Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên.
Không khí trong hốc cây ấm dần lên, không còn lạnh nữa.
Trương Minh Vũ cười toe toét.
Lặng lẽ cầm nấm xỏ thành một xiên rồi nướng trên đống lửa.
Nướng từ từ.
Tần Minh Nguyệt đang lặng lẽ nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh.
Hơi do dự.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Tần Minh Nguyệt.
Cơ thể của Trương Minh Vũ căng cứng.
Không biết vì sao anh lại có cảm giác Tần Minh Nguyệt đang ấp ủ một âm mưu gì đấy…
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cô đang nhìn gì vậy?”
Tần Minh Nguyệt nhíu mày cười nói: “Nhìn xem người đàn ông như anh có thể giả vờ giả vịt được bao lâu”.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Thật sự không nói nên lời!
Một lúc sau anh mới bất lực nói: “Chị hai à, rốt cuộc là tôi đang giả vờ cái gì hả?
Tần Minh Nguyệt khẽ nói: “Trong lòng anh tự hiểu rõ”.
Nói xong cô ta lại nhìn chằm chằm.
Tiếp tục bắt lấy những biểu cảm nhỏ nhặt của Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ tức giận trừng mắt.
Rốt cuộc cô có mục đích gì thế?
Một lúc sau Trương Minh Vũ không còn kiên nhẫn nữa xua tay nói: “Được thôi, cô thích nói thế nào là thế đó đi”.
Tần Minh Nguyệt mỉm cười bí ẩn nói nhỏ: “Ngã bài rồi hả? Không giả vờ nữa sao?”
Bà mẹ nó!
Trương Minh Vũ hung hăng trừng mắt.
Tôi chả thèm quan tâm!
Thiệt tình…
Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn hỏi lại: “Muốn anh nói ra sự thật khó như vậy sao?”
Phù!
Trương Minh Vũ cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Khó chịu quá!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ không vừa lòng nói: “Cô không còn chuyện gì khác để nói sao?”
“Tôi chỉ nói sự thật, cô không tin thì thôi!”
Rốt cuộc người này muốn làm gì vậy chứ?
Chân mày của Tần Minh Nguyệt cau lại hỏi: “Anh có chắc là mình nói thật không?”
Trương Minh Vũ gật đầu mạnh nói: “Tất nhiên là chắc chắn rồi!”
Anh không biết bây giờ mình còn có thể nói gì.
Tần Minh Nguyệt cười tinh nghịch.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Không hiểu tại sao nhưng trong lòng anh luôn cảm thấy khó chịu.
Giống như Tần Minh Nguyệt đang có âm mưu gì đó.
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới nói: “Cô… Đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ”.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày: “Là sợ, hay là… làm anh lỡ mất thời gian nhìn tôi?”
Trương Minh Vũ sững sờ.
Trước kia Tần Minh Nguyệt đâu có như vậy, bây giờ bị gì vậy chứ?
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới bất lực nói: “Tôi nói với cô thêm một lần nữa, tôi không có nhìn cô, càng không muốn nhìn cô!”
“Tự tin ở đâu ra vậy…”