Một tạp chí thời thượng có tên “
Thành công”, tạp chí chuyên viết về các doanh nhân thành đạt và cách
thành công của họ. Nhưng đề tài khiến cho tờ tạp chí này được người ta
săn đón nhiều nhất là những bài viếtt nói về các doanh nhân thành công,
đầy tài năng trên thương trường và có địa vị cao trong xã hội nhưng vẫn
còn độc thân.
Mấy bài báo gần đây thường đăng tin tức về hai an hem nhà họ
Triệu, nguyên là tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên
Thành Phong. Hai anh chàng đẹp trai, tài giỏi, có địa vị cao khiến cho
bao cô gái ngưỡng mộ vô cùng. Họ ngầm so sánh giữa hai anh em với nhau
xem ai hơn ai.
Những cô gái chín chắn thì nghiêng về Vĩnh Thành bởi vì cậu tạo
cho họ cảm giác vững chắc, ấm áp. Những cô gái trẻ thì nghiêng về phía
Vĩnh Phong bởi vì họ bị thu hút bởi sự lạnh lùng cao ngạo của cậu. Hai
anh chàng đều khiến các cô gái khó quyết định.
Từ lúc Vĩnh Thành tỏ rõ mối quan hệ của cậu với Hiểu Đồng, rồi
công khai đưa đón cô trước cổng dãy nhà B thì các nhân viên nữ trong
công ty thì nhất quyết nghiêng về Vĩnh Phong.
Cô trở thành đề tài bàn tán của các chị trong công ty vào giờ ăn trưa, nhất là ở căn teen.
– Cái con bé mới vào làm đó cũng ghê thật, chưa chi đã câu ngay tổng giám đốc của chúng ta.
– Bậy, nghe đâu là hai người gặp nhau từ trước rồi.
– Chà, vậy chắc là nó vào đây làm là do có ô dù trước à.
– Thì chắc vậy rồi. Đừng nghĩ xin vào đây là dễ, nhìn xem, chị Trang
muốn đưa đứa cháu vào đây làm phải bỏ ra cả chục triệu đó thôi. Cái con
bé đó, ăn bận bình thường, chỉ có mỗi gương mặt là xinh thôi.
Cũng có người đứng ra bênh vực cô.
– Thôi đi mấy bà, người ta tốt nghiệp đại học hạng ưu đó. Chứ làm như
tốt nghiệp Trung cấp như cháu chị Trang hay sao. Tui từng gặp con bé mấy lần rồi, tính tình nhỏ nhẹ dễ thương, làm việc thì siêng năng. Nhìn con bé ăn bận bình thường thì sao, con trai của công ty này chẳng phải cũng đổ rầm rầm đấy sao. Quen với tổng giám đốc thì có sao đâu, chẳng lẻ là
tổng giám đốc thì không được quen à, Còn ở đó mà nói xấu người ta, không sợ tổng giám đốc đuổi việc à.
Nhờ vậy, những cái miệng soi mói mới im lặng, Hiểu Đồng mới dám từ
từ bước chân vào căn teen. Mà thật ra, Vĩnh Thành đến đón Hiểu Đồng chỉ
có một lần duy nhất mà thôi. Đó là lần hẹn nhau cùng đến thăm nhà ông bộ trưởng, nhờ ông ấy hẹn gặp với ông Văn Trác của tập đoàn Vĩnh Phát. Ông bộ trưởng nhìn bé Bảo vui vẻ khi gặp Hiểu Đồng cũng vui vẻ nhận lời
giúp đỡ.
Nhưng sau đó lại rộ lên một tin đồn khiến các cô gái trong công
ty lao đao. Phó tổng giám đốc đẹp trai của họ tay trong tay với một cô
người mẫu nổi tiếng nào đó, rồi cùng nhau bước vào trong khách sạn cao
cấp. Họ không phải là lèn lút cặp kè nhau mà là công khai đi bên nhau.
Nhưng có điều là sau đó, họ lại bắt gặp Vĩnh Phong cặp kè với một cô diễn viên, rồi một cô hoa hậu. Lâu lâu lại thay đổi một người.
Mai Thi trong lúc ăn cơm đã đem chuyện này kể cho Hiểu Đồng nghe.
Dù biết rõ, Vĩnh Phong làm vậy là vì cô, vì muốn quên cô nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy đau. Vẫn biết rằng người rời xa là cô, người bỏ rơi
là cô nhưng sao vẫn ích kỉ muốn chiếm giữ. Tình yêu quả thật là khiến
cho người ta thấy đau đớn vô cùng.
Hiểu Đồng cố mĩm cười nói với Mai Thi:
– Đó là chuyện của phó tổng giám đốc. Cậu mà nhiều chuyện đến tai phó
tổng giám đốc, bảo đảm cậu sẽ bị đá ra khỏi công ty ngay lặp tức.
Mai Thi nghe Hiểu Đồng khuyên như thế thì le lưỡi rụt cổ tỏ ý sợ
hãi khiến Hiểu Đồng phì cười. Sau đó hai người lại tiếp tục ăn cơm,
nhưng mà Hiểu Đồng không làm sao nuốt trôi được cơm qua cổ họng.
Cứ nghĩ, Vĩnh Phong cùng người con gái khác ở bên nhau, cùng vào
khách sạn, tim cô lại nhói đau. Rõ ràng người bị tổn thương là Vĩnh
Phong, vậy mà sao cô lại thấy đau cơ chứ.
Cái tin đồn phó tổng giám đốc Vĩnh Phong của tập đoàn Nguyên Thành
Phong là một công tử lăng nhăn nhanh chóng lan tỏa khắp công ty. Các cô
gái lúc đầu nghiên về phía Vĩnh Phong bây giờ quay đầu lại nghiêng về
phía anh chàng tổng giám đốc nghiêm trang chững trạc. Mọi ánh mắt lại
dồn về phía Hiểu Đồng, cô gái may mắn được tổng giám đốc để mắt đến.
Hiểu Đồng vừa mới thở phào vì tin đồn đã lắng dịu nay lại bị khuất
trộn lên lần nữa. Cô về nhà trách Vĩnh Thành thì cậu chỉ ôm cô cười nói:
– Ai bảo Hiểu Đồng của anh xinh đẹp quá làm chi. Anh đành phải mau chóng công khai kẻo ong bướm kéo đến tặng quà sau lưng anh.
Hiểu Đồng nghe Vĩnh Thành nói thì biết người cậu ám chỉ là ai thì
phì cười. Chẳng là lúc vào thực tập trong công ty. Hiểu Đồng bị anh
chàng trưởng phòng đeo đuổi. Có lần đi công tác về mua quà cho tất cả
mọi người trong phòng, nhưng chỉ có món quà của Hiểu Đồng là đẹp nhất và đắc tiền nhất. Mặc dù Hiểu Đồng đã từ chối không nhận nhưng vẫn bị ép
nhận, sau đó, anh chàng còn săn đón cô rất nhiều. Bảo cô tiếp tục làm ở
công ty cũng là anh chàng trưởng phòng này. Chẳng những vậy mà mấy anh
chàng độc thân ở các bộ phận khác cũng công khai theo đuổi cô.
Lúc Vĩnh Thành nghe tin, cậu chỉ muốn cho mọi người biết ngay lập
tức để không còn ai theo bám cô nữa nhưng Hiểu Đồng không cho. Nhưng bây giờ, khi biết Hiểu Đồng là bạn gái của tổng giám đốc thì mấy anh chàng
đó lặn mất tăm. Anh chàng trưởng phòng gặp Hiểu Đồng thì cứ sượng sung
ngại ngùng. Ngay cả giám đốc Điền cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác.
Chẳng là hôm đó, trên đường đi, xe bị kẹt, Hiểu Đồng đến muộn. Cô
vội vàng chạy đến thang máy khi nó đang chuẩn bị đóng, cô la lên:
– Khoan đã, chờ một chút.
Trang máy bỗng dừng lại, vậy là Hiểu Đồng lủi vào trong. Nhưng khi
vào bên trong thì cô chết sững, bởi vì trước mặt cô là Vĩnh Phong và
xung quanh cô là những vị lãnh đạo cấp cao. Họ cũng trố mắt nhìn Hiểu
Đồng. Hiểu Đồng lúc đó lung túng biết mình đã đi nhầm vào thang máy vip, chẳng dám nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống. Vô tình đầu cô chạm vào tay
Vĩnh Phong, cậu chỉ quay đầu nhìn cô lạnh lùng không nói gì. Các vị khác thấy vậy cũng chẳng nói gì, cứ im lặng cho yên chuyện.
Khi thang máy mở cửa, Hiểu Đồng chỉ muốn khóc, nhưng cô nhận ra mình bị trễ giờ, cô vỗi vàng chạy vào phòng, thấy Mai Thi cũng đang bị giám
đốc Điền mắng thậm tệ tội đi trễ. Hiểu Đồng than thầm trong bụng, thế
nào cũng bị ông ta mắng một phen.
Giám đốc Điền đang hào hứng nói chuyện nội qui không được đi trễ
của công ty quay đầu thấy Hiểu Đồng đang cúi đầu im lặng thì im bặt. Lát sau ông ta đằng hắng vài cái rồi nói:
– Từ nay không được đi trễ nữa.
Thấy giám đốc Điền đã đi khỏi, Mai Thi mới thở phào nói:
– Rõ ràng là thiên vị mà, lúc nãy mắng mình té tát luôn. Không được từ
nay nếu lỡ có đi trễ, mình sẽ gọi điện cho cậu ra đón mình mới được.
Hiểu Đồng nghe Mai thi nói, chỉ cười nhẹ một cái rồi đi làm việc.
Hiểu Đồng vừa băng qua đường thì đã thấy Minh Thùy vẫy tay với mình ở trước cửa nhà hàng gọi lớn.
– Chị Hiểu Đồng bên này nè.
Hiểu Đồng bèn đi lại bên Minh Thùy, thấy Hiểu Đồng đến gần, Minh Thùy vội ôm chầm lấy cô nói:
– Chị, em nhớ chị quá hà. Dạo này em và chị Đình Ân bận ghê gớm luôn,
chẳng có thời gian gặp chị gì cả. Em nhớ bé Phong và bé Đường quá hà,
bữa nào chị dẫn hai đứa nó đến chơi.
– Ừ, dạo này chị cũng bận lắm. Em muốn gặp hai đứa nó thì phải đến nhà
chị Đình Ân, bởi vì chị toàn phải gửi hai đứa cho bác Hà chăm sóc giùm.
– Ừhm, để bữa nào rảnh rỗi, em với chị Đình Ân về nhà – Mình Thùy gật
gật đầu rồi bảo – Thôi chị em mình vào trong đi, chị Đình Ân chờ nãy
giờ.
Hiểu Đồng gật đầu rồi cô nhìn thấy dáng vẻ tung tăng đi vào của Minh Thùy mà lắc đầu mĩm cười. Cái cô bé này lúc nào cũng như một đứa trẻ.
Nhớ lúc Hiểu Đồng gặp Minh Thùy thì cô bé này đang bị một tên con
trai trêu ghẹo trong quán bar. Lúc đó, Hiểu Đồng ngồi trong quán uống
cạn một chai bia bởi vì cô rất nhớ Vĩnh Phong và cũng bởi vì cô quyết
định ở bên cạnh Vĩnh Thành. Thấy Minh Thùy với bộ dạng lấm la lấm loét
là cô biết, cái cô bé này là lần đầu tiên đi vào đây. Cho nên mới đi đến giải vây giúp cô bé.
Hiểu Đồng tạt hết ly bia còn lại trên người của tên kia. Tất nhiên
tên kia rất tức giận nhưng khi hắn nhìn thấy Hiểu Đồng thì gương mặt tức giận bỗng trở thành một gương mặt dê xồm. Hắn cười một cách nham nhở
tiến lại gần Hiểu Đồng đưa tay định vuốt má cô nói:
– Hay là em muốn đi với anh.
Hiểu Đồng lạnh lùng hất tay tên này ra, còn tát cho hắn một cái
thiệt mạnh khiến hắn ngã xuống, tên này tức giận muốn đứng lên đánh cho
Hiểu Đồng một trận. Nhưng Hiểu Đồng đã vỗ tay mấy cái rồi nhìn hắn cười
nói:
– Nếu anh dám rat ay, tôi bảo đảm, anh sẽ chết ngay lặp tức. Anh có
biết tôi là gì với ông chủ ở đây không? Chỉ cần tôi ra lệnh, mấy người
kia sẽ lôi anh đi liền.
Hiểu Đồng vừa nói vừa hất đầu về phía mấy người đang đi đến.
Thiên Minh đã ra lệnh họ phải để mắt đến Hiểu Đồng, và nghe lời cô cho
nên khi thấy cô vỗ tay họ lặp tức đi đến. Một người nhìn Hiểu Đồng hỏi:
– Có chuyện gì vậy.
Cái tên kia từ lúc thấy mấy người kia đến thì sợ không dám đụng
tới Hiểu Đồng cho nên khi nghe họ hỏi Hiểu Đồng với lời lẽ cung kính thì càng bấn loạn. Hắn nghĩ Hiểu Đồng sẽ sai bọn họ cho hắn một trận cho
nên cả người run lên.
Nhưng Hiểu Đồng chỉ xoay người đi va nói:
– Lôi hắn ra ngoài đi, tôi không muốn thấy hắn nữa.
Mấy người kia lặp tức lôi tên này ném ra ngoài và cấm hắn từ nay
không được đến nữa. Vì vậy Hiểu Đồng mới quen Minh Thùy và đó cũng là
lần cuối cùng Hiểu Đồng đến quán bar. Sau này cô và Trúc Diễm cùng tránh Thiên Minh.
Cô bé Minh Thùy này vì thi rớt đại học mà trở nên buồn bã, định vào quán bar tập tành uống rượu quên sầu nào ngờ lại bị một trận hoảng hồn. Cô bé rất cảm kích hành động của Hiểu Đồng nên hay lui tới gặp mặt. Cô
bé này cũng có chút tay nghề trang điểm, lần Đình Ân đi dự thi tuyển
diễn viên cũng nhờ cô bé trang điểm giúp. Cho nên về sau cô bé đi theo
làm trợ lí cho Đình Ân.
Đình Ân thấy Hiểu Đồng và Minh Thùy đi vào thì nở nụ cười thật tươi. Hiểu Đồng thấy bạn vui vẻ thì cũng cười theo, cô nói:
– Chúc mừng cậu đã dành được hợp đồng làm đại diện cho sản phẩm mới của tập đoàn Nguyên Thành Phong.
– Là do mình may mắn mới được – Đình Ân cười nói – Mà này, không phải là do cậu nói gì với anh Vĩnh Thành đấy chứ.
– Không có, chuyện này mình cũng vừa mới nghe Minh Thùy nói thôi. Vĩnh Thành không hề nói gì hết.
Chuyện của công ty mình ít hỏi tới lắm – Hiểu Đồng phân bua – Mình nghe
nói bộ phim vừa rồi của cậu rất thành công, cho nên họ không mời cậu thì còn mời ai.
Đình Ân nghe nói, cô thấy nhẹ nhỏm và vui mừng vì mình giành được
hợp đồng dựa vào chính tài năng của mình. Cô vui đến độ cười tít cả mắt.
– Chị xem, chị ấy vui đến nỗi tối qua không chợp mắt cứ thế nằm cười.
Chị ấy chỉ mong được gặp chị để hỏi rõ mà thôi – Minh Thùy liếc mắt nhìn Đình Ân cười trêu chọc.
– Em cứ trêu chị thoải mái. Ai cũng biết, tập đoàn Nguyên Thành Phong
là một tập đoàn lớn, được làm đại diện cho họ rất có lợi, không chỉ được biết khắp nơi trong nước mà còn vươn xa ra các nước khác, với lại thù
lao hợp đồng rất cao. Với lại còn được tập đoàn nâng cao hình tượng của
mình. Việc lợi như vậy ai mà không ham – Đình Ân bỏ ngoài tai lời trêu
chọc của Minh Thùy.
– Được rồi, nhất cậu rồi. Vậy thì chừng nào khoa tụi mình đây? – Hiểu Đồng hỏi đùa.
– Thì bây giờ mình khao nè – Đình Ân nói.
– Hả, ở đây á. Biết vậy em sẽ đi tới nơi sang hơn. Chị Hiểu Đồng, hôm
nay em và chị nhất định phải gọi món mắc tiền nhất mới được. Phải móc
hết hầu bao của chị Đình Ân em mới chịu – Minh Thùy cười gian nhìn Đình
Ân nói.
Hiểu Đồng và Đình Ân nhìn Minh Thùy một cái rồi cùng cười. Cái cô
bé này lúc nào cũng sôi nổi như vậy, trông đáng yêu hết sức.
Cả ba người đang ăn vui vẻ thì từ xa có một chàng trai khoát tay một cô gái đi tới.
Minh Thùy ngẩng ngơ nhìn thêm mấy cái rồi nói:
– Em mà quen biết anh ta, em sẽ làm quen ngay lặp tức. Người đâu àm đẹp trai dễ sợ.
Hiểu Đồng và Đình Ân nghe Mình Thùy reo lên thì cùng ngẩng đầu quay lại nhìn xem anh chàng mà cô nàng khen ngợi là ai, thì thấy Quốc Bảo và một cô nàng ăn mặc rất model đi về phía cả ba người họ, gương mặt và
ánh mắt của Quốc Bảo đầy sự khinh bỉ và chế giễu. Chỉ có Hiểu Đồng và
Đình Ân là biết ánh mắt đó dành cho ai, Minh Thùy không biết cho nên cô
cảm thấy hơi khó chịu vì ánh mắt đó, trong lòng thấy hơi bực bội.
– Đã lâu rồi không gặp, không ngờ có kẻ mặt còn dày thêm – Quốc Bảo cười khinh miệt.
Hiểu Đồng từ lúc thấy Quốc Bảo tiến lại gần thì trở nên lúng túng vô cùng, không ngờ Quốc Bảo vừa mở miệng ra là công kích cô liền làm cô
cứng đờ người ra, mặt cúi gầm xuống bàn. Đình Ân nghe Quốc Bảo nói cảm
thấy tức giận, bất bình thay cho Hiểu Đồng, nhưng cô nghĩ Quốc Bảo không hiểu rõ sự tình và vì cậy ấy quá quý Vĩnh Phong, giận Hiểu Đồng làm
Vĩnh Phong đau khổ cho nên mới công kích Hiểu Đồng như vậy, cho nên cô
nén giận ngồi yên.
Nhưng Minh Thùy thì không biết cho nên nghe Quốc Bảo nói vậy thì cảm thấy giận vô cùng, cô buông đũa hất mặt gặn hỏi lại:
– Này, anh nói ai mặt dày vậy.
– Tôi nói ai liên quan gì đến cô – Quốc Bảo không thèm liếc Minh Thùy một cái nào chỉ nhếch môi khinh bỉ trả lời.
Minh Thùy tức giận đứng phắt dậy bực tức nói:
– Sao lại không liên quan đến tôi, anh đến chỗ chúng tôi gây sự mà bảo không liên quan đến tôi à.
– Là tôi nói cô ta – Quốc Bảo chỉ vào Hiểu Đồng hằn học nói – Cô ta làm anh tôi đau khổ rồi còn mặt dày chạy đến công ty anh ấy làm việc – Sau
đó, Quốc Bảo quay mặt nhìn lại Hiểu Đồng dè biểu nói – Nếu tôi mà là chủ công ty đó, tôi sẽ đá cô tar a ngay lập tức.
– Thật may không phải là công ty anh, nếu không thà là ăn mày chứ cũng
không them đến làm ở công ty anh – Minh Thùy nhếch môi cười chế giễu
nói.
– Cô ….- Quốc Bảo tức giận quay sang nhìn Minh Thùy, cậu nhìn thấy hai
cái má lúm đồng tiền rất đáng yêu trên gương mặt của cô bé này khi cô
đang cười chế giễu cậu.
Thấy Hiểu Đồng mệt mỏi thở dài, Đình Ân cảm thấy xót xa cho bạn
trước lời trách của Quốc Bảo. Lại thấy Quốc Bảo và Minh Thùy bắt đầu bắn pháo vào nhau, Đình Ân vội lên tiếng can ngăn:
– Quốc Bảo, coi như nể tình mình một lần có được không. Đừng cãi nhau
nữa, hôm nay là ngày vui của mình, để cho mình có một ngày vui trọn vẹn
có được không. Dù gì mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi, hãy quên hết đi.
Bây giờ mà nhắc lại thì chỉ khiến Vĩnh Phong đau lòng thêm thôi.
Lời Đình Ân vừa nói khiến cho gương mặt đang bừng bừng tức giận
của Quốc Bình dịu xuống, cậu ném cho Hiểu Đồng cái nhìn đầy lửa lần nữa
rồi quay người bước đi, kéo theo cô bạn gái nãy giờ chỉ biết im lặng
đứng nhìn.
– Xí, cái tên khó ưa. Em rút lại lời khen của mình lúc nãy – Minh thùy biễu môi nhìn theo bong dáng của Quốc Bảo nói.
Sau đó, cô quay mặt nhìn Hiểu Đồng và Đình Ân tò mò hỏi:
– Hai chị quen với cái tên lúc nãy à. Hắn ta và hai chị đã xảy ra chuyện gì vậy? Mà Vĩnh Phong là ai vậy?
– Em mau ăn đi, còn hỏi nữa đồ ăn nguội hết ngon – Đình Ân vội vàng
ngăn cô bé này lại, rồi nháy mắt ra hiệu cho Minh Thùy im lặng.
Minh Thùy cũng là người thông minh cho nên cô cúi đầu im lặng ăn.
Không khí vốn vui vẻ của ba người họ đã trở nên ảm đạm cho đến khi cả ba ra về.
Hiểu Đồng từ chối đi chung với Đình Ân và Minh Thùy, cô muốn đi bộ
cho tâm trạng thoải mái hơn, nghe vậy Đình Ân cũng không ép buộc cô nữa.
Hiểu Đồng nhìn theo chiếc xe chở Đình Ân và Minh Thùy dần khuất xa
thì quay người bước đi. Lòng cảm thấy buồn vời vợi. Quốc Bảo **** cô rất đúng, đáng lí cô không nên mặt dày đến công ty đó làm việc dù cho Vĩnh
Phong sẽ không bao giờ trở về đi chăng nữa. Nếu không bây giờ, tim cô
đâu có nặng trĩu như vậy.
Khi đi ngang qua một khách sạn, Hiểu Đồng thấy một người bán bong
bong đang đẩy xe đạp đi ngay qua. Nhìn những trái bong bong đang tung
tăng làm Hiểu Đồng nhớ lại ngày hôm đó. Cái ngày mà Vĩnh Phong đã vì cô
àm thả lên trời rất nhiều quả bóng hình trái tim đầy màu sắc. Những quả
bóng đem lại hạnh phúc cho cô.
Người đẩy xe bóng bóng đã lướt qua rồi, Hiểu Đồng bỗng nhiên muốn
chạm vào những quả bóng đó, cô quay người lại gọi. Cuối cùng Hiểu Đồng
đã mua hết số bong bóng đó. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn mua số bong bóng này nữa. Đây không phải là những quả bóng hình trái tim
tuyệt đẹp của Vĩnh Phong, cũng không bằng một góc số bóng mà Vĩnh Phong
đã thả nhưng ít ra nó cũng gợi lên ký ức ngọt ngào đó, xua tan bớt nỗi
nhớ trong lòng cô. Hiểu Đồng nâng niu ngắm nhìn những quả bóng từ từ
xoay người lại.
Vì cô bất ngờ xoay người lại, lại cầm trên tay một chùm bong bóng
cho nên đã va vào hai người vừa từ khách sạn bước ra. Khiến cô gái bị va vào kêu lên. Hiểu Đồng hốt hoảng, cầm chum bong bóng đưa qua một bên,
đưa tay đỡ cô gái đó. Nhưng dường như cô gái đó đã được người kế bên đỡ
rồi. Hiểu Dồng định mở miệng xin lỗi thì bỗng nhiên lời nói chẳng tểh
nào tháot ra khỏi miệng được nữa rồi.
Bởi vì người đứng trước mặt cô là Vĩnh Phong, ánh mắt họ chạm vào
nhau. Trái tim Hiểu Đồng bỗng ngân lên nhưng đã bị ánh mắt lạnh lùng hờ
hững của Vĩnh Phong làm cho chìm xuống. Cô đứng bất động nhìn Vĩnh Phong tay trong tay với một cô gái xinh đẹp khác. Cô gái này khá quen mặt,
hình như là người mẫu hay diễn viên nào đó. Hiểu Đồng không nhớ rõ lắm,
bởi vì cô vốn không quan tâm cho lắm.
– Nè, cô đi đứng kiểu gì vậy hả. Va vào người ta đau muốn chết – Cô gái kia bực tức mắng Hiểu Đồng.
Nhưng Hiểu Đồng không còn sức nghe cô ta nói gì nữa. Cô đứng bất
động nhìn Vĩnh Phong, cậu đã quay mặt đi nơi khác, làm như chưa từng
quen cô. Sau đó, cậu quay qua cô gái kia cười dịu dàng, kéo cằm cô ấy kề sát mặt mình than mật nói:
– Thôi bỏ đi, đừng chấp nhất với cô ta làm gì nữa. Em đau ở đâu, anh xoa giúp em.
– Thiệt hả – Cô gái kia cười vui vẻ rồi nũng nịu nói – Vậy tối nay, anh phải ở bên cạnh em không được về nhà.
– Được – Vĩnh Phong gật đầu.
Sau đó hai người họ bỏ đi, bỏ lại một mình Hiểu Đồng vẫn đứng im ở đó, phía sau cô còn vang lại tiếng cười và tiếng nói.
– Bây giờ mình đi Parkson nha anh.
– Được, em muốn mua gì anh cũng chìu .
Sau đó họ bỏ lại những tiếng cười vang vọng vào trong tim của
Hiểu Đồng. Đau quá, sao tim cô lại thấy đau đến vậy. Người ta đồn ầm lên chuyện Vĩnh Phong cặp kè với các cô người mẫu xinh đẹp ra vào trong
khách sạn. Hiểu Đồng luôn tự nhủ với bản thân là chuyện đó không liên
quan gì đến cô cả. Nhưng mà, tai đã nghe rồi, mắt đã thấy rồi, lại cảm
thấy như kim đâm vài tim đau nhói. Nếu như không liên quan gì đến cô,
tại sao cô lại thấy đau như thế, nước mắt tại sao lại rơi.
Vĩnh Phong và những cô gái đó họ cùng bước vào khách sạn, ai cũng
hiễu rõ là để làm gì. Họ vào đó tìm sự vui vẻ với nhau dù cho có phải là tình yêu hay không cũng được.
Hiểu Đồng đứng yên tại chỗ tựa như toàn than không còn chút sức
lực nào cả. Chùm bong bóng trong tay, cô không còn đủ sức để giữ nữa,
vậy là nó đã bay lên cao.
“ Bóng ơi, nếu như có thể mang điều ước của tôi đến thượng đế, hãy nói rằng tôi muốn quên đi sự đau khổ này”
Cô nhìn theo những quả bóng bay trên cao, càng bay càng cao, bóng
nhẹ như thế và cũng đã bay xa rồi nhưng sao lòng cô lại thấy nặng trĩu
đến như vậy. “Không được!”, Hiểu Đồng lắc đầu xua tan đi nỗi đau và hình ảnh của Vĩnh Phong ra khỏi đầu. “Mày đã chọn rồi, mày phải toàn tâm
toàn ý tập trung vào người đó, phải quên Vĩnh Phong đi”
Hiểu Đồng cố gắng đi đếncái bồn hoa trước khách sạn ngồi xuống, cô lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Thành.
– Đến đây rước em đi….
Vĩnh Thành đang bận họp, cậu nhận cuộc gọi của Hiểu Đồng, cảm thấy
giọng cô có cái gì đó bất thường. Đột nhiên cậu thấy lo lắng vô cùng,
vội vàng bỏ đi, chạy xe đến chỗ Hiểu Đồng.
Vừa đến nơi, cậu thấy Hiểu Đồng đang ngồi thẩn thờ, ánh mắt đau khổ và mệt mỏi. Cậu vội chạy đến bên cạnh:
– Hiểu Đồng! Em sao vậy.
Vừa nghe tiếng Vĩnh Thành, Hiểu Đồng ngảng đầu nhìn lên gương mặt lo lắng của cậu. Cô vội đứng dậy ôm chầm lấy Vĩnh Thành thỏ thẻ nói:
– Ôm em đi, xin anh hãy ôm em chặt vào.
Vĩnh Thành cảm thấy rất ngạc nhiên vì Hiểu Đồng lại chủ động ôm cậu ở nơi đông người. Cậu biết cô vừa xảy ra chuyện gì đó, trong lòng thấy
bất an. Vả lại cô ngồi dưới trời sương nhiều gió lạnh nên người cô hiện
rất lạnh.
– Có chuyện gì vậy – Vĩnh Thành vừa hỏi vừa vòng tay ôm chặt lấy cô.
– Không có chuyện gì cả, chỉ là em thấy mệt mỏi quá, em nhớ anh, muốn nhìn thấy anh mà thôi.
Vĩnh Thành nghe vậy chỉ biết ôm chặt cô vào lòng hơn nữa. Dùng hơi ấm của mình xua tan cái lạnh của cô
Cuối cùng hai người cũng lên xe bỏ đi, chỉ là ở một góc nào đó, có người cung vòng tay siết chặt lại đau khổ mà thôi.
Ngay khi vừa đi xa, Vĩnh Phong đã bỏ rơi cô nàng bên cạnh mình và
quay lại. Cậu đứng từ xa nhìn Hiểu Đồng ngồi im lặng, trong lòng dấy lên cảm gíac xót xa vô hạn. Thấy ánh mắt buồn của Hiểu Đồng mà buồn theo,
thấy tiếng thở dài của cô mà cảm thấy chua xót trong lòng, thấy sự cô
đơn của cô mà thấy hiu quạnh, thấy cái lạnh bao trùm cô mà chỉ muốn bỏ
hết lòng tự trọng để đến ôm lấy cô, ủ ấm cho cô.
Nhưng khi Vĩnh Thành đến và ôm lấy Hiểu Đồng thì cái cảm gíac đau
đớn trong lòng không thể nào diễn tả được, bởi vì quá đau lòng, bởi vì
cô không còn thuộc về cậu, bởi vì cậu không thể tranh giành, bởi vì họ
là hai người mà cậu yêu quý nhất, bởi vì cậu muốn họ hạnh phúc.
Mĩm cười cay đắng, Vĩnh Phong quay mình bước đi.
Vừa lên xe, Hiểu Đồng mệt mỏi nhắm mắt lại, Vĩnh Thành thấy vậy nên
vòng xe đi thẳng về nhà mình. Về đến nhà, thấy Hiểu Đồng đã ngủ say, cậu không nở đánh thức cô dậy cho nên mở cửa vòng qua bên kia. Vuốt nhẹ mái tóc đang lòa xòa trên mặt Hiểu Đồng, cậu nhẹ nhàng luồn tay qua gáy cô, tay kia luồn qua chân cô, định bế cô vào nhà. Nhưng mà đột nhiên bàn
tay trái gần như không có sức, một cảm giác đau đớn chạy dọc cánh tay
thẳng vào tim khiến Vĩnh Thành thấy đau vô cùng, vô tình làm Hiểu Đồng
thức giấc. Vĩnh Thành vội rụt tay lại, và thu lại nét mặt nhăn nhó vì
đau đớn của mình, cậu sợ Hiểu Đồng nhìn thấy, cậu sợ cô lo lắng. Cậu mĩm cười nhìn Hiểu Đồng giả vờ như người mắc lỗi nói:
– Haha…định nhân lúc em ngủ say mà hôn trộm, không ngờ em lại thức dậy nhanh đến thế.
Nhưng Hiểu Đồng đã nhìn thấy nét mặt đau đớn của cậu, biết Vĩnh
Thành không muốn mình lo lắng cho nên Hiểu Đồng cũng không tỏ vẻ gì. Cô
chỉ cười nhẹ nói:
– Lên nhà thôi, em mệt quá nên ngủ quên mất.
– Ừ – Vĩnh Thành gật đầu.
Hiểu Đồng xuống xe, cô nắm lấy bàn tay bị thương của Vĩnh Thành một cách nâng niu, rồi nhìn Vĩnh Thành nói:
– Em thích cảm giác này.
Nhưng Vĩnh Thành biết Hiểu Đồng đã biết cánh tay cậu bị đau. Cậu ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc, thì thầm trong hơi thở:
– Anh không sao đâu, em đừng lo.
– Ngày mai em xin nghỉ cùng anh đến bệnh việ n nha – hiểu Đồng dựa vào lòng Vĩnh Thành lo lắng nói.
– Không cần đâu, anh tự đi được. Ngày mai anh cũng muốn gặp bạn, lâu
rồi không gặp cậu ấy – Vĩnh Thành nghe Hiểu Đồng yêu cầu, cậu vội vàng
từ chối. Cậu sợ Hiểu Đồng nghe được lời bác sĩ nói sẽ lo lắng thêm. Bởi
vì dạo gần đây, cậu thấy tay mình thường hay bị run và đau.
– Ừhm!
Khi Vĩnh Thành đến bệnh viện khám lại, khi trở ra sắc mặt cậu
không được tốt. Cậu đi thẳng đến phòng làm việc của một bác sĩ.
– Cốc…cốc…cốc…
– Mời vào – Tiếng nói trong phòng vọng ra.
Vĩnh Thành mở cửa bước vào, một bác sĩ có gương mặt sáng thanh tú,
đeo một cặp mắt kính, áp blouse trắng toát đang chăm chú xem bệnh án.
Thấy người bước vào, anh chàng bác sĩ đó ngẩng đầu lên nhìn rồi sững
người lại một giây, sau đó khóe môi bỗng nở nụ cười.
Vĩnh Thành cũng cười đáp lại.
– Cái thằng này, bây giờ mới chịu đến thăm mình à – Hữu Thiên đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.
– Xin lỗi! Mình bận quá – Vĩnh Thành cười hối lỗi.
Hữu Thiên đi đến bá vai rồi ôm choàng lấy người bạn than đã lâu không gặp.
– Vậy còn cậu, cũng chẳng thèm đến thăm mình – Vĩnh Thành cũng giả vờ trách lại.
– Hàhà …cậu cũng biết mình là bác sĩ mà, bận rộn hết bệnh nhân này đến
bệnh nhân khác. Đi, tụi mình xuống căn tin, uống chút gì đó đi.
Hữu Thiên vừa cười vừa giục Vĩnh Thành cùng mình đi ra ngoài.
Căn tin bệnh viện
– Dạo này cậu sao rồi, hôm nay rãnh rỗi nên đến thăm mình à – Hữu Thiên lên tiếng trước, sau khi nhìn thấy trên tay Vĩnh Thành là hồ sơ bệnh
án.
– Ừhm, hôm nay mình đến thăm cậu, sẵn tiện có chuyện tìm cậu – Vĩnh Thành vừa nói vừa đưa bệnh án ra trước mặt Hữu Thiên.
Hữu Thiên đón nhận bệnh án bằng ánh mắt ngạc nhiên, cậu mở ra xem chăm chú rồi kinh hoàng ngẩng đầu nhìn lên Vĩnh Thành khẽ nói:
– Cậu….gia đình cậu đã biết chuyện này chưa.
Vĩnh Thành lắc đầu.
– Cậu sợ họ biết được sẽ lo lắng à.
– Không phải, mình vì sợ cô ấy biết được sẽ lo lắng – Vĩnh Thành thở
dài đáp, cậu thật sự sợ nếu Hiểu Đồng biết được, cô ấy sẽ thế nào.
– Cô ấy…Ai? Người yêu cậu à – Hữu Thiên ngạc nhiên hỏi.
– Cũng không phải là người yêu. Cô ấy không yêu mình, cô ấy chỉ cảm thấy có lỗi với mình thôi – Vĩnh Thành cười khổ sở.
Hữu Thiên nhìn nét mặt buồn bã của Vĩnh Thành trong lòng cảm thấy
thương cảm. Một Vĩnh Thành luôn điềm tĩnh tự tin, nay lại trở nên bi
thương thế này.
– Cậu yêu cô ấy? – Hữu Thiên khẽ hỏi.
– Ừ! Mình rất yêu cô ấy – Vĩnh Thành gật đầu.
– Cậu muốn mình giúp cậu chữa trị ?
– Đúng vậy. Mình không muốn cô ấy biết mà lo lắng cho mình. Cho nên
mình muốn nhờ cậu sữa lại bệnh án cho mình. Tạm thời giấu cô ấy.
– Vĩnh Thành …- Hữu Thiên kêu lên.
– Mình xin cậu, Hữu Thiên, hãy giúp mình lần này đi – Vĩnh Thành trầm giọng khẩn cầu.
– Thôi được – Hữu Thiên nhìn thấy ánh mắt đầy tuyệt vọng của Vĩnh Thành thì thở dài – Nhưng cậu nhất định phải nghe lời mình trong việc chữa
trị. Nếu không mình sẽ không giúp cậu che giấu đâu.
– Cám ơn cậu – Vĩnh Thành thở phào nói.
– Hạ Khanh có biết cậu có người yêu không? – Hữu Thiên đột ngột hỏi.
– Đã lâu rồi mình không gặp cô ấy – Vĩnh Thành khẽ đáp.
– Mình nghe nói cô ấy sắp về nước – Hữu Thiên liếc nhìn Vĩnh Thành rồi quyết định nói.
– Vậy à .
– Chắc chắn cô ấy vì cậu mà trở về – Hữu Thiên nói tiếp.
– Mình và cô ấy chỉ có thể là bạn .
Hiểu Đồng vừa ra khỏi công ty thì đã thấy Thế Nam đang đứng dựa
trên chiếc xe màu đen sang trọng chờ đợi ai đó. Cậu phớt lờ những ánh
mắt ngưỡng mộ xung quanh. Hiểu Đồng định lướt qua cậu mà đi nhưng không
ngờ Thế Nam đã lên tiếng gọi.
– Hiểu Đồng.
Nghe tiếng gọi Hiểu Đồng biết là không thể tránh được, cô miễn cưỡng đi đến bên cạnh Thế Nam. Ngượng cười lên tiếng đáp:
– Chào anh.
– Chúng ta nói chuyện một chút đi – Thế Nam nhìn Hiểu Đồng nói.
Tại quán nước .
Hiểu Đồng không dám nhìn trực diện Thế Nam, cô cúi đầu nhìn ly cà
phê trước mặt, bàn tay thừa thãi chỉ biết xoay xoay chiếc dĩa dưới ly,
làm cho cà phê trong ly cứ bị song sánh.
Thế Nam nhìn Hiểu Đồng lòng đầy xúc động. Cô gái mà cậu nhung nhớ, cô gái mà cậu luôn bỏ công tìm kiếm, cuối cùng cũng đã xuất hiện trước
mặt cậu rồi. Thế Nam thấy tim mình nhảy nhót vui mừng.
– Lâu nay em sống thế nào.
Hiểu Đồng ngẩng đầu nhìn Thế Nam mím môi một lúc rồi trả lời:
– Vẫn tốt…Em nghe nói anh đang tiếp quản công ty nhà anh phải không?
– Ừ – Thế Nam khẽ đáp, ánh mắt cậu không rời khỏi Hiểu Đồng. Ánh mắt
nhìn cô trìu mến yêu thương, dồn hết tất cả những tình cảm nhớ mong
trong hơn 2 năm qua vào lúc này.
Cuối cùng Thế Nam quyết định lên tiếng :
– Hiểu Đồng thật ra anh….
– Đình Ân rất yêu anh – Hiểu Đồng biết Thế Nam định nói gì, cô nhanh chóng lên tiếng chuyển đổi đề tài.
– Anh biết – Thế Nam thở dài nói – Nhưng từ trước tới giờ, anh chỉ xem
Đình Ân như em gái mà thôi. Em biết rõ người mà anh yêu là …
– Em biết. Nhưng mà không thể được. Chúng ta là không thể nào. Em là
một cô gái xấu xa, anh là một chàng trai tốt. Anh xứng đáng với một cô
gái tốt hơn em, yêu anh hơn em như Đình Ân.
– Nhưng mà anh không quan tâm cô ấy là người như thế nào, anh chỉ biết
mình yêu cô ấy mà không hề hối tiếc – Thế Nam kiên quyết nói.
– Nhưng mà em không yêu anh – Hiểu Đồng nhìn Thế Nam dứt khoát nói.
“ Xin lỗi anh, Thế Nam. Là em làm tổn thương anh” – Hiểu Đồng tự trách thầm bản thân mình.
– Phải anh biết. – Thế Nam đau khổ tuyệt vọng nói – Cho nên anh rất hối hận, hối hận tại sao anh lại rút lui, hối hận tại sao không mạnh dạn
theo đuổi em ngay từ đầu. Anh đã rất hối hận, nhất là khi thấy em và
Vĩnh Phong chia tay trong đau khổ. Nếu như anh là người theo đuổi em từ
đầu, có lẽ chúng ta sẽ không đau khổ và hối hận như hôm nay.
– Tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi. Anh hãy hướng đến tương
lai đừng chìm vào quá khứ nữa. Hãy quên em đi, hãy đón nhận người con
gái khác, bởi vì anh xứng đáng được như thế. Đình Ân là một cô gái tốt,
hãy thử đón nhận cậu ấy, biết đâu anh nhận ra cô ấy mới là người con gái anh chờ mong – Hiểu Đồng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
– Trả lời anh một câu thôi – Thế Nam đau đớn hỏi – Nếu như lúc đó, anh quyết định theo đuổi em, em có chọn anh không?
– Biết được câu trả lời rồi thì sao – Hiểu Đồng nhìn Thế Nam kiên quyết nói – Quá khứ là cái mà ta không thể nào lấy lại được. Nếu em trả lời
là có sẽ để lại trong lònh anh một sự hối tiếc không nguôi. Còn nếu em
trả lời là không sẽ để lại trong anh một nỗi đau vô hạn. Vậy thì biết
câu trả lời để làm gì.
Hiểu Đồng nói xong, cô đứng dậy bỏ đi, không quay đầu lại. Chỉ để lại một mình Thế Nam với nỗi đau dài.
“ Xin lỗi anh Thế Nam. Bốn người chúng ta: em. Anh, Vĩnh Phong và
Đình Ân đã rơi vào cái vòng đau khổ của tình yêu. Nếu như lúc đó em chọn anh thì sao? Đình Ân cũng từng hỏi em như thế. Nếu như lúc đó, em chọn
anh, có lẻ bốn người chúng ta đã không đau khổ như vậy. Không ai bị tổn
thương vì em. Cái bi kịch của chúng ta chính là do em mà ra. Nếu ngay
từ đầu các anh không gặp em, hay ngay từ đầu em nên giữ vững trái tim vô cảm của mình thì có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn.”
Tại một hội trường của một nhà hàng lớn, nơi đang diễn ra một
buổic tiệc ăn mừng ra mắt tác phẩm mới của các diễn viên. Một chàng trai trẻ mặc một bộ comple màu xanh viền trắng trông rất đẹp, rất phong độ
bước vào. Rất nhiều cô diễn viên trẻ đều đến dự nhìn thấy cậu liền đến
chào.
Quốc Bảo từ khi ra trường, cậu không thích theo sự nghiệp chính
trị của gia đình, cậu mãi miết theo đuổi các cô diễn viên trẻ. Bản tính
vui vẻ, phóng khoáng cho nên đi tới đâu cậu cũng được người ta chào hỏi. Bắt trò chuyện rất lâu, không ai không biết cậu.
Đình Ân là nữ diễn viên chính của buổi ra mắt phim này, cho nên
cô luôn bận rộn trò chuyện với các ký giả xung quanh. Còn Minh Thùy, một trợ lí nhỏ nhoi rãnh rỗi, cho nên cô cứ vui vẻ hưởng thụ những đồ ăn
thức uống ngon lành của buổi tiệc.
Vì cũng làm trong nghề, tình tình cởi mở nên Minh Thùy cũng quen
biết khá nhiều diễn viên. Cho nên cô họp lại ngồi vào cùng một bàn với
họ trò chuyện rôm rả.
Quốc Bảo sau cuộc trò chuyện, liếc mắt thấy một cô diễn viên đang
cặp kè với mình thì đi đến chào hỏi. Tậht đúng là trời xui đất khiến, đó lại là cái bàn Minh Thùy ngồi. Cũng trùng hợp là chỉ có cái ghế bên
cạnh ghế của cô là còn trống.
Mình Thùy thấy nữ diễn viên bỗng nhiên đưa tay vẫy thì bất giác
quay người lại nhìn theo. Cái tên trước mặt cô cực kì quen mặt, phải nói là cực kì đáng ghét. Từ sau hôm gặp Quốc Bảo, cô đeo bám Đình Ân bắt
Đình Ân kể rõ mọi chuyện cho cô nghe. Nghe xong cô khóc nức nở thương
cho số phận hẩm hiu của Hiểu Đồng. Càng nghĩ càng giận cái tên Quốc Bảo
đáng ghét không hiểu rõ mọi chuyện cứ chạy đến ức hiếp chị Hiểu Đồng của cô.
Mình Thùy lén lút thò một chân qua chiếc ghế trống bên cạnh. Quốc
Bảo đi đến chào hõi ác cô gái xinh đẹp trước mặt thì định ngồi xuống
ghế. Mông vừa hạ xuống nhưng thay vì là mặt ghế thì lại là một khoảng
trống không, mất đà cậu ngã phịch xuống đất, đầu đập mạnh vào thành ghế.
Cái ghế đã bị Mình Thùy dung chân đá ra phía sau. Cô còn reo thầm
mừng rỡ nghĩ: “ Ha đúng là ghế cao cấp có khác, kéo đi êm ru không tiếng động”. Thấy Quốc Bảo bị té chỏng vó. Cô không nhịn được cười thành
tiếng.
Quốc Bảo bị té vừa đâu vừa cảm thấy mất mặt trước các người đẹp. Lại nghe tiếng cười nhạo của ai đó thì xấu hổ đứng dậy nhìn người đang cười mình.
Gương mặt đang cười cậu có cảm giác rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Cái gương mặt bầu bĩnh cũng khá dễ thương lại có hai
cái lúm đồng tiền càng khiến cô dễ thương gấp bội phần. Cậu chợt nhớ ra
cái cô gái hung hổ khi cậu đến châm chọc Hiểu Đồng.
Vậy là đã biết nguyên nhân tự nhiên cái ghế bị di chuyển, rõ ràng là do cô ta làm. Quốc Bảo tức giận chỉ Minh Thùy nói:
– Là cô cố ý đúng không?
Minh Thùy cũng không chối, cô hất mặt trả lời:
– Là tôi cố ý đó thì sao hả. Có ngon thì ăn cứ đá lại cái ghế của tôi đi.
– Cô thách tôi đấy à, tưởng tôi không dám sao.
– Ừ, đó thì sao.
Vốn dĩ đang ở nơi đông người, Minh Thùy lại là con gái cho nên
Quốc Bảo không muốn làm ầm ĩ, chỉ cần cô nhận lỗi cái là xong nhưng nào
ngờ Minh Thùy chẳng muốn nhận lỗi mà còn lên giọng thách thức. Vốn tính
trẻ con, nghe Minh Thùy nói xong, cậu tức quá, đến đá vào cái ghế của
Mình Thùy để trả thù hả giận. Nhưng….
Minh Thùy vốn đã chờ đợi, khi Quốc Bảo giơ chân đá cái ghế thì cô
đã nhanh chóng đứng dậy. Làm Quốc Bảo vốn dung lực rất mạnh để đá cái
ghế thì lại đá vào một cái ghế nhẹ không làm nó bay sang bàn bên cạnh
gây ra một trận đỗ vỡ. Minh thùy càng cười đắc ý, cô quay nhìn Quốc Bảo
đang ngây người, vì hụt chân cười ngạo châm trọc:
– Tôi phải đi đây, anh cứ ở lại giải quyết hậu quả do mình gây ra đi nha.
Nói rồi cô cứ bình thản bước đi trong ánh mắt đầy giận dữ của Quốc Bảo và ánh mắt xăm xoi nhìn vào họ của mọi người. Nhưng Minh thùy không ngờ khi cô vừa bước ra khỏi hội trường thì Quốc Bảo đã đi theo nấm tay
cô lại.
Minh Thùy thấy Quốc Bảo hai mắt đỏ ngầu đầy giận dữ, tay cung lại hận đến độ chỉ muốn giết chết cô mà thôi, nên vội nói:
– Được rồi, chúng ta từn từ nói chuyện, ở đây đông người, không nên gây ồn ào như vậy. Anh đi theo tôi.
Nói rồi, cô bước đi, để mặc Quốc Bảo theo sau. Quốc Bảo ngốc nghếch đâu biết cậu bị Minh Thùy dẫn đi đâu vì bây giờ cậu tức giận đến độ mất đi lí trí . Chưa bao giờ cậu tấhy mất mặt như hôm nay.
Chỉ có Minh Thùy vừa đi vừa cười thầm trong bụng, cho đến khi hai
người họ bước vào một gian phòng, trên cánh cửa có ghi :” WC WOMAN” (
tolet nữ ấy bà con ạ)
Thấy Quốc Bảo không nghi ngờ theo mình vào tận tolet thì Mình Thùy mắc cười vô cùng nhưng cô không dám để Quốc Bảo biết. Vậy là cô cố gắng mím môi nhịn cười nhưng mà không thể
nào che dấu được cả than hình cô đang run lên vì cười.
Quốc Bảo vì bị mất mặt nên muốn lấy lại sỉ diện cho mình mà không
thèm để ý đến mình đang ở đâu, trong mắt cậu chỉ có cái lưng của Minh
Thùy, nhưng cậu thấy cô đứng im toàn than run run thì lo lắng gọi:
– Này!
Minh Thùy nghe tiếng gọi thì cô gắng nín cười, ưỡng người hất đầu
quay người lại định đốt chat với Quốc Bảo. Nào ngờ cậu đang ở sát sau
lưng cô cho nên ….
Minh Thùy vốn dĩ không cao lắm nhưng bởi vì hôm nay cô mặc váy cho
nên mang giày cao gót, lại không muốn chịu lép mình trong việc đối đầu
với Quốc Bảo. Cho nên cô ngẩng cao đầu hất mặt lên ….
Kết quà là môi hai người chạm vào nhau, chóp mũi đụng nhau, bốn mắt
giao nhau, cả người cô tựa sát vào người Quốc Bảo. Không gian xung quanh họ bỗng nhiên đứng lại rồi nóng dần lên. Vì bất ngờ, cả hai đều cứng đờ nhìn nhau. Sau đó ….
Một cái chớp mắt, hai cái chớp mắt, ba cái ….
Tiếp đó, cả hai cảm nhận được hơi thở nóng dần lên của nhau, cảm
thấy một chút gì đó khi hai bờ môi chạm vào nhau. Tay bắt đầu lạnh toát, máu dồn lên não rồi chảy mạnh về tim làm tim đập thình thịch. Làm cho
mặt cả hai đỏ bừng lên cuối cùng cả hai hoảng hốt cùng lùi lại cách xa
nhau mấy bước. Cùng lúc quay mặt đi chỗ khác, đưa ta lên ôm lấy ngực cố
ngăn cho tiếng tim đập nhẹ lại.
– Nói đi – Quốc Bảo xoay người lên tiếng trước phá tan không khí nóng bức xung quanh họ.
– Nói gì – Minh Thùy quay người lại ngơ ngác hỏi.
– Nói xin lỗi đó, tôi cũng không phải người nhỏ mọn gì mà chấp nhất con gái – Quốc Bảo tỏ vẻ rộng lương nói.
Nhưng Minh Thùy đã chề môi nói:
– Xin lỗi là cái gì vậy, tôi không biết. Nếu anh không phải người nhỏ mọn thì cần gì tôi phải xin lỗi.
– Vấn đề là sĩ diện. Cô có biết sĩ diên đàn ông cáo như thế nào không hả? – Quốc Bảo bực tức nói.
– Sĩ diện đàn ông của anh đáng bao nhiêu tiền, tôi trả cho – Minh Thùy hất mặt ngông nghênh nói.
Quốc Bảo không ngờ cô gái này lại dám nói với cậu như thế, cậu
trừng trừng mắt nhìn cô đầy vẻ tức giận. Cậu chậm rãi tiến sát Minh Thùy với sắc mặt hầm hầm. Minh Thùy cũng cảm thấy có một sự nguy hiểm phát
ra từ Quốc Bảo cô sợ hãi từ từ lùi lại phía sau.
– Nè, nè…không phải anh muốn ra tay đánh con gái chứ.
Quốc Bảo không thèm nói gì mà cứ thế im lặng tiến lại gần cô. Minh
thùy thấy vậy không them lùi nữa, cô đứng thẳng người cho Quốc Bảo đến
gần. Cô cũng là cao thủ Judo, cho nên chẳng lả lại sợ một gã đàn ông có
gương mặt baby như vầy sao. Lần trước khi bị tên kia sàm sỡ mà cô không
cho hắn ta vài đòn để Hiểu Đồng phải cứu giúp là vì lúc đó cô đang buồn
và đang say rượu. Còn bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo. Minh thùy đang
chuẩn bị tư thế, chuẩn bị nắm lấy tay Quốc Bảo ra một đòn vật ngã cậu ta thì cánh cửa phòng tolet mở ra.
Người bước vào sững sờ khi thấy có một tên con trai ở trong này,
Minh Thùy thấy vậy bèn thu hồi tư thế của mình, cười gian một cái rồi
giả vờ ngây thơ nói:
– Chị ơi, mau gọi bảo vệ đi chị, cái tên biết thái này dám vào tận đây rình con gái.
Quốc Bảo nghe Minh Thùy nói như vậy thì tức giận đến nghẹn lời, chỉ tay vào Minh Thùy kêu lên:
– Cô …
– Còn không mau đi, anh định đợi bảo vệ đến à – Minh Thùy đắc ý nói.
Lúc này, Quốc Bảo mới để ý thấy mình đang đang ở trong tolet nữ.
Cậu quay lại lại nhìn người mới vào, cảm giác xấu hổ vô cùng, lung túng
đến nỗi không biết nói gì khi bị người đó trố mắt nhìn mình. Cậu hậm hực nhìn Minh Thùy một cái rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài.
Minh Thùy thấy Quốc Bảo quay đầu nhìn mình thì vẫy tay chào tạm
biệt cậu. Sau đó cười thật lớn vì trò đùa của mình khi thấy Quốc Bảo đi
ra ngoài. Nhưng hậu quả là cô không dám ra ngoài ngay, mà đứng thiệt lâu trong đó cho đến lúc chắc chắn Quốc Bảo không chờ mình bên ngoài mới
dám đi ra.
Thật ra Quốc Bảo đã đứng bên ngoài đợi Minh Thùy ra tính sổ nhưng
sau đó người ra lại chính là người bước vào khi nãy, người đó thấy Quốc
Bảo vẫn đứng bên ngoài thì trố mắt nhìn chằm chằm cứ như tểh cậu là tên
biến thái thật sự vậy. Quốc Bảo thấy xấu hổ quá đành hậm hực ra về, coi
như xui xẻo, ra đường bị chó cắn vậy. Cả đời cậu chưa bao giờ xấu hổ đến như thế
Mình Thùy và Đình Ân mệt mỏi trờ về nhà. Minh Thùy cứ nhớ lại bộ
dạng của Quốc Bảo bị mình chơi khâm thì ôm bụng cười ngã vật ra sofa.
Đình Ân không hiểu bèn hỏi, vậy là cô kể lại mọi chuyện. Nghe xong Đình
Ân liền bảo:
– Em đó, có biết mình đụng vào ổ kiến lửa rồi không. Chi Hiểu Đồng
không phải là tấm gương trước mắt à. Sau này cậu ta sẽ tìm em trả thù
cho coi.
– Em sợ gì chứ, giặc đến xây thành, nước đến đắp bờ thôi. Chỉ tại chị
Hiểu Đồng hiền quá mới bị ăn hiếp. Là em thì còn lâu – Minh Thùy tự tin
nói.
– Nhưng mà chị cảnh cáo em, từ nay đừng động đến cậu ấy nữa. Chúng ta
làm trong nghề này rất nhiều kẻ ganh tỵ ghen ghét, cho nên thà thêm bạn
chứ đừng thêm thù.
– Em biết rồi, từ nay sẽ không gây sự với hắn ta nữa. Thấy hắn ta là em sẽ tránh đi – Minh Thùy vội vàng hứa cho Đình Ân an tâm. Cô cũng biết
Đình Ân vất vả lắm mới leo lên được vị trí này, cho nên không thể vì một mây thuẫn nhỏ mà bỏ hết bao tâm huyết xuống song được.
Minh Thùy tự hứa từ nay sẽ tránh xa Quốc Bảo ra, nào ngờ mọi chuyện lại không như mong muốn