế Nam, cậu và các bạn vừa đến, kịp thời
ngăn chặn cú đấm về phía Hiểu Đồng.
Giám đốc Vương tức giận mắng Thế Nam:
– Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của ông.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ mặt của Thế Nam liền vội cười cầu hòa.
– Tưởng ai! Hóa ra là cậu Thế Nam. Hôm nay cậu có hứng thú đến đây chơi thì mời cậu cùng ngồi vào bàn.
Nhưng Thế Nam chỉ nhìn hắn lạnh lùng nói:
– Không cần! Rượu của giám đốc Vương tôi nào dám uống. Uống vào chỉ sợ lại bị xem là tên háo sắc thì khổ.
Giám đốc Vương tái mặt.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng mĩm cười rồi nói với giám đốc Vương:
– Tôi có bạn, tôi đi trước đây.
Cậu quay sang dịu dàng hỏi Đình Ân:
– Em không sao chứ.
Đình Ân lắc đầu. Thế Nam gật đầu lại đưa mắt nhìn Hiểu Đồng lần nữa.
Hiểu Đồng bối rối trước cái nhìn của Thế Nam, cô vội vàng cụp mắt xuống
lẩn tránh.
Khi Thế Nam vừa đi khỏi, Hiểu Đồng và Đình Ân liếc nhìn lão giám đốc
Vương một cái khinh miệt và định quay lưng bước đi thì ….
Choảng ….
Hai chai rượu trên bàn của lão dê bị rơi xuống đất vỡ toang.
Tất cả mọi người đếu quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên lão giám đốc vương hét lên.
– Các cô làm vậy là sao. Gọi giám đốc các người ra đây cho tôi.
Đình Khiêm từ trong đang chạy ra vội có mặt hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Anh xem. Chẳng qua là do tôi say rượu sơ ý quơ tay đụng trúng ngực
của cô ta đã phải hứng chịu một cái tác thì thôi đi. Nào ngờ các cô ấy
còn đập vỡ hai chai rượu đắt tiền của tôi – Gíam đốc Vương giả bộ hiền
từ nói.
Đình Ân tức giận mắng:
– Ông già kia! Sao lại mở to mắt mà nói dối như thế chứ. Bọn tôi làm vỡ chai rượu của ông hồi nào.
– Anh xem, các cô ấy còn dám mắng tôi nữa kia đấy.
Đình Khiêm vội quắt mắt ra hiệu cho Đình Ân im lặng. Rồi anh nhỏ nhẹ giọng nịnh nọt:
– Gíam đốc Vương, ông người lớn chấp tội chi tụi em út. Xin ông bỏ qua cho.
– Không được. Mau gọi giám đốc các anh ra đây cho tôi. Nếu không tôi làm ầm lên cho các anh xem.
Năn nỉ mãi chẳng được, Đình Khiêm vội đi mời lão béo đến.
Lão béo vừa đến, các nhân viên sợ hãi không dám đứng lại nhìn, mỗi người lại lo việc của mình.
– Giám đốc Vương! Chẳng hay có chuyện gì làm ông bực tức dữ vậy.
– Ông nói đi! Xưa nay tôi vẫn hay ra vào quán của ông. Những thứ chúng
tôi gọi toàn là đồ mắc tiền, rượu chúng tôi uống đều là loại rượu tốt
nhất đúng không?
– Vâng … giám đốc Vương nói rất đúng – Lão béo khúm múm nịnh nọt.
– Tôi còn giới thiệu rất nhiều bạn làm ăn đến ủng hộ quán của ông. Bao
nhiêu năm nay, chúng tôi đã mang biết bao nhiêu lợi lộc đến cho quán của ông. Vậy mà tại sao nhân viên của ông lại dám đối xử với tôi như vậy.
Lão béo chà chà hai bàn tay vẻ hối lỗi:
– Là nhân viên của tôi sai. Tôi sẽ kêu họ xin lỗi ông.
Nói xong lão quắt mắt nhìn Hiểu Đồng và Đình Ân quát:
– Còn không mau xin lỗi giám đốc Vương đi.
Nhưng Hiểu Đồng lạnh lùng nhìn lão béo, cô nghiêm nghị nói:
– Muốn chúng tôi xin lỗi trừ khi ông ta xin lỗi trước.
– Đúng vậy – Đình Ân lên tiếng ủng hộ.
– Hai đứa đừng ngang bướng nữa. Mau xin lỗi đi… – Đình Khiêm khuyên can.
Nhưng Hiểu Đồng đã quay mặt đi, Đình Ân cũng không chịu nói.
Lão béo tức giận nói lớn:
– Nếu các cô không chịu xin lỗi thì bắt đầu từ hôm nay các cô bị thôi
việc. Mau đến chỗ thu ngân lĩnh lương tháng này rồi cút đi cho tôi.
– Đi thì đi. Bọn tôi cũng chẳng ham muốn làm việc ở đây đâu.
Nói rồi, Đình Ân kéo tay Hiểu Đồng bỏ đi nhưng Hiểu Đồng đã giữ cô lại.
– Chúng ta không thể đi được.
Đình Ân ngạc nhiên trước câu nói của Hiểu Đồng. Chẳng phải Hiểu Đồng
luôn muốn nghỉ việc nhưng cô sợ lão béo sẽ tìm cách trừ bớt tiền lương
của mình. Nên từ trước tới giờ Hiểu Đồng luôn chờ đến lúc lão béo đuổi
việc cô thì cô có thể lấy đầy đủ tiền công của mình. Đây chẳng phải là
cơ hội tốt hay sao?
– Cậu sao vậy. Chẳng phải lâu nay cậu muốn lão béo đuổi việc mình hay sao. Sao bây giờ cậu lại không đi.
– Đi, mình nhất định sẽ đi. Nhưng không phải đi theo cách như vầy. Nếu
chúng ta đi chỉ làm cho thứ người xấu xa đó càng đắc chí mà thôi.
– Tôi đã nói là tôi đuổi việc hai cô rồi mà – Lão béo trừng mắt nhìn hai người.
– Giám đốc Giang – Tên của lão béo – Ông quên rồi. Chúng ta đã có ký
hợp đồng với nhau. Trong hợp đồng nói rằng ông có quyền đuổi tôi đi khi
tôi sai phạm nhưng nếu tôi không làm gì sai mà ông lại đuổi việc thì ông phải đền bù tiền lương trong một năm cho bọn tôi. Vậy bây giờ ông muốn
tôi bị đuổi việc hay là tiếp tục làm.
Hiểu Đồng mĩm cười nhìn vẻ chết đứng của lão béo.
Haha… ngày đầu tiên nhìn thấy Hiểu Đồng và Đình Ân, lão béo khoái chí
lắm vội vàng ký hợp đồng với hai cô mà không xem xét kỹ lại.
– Thôi được rồi, giám đốc Giang, họ không muốn xin lỗi thì thôi. Coi
như tôi người lớn không chấp kẻ nhỏ – Lão dê già làm vẻ không chấp nói.
– Giám đốc Vương, thật là đại nhân đại lượng.
Đình Khiêm thấy giám đốc Vương bỏ qua cũng mừng rỡ, vôi thay mặt hai người cám ơn.
Lão dê già tiếp tục ra vẻ tốt bụng rồi gian xảo mà nói:
– Chuyện hai cô ấy không xin lỗi thì thôi bỏ qua đi. Nhưng mà giám đốc
Giang, hai chai rượu này – Ông ta chỉ tay xuống đất – là hai chai rượu
tôi mới kêu. Chưa uống giọt nào thì đã bị hai cô ấy hất đổ xuống đất.
Ông nói xem tôi phải làm sao.
– Tôi sẽ sai người lấy cho ngài chai rượu khác.
– Vậy đâu có được. Hai chai rượu tôi gọi là loại mắc tiền nhất, một
chai trị giá trên trăm triệu. Bây giờ ông chịu lỗ hay là tôi phải chịu
lỗ đây.
– Cái gì mà chai rượu hơn trăm triệu chứ. Rõ ràng là hai chai rượu này chỉ có hơn ba mươi triệu. Vậy mà ông lại dám nói …
Đình Ân tức giận la lên nhưng cô chưa kịp nói xong thì bị tiếng nói ồn ồn của lão dê già lấn át.
– Này cô bé, cô không phải là người sành rượu thì làm sao biết được giá trị chai rượu của tôi chứ. Rõ ràng là chai rượu của tôi khác với những
chai rượu thường khác. Có thể nó sẽ giống ở hình dạng chai nhưng mùi vị
và nồng độ hoàn toàn khác. Phải vậy không giám đốc Giang.
Gã cười đểu nhìn giám đốc Giang:
– Ông nói xem chai rượu ông bán cho tôi đáng giá hơn trăm triệu không.
Hay là quán ông chỉ toàn bán rượu rẻ tiền. Ồ nếu vậy thì sau này ông
đừng hòng tôi và các bạn của tôi ghé đến đây nữa.
Giám đốc Giang vội vàng hùa theo để lấy lòng lão dê già:
– Tất nhiên là rượu chúng tôi toàn là rượu ngon lâu năm. Mỗi chai đáng giá hơn trăm triệu.
Hiểu Đồng tức giận hết nhìn lão béo đến lão dê già. Hóa ra lão giám
đốc vương đặp vỡ chai rượu là có ý đồ mà. Chắc chắn hắn vẫn còn ghi nhớ
chuyện lần trước, hắn cố tình sàm sỡ Đình Ân để cô phải đến giúp rồi đập vỡ hai chai rượu để bắt vạ cô đây mà. Đáng giận nhất là lão béo lại hùa theo hắn.
– Vậy có phải hai người đó phải trả cho tôi hơn hai trăm triệu không.
– Đúng là như vậy. Nên trả lắm, nên trả lắm – Lão béo gật đầu đồng ý.
– Trước khi ông muốn bắt đền thì e là danh tiếng của ông sẽ không được
tốt lắm đâu. Bọn tôi có thể kiện ông về tội sàm sỡ – Hiểu Đồng quả quyết nói.
Cô nắm chặt đôi tay đang run của Đình Ân. Cô không phải là kẻ ngốc mà không hiểu rằng có kiện tôi lão cũng chỉ bằng không. Người không có
tiền, có quyền như cô thì khó đứng vững trong cái xã hội đầy rẫy đồng
tiền. Nhưng đã đến nước này thì cô nhất định phải ở thể chủ động trước
nếu không thì hoàn toàn không còn một con đường lui nào mà sa chân vào
cái bẫy của lão.
– Kiện tôi – Lão dê già cười điểu – Cô cứ đi kiện, tôi nhất định sẽ đi
hầu. Chỉ sợ càng thiệt thòi hơn cho cô. Cô hỏi xem có ai dám đứng ra làm chứng là tôi sàm sỡ bạn cô hay không.
– Ông … – Hiểu Đồng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng ai sám lên
tiếng bên vực cho cô cả, mọi người đều né tránh ánh nhìn của cô.
– Nếu cô ngoan ngoãn hậu hạ tôi một đem tôi sẽ xóa nợ cho cô và bạn cô.
Hắn ta vừa nói vừa đưa tay vuốt ve làn da trắng mịn màng của cô. Hiểu Đồng quay mặt đi chỗ khác né tránh bàn tay dơ bẩn của hắn ta.
Thế Nam cảm thấy máu nóng dồn lên hết trên đầu, cậu đứng lên đi đến
định cho lão Vương một trận nhưng đã có một người đến trước cậu.
Vĩnh Phong vừa từ tolet ra đã chứng kiến mọi việc, nhưng cậu chỉ đứng khoanh tay dựa tường xem cô nàng này sẽ giải quyết lão giám đốc Vương
thế nào. Nhưng hóa ra cô nhóc này chỉ khoát được khuôn mặt lạnh lùng chứ chưa hẳn đã nắm bắt được cuộc đời này. Đối phó với một gã vừa gian xảo, vừa lõi đòi như hắn cô quả thực vẫn còn trẻ người non dạ lắm.
Vĩnh Phong phì cười nhìn vẻ mặt tức giận đáng yêu của cô. Xem ra cậu phải giúp đỡ cô một chút mới được.
Cậu bước đến bên Hiểu Đồng, choàng tay qua eo cô kéo sát vào người cậu.
– Chào giám đốc Vương. Chẳng hay người yêu tôi đã đắt tôi gì với ông vậy.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Vĩnh Phong và Hiểu Đồng.
Thật không ngờ , cô tiếp viên này lại là bạn gái của cậu chủ tập đoàn đa quốc gia này.
Mấy cô gái đi theo chỉ để được nhìn ngắm Vĩnh Phong không khỏi buồn
lòng khi nghe cậu nói. Họ vừa nhìn Hiểu Đồng bằng ánh mắt căm ghét nhưng đồng thởi cũng ngưỡng mộ.
Còn các anh chàng thì cho rằng họ đúng là một cặp trai tài gái sắc.
Cả Đình Ân và Đình Khiêm cũng sửng sốt nhìn hai người. Bắt đầu từ khi nào mà hai người đã có mối quan hệ thân thiết đó.
Lão béo và lão dê già càng ngạc nhiên hơn.
– Anh … – Hiểu Đồng ngước mặt nhìn Vĩnh Phong, khuôn mặt anh thật đẹp.
Cái chóp mũi cao thanh tú, đối mắt sáng thật thu hút nhưng đã bị nụ hôn
của Vĩnh Phong chặn lại.
Nụ hôn phớt nhẹ trên đôi môi, nhưng cũng khiến Hiểu Đồng run lên, so
với nụ hôn bạo lực hôm trước thì nụ hôn này thật lãng mãn, nhẹ nhàng và
cuốn hút.
Khi Vĩnh Phong buông cô ra, cả thân người Hiểu Đồng gần như đứng
không vững, nếu không có cậu dìu cô thì chắc là cô đã ngã mất rồi. Vĩnh
Phong nhẹ nhàng nâng cằm cô lên nhìn xoáy vào mắt cô.
– Em yêu! Đừng giận nữa. Anh với Giám đốc Vương đây là chỗ thân thiết,
em đừng gây khó dễ cho ông ấy. Nếu em muốn đập thì cứ đến kho rượu nhà
anh, ở đó loại rượu nào cũng có, em thích đập bao nhiêu thì đập.
Giám đốc Vương từ trước đến giờ vẫn biết cậu chủ Vĩnh Phong này là
một tay anh chơi nhưng chưa từng nghe nói cậu quan hệ với bất kỳ cô gái
nào. Biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp ngất trời còn chưa đến gần cậu được
một bước, vậy mà hôm nay lại công khai trước mặt bao nhiêu người thế
này. Cô gái đó quả là đáng sợ. Không thể đắt tội được, sao này lão còn
phải nhờ vả tập đoàn nhiều.
Lão giả bộ xởi lởi:
– Ây da, cậu Vĩnh Phong. Thật tình tôi không biết cô ấy là bạn gái cậu. Chỉ là hiểu lầm thôi. Hiểu Lầm thôi.
– Không được! Bạn gái tôi đã làm vỡ chai rượu của ông, tôi phải đền lại cho ông mới hợp tình – Vĩnh Phong vừa nói vừa kéo Hiểu Đồng sát vào
người cậu. Cô đang tìm cách tránh khỏi cái choàng tay của cậu.
– Không đáng giá bao nhiêu đâu. Cậu không cần để ý tới đâu. Cậu cứ chơi vui vẻ, đừng để ý đến tôi làm gì.
– Thôi được, vậy tôi không khách sáo. Hôm nào ông đến nhà, tôi sẽ biếu ông hai chai rượu quý gọi là đền bù tổn thất.
– Không cần, không cần.
Vĩnh Phong quay sang giám đốc Giang.
– Hôm nay có thể để bạn gái của tôi đến bàn của tôi ngồi chơi hay không?
– Dạ! Cậu cứ việc dẫn cô ấy đến bàn ngồi ạ. Cần gì cứ việc gọi tôi.
– Mình đi thôi em yêu – Vĩnh Phong vẫn ôm lấy Hiểu Đồng dẫn cô đến bàn của mình.
Nhưng Hiểu Đồng định vùng thoát khỏi tay cậu thì khuôn mặt của Vĩnh
Phong đã kề sát tai cô thì thầm, mang hơi thở ấm nóng của cậu phả vào
tai cô.
– Nếu cô không muốn giám đốc Vương nghi ngờ thì cứ im lặng đi theo anh.
Hiểu Đồng miễn cưỡng để anh ta ôm chặt, cùng đi về phía các bạn.
Chẳng hiểu vô tình hay sắp đặt mà Hiểu Đồng lại ngồi giữa Vĩnh Phong và Thế Nam.
Hiểu Đồng chần chừ ngồi xuống nhưng Vĩnh Phong đã ra lệnh.
– Ngồi xuống đi. Chắc cô không muốn giám đốc vương nghi ngờ chứ.
Hiểu Đồng miễn cưỡng ngồi xuống nhưng mà…chiếc váy của cô, bình
thường trên đầu gối mấy phân nhưng khi ngồi xuống lại bị kéo cao lên mấy chục phân khiến cô thấy ngượng vô cùng. Hai tay cô cứ nắm vạt trước ra
sức kéo cho nó phủ xuống gối.
Thế Nam hiểu ý liền cởi áo khoát ra phủ lên chân cô làm cô rất cảm động.
– Đại ca Phong nhà ta đúng là bản lĩnh. Phen này giám đốc Vương mất cả chì lẫn chài. Haha…
– Chỉ một đòn đủ hạ nock out lão .
Một người trong lúc vui vẻ, châm thuốc hút. Hiểu Đồng liền bị khói hút làm ho sặc sụa.
– Tắc thuốc đi – Vĩnh Phong giựt lấy đếu thuốc và dụi đi – Cô ấy không chịu được khói thuốc. Em uống gì.
Nhưng cô lắc đầu. Nhưng Vĩnh Phong đã đưa tay lên gọi phục vụ. Một anh chàng chạy đến.
– Nói với anh chàng baterner làm cho cô ấy loại nước mà cô ấy thích uống, không được có chất cồn nào hết.
Anh chàng bồi bàn liếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi đi đến quầy.
Hiểu Đồng quay lại nhìn Vĩnh Phong nhưng không nói gì.
Lát sau một, một ly nước cam được mang đến trước mặt cô.
– Em còn trẻ con hay sao mà lại uống nước cam – Vĩnh Phong trêu cô.
Hiểu Đồng bực bội cãi lại:
– Bộ người lớn là không được uống nước hay sao.
Thế Nam sợ lại xảy ra một cuộc khẩu chiến nữa nên vội cầu hòa.
– Nước cam tốt cho sức khỏe mà.
Vừa nói, Thế Nam vừa đưa tay khuấy đều ly nước cam giùm cô. Rồi quay sang Vĩnh Phong trách:
– Cậu đừng trêu cô ấy nữa. Cậu không thấy mặt cô ấy bị cậu hôn đến giờ vẫn còn đỏ sao.
Cả bọn ồ lên cười khiếnHiểu Đồng ngượng chín cả người.
Vĩnh Phong đưa chai rượu lên môi nở nụ cười đắc chí.
Chờ cho giám đốc Vương ra về, Hiểu Đồng liền hất cánh tay của Vĩnh
Phong, nãy giờ vẫn khoát trên người cô xuống. Đứng bật dậy, nhưng lại
lão đão ngã lên người của Vĩnh Phong. Thì ra chân cô từ nãy giờ bất động nên bị tê, khiến cô không thể đứng vững.
Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng nhìn gương mặt luống cuống của cô thì lại trêu:
– Không phải em vì nụ hôn lúc nãy mà tự nguyện ngã vào lòng anh đấy chứ.
Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt cô đẩy mạnh anh ra rồi đứng dậy. Cô bước vội ra ngoài.
– Nụ hôn lúc nãy coi như tôi trả nợ anh đã giúp tôi. Từ nay tôi và anh không ai nợ ai.
– Nụ hôn lúc nãy đã trả hết nợ, vậy thì anh lời rồi.
Cả đám lại cười khúc khích khuyến Hiểu Đồng càng thấy ngượng. Cô bỏ đi đến quầy ngồi, bước đi hơi khập khểnh.
Đình Ân đến bên cạnh hỏi:
– Lại bị tê nữa à.
Cô gật đầu, nhăn mặt đấm đấm trên cái chân bị tê của mình.