Chuyện người đại diện của Nguyên Tu bị bắt cóc trước đây, rốt cuộc có manh mối. Có người chứng kiến hướng ký giả cung cấp hình chụp ngày đó, trong tấm ảnh bị đưa ra ngoài kia chính là người đại diện của Nguyên Tu, có thể mơ hồ nhìn thấy áo cô xốc xếch, chật vật không chịu nổi, mà ở bên người cô không phải là người khác, chính là siêu sao Thẩm Phi trước đó sớm cùng Nguyên Tu giành vai nam chính trong tác phẩm mới của đạo diễn Mễ. Căn cứ vào thông tin, cảnh sát đã xin Thẩm Phi hỗ trợ điều tra. . . . . .
Tin tức còn chưa truyền hình xong, Gia Duyệt liền tắt TV.
Cô nhíu mày đem hộp điều khiển ti vi cầm trong tay ném trên ghế sa lon, nghiêng con mắt nhìn về phía Nguyên Tu nhàn nhã bắt chéo chân ngồi trên một góc ghế sa lon.
“Đây chính là kết quả mà anh mong muốn?”
“Anh không hiểu em đang nói gì.” Nguyên Tu trả lời điềm nhiên như không.
“Rốt cuộc có hiểu hay không, trong lòng anh rõ ràng, nếu như anh muốn phủ nhận, em cũng không có chứng cớ buộc anh thừa nhận. Chỉ là, em tin tưởng hai mắt của mình.” Gia Duyệt không có ý định hùng hổ dọa người để đòi một kết quả, bởi vì kết quả cô đã có.
“A. . . . . .” Nguyên Tu nhếch miệng lên độ cong, phát ra một tia cười lạnh, “Em định vì người đàn ông này mà trở mặt với anh sao?”
“Chúng ta quả thật nên dùng lại ở đây thôi. Nhưng, em không vì bất luận kẻ nào, em vì bản thân mình.”
“Tốt lắm, đừng náo loạn.” Ý thức được tình thế phát triển vượt xa dự đoán của mình, Nguyên Tu đúng lúc nhận tội, nghiêng người kéo tay Gia Duyệt, muốn kéo cô đến bên cạnh.
Anh cho rằng, đây chẳng qua là cãi vã nhỏ giống như các lần trước mà thôi, chỉ cần hạ mình dụ dỗ một chút, Thường Gia Duyệt cũng sẽ bị hòa tan.
Nhưng sự thật chứng minh, anh quá tự cho mình là đúng rồi.
Gia Duyệt hờ hững đẩy tay của anh ra: “Thật xin lỗi, em không có biện pháp tiếp tục thay một người tình nguyện hy sinh em, cũng không nguyện hy sinh sự nghiệp đi phục vụ đàn ông.”
“Này cũng không phải do em lựa chọn, hợp đồng của chúng ta phải đến cuối năm mới kết thúc.” Mềm không được, Nguyên Tu không thể làm gì khác hơn là mạnh bạo .
Lại không nghĩ rằng Thường Gia Duyệt mạnh hơn cứng rắn của anh: “Vậy em từ chức.”
Từ chức?
Quả thật, anh chỉ ký hợp đồng với công ty, không liên quan đến cá nhân cô, nhưng nếu cô từ chức, anh cũng không thể tránh được.
Vấn đề là, lấy hiểu biết của anh đối với Thường Gia Duyệt mà nói, anh không thể tin được cô sẽ làm ra quyết định như thế này: “Em có bao nhiêu hi vọng trở thành người đại diện lá bài chủ chốt chạm tay có thể bỏng, anh rõ ràng hơn bất luận kẻ nào. Nếu như em từ chức, anh dám cam đoan, lấy danh tiếng trước kia của em, sẽ không có công ty nào dám dùng em, sự nghiệp của em cũng bị hủy đi trong chốc lát.”
“. . . . . .” Gia Duyệt nheo tròng mắt lại, chợt ý thức được người đàn ông trước mắt này trở nên thật xa lạ.
“Anh đã sớm nói qua, chúng ta ngồi trên một cái thuyền, anh làm như vậy cũng không có bất kỳ tổn thất nào đối với em, không phải sao?”
Đây coi là cái gì? Coi như là thừa nhận lần bắt cóc này là do chính anh bày kế sao?
Trong lòng nhận định là một chuyện, nghe chính miệng anh thừa nhận lại là một chuyện khác.
Đã từng, vì sự nghiệp diễn xuất của anh, Gia Duyệt sử dụng hết các loại thủ đoạn, những năm gần đây, bởi vì cô mà những người nghệ sĩ chưa gượng dậy nổi cũng không phải số ít.
Là báo ứng đi, rốt cuộc đến phiên cô rồi.
“Em nghĩ anh nhớ sai một chuyện rồi, em không phải loại nữ cường nhân trong tưởng tượng của anh, cho tới nay em kinh doanh sự nghiệp không phải người đại diện, mà là một cô gái sau lưng người đàn ông thành công.” Cô hít một hơi thật sâu, trần truồng nói ra tâm sự.
Lời nói này thành công khiến Nguyên Tu mất hồn.
Anh có lẽ cơ hồ đã nhớ không rõ, lần trước Gia Duyệt nói thương anh là lúc nào rồi.
Còn tưởng rằng thông qua những năm chung đụng này, bọn họ đã sớm đã đạt thành nhận thức chung, theo như nhu cầu mà nhận thức chung.
Cô có thể để cho anh thành công, đồng dạng, nếu anh đỏ trong vòng, công lao là của ai mọi người đương nhiên biết rõ.
Loại quan hệ này không liên quan đến tình yêu, anh cũng cảm thấy Thường Gia Duyệt không cần anh yêu, nếu nói bạn bè trai gái, chỉ là cùng nhau lập khế ước vô hình. Tầng này nghe có vẻ quan hệ rất thân mật, cũng sẽ không dễ dàng phản bội đối phương chứ?
Ừ, đây là anh nghĩ, thì ra là anh hoàn toàn nghĩ lầm rồi.
“Gia Duyệt, anh. . . . . .” Anh cố gắng muốn nói gì đó để đền bù.
“Thôi, chớ nói.” Thế nhưng Thường Gia Duyệt cũng không cho anh thêm cơ hội, “Bảo trọng, em mong một ngày nào đó anh có thể thắng Thẩm Phi.”
Sau khi nói xong, cô không tiếp tục lưu lại, liền nắm lên túi xách tùy thân, xoay người rời đi.
Ngay cả đụng phải trợ lý Annie vừa bước vào phòng Nguyên Tu, cô cũng chỉ là thoáng dừng một chút mà thôi.
“Gia Duyệt tỷ, đây là hành trình Hugh mấy ngày nay, Gia. . . . . .” Ngược lại vị trợ lý kia giống như là không chút nào nhận thấy được loại không khí không đúng lắm, vẫn giống như thường ngày, đuổi lên trước muốn hướng Thường Gia Duyệt hồi báo công việc.
“Đừng đuổi theo, để cho cô ấy đi.” Nguyên Tu liếc nhìn cạnh cửa, lạnh giọng gọi lại trợ lý của mình.
“Nhưng. . . . . .”
“Em qua đây.” Anh mỉm cười, hướng về phía Annie vẫy vẫy tay.
Trợ lý đẩy cái kính mắt trên mũi một cái, nghe lời mà đi đến bên cạnh anh, cúi đầu không nói.
“Annie, anh thật đúng là xem thường em. Là ai cho phép em tự chủ trương? ‘Muốn chạm liền chạm đi, đừng khách khí’ lời như thế là em truyền đạt lại cho bọn cướp sao?”
“Em. . . Em chỉ vì, vì. . . . . . Cho là anh ghét Gia Duyệt tỷ, cho nên mới. . . . . .”
“Em có biết Gia Duyệt thiếu chút nữa gặp chuyện không may hay không!” Anh đột nhiên đề cao giọng nói, thay đổi ôn hòa lúc trước.
“Thật xin lỗi, em. . . . . .”
“Nếu không phải là bởi vì câu nói kia của em, anh sẽ không cần hiện thân đi ngăn cản! Cô ấy cũng sẽ không nhận ra anh! Hiện tại thì tốt rồi, ép người đại diện của anh đi rồi, em có hài lòng không? Còn đợi ở nơi này làm gì? Còn bảo cô ấy cút rất xa sao!”
“Em rất nhanh là có thể trở thành người lợi hại, coi như Gia Duyệt tỷ đi, còn có em.” Annie rốt cuộc cố lấy dũng khí, vẫn đem lời muốn nói nói ra.
Có lẽ bản thân Nguyên Tu không có phát hiện, thật ra thì cho tới nay, trong mắt của anh chỉ có Thường Gia Duyệt.
Mặc kệ Annie cố gắng thế nào, anh đều không nhìn thấy. Rõ ràng cô ấy liều mạng muốn trở thành một người đại diện, rõ ràng Thường Gia Duyệt có thể làm chuyện cô cũng có thể làm được, rõ ràng. . . . . . Cô đối với anh thích không thua kém Thường Gia Duyệt một chút nào. . . . . .
Mắt thấy Nguyên Tu từ từ nheo hai mắt lại, cô không dám nhìn anh nữa.
Cảm thấy nó chứa đựng một tia cười nhạt nhẽo, từng bước một kề mình, cô khẩn trương, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
Còn tưởng rằng rốt cuộc có thể làm cho anh nhìn thẳng mình.
Kết quả. . . . . .
Nguyên Tu dừng lại bước chân, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ở bên tai cô nói, nói nhỏ: “Vu công vu tư, cô muốn thay thế cô ấy ư, kém xa đấy.”
“. . . . . .”
“Cút!”