Dứt lời, Trương Minh Vũ cũng hết sức kinh ngạc.
Tần Minh Nguyệt ngẩn người.
Một lúc lâu sau, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ta tức giận trợn tròn mắt.
Tất cả chuyện này là sao…
Tần Minh Nguyệt lập tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói: “Đừng nói nhảm nhiều như vậy? Tôi hỏi anh có biết màu sắc mà tôi đang nói hay không?
Trương Minh Vũ bất mãn: “Chị hai ơi, chị có thói xấu à?”
“Ý anh là gì?”
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, đôi mắt lóe lên vài luồng suy nghĩ.
Kế đó, vẻ mặt cô ta lộ ra vẻ kiên định.
Trương Minh Vũ nhăn mày, trong lòng anh chợt cảm thấy bất an.
Cô ta định làm gì?
Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn, nhỏ giọng nỉ non: “Tôi muốn xem anh đang giả vờ hay… là thật”.
Nói xong, cô ta chậm rãi lui về phía sau hai bước.
Hả?
Đi rồi?
Khóe miệng Trương Minh Vũ rung lên kịch liệt.
Càng thêm chắc chắn!
Cô ta nhất định có tật xấu.
Tần Minh Nguyệt lùi lại hai mét rồi đứng yên.
Đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn chăm chú nhìn mặt Trương Minh Vũ, quan sát từng thay đổi nhỏ của biểu cảm.
Đây là…
Trương Minh Vũ lại rơi vào hoang mang.
Tần Minh Nguyệt nheo mắt, ngón tay ngọc ngà khẽ đặt lên môi.
Ánh mắt ấy… dần trở nên mê hoặc.
Cơ thể mảnh khảnh gợi cảm nhẹ nhàng uốn éo, dáng người quyến rũ kia…
Này…
Ừng ực.
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì nữa.
Thật cám dỗ!
Thật gợi cảm!
Trong đầu anh chỉ quanh đi quẩn lại có hai cụm từ này.
Ánh mắt dụ dỗ của Tần Minh Nguyệt lại nhìn anh, cơ thể mềm mại đong đưa càng rõ ràng.
Cổ họng Trương Minh Vũ khô khốc.
Cơ thể Trương Minh Vũ nhanh chóng dâng lên cảm giác rạo rực xao xuyến.
Quá gợi cảm!
Anh không thể tưởng tượng được hằng ngày Tần Minh Nguyệt lạnh nhạt, nhưng khi ra sức quyến rũ… lại có thể sáng ngang với Liễu Thanh Duyệt.
Trương Minh Vũ cứng đờ tại chỗ.
Tần Minh Nguyệt cố giữ nét mặt và duy trì động tác.
Nhưng…
Trong lòng cô ta cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.
Cô ta cũng không biết tại sao mình lại làm thế nữa.
Tại sao phải khăng khăng để lộ ra sắc thái này?
Bù đắp nỗi áy náy?
Hoặc là… muốn biết Trương Minh Vũ có đang giả vờ hay không?
Cô ta nghĩ không ra.
Nhưng bây giờ đã đi đến bước này, đành tự mượn cớ để an ủi bản thân.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt quan sát tỉ mỉ từng nét mặt của Trương Minh Vũ.
Nhưng cả buổi trời, chỉ thấy Trương Minh Vũ sợ đến ngây người.
Tần Minh Nguyệt nhíu lại.