Nghe vậy, vẻ lo lắng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân.
Nếu đúng là như vậy thì…
Haizz…
Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ có thể thờ ơ thở dài.
Quá khó.
Trương Minh Vũ yên lặng suy nghĩ.
Hồi lâu sau, khóe miệng anh nở nụ cười nhẹ, nói: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ chơi cùng bọn chúng”.
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Chơi kiểu gì?
Long Tam xoay người rời đi.
Trương Minh Vũ lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Chẳng mấy chốc, cuộc gọi đã được kết nối.
Âm thanh cung kính của Trần Thắng Nam vang lên: “Thưa anh, anh có gì dặn dò ạ?”
Trương Minh Vũ thờ ơ nói: “Cô biết rõ tập đoàn Chu Thị hơn tôi, bây giờ đuổi hết những người đang giữ chức vụ quan trọng, đổi thành người của chúng ta”.
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Trần Thắng Nam cung kính trả lời: “Vâng!”
Trương Minh Vũ tiếp tục: “Còn nữa, hãy nghiên cứu một lượt tất cả các quy tắc của Tập đoàn Chu Thị”.
“Xem thử với mức cổ phần và quyền lợi của chúng ta, người khác phải làm cách nào mới có thể tước bỏ vị trí chủ tịch của tôi”.
Trần Thắng Nam lại cung kính nói: “Rõ!”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại.
Vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.
Lối suy nghĩ… rất rõ ràng.
Đứng trên quan điểm của đối phương để xem xét vấn đề!
Khóe miệng Lâm Kiều Hân chậm rãi nở nụ cười.
Trương Minh Vũ để điện thoại xuống, trong mắt lóe lên vẻ suy tư.
Thật lâu sau, anh cười khẽ.
Lâm Kiều Hân hơi lo lắng hỏi: “Sắp xếp như vậy không có vấn đề chứ?”
Trương Minh Vũ lắc đầu nói: “Đi bước nào xem bước đó, lợi dụng các quy tắc để bảo vệ mình”.
“Chúng ta không nhìn thấu được âm mưu của bọn chúng”.
“Bây giờ chỉ cần loại bỏ hết các khả năng có thể bị tước đoạt chức chủ tịch thì chúng ta sẽ ngồi vững ở vị trí này”.
Vẻ kinh ngạc lại lóe lên trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân.
Lợi hại đấy.
Phù!
Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ dựa lưng vào ghế.
Rất ung dung.
Một vấn đề đã được giải quyết.
Nhưng…
Tĩnh Châu rộng lớn như vậy, đến khi nào mới có thể nắm hết trong lòng bàn tay được đây?
Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, chậm rãi hỏi: “Em… em có thể giúp gì cho anh không?”
Ồ…
Trương Minh Vũ cười nói: “Không cần, anh tự làm được”.
Lâm Kiều Hân mím môi nói: “Em… muốn giúp anh”.
Hả?
Vẻ bất ngờ lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ.
Mãi lâu sau, anh cười nói: “Được, vậy em giúp anh lập danh sách đi”.
Danh sách ư?
Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: “Danh sách gì cơ?”
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Danh sách tất cả những doanh nghiệp ở Tĩnh Châu có tư cách trở thành kẻ địch của chúng ta”.
Nói xong, trong mắt anh lóe lên tia sáng!
Ồ…
Lâm Kiều Hân sững sờ.
Câu nói này hơi…
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bây giờ Trương Minh Vũ đúng là có thực lực này…
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân gật đầu nói: “Vâng, em sẽ đi điều tra thông tin ngay”.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Được, nhưng chúng ta về đại viện trước đi, ở đây… hơi nguy hiểm”.
Suy cho cùng, ở đây không có người của mình.
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Hai người đứng dậy rời khỏi văn phòng, đi vào đại sảnh.
Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.
Mọi người đã yên lặng ngồi vào vị trí của mình, không nói một lời.
Càng thêm kỳ lạ!
Hừ!
Khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên vẻ giễu cợt.
Xem các người có thể bày ra trò gì!