Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 10: C10: Tôi chịu trách nhiệm



“Anh Sở?”

Từ Hậu Đạt nhíu mày.

Vân Lễ Tiền lập tức giải thích: “Là một tên lừa gạt mà Dao Dao mời đến chữa bệnh cho cha tôi” “Cậu ta vừa đến liền nẵn b óp toàn thân cha tôi, xương khớp cả người kêu răng rắc. Kết quả là nắn b óp. hồi lâu mà cha tôi chẳng có tí phản ứng nào.”

“Còn nói là ra ngoài mua kim bạc, lát nữa phải châm cứu cho cha tôi…

Vớ vần!”

Vân Lễ Tiền còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã giận dữ quát: “Bệnh tình của ông cụ Vân đang nguy. kịch, Đông y trị ngọn không trị gốc, dược hiệu cực kỳ chậm”

“Chữa trị cho ông ấy bằng phương pháp Đông y chẳng phải là giỡn chơi sao?”

“Còn nữa, mặc dù tôi nghiên cứu sâu về Tây y, nhưng cũng biết sơ sơ về Đông y”

“Tôi chưa từng nghe thấy cách nói áp nhiệt giải độc. Đây đâu phải cứu người, rõ ràng là đang hại người!”

“Đúng vậy!”

Vân Hải Mị tiếp lời, buông lời châm chọc:” Một số người bí quá hóa liều, tùy tiện kéo một tên lừa đảo trên đường coi là thần y!”

“Chị ta ngu ngốc, lẽ nào chúng ta cũng phải ngu ngốc theo?” “Hiện giờ ông nội đang trong cơn nguy kịch, chỉ có

thần y Từ mới có thể chữa khỏi cho ông”

“Trừ khi ai đó không muốn ông nội khỏe lại, mà muốn hại chết ông, như vậy bản thân mới có thể nắm giữ quyền lực gia tộc…”

“Câm miệng!”

Vân Thủy Dao giận dữ nhìn cô ta: “Vân Hải Mị, cô bớt cà khia đi!”

“Trong cả nhà họ Vân, không có ai mong ông nội khỏe lên hơn tôi đâu!”

“Anh Sở là người do chủ tịch Ngô giới thiệu, tôi tin tưởng anh Sở có năng lực chữa khỏi cho ông nội”

“Anh ấy vẫn chưa chữa xong mà. Trước khi đi, anh ấy đã dặn không cho bất cứ ai nhúng tay…”

Nói xong cô bước nhanh đến trước giường bệnh, cản mọi người vén chăn ra.

Vân Lễ Tiền lạnh lùng hừ mũi, quát to: “Vân Thủy.

Dao, cô đừng có khoa tay múa chân trước mặt tôi!”

“Ở công ty cô là chủ tịch, tôi không chấp nhặt với cô.”

“Nhưng giờ đang ở nhà, chuyện liên quan đến sự. an nguy của ông cụ, nơi này không đến lượt cô quyết định!”

“Cô mau tránh ra cho tôi, đừng làm chậm trễ thần y Từ chữa bệnh!”

“Tôi không tránh! Trước khi anh Sở vẽ, không ai được động vào ông nội….”

“Người đâu!”

Thấy Vân Thủy Dao vẫn muốn ngăn cản, Vân Lễ Tiền quát to, tức thì mấy vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào!

“Cô chủ bị tên mặt trắng kia lừa, kiên quyết ngăn cản thần y cứu ông cụ”

“Các người mau kéo nó ra, đừng để nó gây rối ở đây.”

“Vâng, thưa ông Lễ!”

Bọn họ đều là tay chân mà Vân Lễ Tiền nuôi.

Nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một giờ.

Bọn họ không quan tâm Vân Thủy Dao có phải là chủ tịch tập đoàn hay không, hiện giờ không phải ở công ty mà đang ở nhà.

Đối với bọn họ mà nói, lời của Vân Lễ Tiền chính là thánh chỉ.

Cả đám lập tức xông tới kéo Vân Thủy Dao ra. Cô ra sức vùng vẫy, hét thất thanh: “Các người thả tôi ral”

“Anh Sở đã dặn không được vén chăn ra, nếu. không ông nội sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“Đến lúc đó, nếu xảy ra vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm..”

“Tôi chịu trách nhiệm.”

Cô còn chưa nói xong, Từ Hậu Đạt đã ngắt lời, nói thật to: “Nếu ông cụ Vân thật sự xảy ra vấn đề, Từ Hậu Đạt tôi sẽ gánh chịu một mình!”

“Tôi không tin mình làm nghề y mấy chục năm, có bệnh nan y khó chữa nào chưa từng thấy, có phương pháp chữa trị nào chưa từng gặp.”

“Phương pháp chữa trị hoang đường như vậy có khác gì phong kiến mê tín đâu?”

“Còn là chủ tịch tập đoàn nữa chứ, khả năng quan sát thật sự khiến người ta tặc lưỡi!”

Sau đó, Vân Thủy Dao bị lôi ra ngoài.

Cô chỉ là phụ nữ yếu ớt, không có chút xíu năng lực phản kháng nào, trong khi đối phương là mấy người đàn ông đô con.

©ô giãy giụa mấy lần cũng vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Từ Hậu Đạt vén chăn ra, đồng thời dùng thiết bị y tế cao cấp, bắt đầu khám chữa bệnh.

“Hừ, đúng là làm kinh doanh đến ngu luôn rồi, lại đi tin lời một tên mặt trắng, thật nực cười!”

Thấy Vân Thủy Dao lộ vẻ bi phẫn, thậm chí bật khóc, Vân Hải Mị thầm vui trong lòng, không nhịn được. mỉa mai

Vân Lễ Tiền vỗ vai cô ta, mỉm cười nói: “Cha thích nghe câu này, làm buôn bán mà đầu óc ngu ngốc thì cũng đến lúc từ chức rồi.”

“Chờ thần y từ chữa khỏi cho ông cụ, cha sẽ báo lại tường tận tình huống vừa rồi”

“Đến lúc đó, ông cụ sẽ biết rốt cuộc ai mới thật lòng quan tâm mình, giao nghiệp vụ của tập đoàn cho ai mới là thích hợp nhất.”

Nghe vậy, Vân Thủy Dao vô cùng tức giận.

“Trước giờ cô vẫn biết hai cha con nhà này ngấp. nghé quyền lực trong tập đoàn, chưa bao giờ từ bỏ ý đô

Nhưng nế tình quan hệ cùng tộc nên cô chưa. từng so đo với bọn họ. Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến sự sống chết của ông nội, vậy mà bọn họ lại làm trái ý Sở Phong!

Mặc dù chính bản thân cô cũng không có lòng tin, không biết cuối cùng hiệu quả trị liệu sẽ ra sao.

Nhưng vẫn là câu nói kia, đối phương do Ngô.

Khải Hoa giới thiệu, ông nội có ơn cứu mạng với Ngô Khải Hoa.

Người ông ta giới thiệu chắc chản không có vấn đềt

Vậy mà bây giờ hai cha con kia lại phớt lờ lời dặn dò của Sở Phong. Vân Thủy Dao vô cùng lo lắng bồn chồn, rất sợ ông nội sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Cô không quan tâm tới chuyện mình có mất quyền lực hay không, cô chỉ quan tâm tới sự an nguy của ông nội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.