Say Mộng Giang Sơn

Chương 1158: Thụ lục



Mùa thu đã đến, một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho lá vàng trút rụng xuống sân,

Trong vườn Dương gia có một vài Cây Hồng, Táo và Sơn Tra, quả trên cây đều đã chín mọng.

Dương đại thiếu gia ngoài thời gian đọc sách ra, những lúc nhàn rỗi thích nhất là được trèo lên cây hái những trái chín mà ăn. Ăn no rồi thì chạy đến Hoa Đình, trèo lên ghế chen vào chỗ tiểu muội và tiểu đệ vẫn còn chưa biết bò, xoa xoa cái bụng mà nói:

– Ăn no căng cả bụng rồi, răng cũng ê cả rồi. Mẹ ơi, cho con ăn kẹo mạch nha, ăn xong là hết thôi.

Niệm Dung đại tỉ càng lớn càng xinh đẹp, càng có khí chất của một đại cô nương, ngoài những lúc đọc sách ra thì yêu thích nhất là được thêu thùa. Cô thiếu nữ thêu “Uyên ương hí thủy” vô cùng đẹp mắt, nước long lanh như thật vậy. Dương Đại Nhi rất thích bèn nhờ Niệm Dung thêu cho mình một cái yếm Uyên ương hí thủy. Nhị thiếu gia của Dương gia, Dương Cát thấy chiếc yếm của Nhị tỉ tỉ thì cũng thích lắm bèn nhờ đại tỉ thêu cho mình chiếc quần hình Uyên ương hí thủy.

Kể từ khi Dương Phàm mới chỉ có ít tuổi đã được phong chức Phụ Quốc Đại tướng quân, một thân phận chức trách nhất mực cao quý, lại xin lui nhàn rỗi ở nhà tĩnh dưỡng. Cuộc sống của Dương gia quả thật là vô cùng viên mãn, tưng bừng vui vẻ, dường như có không khí gia đình hơn ngày trước nhiều.

Tiển Man cùng với chồng vừa mới luyện võ vườn hoa sau nhà. Kể từ khi ở nhà phụng chồng chăm con cho đến nay, công phu của Tiểu Man không khỏi có phần bị giảm sút, nhất là sau khi sinh con, võ công lại càng bị mai một đáng kể. Ngược lại võ công của Dương Phàm thì ngày càng tinh luyện hơn. Sau một hồi tập sắc mặt của Dương Phàm không có chút gì thay đổi những Tiểu Man thì mồ hôi mướt mải.

Tiểu Man mặc trên người một bộ trang phục tiễn tụ, gương mặt ửng hồng, đi cùng Dương Phàm ra phía trước nhà. Tam tỉ nhi đã tránh đường từ trước, lại căn dặn người hầu đun nước chuẩn bị bồn tắm.

Nói cười cùng với phu quân một vài câu, Tiểu Man lại vô tình nhắc đến chuyện Thổ Phiên cầu thân. Những chuyện hôn tang giá thú kiểu này thường là những chủ đề mà dân gian ưa thích bàn tán, hơn nữa đây lại là con gái của Tương Vương bị chỉ hôn gả tới Thổ Phiên, Tiểu Man thường xuyên đi tới cửa hàng của gia đình ở Đông thị nên tin tức rất nhanh nhạy.

– Lang quân, thiếp nghe nói sau khi Kim Tiên Công chúa xuất gia thì Hoàng đế lại chỉ hôn cho Thập Nương, Lý Trì Doanh của Tương Vương Phủ gả đến Thổ Phiên. Kết quả là Lý Trì Doanh cũng không đồng ý, lại muốn học theo tỉ tỉ của mình dâng sớ xin được đi xuất gia cầu phúc cho Cao Tông Hoàng đế và Tắc Thiên Thiên Hậu.

Dương Phàm lặng lẽ nghe, nhớ lại tình cảnh cầu thân thời Võ Tắc Thiên mà trong lòng thấy buồn man mác. Tiểu Man lại phẫn nộ nói thêm:

– Đối với một người con gái mà nói, chuyện chung thân đại sự là một chuyện vô cùng quan trọng, Hoàng đế sao lại có thể làm như vậy được, cố tình ép con gái người ta gả tới Thổ Phiên?

Dương Phàm thở dài nói:

– Nàng đó, tiếc cho nàng ở trong Cung từng đó năm, nàng vẫn còn chưa hiểu hay sao? Đã là cầu thân thì có khi nào có thể do người con gái lựa chọn được không? Ai bảo nàng ấy là con gái của Hoàng gia, vừa mới sinh ra đã có được địa vị cao quý mà những người khác không bao giờ có được, gấm lụa xa hoa, người hầu kẻ hạ, vậy thì đương nhiên cũng phải có lúc hy sinh quyền lợi của mình chứ.

Tiểu Man lườn hắn một cái rồi nói:

– Dung Nhi năm nay cũng mười năm rồi đó, nếu như có ai đến muốn gả con gái của chàng cho một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch, lại còn ở cách xa chàng ngàn dặm xa xôi, chàng có bằng lòng không?

Dương Phàm nghe xong thì nổi cơn giận:

– Dám! Ai dám tới nói như vậy, ta đánh hắn chết ngay tại trận, con gái của Dương Phàm ta…

Tiểu Man cướp lời nói:

– Con gái của chàng thì sao nào? Cũng chẳng phải là sinh ra đã là con gái của Đại tướng quân, gấm lụa xa hoa, nuông chiều nhất mực hay sao?

Dương Phàm nói:

– Cái đó… cái này… Hi hi.

Tiểu Man nói:

– Con gái của Hoàng gia chẳng phải cũng như vậy hay sao, sinh ra vào nhà nào cũng đâu do họ lựa chọn mà được. Phụ thân của họ là Hoàng đế, là Vương gia thì lẽ nào lại phải nuôi bọn họ như nuôi nha hoàn hay sao? Lẽ nào đợi cho đến khi trưởng thành rồi thì bắt buộc phải hy sinh hay sao?

Dương Phàm nhìn Tiểu Man một cái rồi nói:

– Sao lại thích lo chuyện bao đồng như thế cơ chứ?

Tiểu Man nói:

– Nào chỉ có thiếp thôi đâu, trên đường phố Trường An này bất kể người phụ nữ nào chẳng có ai là không nói Hoàng đế quả thật vô tình vô lý. Nếu như Bệ hạ dứt ruột gả con gái của mình đi thì không nói làm gì. Kết quả là không chịu gả con gái của mình đi, Tương Vương lập được công lớn như vậy, mà Bệ hạ lại đối xử với ngài ấy như thế? Nếu mà để thiếp nói ấy mà, nay chàng cáo nhàn ở nhà tĩnh dưỡng là phải lắm, nếu không thì chỉ cần nhìn vào cái sự bạc bẽo của Hoàng thượng đối với huynh đệ ruột thịt của mình thì biết rằng theo Bệ hạ chẳng được cái lợi ích gì.

Dương Phàm nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của Tiểu Man thì thấy đáng yêu lắm, không kìm lòng được mà véo mũi nàng ấy một cái, dáng vẻ vẫn cưng chiều tựa như năm nào:

– Được rồi, được rồi. Nữu Nữu của ta lại thích lo chuyện bao đồng rồi, mau đi tắm đi thôi. Những chuyện như thế này chúng ta chỉ có thể nói cho biết thôi. Thanh quan còn chẳng đoán được chuyện nhà, hơn nữa đây còn là chuyện nhà của Hoàng thất.

Tiểu Man tuy đã là mẹ của ba đứa con nhưng vẫn muốn được Dương Phàm yêu chiều như một đứa con nít. Nàng nhõng nhẽo nhăn mũi với Dương Phàm một cái rồi nói:

– Lòng sắt dạ đá, không nói chuyện với chàng nữa.

Nói đoạn bèn quay người đi về phía phòng ngủ. Dương Phàm mỉm cười, ánh mắt liếc lại một cái, ánh nhìn vừa lướt qua tường thì đột nhiên nhìn thấy một bóng trắng như tuyết của một người nào đó.

Nơi đó là Thọ Xuân Vương Phủ, năm xưa Vương Phủ xây mới một tòa lầu nhỏ, đứng từ trên đó có thể nhìn thấy mọi tình hình trong sân nhà của Dương Phàm. Vậy nên từ đây Dương Phàm cũng có nhìn thấy rõ người đang đứng ở trên đó. Dương Phàm chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay thiếu nữ mặc áo trắng đó chính là Lý Trì Doanh.

Tuy người thiếu nữ này so với ấn tượng của hắn thân hình có phần cao hơn một chút, dung mạo càng thanh mảnh hơn, ngũ quan cũng xin đẹp hơn một chút, những thần sắc và điệu bộ thì không thay đổi nhiều lắm. Dương Phàm đứng ngây người vì Lý Trì Doanh đang đứng trên đó nhìn hắn chằm chằm, Dương Phàm sao có thể vờ như không nhìn thấy.

Hai người bọn họ nhìn nhau một hồi thật lâu. Lý Trì Doanh đột nhiên quay người bước đi, Dương Phàm vẫn đứng ở đó, ngây người một hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài một cái. Hắn đang định quay người đi thì đột nhiên nhìn thấy trên thân cây đối diện có một sợi dây, hơn nữa sợi dây đó còn đang rung rung động đậy.

Như có một tia chớp đánh trong long Dương Phàm, mặt hắn đột nhiên biến sắc nói:

– Không ổn rồi!

Dương Phàm không kịp nói gì thêm, vội vàng phi ngựa, phi nước đại vài bước bèn nhảy đến bên tường, nhoài người ra một cái chân đã chạm đến trên tường, quay người vươn eo, xoay người trên không trung, con dao ban nãy dùng để luyện võ với nương tử nay lại đột nhiên được dùng đến. Trong lúc vẫn còn đang quay người thu mình lại, con dao đã kịp thời chém một nhát lên sợi dây trên thân cây.

Con dao xoẹt qua một đường, Dương Phàm đột nhiên cảm thấy kỳ lạ:

– Tại sao… Có hai sợi dây?

– A!

Một sợi dây của chiếc xích đu bị cắt đứt, Lý Trì Doanh nắm lấy hai sợi dây bị đứt ngồi phệt xuống đất, đau đến nỗi nước mắt chảy nơi khóe mắt, nhìn người vừa rút dao trượng nghĩa kia một cách tủi thân.

Dương Phàm tiếp đất, vẻ mặt đầy ngượng ngùng nói:

– Hiểu lầm! Hiểu lầm!

Lý Trì Doanh giận dữ nhìn hắn một cái, đột nhiên cười khúc khích, miệng khẽ nhếch lên đưa tay về phía Dương Phàm. Dương Phàm nhanh chóng đỡ Trì Doanh đứng dậy, bàn tay nhỏ nhắn có hương thơm của một thiếu nữ. Trì Doanh mở to mắt nhìn Dương Phàm nói:

– Ngài cho rằng ta muốn tự sát hay sao?

Dương Phàm cười khan nói:

– Vốn dĩ cho rằng như vậy… Chẳng là vì chuyện Thất Công chúa tự vẫn năm xưa để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Dương mỗ.

Trì Doanh lại muốn cười, nàng nhanh chóng bụm miệng lại, trầm ngâm một lúc đột nhiên ánh mắt trở nên buồn bã u buồn nói:

– Ta… chuẩn bị xuất gia rồi.

Nghĩ tới những chuyện không hay xảy đến với nhà Tương Vương, Dương Phàm chỉ còn biết thở dài.

Trì Doanh lau nước mắt rồi nói:

– Ta sẽ không tự sát đâu, ngài đừng lo.

Trì Doanh quay người muốn đi, đột nhiên lại dừng lại, trầm ngâm một hồi lâu bỗng nhiên quay người lại, hai mắt sáng lấp lánh nói với Dương Phàm:

– Hôm ta xuất gia, ngài có thể đến tham gia hành lễ được không?

Dương Phàm nhìn thấy ánh mắt tràn trề hy vọng của nàng ấy mà gật đầu đồng ‎ý một cách vô thức tựa như có ma quỷ xui khiến vậy rồi nói:

– Được!

Trì Doanh cười thật tươi, hai hàng nước mắt chảy dài:

– Ngài nói xem, nếu như ta không phải là con gái của Hoàng gia có phải tốt biết bao.

Dương Phàm chưa kịp nói câu nào thì bóng trắng ấy thoát một cái, chạy nhào vào lòng hắn, Dương Phàm ngây người, cả người hắn chết lặng ở đó.

Tiếp sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy một bờ môi mềm mại hôn vội lên môi hắn. Sau đó người thiếu nữ đó rời khỏi hắn, chạy như bay đi đến trước lầu thì ngoái lại nhìn hắn một cái, ánh nhìn đầy những tuyệt vọng và đau khổ, nước mắt rưng rưng.

※※※※※※※※※※※※※※※※�� �※※※※※※※※

Hoàng đế muốn gả con gái thứ tám của Tương Vương tới Thổ Phiên, nàng không đồng tình bèn nhất mực xuất gia rồi.

Hoàng đế lại muốn gả người con gái thứ mười của Tương Vương tới Thổ Phiên, nàng ấy lại cũng muốn xuất gia, mặt khác lí do cũng không dễ gì mà từ chối cho được.

Lí Hiển tức giận tột độ mà chuẩn tấu, lại một lần nữa quyết định cử hành đại lễ một cách long trọng, lệnh cho Tam Động Đại Pháp sư, Kim Tử Quang Lộc Đại Phu, Hồng Lô Khanh, Hà Nội Quận Khai Quốc Công, Thượng Trụ Quốc, Thái Thanh Quan Chủ Sử Tông Huyền hành lễ truyền độ cho Lý Trì Doanh, phong hiệu Ngọc Chân Công chúa, thụ lộ xuất gia, pháp hiệu Vô Thượng Chân.

Công chúa xuất gia tuy không có quy định rằng ai được tham gia, ai không được tham gia nhưng bởi vì đây là chuyện riêng của Hoàng gia, nên các triều thần thường không tham gia. Lần trước Kim Tiên Công chúa xuất gia chỉ có một số người trong Hoàng thất đến tham gia, còn lần này thì lại thêm một người nữa là Dương Phàm.

Dũng thổ làm Đàn, Đàn gồm có ba bậc, cao một trượng hai thước, kim liên hoa toản, tử kim đề bảng. Bốn bề pháp đàn đều bố trí bảy mươi hai vóc lụa màu xanh, lụa đào, lụa trắng, lụa đen, lụa vàng. Lụa mộc bốn trăm tám mươi vóc, tiền hai trăm bốn mươi quan; vàng hai trăm lượng, hương một trăm hai mươi cân; tấu chỉ hai vạn bốn nghìn tờ; kim ngọc mỗi loại một lư, có thể nói giá trị vô cùng.

Nữ nhi Hoàng gia xuất gia quả nhiên là lễ vật khí thế phi phàm. Nếu như xuất gia mà cũng có được khí thế như vậy thì chỉ e là người bình thường muốn xuất gia cũng là một điều xa xỉ.

Hôm nay xuất hiện bên cạn đài tế lễ ngoài Tương Vương, Thái Bình Công chúa, con trai trưởng, con trai thứ và con gái của Tương Vương thì chẳng có thêm một Hoàng thân Quốc thích nào khác. Ai cũng biết rằng Tương Vương liên tiếp cho hai đứa con gái của mình xuất gia là muốn chống đối xem thường Hoàng thượng. Những lúc như thế này thì làm gì có ai muốn xuất hiện. Nhưng Dương Phàm lại tới, Tử thụ đai ngọc, đúng một bộ triều phục.

Thái Bình Công chúa nhìn thấy Dương Phàm thì kinh ngạc vô cùng, đợi cho hắn đi gặp Tương Vương đang ngây người ngạc nhiên, rồi lui tới đứng bên cạnh mình, lúc này Thái Bình mới hạ thấp giọng hỏi:

– Sao chàng lại tới đây?

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên phía trên đài rồi đáp:

– Vì nhận lời mời của Ngọc Chân Công chúa.

Thái Bình ngây người, không kìm lòng được nhìn Lý Trì Doanh đang chắp tay trước ngực ở trên đài, nhất thời không hiểu nổi mối quan hệ giữa Dương Phàm và Trì Doanh. Nếu như nói hai người đó có tư tình thì Dương Phàm không thể nào mà không chút do dự nói cho mình biết như vậy. Nếu như nói là không có thì lẽ nào Dương Phàm và nha đầu Trì Doanh này lại có tình bạn gì chăng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.