Mặc dù Trương Minh Vũ không hiểu, nhưng cũng không dám coi thường.
Ngay sau đó, anh ngừng thở, lặng lặng chờ đợi.
Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Có hai người!
Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng.
Lần này, tiếng bước chân của hai người hoàn toàn không che giấu chút nào, vô cùng rõ ràng.
Âm thanh nhanh chóng đến cửa.
Một giọng nói nặng nề vang lên: “Mộc Thôn đâu?”
Một giọng nói khàn khàn khác trả lời: “Chắc là ra tay rồi, tên khốn này chỉ biết giành công mà không đợi chúng ta”.
Giọng nói nặng nề nói: “Được rồi, kệ hắn đi, dù sao hôm nay thằng nhóc kia cũng khó có thể trốn thoát!”
“Còn muốn đi Tĩnh Châu ư? Mơ mộng hão huyền!”
Giọng nói càng lúc càng xa.
Hai người kia rõ ràng là đang đi về phía bên kia của tòa nhà.
Trương Minh Vũ cau mày.
Sao bọn họ biết được là mình sắp đi Tĩnh Châu?
Hơn nữa còn ra tay nhanh như vậy?
Long Thất thấp giọng nói: “Chúng ta đi trước đi”.
Trương Minh Vũ hơi sửng sốt.
Đi hả?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Long Thất đã đi về phía cửa.
Trương Minh Vũ cũng vội vàng đi theo
Lúc này mới phát hiện đúng là có hai người đàn ông ở phía xa, chỉ là hiện giờ đang quay lưng về phía bọn họ.
Cũng không phát hiện ra gì cả.
Trương Minh Vũ vội vàng đi theo Long Thất vào trong.
Long Thất dừng lại.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Chúng ta… đang làm gì vậy?”
Long Thất chậm rãi nói: “Không biết, cứ giết hai người bọn chúng trước đi đã, lát nữa để tôi nhìn kỹ xem còn người khác không”.
“Nghe câu chuyện của bọn chúng, có lẽ là có kế hoạch gì đó”.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút kịch liệt.
Giết người… tùy ý như vậy sao?
Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều, Long Tam không có ở đây, Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể coi Long Thất là trợ thủ đắc lực.
Long Thất chậm rãi nói: “Cậu Minh Vũ, cậu đi xuống dưới, kêu gào thảm thiết đi”.
Kêu gào ư?
Trương Minh Vũ chần chừ một lúc lâu rồi mới bước xuống tầng, dồn hết sức lực, thống khổ gào lên: “A!”
Gào xong anh lẳng lặng chờ đợi.
Trong mắt hai người ở tầng trên cùng đều thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Nhanh như vậy hả?
Chẳng mấy chốc, hai người cùng nhau bước qua cánh cửa.
Bịch bịch!
Âm thanh nặng nề đột nhiên vang lên.
Long Thất đang mai phục ở cửa giải quyết xong một người bằng một phát súng.
Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Ung dung như vậy…
Bụp bụp!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Long Thất cũng không do dự nữa, đưa hai thi thể lên cửa sân thượng.