Dương Phàm rời khỏi tiệm vàng bạc Nhâm gia, đi qua tiệm gốm sứ, cửa hàng bán bát, muôi, chậu, rồi cửa hàng gạo, dầu muối và các nguyên liệu nấu
ăn. Đi đến chỗ nào bọn họ đều mời chào xin hắn địa chỉ để sau khi chợ
đóng cửa bọn tiểu nhị có thể đem hàng đến tận nhà. Hắn rảo bước nhanh để đuổi theo Mã Kiều và Diện Phiến Nhi.
Dương phàm trên
đường chợt nhìn thấy một tiệm tạp hóa bán vài cái trâm cài tóc nhiều màu sắc để lẫn lộn. Hắn nghĩ giờ chả còn cây trâm nào, mua cây trâm mới đổi cho cây hắn vừa mới bán xong. Nghĩ vậy, hắn liền dừng lại chọn cho
Thiên Ái Nô một cái.
Dương Phàm vốn định tìm một cái
có gắn con bướm nhưng tiệm này không có, người bán hàng ra sức mời chào
các cây trâm khác, thấy hắn lớn nhỏ gì đều không vừa ý liền lấy ra một
cái mặt nạ con nít. Dương Phàm lúc này mới đồng ý.
– Mã Lục, Mã Lục, Mã Lục, tiểu tử ngươi quay lại cho ta…
Mã Kiều kéo tay Diện Phiến Nhi chạy nhanh thoát khỏi sự đuổi theo sau
của một chủ quán có chòm râu dê. Ông ta dừng lại thở hổn hển không ra
hơi “phù” “phù”, tức giận đem đám bàn chải đánh răng ném cả xuống đất ra sức giẫm lên, tay chỉ theo lưng Mã Kiều mà hét to:
– Tiểu tử
ngươi, sau này đừng có mà nhờ ta bán giúp đồ vật này nọ cho ngươi, làm
hỏng hết thanh danh của ta rồi. Bàn chải đánh răng như thế này mà cũng
dám đem ra rao hàng, thật là quá nực cười.
Chủ quán
hất tay áo tức giận quay về hàng của mình. Dương Phàm đuổi tới nơi vừa
lúc nhìn thấy cảnh tượng trên, chính hắn cũng là người bị hại bởi bàn
chải đánh răng của Mã thị, nên hiểu ra ngay sự việc. Trong lòng cười
thầm hắn vội đeo mặt nạ lên mặt đuổi theo Mã Kiều, vỗ bả vai Mã Kiều kêu một tiếng:
– Chạy đi đâu!
Mã Kiều quay đầu
nhì lại thấy mặt nạ con nít cợt nhả, không khỏi hoảng sợ. Dương Phàm lột mặt nạ ra, lúc này Mã Kiều mới thở phào nhẹ nhõm
Dương Phàm cười nói:
– Làm sao mà vội vàng như chó nhà có đám vậy?
Mã Kiều chán nản nói:
– Vừa rồi ta đến tiệm của ông chủ Đinh hỏi tình hình bán bàn chải đánh
răng, ai ngờ hắn vừa thấy ta liền nổi giận, nói bàn chải đánh răng của
ta quá tệ. Có khách hàng mua về đánh liền chảy máu miệng, với lại vừa
dùng chưa bao lâu thì rụng hết lông, chả những rụng lông mà còn có mùi
nữa, ôi!
Dương Phàm thấy bộ dạng gã ủ rũ liền an ủi:
– Kế này không được, ta bày kế khác phát tài là được, làm gì mà mất nhuệ khí như vậy.
Mã Kiều nói:
– Ta thì không sao cả, chỉ có điều, a mẫu ta một lòng muốn kinh doanh
kiến tiền cho ta cưới vợ, vậy mà bất kể kinh doanh cái gì cũng đều phải
bồi thường. Lần này trong nhà tiền mua nguyên vật liệu tiêu tốn không
ít, giờ bàn chải đánh răng bán không được lại còn phải bồi thường một
khoản, chỉ sợ a mẫu đau lòng mà sinh bệnh.
Gã bị lôi kéo chạy trốn một đoạn, khuôn mặt đỏ bừng lên. , Nghe gã nói vậy Dương Phàm mới nói:
– Ngươi trời sinh tính nết hiếu thảo, đại nương ngươi có con trai như
ngươi đúng là được hưởng phúc ông bà tổ tiên. Kinh doanh không được có
sao đâu, ngã ở đâu đứng dậy ở đó là được
Mã Kiều vẻ mặt đưa đám nói:
– Nhưng cái chỗ ta ngã nghi là cái hố to quá!
Dương Phàm cố nhịn cười, từ trong áo lấy ra mấy chục văn tiền nhét vào tay Mã Kiều nói:
– Ngươi cầm lấy số tiền này về để mẹ ngươi vui vẻ rồi hãy nói sau. Đúng dịp hôm nay ngươi đến đây, ta có đi dạo một vòng trên phố thấy nhiều đồ chơi nhỏ bán cũng được lắm, ta nghĩ có thể làm để bán được đấy.
Mã Kiều vội đem tiền trả lại nói:
– Như vậy cũng được hay sao! Ngươi một mình ở Lạc Dương, không người
thân thích, có được một chút tiền lo cho cuộc sống không dễ dàng, sao ta có thể lấy được.
Dương Phàm nói:
– Ai nói ta không có người quen, ngươi không phải huynh đệ của ra sao? Hay là ngươi không muốn là huynh đệ của ta?
– Vậy, vậy…
Mã Kiểu suy nghĩ một lúc nghĩ đến sự thất vọng của lão nương mình, đành ngại ngùng mà cầm lấy tiền, kéo Dương Phàm qua một bên nhỏ giọng nói:
– Hôm nào chúng ta lại làm một chuyến, được thứ gì tất cả đều cho ngươi.
Dương Phàm cười nói:
– Được, cứ làm thế đi.
Diện Phiến Nhi nhìn thấy bọn hắn thì thụp liền nói:
– Thì thụp cái gì đấy, hai ngươi đang nói cái gì vậy?
Mã Kiều nói:
– Chuyện nam nhân với nhau, thật có muốn nói cho ngươi, ngươi cũng không muốn nghe.
Diện Phiến Nhi hừ một tiếng, hất đầu lên nói:
– Đi nhanh đi, đừng nói nhăng nói cuội nữa, ta hơi đâu mà xen vào chuyện các ngươi.
Dương Phàm cười nói:
– Đi, trước tiên chúng ta đưa tỷ đi mua đồ trang sức đã. Ngoài ra khăn
trải giừng nhà ta đã bị chuột gặm rồi, dùng tệ quá. Mua đồ trang sức
xong tỷ giúp ta đi chọn vài tấm vải.
***
Ba người vừa nói vừa cười đi về phía trước. Giang Húc Ninh đột nhiên
dừng bước trước một của hàng bán đồ trang sức, Mã Kiều nìn lên bảng hiệu liền nói với Giang Húc Ninh:
– Tiểu Ninh à, cửa hàng này ta không nên vào xem, chỗ này chúng ta không đủ tiền vào được đâu.
Cửa hàng kia thật là lớn, vừa nhìn thấy chính là bán đồ trang sức
thượng đẳng ở vùng này. Nhưng Giang Húc Ninh vẫn như trước đứng nhìn
không nhúc nhích, thần sắc có chút khác thường. Dương Phàm và Mã Kiều
liếc nhau một cái, phát hiện đúng là có chút bất thường.
Bọn họ theo ánh mắt Giang Húc Ninh nhìn vào trong chỉ thấy có một vị
phu nhân đang mua đồ. Vị phu nhân này tóc đen bóng, lược cài sau búi
tóc, mặc một chiếc áo màu lục tay ngắn, nửa tay áo được phủ thêm lớp vải màu hồng cánh sen mỏng, trên vai choàng một chiếc khăn in một đóa hoa
trắng, đai lưng váy đỏ thẫm, đi đôi giày màu xanh lá cây đậm.
Nhìn nàng ước chừng khoảng trên dưới ba mươi tuổi, tư sắc trung bình,
vóc dáng mập mạp. Ở bên cạnh nàng có một nam tử đầu vấn khăn lụa đen,
trâm hoa cài trên búi tóc, người mặc y phục cổ tròn tay rộng, nhìn y
cũng độ hai bảy, hai tám tuổi.
Người này mặt mày thanh tú, da mặt mỏng như đánh phấn, dưới hàm chòm râu ngay ngắn chỉnh tề,
coi bộ phong thái sáng sủa đúng là một trang nam nhi tuấn tú.
Phu nhân trung niên kia đang chọn đồ trang sức, nam tử thì đứng bên
cạnh nàng vô cùng thân thiết nói nói cười cười, dường như đang giúp nàng chọn lựa trang sức. Đời Đường đồ trang sức thịnh hành nhất là vòng tay, vòng cổ, nhẫn đeo tay, khuyên tai không được lưu hành nhiều. Vị phu
nhân này chọn một cái trâm hoa cài tóc.
Nam tử bên tai nàng cười nói một câu chọc nàng cười, nàng hờn dỗi đánh hắn một cái.
Ngồi trên vai nam tử dường như là một con mèo, mà so với mèo thì con này lớn hơn nhiều, cả thân màu đỏ có đốm lấm tấm, móng vuốt to dài bám chặt trên vai nam tử kia, hai tai dựng đứng nhìn quanh.
Nhìn thấy nữ chủ nhân đánh nam nhân một chút, nó nhe nanh giơ móng vuốt
nhắm thẳng trên đầu nam nhân nhân vỗ một cái làm vị phu nhân phá lên
cười. Đây là một con báo Xa li thường được các bậc quý nhân nuôi, lúc
săn bắn mang theo bên người, nhanh nhẹn hơn chó săn, tốc độ như tên bay, thường được gọi là “Thảo Thượng Phi” (Bay trên cỏ)
Dương Phàm nhìn sắc mặt Giang Húc Ninh thấp giọng nói :
– Ninh tỷ quen biết nam nhân kia phải không?
Sắc mặt Giang Húc Ninh rất khó coi, cúi đầu đáp:
– Người nam nhân kia là Liễu Quân Phan.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
– Kia là Liễu Quân Phan?
Mã Kiều biến đổi sắc mặt nói:
– Liễu Quân Phan? Đó là vị hôn phu của ngươi đúng không? Cuối năm nay thành thân với ngươi, chính là hắn ư?
Giang Húc Ninh yên lặng gật gật đầu, môi đã cắn đến trắng bệch.