Sức mạnh này… ghê gớm thật!
Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, người áo đen đứng vững, vô cùng uy nghiêm!
Cuối cùng, bằng sức mạnh của đôi chân, hắn lao thẳng đến cửa văn phòng!
Bỏ chạy với tốc độ cực nhanh!
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Những người còn lại cũng mờ mịt!
Cứ rời đi vậy sao?
Khóe miệng Triệu Khoát co giật dữ dội.
Vô cùng hoang mang!
Long Tam do dự, sau đó bước nhanh đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, văn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nhạt.
Chu Vân Đình và Triệu Khoát đều sững sờ.
Ơ kìa…
Trương Minh Vũ bước lên phía trước, nghiền ngẫm nói: “Triệu Khoát, còn trợ thủ nào nữa không?”
Ồ…
Triệu Khoát vô cùng lúng túng nói: “Hình như… không còn nữa”.
Đến lúc này hắn vẫn chưa phản ứng lại.
Sao… lại bỏ chạy?
Không phải là mạnh lắm sao?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Vậy thì tốt, tôi mời anh ra ngoài nhé?”
Ừ thì…
Triệu Khoát mỉm cười còn khó coi hơn cả khóc nói: “Được, làm phiền anh rồi”.
Đó là phép lịch sự!
Nói xong, hắn rất hợp tác đứng dậy.
Cơ thể đang run rẩy!
Mọi người xung quanh đều sững sờ!
Chuyện này cũng… dễ nói quá nhỉ…
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, đá mạnh vào lưng dưới của Triệu Khoát!
“A!”
Triệu Khoát hét toáng lên!
Cơ thể lao thẳng về phía cửa!
Cuối cùng, hắn ngã nhào ngoài cửa.
Hai vệ sĩ nhanh chóng chạy ra ngoài, đỡ Triệu Khoát rời đi!
Ừng ực!
Mọi người nuốt nước bọt, tất cả đều chết lặng.
Không phải đã lên kế hoạch xong xuôi rồi ư?
Người đâu?
Ánh mắt Chu Vân Đình đầy vẻ sợ hãi!
Trương Minh Vũ nhếch miệng mỉm cười, chậm rãi đi về phía Chu Vân Đình.
Chuyện này…
Chu Vân Đình hoảng hốt.
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Không phải vừa nãy lợi hại lắm sao?”
Nghe vậy, Chu Vân Đình vội vàng đứng phắt dậy, hoảng sợ nói: “Cậu… cậu muốn làm gì?”
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ông đến công ty của tôi, gây chuyện trong văn phòng tôi, giờ ông còn hỏi tôi muốn làm gì sao?”
Chu Vân Đình không nói nên lời.
Trương Minh Vũ không nói nhiều, anh đá mạnh vào bụng Chu Vân Đình!
Bốp!
Cơ thể Chu Vân Đình bay lên không trung, nặng nề đáp xuống!
Cả đám người nhất thời hoảng loạn, vội vàng tránh sang một bên, trợn mắt há mồm!
Hoàn toàn chết lặng!
Chu Vân Đình ôm bụng, vô cùng đau đớn!
Trương Minh Vũ cười nói: “Nói đi, mục đích là gì?”
Chu Vân Đình nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục đích ư? Không có mục đích”.
Không có ư?
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Nhưng trong mắt Chu Vân Đình, nụ cười này… không khác gì ác ma!
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Các người có thể đi ra ngoài, nhưng không thể rời khỏi đi công ty, hiểu chưa?”
Vừa nói anh vừa chuyển sự chú ý sang những người phía sau Chu Vân Đình.
Mọi người lần lượt gật đầu!
Bọn họ không chút do dự, quay người lao ra khỏi văn phòng!
Ơ kìa…