Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 115: 115: Bất Ngờ Làm Phản



Edit: Hà Thu

Bên ngoài phủ thứ sử Linh Châu, bó đuốc xếp thành hàng dài, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Trong ánh lửa, quân thủ thành Linh Châu cùng cấm quân đứng đối diện nhau, đao kiếm đã rời khỏi vỏ, cung tên đã lên dây.

Ban ngày còn là đồng đội cùng sóng vai tác chiến bên nhau, giờ phút này lại đang giương cung bạt kiếm đối mặt với nhau.

Ở đây có khoảng hơn vài trăm người, nhưng xung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của kền kền cùng cú vọ, tiếng kêu to của côn trùng ở trong bụi cỏ như gần như xa, còn có tiếc khóc lóc nức nở của các cô gái tựa như dòng chảy vô tận hòa vào gió đêm khẽ truyền tới.

Chu Tuân cũng giương cung cài tên, đầu mũi tên chỉ thẳng vào một binh sĩ khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, gân xanh trên cổ như ẩn như hiện.

Hắn cắn răng, trầm giọng nói:

– Bàng Tứ, các ngươi đây là muốn làm phản sao?

Binh sĩ kia cao giọng gào thét:

– Mời Tạ thứ sử ra đây, trả lời xem rốt cục viện binh có tới hay không? Chúng ta muốn nghe sự thật.

Tất cả binh lính phía sau hắn đều hét lên, vài trăm người cùng nhau gầm rú, âm thanh vang dội như sấm.

Rất nhiều người trong số họ trong những ngày chiến đấu vừa qua đã gào thét khản cả giọng, giờ này lại dùng hết toàn lực mà gầm lên, giống như con thú bị nhốt đang tuyệt vọng tru lên.

Chu Tuân chưa từng sợ hãi chút nào khi đối mặt với thiên quân vạn mã của Đột Kỵ Thi.

Giờ phút này bị đồng đội đối mặt chất vấn lại cứng họng, mồ hôi lạnh trên lưng chảy xuống ròng ròng.

Là hắn nói với bọn họ quân cứu viện nhất định sẽ tới, chính là hắn đã khiến cho bọn họ mơ mộng hão huyền.

Bây giờ bảo hắn tự mình dập tắt đi hi vọng duy nhất của bọn họ, hắn không biết phải mở miệng thế nào.

Đúng lúc này, cửa chính của phủ thứ sử “két” một tiếng rồi mở ra, Tạ thứ sử thân mặc quan bào khoan thai từ trong cửa đi ra.

Tướng sĩ làm phản bất ngờ trông thấy hắn, càng trở nên kích động hơn, nhao nhao hô lên:

“Tạ sứ quân, rốt cục thì viện quân có tới hay không?”

” Thành Linh Châu phải chăng là bị bỏ rồi?”

“Đến tột cùng là Bân Châu có xuất quân không?”

“Triều đình mặc kệ sống chết của chúng ta rồi sao?”

Tạ thứ sử lau mồ hôi lạnh trên trán, hướng đám người đang vây quanh thở dài một hơi:

– Chư vị tướng sĩ xin hãy bình tĩnh lại, Hoàng thượng thương dân, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ thành Linh Châu của chúng ta đâu…

Không đợi hắn nói xong những lý do thoái thác hoàn hảo như văn mẫu, các tướng sĩ đã mồm năm miệng mười đánh gãy lời hắn.

” Đừng nói những thứ không có thật này!”

“Đúng! Chỉ một chữ thôi, cuối cùng thì viện quân có tới hay là không?”

“Lời bọn hắn nói là thật sao? Có phải quân Bân Châu phải trở về thủ Hoàng cung không?”

Tạ thứ sử là người của giới văn sĩ nên không am hiểu cách nói chuyện cùng mấy người học võ, lúc này mồ hôi đã tuôn ra đầm đìa, cố trấn định nói:

– Xin chư vị hãy bình tĩnh lại, nghe ta nói…!Triều đình sẽ không bỏ rơi Linh châu đâu, viện quân nhất định là đang trên đường tới, nhưng bởi vì có lý do gì đó nên mới chậm trễ mấy ngày…

Có người cười lạnh một tiếng:

– Trễ mấy ngày? Các huynh đệ đều gần như chết hết rồi, chờ tới lúc bọn họ đến chắc vừa hay đi nhặt xác cho cả thành được rồi nhỉ?

Lại có người nói:

– Sớm muộn gì cũng phải chết một lần, vậy thì trước khi chết trận, chẳng bằng cứ sống sung sướng thoải mái như hắn mấy ngày cái đã!

Lời đề nghị này đã thu hút được rất nhiều sự hưởng ứng.

– Nói hay lắm!

– Chúng ta thì phải đi chịu chết, còn những người này lại núp ở trong phủ ăn ngon ngủ yên!

– Đều là người cả, dựa vào cái gì chứ?

Lửa giận và sự bất bình giống như ngọn lửa đốt cháy cánh đồng lan tràn trong đám đông.

Không biết là có ai hô lên một tiếng:

– Nếu đã làm thì phải làm cho tới cùng, giết tên cẩu quan này đi!

– Đúng, gi3t chết cẩu quan đi!

Tạ thứ sử nghẹn họng trân trối, cả người như rơi vào hầm băng.

Dù hắn không tài giỏi chói mắt hay có chiến tích chói lọi được như Thẩm sứ quân, nhưng có thể tự nhận bản thân làm quan vô cùng tận tâm, thanh liêm chính trực.

Không dám nói yêu dân như con, nhưng chí ít không làm chuyện gì hổ thẹn với trời đất, quân chủ và bách tính.

Hắn luôn nghĩ bản thân mình ở trong lòng dân cũng không đến nỗi tệ, không nghĩ tới hôm nay lại bị chửi là “cẩu quan”.

Chu Tuân kéo căng dây cung, gầm nhẹ một tiếng:

– Ai dám manh động? Vậy thì hỏi đao kiếm trong tay ta cái đã!

Cấm quân phía sau hắn đều nâng cao mạch đao lên, lưỡi kiếm bóng loáng có hoa văn như nước, phản chiếu dưới ánh lửa, giống như có một dòng máu tươi chảy qua.

Hắn trị quân nghiêm minh, các tướng sĩ không có ai dám hai lời, nhưng từng người ở đây đều đã tích đầy một bụng lửa giận.

Bọn hắn không màng tính mạng đến cứu giúp Linh Châu, hơn chín trăm đồng đội giờ còn lại không nhiều.

Nếu nói đến đáng thương, vậy còn ai đáng thương hơn bọn họ nữa?

Áp quan dẫn đầu làm phản trên mặt lộ vẻ do dự.

Bọn hắn mặc dù người đông thế mạnh, nhưng cấm quân dũng mãnh thiện chiến, lấy một chọi mười.

Nếu thực sự có xảy ra hỗn chiến, chưa chắc bọn hắn đã chiếm được ưu thế.

Nhưng binh lính phía sau lại không đợi được nữa, đồng loạt hô to:

– Giết! Cùng lắm thì cùng chết.

– Trước tiên gi3t chết tên lừa đảo này đã!

Tình thế đã vượt quá tầm kiểm soát, Chu Tuân khẽ cắn môi, đang muốn hạ lệnh cho tướng sĩ cấm quân động thủ.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy một bóng người từ cửa sau đi ra, là một nữ nhân mặc áo đỏ, không hiểu sao lại có chút quen mắt.

Trong chớp mắt, hắn đột nhiên nhận ra, quên mất tôn ti, quay đầu quát:

– Đi vào!

Thái tử phi lại giống như không nghe thấy, vẫn đi ra ngoài, lướt ngang qua người Tạ thứ sử rồi lững thững bước xuống bậc thang.

Nàng mặc váy xòe thêu hoa lựu, đầu vấn khăn lụa màu lam, búi tóc đơn giản.

Chiếc trâm cài Kim Phượng trên tóc nàng tỏa sáng trong ánh lửa, Phượng trong miệng ngậm trân châu khẽ rung rinh theo từng bước chân của nàng.

Nữ tử này cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo cực đẹp.

Có vài người cảm thấy hình như mình đã từng gặp qua nàng ở đâu đó, nhưng làm sao cũng không nhớ ra được.

Người nàng gầy gò mảnh khảnh, sắc mặt trắng nhợt, trông giống như mỹ nhân được cắt từ tơ lụa ra, phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ thổi bay cả người nàng.

Đám người nhất thời ngơ ngẩn, không hiểu tại sao một nữ nhân như vậy lại xuất hiện ở nơi này.

Không chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Thẩm Nghi Thu đã đi tới giữa hai đội nhân mã, đứng giữa rừng lưỡi đao và mũi tên.

Nàng nhìn lướt qua đám người, trầm giọng nói:

– Các người muốn tay của mình dính máu của đồng đội sao?

Thanh âm của nàng giống như một dòng suối nước lạnh len lỏi vào trong lòng mọi người.

Các tướng sĩ bị cơn tức giận làm choáng váng đầu óc bỗng nhiên ý thức được, bọn hắn dù thuộc hai đạo quân khác nhau, nhưng lại kề vai chiến đấu, là đồng đội cùng nhau thủ thành Linh Châu.

Áp quan cầm đầu gây rối quay đầu lại nhìn mọi người một cái, trông thấy không ít người lộ ra vẻ mặt do dự băn khoăn, không khỏi cảm thấy tức giận, trừng mắt với Thẩm Nghi Thu nói:

– Ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà quản chuyện của lão tử?

Thẩm Nghi Thu bình tĩnh nói:

– Phụ thân ta họ Thẩm, từng nhận chức thứ sử Linh Châu.

Ta cũng là Thái tử phi đương triều.

Lời vừa nói ra, cả đám người liền xôn xao.

“Nàng là nữ nhi của Thẩm sứ quân?”

“Tại sao Thái tử phi lại ở Linh Châu?”

Thẩm Nghi Thu nói tiếp:

– Xin chư vị yên tâm, ta lấy tính mạng mình ra đảm bảo, Thái tử điện hạ nhất định sẽ không vứt bỏ bách tính Linh Châu, nhất định sẽ xuất binh tới cứu.

Âm thanh của nàng không cao, tiếng nói trong trẻo mà tinh tế, giống y hệt như con người nàng, nhỏ gầy yếu ớt, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

Rất nhiều người đã vô thức hạ thấp binh khí, cung nỏ trong tay xuống.

Bàng Tứ cầm đầu có chút hoảng hốt, bờ môi run rẩy, vẫn cố chống đối nói:

– Các ngươi bị ngốc hết sao? Nữ nhân này là giả! Nhất định là cẩu quan tìm người giả trang! Nói không chừng chính là tiểu thiếp của tên cẩu quan kia đó!

Có người cười vang lên, nhưng cũng có không ít người nửa tin nửa ngờ.

Ở trong lòng bách tính cùng tướng sĩ Linh Châu, phân lượng của “nữ nhi nhà Thẩm sứ quân” còn nặng hơn Thái tử phi mấy phần.

Chu Tuân cao giọng quát lớn:

– To gan! Dám mạo phạm Thái tử phi nương nương! Chịu chết đi!

Thẩm Nghi Thu không ngờ hắn lại bắn tên ra, vội vàng đưa tay ngăn cản.

Nàng không hờn không giận, chỉ lẳng lặng mà nhìn Bàng Tứ lang.

Đôi mắt bị ánh lửa chiếu vào, sáng long lanh như lưu ly, nhưng ánh mắt lại giống như có thể xuyên thấu người khác.

Trong phút chốc, áo bào của Bàng Tứ lang đã ướt đẫm mồ hôi, từng giọt mồ hôi chảy vào vết thương trên người hắn, không biết có bao nhiêu vết thương trên người cùng nhau ngứa ngáy.

Hắn tự lẩm bẩm:

– Giả, nhất định là giả…

Hắn liên tục mấp máy môi, không biết mặc niệm bao nhiêu lần ở trong lòng, rốt cục thuyết phục được chính mình, cao giọng nói:

– Giả, nàng nhất định là giả!

Thẩm Nghi Thu không phản bác, chỉ từng bước một đi về phía hắn, không nhanh không chậm.

Đám người lần nữa an tĩnh lại, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà cùng nín thở.

Thẩm Nghi Thu đi tới trước mặt Bàng Tứ lang, trái tim cách chỉ cách đầu mũi tên của hắn một nắm tay.

Bàng Tứ lang không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.

Thẩm Nghi Thu nhờ ánh lửa nhìn thấy trên mi mắt của người tướng sĩ trẻ tuổi này có một vết đao cắt sâu nhìn thấy cả xương, máu nhuộm đỏ nửa bên gò má, trông dữ tợn đáng sợ y như ma quỷ.

Tướng sĩ phía sau hắn cũng đều thương tích đầy mình giống hệt như hắn.

Thẩm Nghi Thu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, kiên định mà bình tĩnh:

– Ngươi đã khẳng định ta là giả, vậy bây giờ ngươi có thể một tiễn gi3t chết ta.

Rốt cục thì Bàng Tứ lang cũng không chống đỡ nổi nữa, hai tay chán nản buông thõng xuống, cung tiễn rơi trên mặt đất.

Thẩm Nghi Thu quét mắt nhìn đám người một chút, chậm rãi nói:

– Linh Châu là cố hương của ta, ta lấy danh nghĩa của cha mẹ ra để thề, sẽ sống chết cùng tòa thành này!

Hai đầu gối Bàng Tứ run lên, cũng nhịn không được nữa, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Tướng sĩ sau lưng cũng bỏ binh khí trong tay xuống, chỉ nghe thấy tiếng thiết giáp ầm ầm vang lên liên tục.

Trong nháy mắt, mấy trăm tướng sĩ đồng loạt hạ bái.

Thẩm Nghi Thu chỉnh đốn lại trang phục, vuốt phẳng vạt áo, chậm rãi quỳ xuống trước các tướng sĩ, lại bái dập đầu.

Tam quân tướng sĩ tất cả đều ngạc nhiên, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Thái tử phi đương triều cách một tầng mây trên cao, vậy mà lại dập đầu với bọn họ.

Thẩm Nghi Thu chậm rãi đứng dậy:

– Cảm ơn chư vị, đã thay xã tắc, thay bách tính, thay điện hạ, thay cho ta, bảo vệ thành Linh Châu.

Âm thanh mềm mại dịu dàng như dòng nước phiêu đãng trong đêm hè.

Trong đám binh lính truyền ra một tiếng kêu gọi:

– Thề sống chết bảo vệ thành Linh Châu!

Tam quân tướng sĩ cũng đồng thanh hô lớn:

– Thề sống chết bảo vệ thành Linh Châu!

Thanh âm vang tận mây xanh, giống như tường đồng vách sắt, bảo vệ mảnh đất chưa bao giờ bị sông lớn nhấn chìm này, bảo vệ giấc mộng đẹp của mấy chục vạn bá tánh Linh Châu.

—————

Uất Trì Việt mất một phen vừa uy hiếp vừa dụ dỗ Đại hoàng tử Thổ Phiên lên thuyền của mình, cấp tốc chuẩn bị tập kết binh lực, lương thực, đồ dùng quân nhu.

Chỉ mất hai ngày, đã tập hợp đủ hai ngàn cấm vệ tinh nhuệ, bảy ngàn quân Hà Tây, hai ngàn quân binh châu phủ cùng năm ngàn kỵ binh của Đại hoàng tử Thổ Phiên.

Tất cả trùng trùng điệp điệp xuất phát về hướng Linh Châu.

Hai ngày đi vội vàng, Đại hoàng tử Thổ Phiên mới tỉnh táo lại.

Thái tử Yến quốc gấp rút chạy tới Linh Châu, hiển nhiên là vì không có viện quân nào khác đến.

Sớm biết như thế, hắn không nên dễ dàng đáp ứng xuất quân như vậy.

Nên kéo dài thêm mấy ngày, để tên kia phải chịu nhượng bộ mới đúng, nhưng mà lúc này hối hận cũng đã muộn rồi.

Nếu lúc này nuốt lời, chỉ sợ hai mươi vạn quân Sóc Phương cùng quân Hà Tây sẽ trực tiếp đi thẳng tới Thổ Phiên.

Uất Trì Việt ở trước mặt mọi người luôn mang dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã, nhưng chỉ cần ở trong doanh trướng một mình, khuôn mặt hắn lập tức lại hiện lên vẻ lo lắng bất an không thể che giấu.

So với những chỗ khác, Linh Châu đối với hắn mà nói có ý nghĩa quan trọng hơn tất cả – vì nơi đó là cố hương của tiểu Hoàn.

Hắn muốn thay xã tắc bảo vệ Linh Châu, cũng muốn bảo vệ nhà thay cho tiểu Hoàn.

Từng phong thư chiến báo liên tục truyền tới, sắc mặt của hắn càng ngày càng trầm.

Quân phòng thủ trong thành giờ đã cạn kiệt sức lực, không chống đỡ nổi được mấy ngày nữa.

Mà quân tiếp viện Bân Châu đáng ra đã đến lại chưa đến, trong thành nhất định sẽ có người dao động.

Nếu không may xảy ra hỗn loạn, hậu quả khó mà lường được.

Tốc độ hành quân của bọn họ vượt qua một trăm năm mươi dặm, đã gần tới cực hạn, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh, chỉ hận dưới sườn không thể mọc cánh để lập tức bay tới Linh Châu.

Hai mươi ba tháng tư, rốt cục thì khoảng cách của đại quân với Linh Châu chỉ còn lại ba ngày đường.

Đêm đó, Uất Trì Việt cùng Binh bộ thị lang thương nghị tới đêm khuya.

Trở về trong trướng, hắn rửa mặt qua loa một phen rồi leo lên giường nằm.

Trải qua mấy ngày hành quân liên tục, thân thể của hắn đã rất mệt mỏi, nhưng tâm thần vẫn không tài nào an tĩnh nổi.

Trong lòng của hắn có một tia bất an mơ hồ, nhưng lại không nói ra được nguyên nhân là vì sao.

Hắn nằm ở trên giường trằn trọc, đủ loại suy nghĩ trong đầu xoắn lại thành một mớ hỗn độn.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, lúc này hắn mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mộng, hình như hắn trở lại đời trước, lúc bản thân vừa mới chết đi.

Linh hồn hắn đang bay lơ lửng ở trên linh đường, nhìn thấy Thẩm Nghi Thu đang quỳ gối trước quan tài của hắn.

Hắn mơ hồ nhớ hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không nhớ rõ được đó là chuyện gì.

Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên đứng thẳng người lên.

Trong lòng Uất Trì Việt run lên, bỗng dưng nhớ ra được, vội vàng tiến lên ngăn cản:

– Tiểu Hoàn.

Nhưng mà hắn chỉ là một linh hồn không hình không bóng, Thẩm Nghi Thu không thể nhìn thấy hắn, càng không thể nào nghe thấy giọng nói của hắn được.

Hắn đứng chặn ở trước người nàng, nhưng nàng lại trực tiếp đi xuyên qua người hắn.

Uất Trì Việt biết rõ nàng không nghe thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà hô to:

– Tiểu Hoàn!

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng “đùng” vang vọng, giống như có người đập mạnh một cái vào lồ ng ngực hắn, đánh trúng trái tim hắn khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.

Hắn quay đầu, trong tầm mắt là một màu đỏ thẫm.

Uất Trì Việt giật mình ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt hết quần áo trong.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác đau đớn như bị dao đâm ở trong giấc mộng, một cảm giác đau thấu tim gan.

Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại bình tĩnh, đang muốn đứng dậy uống một ngụm trà thì ngoài trướng đã vang lên âm thanh của thị vệ:

– Điện hạ, trinh sát được phái đi Linh Châu có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Uất Trì Việt lau mồ hôi lạnh trên trán:

– Gọi hắn vào đây.

Dứt lời liền khoác áo rời giường.

Một lát sau, người trinh sát kia bước vào trong trướng, thi lễ một cái rồi nói với Uất Trì Việt:

– Khởi bẩm Thái tử điện hạ, đêm hai mươi hai quân thủ thành Linh Châu bất ngờ làm phản…

Sắc mặt Uất Trì Việt tối sầm lại, hắn lo lắng nhất chính là chuyện này.

Người trinh sát kia lại nói tiếp:

– Nhưng mà cuộc làm phản này rất nhanh đã lắng xuống.

Trong lòng Uất Trì Việt có chút buông lỏng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm:

– Đã xảy ra chuyện gì? Kể lại từ đầu tới đuôi câu chuyện cho cô nghe.

Trinh sát do dự một lát, cắn răng nói:

– Hồi bẩm điện hạ, là Thái tử phi nương nương ra mặt ngăn cản…

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một tiếng giòn vang, chén trà trong tay Thái tử rơi xuống đất, vỡ tan thành hai mảnh..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.