Sầu Triền Miên

Chương 51: Tiểu biệt thắng tân hôn



“Tìm không thấy? Tìm không thấy thì trở về làm gì? Lại đi tìm tiếp cho trẫm, cho dù có lật tung toàn bộ Hoài Nam, cũng cần phải tìm cho được nàng, nếu không, các ngươi cũng đừng hòng quay trở về!!!”Tiếng gầm gừ cực kì tức giận của Lưu Vân Lạc Kỳ từ phòng ngủ truyền ra,phá vỡ đêm tối yên tĩnh.

Ngay sau đó, là mấy tiếng nơm nớp lo sợ, hốt hoảng”Tuân lệnh”,kèm theo từng đạo bước chân dồn dập nặng nề .

Không lâu, tiếng bước chân dần dần đi xa, bên trong phòng khôi phục an tĩnh, đèn dạ quang tiếp tục tản ra tia sáng chói mắt!

Lưu Vân Lạc Kỳ ngồi ở trên ghế, đôi mắt đen chăm chú nhìn trong tay cái trâm cài đầu hình hoa Lăng, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, đầy đau xót, uể oải cùng thất thố .

Sáng hôm sau, hắn cùng chu (tuần) Thị Lang bận rộn chuyện triều chính, hắn đột nhiên cảm thấy tinh thần không yên, chính là, mấy ngày nay hạnh phúc quá làm cho hắn không còn để ý tới những việc nhỏ nhặt, cho đến khi chấm dứt sự việc, trở lại khu nạn dân đón nàng, hắn mới bắt đầu có điểm kích động, lập tức tra hỏi tìm khắp toàn bộ trại nạn dân, lại vẫn không thấy bóng hình của nàng, chỉ còn lại cái trâm cài đầu lẳng lặng nằm rơi trên mặt đất.

Đây cái trâm cài đầu hình hoa lăng, là mình buổi sáng mới mua cho nàng, tuy không phải là vật gì quý báu, nhưng hắn nhìn ra được, nàng thực thích, thực trân ái, nay không lý do bị vứt bỏ, duy nhất khả năng chính là nàng đã xảy ra việc ngoài ý muốn!

Vì thế, hắn càng thêm lo sợ hết hồn hết vía, tức thời phái người xuất mã, chạy dọc theo trong thành và ngoài thành tìm tòi một phen.Nhưng từ xế chiều đến bây giờ, không có kết quả gì, âm tín hoàn toàn không có, nàng thật giống như hư không biến mất vậy!

Tại sao có thể như vậy, nha đầu kia rốt cuộc đi nơi nào, sao lại không hề nói với hắn một tiếng nào!

Nếu là trước kia, hắn còn có thể hoài nghi bọn loạn dân có liên quan, nhưng loạn dân sớm được bình định, người người an phận thủ thường, căn bản sẽ không dám tái tạo sự tình.

Vậy sẽ là ai? Là ai đem nàng bắt đi? Hoặc là, chính nàng muốn chạy trốn? Không, không có khả năng, nàng đã một lần nữa thích mình, căn bản là không chạy trốn, huống chi còn có Nữu Nữu, nàng là vô luận như thế nào cũng luyến tiếc không thể bỏ mặc Nữu Nữu! Chẳng lẽ là Cánh Bắc? Tiểu tử đó không cam lòng, bởi vậy liền đem nàng mang đi?

Vừa nghĩ tới việc này, Lưu Vân Lạc Kỳ khuôn mặt lập tức trở càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt đen đầy nét tức giận, cả người giống như gặp phải ma, nhanh chóng đem cái trâm cài đầu bỏ vào trong lòng, giống như cơn gió lao ra bên ngoài.

Canh giữ ở ngoài cửa thái giám Hoa công công nhìn thấy hắn, không khỏi lo lắng hỏi:

“Hoàng thượng, đã trễ thế này ngài còn muốn đi đâu?”

Lưu Vân Lạc Kỳ không để ý tới, môi mỏng nhếch lên, cước bộ nhanh hơn.

“Hoàng thượng, Ngự Lâm quân đã bốn phía tìm tòi tuần tra tìm Lăng Thái y, có kết quả sẽ lập tức quay lại bẩm báo, tối rồi, hoàng thượng không được tự mình đi tìm!” Hoa công công dùng sức đuổi theo, nói tiếp.

“Dài dòng!! Ngươi cứ ở lại chỗ này, có tin tức gì thì phát tín hiệu thông báo cho trẫm!!” Lưu Vân Lạc Kỳ không kiên nhẫn ném lại một câu, người biến mất ở hành lang gấp khúc .

Nhìn thật lâu trên hành lang gấp khúc vắng vẻ, Hoa công công lắc đầu thật mạnh, thở dài một tiếng, sau một thời gian mới xoay người quay trở lại đại sảnh. . . . . .

Sở Tiêu Lăng khi…tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, xoay quanh có một đám người, quần áo bọn họ giản dị, mặt môi tím tái, ánh mắt dữ dội, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống .

Bọn họ là ai? Đây là địa phương nào? Sở Tiêu Lăng đầy bụng hoang mang, hoảng sợ muôn phần, cực kỳ cảnh giác. Khi bọn người bước tới gần, cách Sở Tiêu Lăng chỉ có ba thước thì bỗng nhiên quỳ xuống, trăm miệng một lời hô to ra:

“Nữ thần trên trời, xin nhận cúi đầu của chúng tôi, khẩn cầu nữ thần phát từ bi, cứu chúng tôi!”

Không như dự liệu, làm cho Sở Tiêu Lăng càng thêm kinh ngạc, trong lòng cảm giác sợ hãi nhất thời biến mất không ít, nhưng, vẫn là không dám nói gì, tiếp tục tìm nhìn chăm chú vào bọn họ.

Cảm thấy bọn họ giống như muốn tới gần, nàng nói ra một tiếng:

“Đừng. . . . . . Đừng tới đây, có việc đứng đó nói qua là được rồi!”

Mọi người dừng lại, khẩn cầu “Thỉnh nữ thần cứu chúng tôi, thỉnh nữ thần cứu chúng tôi!!”

Nhìn đến đây, Sở Tiêu Lăng cuối cùng tin tưởng bọn họ đối với chính mình vô hại, hơi thở ra một hơi, dò hỏi

“Các ngươi làm sao vậy? Vì sao chắc chắc ta có thể cứu các ngươi? Còn có, không nói cho ta biết trước, đây là địa phương nào?”

Mọi người đầu tiên là hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát, một lão nhân tuổi chừng năm mươi đứng ra trả lời

“Chỗ này tên là Ỷ tộc, ta là tộc trưởng nơi này, trước đó vài ngày Hoài Nam phát sinh ôn dịch, họa dịch đến với chúng ta, đại bộ phận người trong tộc bị liên lụy. Nghe nói nữ thần y thuật cao minh, là Bồ Tát hạ phàm cứu khổ cứu nạn, chúng tôi thương lượng sau, quyết định đem nữ thần bắt cóc, để chữa bệnh cho chúng tôi, mạo phạm nữ thần đúng là bất đắc dĩ, mong nữ thần tha thứ!”

Sở Tiêu Lăng dần dần hiểu ra, không khỏi lại hỏi:

“Các ngươi sao không bẩm báo quan phủ về tình hình bệnh dịch, quan phủ sẽ giúp cho các ngươi!”

Tộc trưởng lắc đầu, giọng điệu bắt đầu phẫn nộ

“Cẩu quan nhát gan sợ phiền phức, ăn hối lộ trái pháp luật, bọn họ ngay cả người ở ngoài cũng không trông nom, há lại sẽ bận tâm đến Ỷ tộc của chúng tôi .”

Sở Tiêu Lăng vừa nghe, vội vàng giải thích:

“Ách, trước kia ta quả thật cũng nghĩ bọn quan lại không chịu trách nhiệm, bất quá triều đình đã đối với bọn họ trừng phạt, triều đình còn phái đội ngũ tiến đến xử lý việc này, ngay cả hoàng thượng cũng tự mình đến. . . . . .”

“Hoàng thượng thì thế nào! Bọn họ làm quan đều là cùng một dạng, chỉ lo chính mình vinh hoa phú quý, căn bản không để ý dân chúng sinh tử! Cho nên, chúng tôi vẫn là hi vọng nữ thần đại hiển thần linh, giúp chúng ta vượt qua lần này cửa ải khó khăn! Toàn bộ Ỷ tộc chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích!” Tộc trưởng ngữ tất, đối với Sở Tiêu Lăng ngẩng đầu lên.

Những người khác cũng đều quỳ lạy. Nhìn bọn họ, Sở Tiêu Lăng nội tâm cảm khái vạn đoan,(cảm thấy hoang mang), không khỏi thầm mắng bọn quan lại Hoài Nam tục tằng vô năng,(không làm tròn bổn phận) khiến cho dân chúng có cách nhìn như vậy, ngoài Ỷ tộc này, rốt cuộc còn có bao nhiêu dân chúng đối với triều đình hiểu lầm cùng bất mãn!

Một thời gian sau, Sở Tiêu Lăng bỗng nhiên nói:

“Được, ta đáp ứng với các ngươi, bất quá, ta có một thỉnh cầu! ”

“Nữ thần thỉnh giảng!” Tộc trưởng ngẩng đầu, mặt lộ vẻ vui sướng

. “Các ngươi cũng biết, ta không biết mình bị các ngươi bắt, ta nghĩ viết cho. . . . . . Trượng phu của ta một bức thư tín, để hắn khỏi phải lo lắng!”

Sở Tiêu Lăng muốn nói đến Lưu Vân Lạc Kỳ, thuận tiện khiến tộc nhân thể đối với triều đình có ý tốt, sửa đúng quan điểm của bọn họ, cuối cùng tiêu trừ hiểu lầm đối với triều đình .

“Không được, vạn nhất trượng phu ngươi tới, mang ngươi lén trốn đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trong đó một người, lập tức cự tuyệt.

“Ngoài nữ thần ra, Ỷ tộc chúng ta ai cũng không chào đón! Nữ thần, ngài cứ yên tâm đi, ngài là ân nhân cứu mạng, chúng ta sẽ không hại ngài! Xin ngài an tâm ở lại, chữa khỏi bệnh cho chúng ta xong, chúng ta sẽ đưa ngài đi ra ngoài!” Tộc trưởng nói.

“Thỉnh nữ thần lưu lại!!” Những người khác lại một lần nữa trăm miệng một lời hò hét.

Sở Tiêu Lăng thấy thế, biết rõ bọn họ tạm thời là sẽ không nghe, vì thế cũng chỉ có thể từ bỏ, chỉ âm thầm cầu nguyện, Lưu Vân Lạc Kỳ phát hiện không thấy mình, đừng quá lo lắng cùng thương tâm khổ sở.

Kế tiếp, nàng ở lại Ỷ tộc, bắt đầu vì bọn họ chữa bệnh. Bởi vì nàng bị bắt mà đến, dược vật cũng chỉ có tùy thân mang theo một chút, căn bản không đủ ứng phó rất nhiều người bệnh.

May mắn là, ông trời từ bi, Ỷ tộc mệnh không có đến đường cùng, nàng trong lúc vô ý phát hiện Ỷ tộc hoang dã có rất nhiều ôn dịch thảo dược trị liệu.

Trải qua mấy ngày khám và chữa bệnh, tình hình bệnh dịch cuối cùng được khống chế, người bệnh chuyển biến tốt đẹp hồi phục, mà Sở Tiêu Lăng mới có thời gian giảng hoà với toàn bộ Ỷ tộc.

Ỷ tộc bắt đầu chúc Hoài Nam, bởi vì chỗ hẻo lánh, quan phủ không thể nào quan tâm. Ỷ tộc nhân vốn rất chất phác, bọn họ nam cày ruộng, nữ dệt lụa, tự cấp tự túc, cơ hồ cùng bên ngoài cắt đứt liên lạc, khó vượt qua ngăn cách ngay .

Ỷ tộc quả nhiên là cái thế ngoại đào nguyên, hoàn cảnh tuyệt đẹp, an bình điềm tĩnh, làm cho nàng thích thú nhất chính là Hồ Mã Não ở trước mắt.

Hồ nước trong suốt trong suốt, xanh biếc như Phỉ Thúy, gió phất cành liễu mảnh, lay động rong chơi trên mặt hồ, trêu chọc lên vô số gợn sóng.

Ngóng nhìn mặt hồ nhợt nhạt gợn sóng, Sở Tiêu Lăng trong óc không khỏi lại một lần nữa thoáng hiện lên hình ảnh Lưu Vân Lạc Kỳ tuấn mỹ vô đúc, làm cho mình thật sâu mê muội .

Hắn hiện tại ra sao, mình mất tích nhiều ngày như vậy, hẳn là hắn vô cùng lo lắng, căn cứ vào cá tính của hắn, nhất định là rất giận dữ, sẽ giận lây sang thị vệ cùng quan viên.

Đều không phải là chính mình tự đa tình, mà là nàng biết, việc mình mất tích khẳng định mang đến cho hắn thật lớn bi thống cùng buồn rầu. Tựa giống với chính mình, đối với hắn không phải là ngày nhớ đêm mong, nghĩ đến tâm đều thu tại một khối!

Phân biệt sau, mới phát hiện chính mình đã yêu hắn đến không có thuốc chữa, khắc sâu vượt quá tưởng tượng, không thể khống chế.

Ban ngày bận việc cứu trị, không nhớ đến hắn, nhưng đến ban đêm, một mình trống vắng trong căn lều rộng lớn, nàng liền cảm thấy vô hạn cô tịch khó chịu, đối với hắn tưởng niệm giống như sóng triều, mỗi lần khiến cho nàng trằn trọc, trắng đêm không ngủ.

“Hoàng thượng, ngài phải bảo trọng, thỉnh đợi qua vài ngày nữa, chúng ta rất nhanh có thể gặp mặt!” Sở Tiêu Lăng đầy mắt quyến luyến, môi đỏ mọng khẽ mở, thấp giọng nỉ non.

Vừa vặn lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng gọi, một giọng nói đã lâu lại quen thuộc, ngày đêm quanh quẩn bên nàng trầm thấp tiếng nói, còn có cái tên đặc biệt xưng hô:

“Lăng Lăng!!”

Trái tim, đang run rẩy, càng nhanh hơn nhảy lên, nàng ngừng thở, không dám quay đầu, cho đến kia thanh âm thân thiết gọi lại một lần nữa, càng ngày càng rõ ràng, nàng mới quay đầu lại!

Nhìn thấy dưới ánh nắng cao lớn khôi vĩ thân hình, đã sớm khắc sâu trong tâm hình dáng quen thuộc, nàng tầm mắt đột nhiên nổi lên mơ hồ, lạnh lẽo nước mắt trào xuống hai bên hai gò má.

“Lăng Lăng, thật là nàng, trẫm cuối cùng cũng tìm được nàng, trẫm rốt cục nhìn thấy nàng rồi! Trẫm. . . . . .”

Lưu Vân Lạc Kỳ tiếng nói lộ ra nghẹn ngào, kích động vô cùng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Sở Tiêu Lăng cũng là cả người phát run,đôi tay trắng vòng qua thắt lưng của hắn, mười ngón gắt gao quấn chặt, đem khuôn mặt chôn sâu trước ngực của hắn gần hơn, tận tình hưởng thụ sự ấm áp trong vòng ôm, quyến luyến đến chỉ cần nhắm mắt lại sẽ cảm nhận được hơi thở.

Lưu Vân Lạc Kỳ lại chặt chẽ ôm lấy nàng, cơ hồ muốn đem nàng hòa nhập vào trong cơ thể của mình, cùng mình hợp nhất một thể, không bao giờ còn chia lìa nữa.

Giọng nói của hắn vẫn như cũ nghẹn ngào, lộ ra kích động run run: “Lăng Lăng, nàng hù chết trẫm rồi, trẫm mới rời đi không lâu, nàng liền biến mất, nàng có biết trẫm lúc ấy khủng hoảng lo lắng cỡ nào không! Nàng có biết hay không, lúc nàng mất tích, trẫm đã bực mình gian nan thống khổ đến nhường nào! Trẫm còn tưởng rằng nàng không còn cần trẫm, vụng trộm chạy mất, thậm chí nghĩ đến Cánh Bắc tiểu tử đó đem nàng mang đi. . . . . . Trẫm trừ bỏ lo lắng, còn có tức giận, quả thực tâm can tê liệt, thống khổ!”

Sở Tiêu Lăng nước mắt tuôn rơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, thế này mới phát hiện, hắn lại tiều tụy đi rồi, đôi mắt sâu thẳm đã càng hằn sâu thêm, sắc mặt tái nhợt, cằm lún phún râu ria, căn bản tìm không thấy ngày xưa thần thái phi dương! Ở trong ấn tượng của nàng, hắn luôn là một nam nhân tự tin tinh tế, đối với vẻ bề ngoài thực chú trọng, hiện tại lại lôi thôi lếch thếch trong bộ dáng, vẫn là nàng lần đầu nhìn thấy!

Kìm lòng không được, vươn tay lên một chút,vuốt ve qua khuôn mặt thô ráp, ngón tay hướng tới hắn nhắn kìm lòng mình đang đau lòng xót xa.

Lưu Vân Lạc Kỳ cũng vươn một tay, dung nhan của nàng tiều tụy tái nhợt nhưng vẫn tuyệt mỹ vô cùng, nhẹ nhàng lau đi trong suốt nước mắt của nàng đang không ngừng tuôn trào, cuối cùng, còn cúi thấp đầu xuống, ở trên khuôn mặt nàng tại khắp các nơi hôn khẽ.

Gặp lại làm cho bọn họ kích động, gặp lại làm cho bọn họ vui mừng, hai người gắt gao ôm ấp lấy nhau, cuồng dã hôn nồng nhiệt, một thời gian thật dài, mới buông ra lẫn nhau.

Lúc này, Sở Tiêu Lăng mới hiểu được, nguyên lai thê tử của tộc trưởng thấy nàng suốt ngày sầu mi khổ kiểm, biết rõ nàng vướng bận tưởng niệm về phu quân, lại thấy tộc nhân đã tốt lên, vì thế vụng trộm phái người đi vào trong thành chuyển lời nhắn, Lưu Vân Lạc Kỳ mới có thể tìm tới đây được!

Toàn bộ buổi chiều, bọn họ đều đắm chìm trong sự vui sướng . Đêm đó, còn nhận được tộc nhân nhiệt tình chiêu đãi.

Sở Tiêu Lăng cũng không cho bọn họ biết được Lưu Vân Lạc Kỳ đích thực thân phận gì, chỉ nói cho bọn họ biết, Lưu Vân Lạc Kỳ là quan viên do triều đình phái tới, còn nhân cơ hội khen ngợi triều đình, nói triều đình rất trọng thị mỗi một người dân.

Nghe được đến quan, tộc nhân khó tránh khỏi cảm thấy hờn giận cùng thành kiến, nhưng với Sở Tiêu Lăng cho bọn họ ân tình, liền cũng không quá tỏ vẻ cực đoan .

Sở Tiêu Lăng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng biết rõ, nhất thời nửa khắc muốn thay đổi quan điểm của bọn họ là không thể nào, vì thế không quá cưỡng cầu, dù sao trải qua mấy ngày ở chung, nàng rõ ràng bọn họ thành thật chất phác, mặc kệ trong lòng có triều đình hay không, bọn họ cũng sẽ không mang đến tai họa cho triều đình!

Bởi vậy, quyết định để cho hết thảy thuận theo tự nhiên. Huống chi, nàng cùng Lưu Vân Lạc Kỳ tiểu biệt gặp lại, có rất nhiều lời muốn nói, lửa trại sau khi kết thúc, bọn họ trở lại trong lều vải, tại tấm phản trong lều, với nhau tâm sự, tình ý kéo dài, đương nhiên còn thiếu không được rung động lòng người, mất hồn phệ xương triền miên hoan ái. . . . . .

Kế tiếp, bọn họ cấp khám và chữa bệnh công tác kết thúc, ở trong tộc du ngoạn, trải qua ngày tháng ao ước uyên ương .

Hôm nay buổi sáng, gió sớm phơ phất, ánh nắng tươi sáng, bọn họ ôm nhau trước Hồ Mã Não, tiếp tục hưởng thụ chung quanh tốt đẹp cùng ngọt ngào.

Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng nhiên bày ra hưng phấn, hoan hô cảm thán ra: “Hết thảy cuối cùng đại công cáo thành, chúng ta sau khi rời khỏi đây, mấy ngày nữa hồi cung đi!”

Nhìn người kia chờ mong trào dâng trên khuôn mặt, không biết sao, một nỗi phiền ở trong lòng Sở Tiêu Lăng sinh ra, đến nỗi không vui mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

“Người rất muốn hồi cung?”

Lưu Vân Lạc Kỳ nhất thời không biết trong nội tâm nàng đang nghĩ gì, liền gật đầu

“Đã hơn một tháng không thấy Nữu Nữu, trẫm thật là rất nhớ nó!”

“Là nhớ Nữu Nữu thôi sao? Còn người kia!!”

Sở Tiêu Lăng xinh đẹp dung nhan bày ra ảm đạm cùng cô đơn.

Lưu Vân Lạc Kỳ ngạc nhiên, lập tức hiểu được, suy nghĩ vài giây, lay mạnh hai vai của nàng, làm nàng cùng mình mặt đối mặt, đối với nàng phát ra chân thành thâm tình

“Lăng Lăng, nàng đang ghen sao?!”

Bị hắn nhìn trúng tâm sự, Sở Tiêu Lăng dị thường xấu hổ, dùng sức giãy tay hắn ra, hướng tới hồ nước tới gần vài bước.

Lưu Vân Lạc Kỳ nhanh chóng đuổi theo, thân hình cao lớn đứng thẳng trước mặt nàng, trầm ngâm một hồi, quyết định đem việc đã che dấu trong tận đáy lòng lâu ngày của người nào đó nói cho nàng biết “Lăng Lăng, kỳ thật trẫm cùng Hâm nhi. . . . . .”

Đáng tiếc, hắn vừa mới mở miệng, liền bị một tiếng nói khác chặn lại, là tộc trưởng!

Nguyên lai, có một người bệnh tình bỗng nhiên phát tác, hắn tìm đến Sở Tiêu Lăng nhờ xem xét.

Cấp bách, Sở Tiêu Lăng tạm thời buông xuống hết thảy, vén làn váy, tùy tộc trưởng hướng dân cư chạy đi.

Nhìn nàng rất nhanh rời đi khỏi bóng dáng, Lưu Vân Lạc Kỳ thở dài một tiếng, tiện đà cũng di chuyển đi theo.

Sau đó hai người tiếp tục lưu lại ba ngày, bệnh tình của người trong tộc toàn bộ hồi phục, vì thế phải nói lời từ biệt, tộc nhân lưu luyến không rời đưa tiễn.Hai người rời khỏi Ỷ tộc,trở lại trong thành Hoài Nam.

Trong thành bệnh dịch cũng đã được khống chế, đoàn người lưu lại hai ngày, Lưu Vân Lạc Kỳ còn phái quan viên đứng gác, lập tức mang tề nhân mã, ở Hoài Nam dân chúng cảm kích cung tiễn, đội ngũ chậm rãi xuất phát, hướng hoàng cung thẳng đến mà đi. . . . . .

Bọn họ bình an thuận lợi trở về, văn võ bá quan vô cùng mừng rỡ, Lễ bộ chuẩn bị xong yến hội, chúc mừng khen ngợi Lưu Vân Lạc Kỳ bình yên lòng dân chúng, anh minh thần võ!

Đêm đó, Khánh Phong điện giăng đèn kết hoa, vui sướng, cơ hồ triều thần đều tới tham gia,hội trường phi thường náo nhiệt, không khí hòa hợp vui tươi.

Lưu Vân Lạc Kỳ một thân tôn quý khí phách long bào, đoan chính ngồi trên đài cao, bên người kèm thêm hai vị Thái Hậu, còn có Tần phi, xuất chúng bắt mắt nhất là Nhan Hâm! Sở Tiêu Lăng thân là “Thái y”, vốn nên an vị chỗ Thái y, nhưng nàng ngồi riêng một vị trí, một mình tĩnh tọa.

Đối với chung quanh huyên náo cùng vui mừng, nàng không có cảm giác nào, cả đêm tầm mắt vẫn chăm chú vào trên đài, chăm chú vào người kia nổi tiếng, tôn quý vô cùng to lớn bóng dáng, còn không khống chế được, thỉnh thoảng liếc về phía bên cạnh hắn, trên mặt đầy vẻ tươi cười Nhan Hâm!

Trải qua một hồi cho rằng Nhan Hâm, diễm lệ chiếu nhân, đường làm quan rộng mở, rất có khí thế của mẫu nghi thiên hạ, cùng thân là hoàng đế Lưu Vân Lạc Kỳ, thật là xứng đôi.

Ngực co thắt hốt hoảng, Sở Tiêu Lăng rốt cuộc không thể ngồi xuống, vì thế, thừa dịp không có người lưu ý, đứng dậy lặng yên rời đi khỏi chỗ ngồi, đi ra đại điện, ở trong vườn hoa dừng lại, ngơ ngác nhìn xuống nửa đêm các loại hoa tươi, nội tâm lại nói không nên lời khổ sở, phiền muộn, buồn khổ cùng buồn bã.

“Lăng tỷ tỷ. . . . . .”

Bỗng dưng, một tiếng nói ôn hòa từ sau lưng nàng vang lên.

Sở Tiêu Lăng chậm rãi quay đầu, nhìn đến ánh đèn hạ xảo tiếu thiến hề nhân, không khỏi cũng cười nhạt

“Bích Hà!”

Từ khi Sở Tiêu Lăng bị trừ bỏ phi vị, Liễu Bích Hà kiên trì, lẫn nhau gọi tên, mà Liễu Bích Hà, còn bỏ thêm hai chữ “Tỷ tỷ” tỏ vẻ nàng đối với Sở Tiêu Lăng tôn trọng.

“Lăng tỷ tỷ tâm tình tựa hồ rất chán?” Liễu Bích Hà liên tục nhẹ lay động, đã đi tới trước mặt Sở Tiêu Lăng, đôi mắt sáng như tuyết chăm chú nhìn nàng.

Sở Tiêu Lăng đột nhiên ngẩn ra, lập tức phủ nhận.

“Lăng tỷ tỷ không cần che dấu, đối với Bích Hà chẳng lẽ còn muốn giấu diếm sao? Kỳ thật, ngài là bởi vì Hiền phi nương nương mà khổ sở?”

Sở Tiêu Lăng bất giác lại chấn động, không thể tưởng được. . . . . . Bích Hà còn nhỏ tuổi, tâm tư thật không ngờ kín đáo tinh tế!

Liễu Bích Hà tiếp tục nhìn chăm chú vào nàng, một hồi, đột nhiên thu hồi tươi cười, đè thấp tiếng nói, có chút nghiêm túc nói:

“Lăng tỷ tỷ, Bích Hà nghe được một tin tức, không biết nên hay không nói ra .”

“Ừ? Có chuyện không ngại nói thẳng.”

“Nghe nói. . . . . . Ngài lúc ở Hoài Nam, bởi vì nhiễm bệnh trúng độc mà thiếu chút nữa đột tử, kỳ thật, việc này cùng Hiền phi nương nương có liên quan!”

Không để ý Sở Tiêu Lăng đột nhiên biểu lộ kinh ngạc, Liễu Bích Hà ngừng lại một lát, tiếp theo nói

“Hoàng thượng lần đi Hoài Nam, Hiền phi nương nương phái người âm thầm trà trộn vào đại đội, mục đích là nhân cơ hội đối với ngài xuống tay. Ngài sở dĩ bị lây ôn dịch, là vì phòng dịch thuốc bị bỏ cũ thay mới, ngài trúng độc, cũng là người nọ sở làm!!”

Hết thảy, thật sự đều là do Nhan Hâm làm? Không thể tưởng được nàng ta vẫn là ác độc như vậy, muốn đưa mình vào chỗ chết!!

Cực lực ổn định tim đập nhanh, Sở Tiêu Lăng nghiêm túc hỏi: “Bích Hà, ngươi tin tức này là từ chỗ nào nghe tới? Thật không rõ ràng?”

“Tin tức nơi phát ra, xin thứ cho Bích Hà tạm thời không thể nói rõ, nhưng Bích Hà có thể khẳng định việc này quả thật cùng nàng có liên quan. Lăng tỷ tỷ ngài cẩn thận ngẫm lại, tại đây hậu cung, chỉ có ngài có thể cùng nàng ta tranh đấu, Bích Hà tiến cung lâu như vậy, đã sớm nghe nói qua nàng ta lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt, vẫn muốn độc chiếm hoàng thượng. Bích Hà còn nghe được, hoàng thượng sở dĩ nhiều năm như vậy cũng chưa có con nối dòng, chính là do nàng ta làm khó dễ! Ngay cả Lan Thái Hậu cũng biết rõ, chẳng qua ngại cho mặt mũi hoàng thượng, mới không cùng nàng so đo!”

Không sai, từ ba năm trước đây, khi mình gả vào Vương Phủ, Nhan Hâm đã bắt đầu cừu thị chính mình, khắp nơi làm khó dễ, còn có mặt sau liên tục dùng âm mưu quỷ kế cùng thương tổn, đều thuyết minh, nàng căn bản là muốn chính mình tử!

Liễu Bích Hà vẫn âm thầm lưu ý đến Sở Tiêu Lăng, bỗng nhiên, giọng điệu chuyển hướng thân thiết cùng lo lắng, hư tình giả ý nói ra:

“Bích Hà khó được cùng Lăng tỷ tỷ hữu duyên, thật sự không hy vọng tỷ tỷ bị bất cứ thương tổn gì, tỷ tỷ may mắn qua cửa ải này, là ông trời phù hộ, là tỷ tỷ ngày xưa tích công đức. Nhưng mà, này hậu cung hiểm ác, ám tiễn khó lòng phòng bị, Bích Hà vẫn là hi vọng tỷ tỷ cẩn thận .”

Sở Tiêu Lăng không tự chủ gật đầu, tự lâm vào trầm tư, thanh tỉnh sau, lập tức dặn dò:

“Bích Hà, đêm nay chuyện này, ngươi trước đừng nói ra nhé?”

“Bích Hà biết, bất quá Bích Hà muốn hỏi tỷ tỷ, ngươi tính xử lý như thế nào chuyện này, không bằng khởi bẩm hoàng thượng đi? Hoàng thượng tuy rằng sủng ái Hiền phi nương nương, nhưng đối với Lăng tỷ tỷ yêu cũng không thiếu, Bích Hà cho rằng, hoàng thượng sẽ đối với việc này làm ra công chính Thẩm Phán!”

Sở Tiêu Lăng lại là trầm ngâm, lúng ta lúng túng nói:

“Việc này trọng đại, ta còn muốn nghĩ tiếp! Đúng rồi, chúng ta vẫn nên vào đi thôi, việc này, lúc này không nên nói nhiều!”

Dứt lời, nàng trước xoay người, cúi đầu, không yên lòng hướng về phía trong điện. Nhìn nàng cô đơn bóng dáng, Liễu Bích Hà biến hoá kỳ lạ trong mắt xông lên một tia giả dối cùng âm hiểm, hừ, nếu lần này Hoài Nam không thể nhất tiễn song điêu(một tên hạ hai chim), vậy không bằng trước tiên đem Nhan Hâm tiện nhân kia trừ bỏ, kế tiếp lại chuyên tâm đối phó trước mắt này thiên chân ngu xuẩn nữ nhân!

Dù sao, ai trở ngại phá hư đến hạnh phúc của mình, cũng sẽ không có kết cục tốt!! Trở lại trong điện Sở Tiêu Lăng, ánh mắt lại một lần nữa hướng trên đài, nơi đó ấm áp hình ảnh vẫn như cũ không thay đổi. Nội tâm bất giác lại bi trướng cùng đau xót, nàng lại lần nữa đứng dậy đi ra khỏi đại điện, lần này, là hướng chính mình chỗ ở đi đến. . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.