Edit Jen
Beta Miriam
Các thực tập sinh rất dễ bị chấn thương trong quá trình luyện tập, cho nên tổ tiết mục vẫn luôn trang bị đội ngũ y tế.
Vừa rồi Lâm Yên Nhiên ngất xỉu quá đột ngột, khiến không ít người đều kinh hãi.
Hiện tại nghe được Cố Tư Nghiệp nói, lập tức phản ứng lại, vài người liền vội vàng đi đến thông báo cho bác sĩ, đem chuyện Lâm Yên Nhiên dị ứng và ngất xỉu nói cho bọn họ.
Bác sĩ nhanh chóng đến, từ trong tay Cố Tư Nghiệp tiếp nhận Lâm Yên Nhiên, nhanh chóng đưa anh lên giường bệnh và kiểm tra một chút, sau đó mới đưa ra phán đoán.
“Hẳn là dị ứng dẫn tới cơn sốc nhẹ.”
Bác sĩ nhìn mọi người chung quanh, muốn xác định chất gây dị ứng.
“Hôm nay anh ấy đã ăn qua cái gì? Trước đây có bị dị ứng với thứ gì không?”
Nghe được bác sĩ hỏi chuyện, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Oánh Oánh.
Cô là trợ lý của Lâm Yên Nhiên, mọi người đều cho rằng cô là người biết rõ về tình huống của Lâm Yên Nhiên nhất.
Nhưng Oánh Oánh lại lau một phen nước mắt, lắc lắc đầu.
“Tôi không biết….. Anh Yên Nhiên trước đây không nói với tôi là bị dị ứng gì.”
Oánh Oánh vẫn còn ở trạng thái luống cuống, cúi đầu nhìn Lâm Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh như cũ, tim đều vội như muốn nhảy ra ngoài.
Như thế nào ăn một bữa cơm liền thành như vậy!
Thấy không ai biết về nguyên nhân gây dị ứng, bác sĩ liền không hỏi nhiều, chuẩn bị tiếp tục cứu giúp Lâm Yên Nhiên.
Nhưng mà đứng bên người Lâm Yên Nhiên, Cố Tư Nghiệp vẫn luôn trầm mặt lại mở miệng.
“Cậu ấy bị dị ứng với rau cần.”
Nghe vậy, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía anh.
Dị ứng rau cần????
Cố lão sư như thế nào biết?
Nhưng mà, Cố Tư Nghiệp lại căn bản không nghĩ tới việc giải thích cho mọi người.
Nói xong câu đó, liền rũ mắt, đem tầm mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Yên Nhiên.
Cho nên tất cả mọi người đều không có thời gian nhìn thấy Cố Tư Nghiệp, người đã bình tĩnh vạn năm, ánh mắt lúc này tràn đầy lo lắng.
Nghe Cố Tư Nghiệp nhắc tới rau cần, nhân viên công tác phụ trách cơm trưa bên cạnh vội vàng gật đầu xác nhận với bác sĩ, “Buổi trưa hôm nay xác thật có món thịt bò xào rau cần.”
Bác sĩ gật đầu, ý bảo đã hiểu tình huống, lúc sau liền kêu y tá mời mọi người ra ngoài.
Khi Lâm Yên Nhiên tỉnh dậy, đã hai giờ sau.
Hầu như đã giảm bớt các triệu chứng dị ứng, vừa mới mở mắt ra, liền nghe được âm thanh của Tống Anh Minh.
“Này, tỉnh lại, tỉnh lại!”
Vừa mới mở mắt ra còn có chút không thích ứng với ánh sáng trong phòng, Lâm Yên Nhiên chớp chớp mắt, vài giây sau mới chú ý tới, hai bên giường bệnh của mình đứng rất nhiều người.
Người phụ trách tổ đạo diễn, nhân viên công tác tổ tiết mục, Oánh Oánh cùng với…… Cố Tư Nghiệp.
Lâm Yên Nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước Cố Tư Nghiệp giúp mình, đang muốn mở miệng cảm ơn, kết quả Tống Anh Minh lại giành nói trước.
“Thân thể khá hơn chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu,, “Tôi không khó chịu nữa, tôi xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng.”
Nghe được Lâm Yên Nhiên mở miệng nói chuyện, người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Đặc biệt là Tống Anh Minh, tuy rằng bác sĩ đã nói Lâm Yên Nhiên không có gì đáng ngại, nhưng chuyện hôm nay này vẫn là khiến ông ta sợ không nhẹ.
Hôm nay tổ tiết mục bọn họ sơ sẩy, nếu không phải Cố Tư Nghiệp trực tiếp nhận ra Lâm Yên Nhiên bị dị ứng, nếu bọn họ coi như bệnh khác mà trì hoãn một chút, kế tiếp ông cũng không dám nghĩ tới.
Suy cho cùng, sốc phản vệ rất nghiêm trọng, chính là muốn chết người!
Rất may là đã kịp thời cứu chữa.
Tống Anh Minh lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, lại dò hỏi chút tình trạng về cơ thể của Lâm Yên Nhiên, thấy tình trạng cơ thể anh xác thật khá hơn nhiều, mới mang theo mọi người rời đi.
Căn phòng trước đây đã quá đông và không thể chen chân vào được.
Hiện tại toàn bộ vừa đi, đột nhiên liền trở nên lạnh lẽo, đặc biệt an tĩnh.
Lâm Yên Nhiên ở trong phòng một mình, nhắm mắt lại một lúc cũng cảm thấy hơi khát nên muốn đứng dậy đi rót nước uống.
Nhưng không biết như thế nào, sau khi tỉnh lại thân thể liền không có chút sức lực.
Một tay ra sức căng đã lâu, kết quả mới miễn cưỡng khởi động nửa cái thân mình.
Lúc này, cửa phòng được mở từ bên ngoài.
Cố Tư Nghiệp đi đến, trong tay còn cầm một cái bình giữ ấm.
Lâm Yên Nhiên dừng động tác lại, liếc mắt một cái liền thấy được cái bình giữ ấm của mình.
“Đừng di chuyển.”
Cố Tư Nghiệp vội ngăn anh lại.
Lâm Yên Nhiên nghe lời không nhúc nhích, nhưng lại nhìn bình giữ ấm trong tay Cố Tư Nghiệp.
Li.ếm liế.m môi khô, cùng Cố Tư Nghiệp giải thích nói, “Tôi nhớ tới uống nước.”
“Tôi tới đỡ cậu.”
Sau khi Cố Tư Nghiệp hiểu Lâm Yên Nhiên muốn làm gì, lập tức hai ba bước đi đến bên người anh, khom lưng tới để dìu.
Mặc dù Lâm Yên Nhiên có chống đỡ thân thể một chút, nhưng cơ hồ vẫn là nằm ở trên giường.
Cố Tư Nghiệp sợ đè lên tay đang truyền dịch của Lâm Yên Nhiên, vì thế gần như dùng cả hai tay, không sai biệt lắm đem Lâm Yên Nhiên nửa bế lên.
Lâm Yên Nhiên dựa vào cánh tay Cố Tư Nghiệp, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương tuyết tùng trên người hắn.
Đây là lần thứ hai anh ngửi thấy mùi hương này trong ngày hôm nay.
Trước khi ngất đi, kỳ thật cũng không hoàn toàn mất ý thức.
Chẳng qua bởi vì tức ngực khó thở, liền không mở mắt ra được cũng không nói được.
Lúc ấy mọi người nói gì làm gì anh đều biết.
Cho nên, khi nằm trong lòng ngực Cố Tư Nghiệp, cũng có thể cảm giác được đối phương đem mình ôm chặt……
Thậm chí còn nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
Cố Tư Nghiệp cũng không biết Lâm Yên Nhiên nghĩ gì, sau khi đem đối phương đỡ, liền mở nắp bình giữ ấm ra, sau đó đưa tới trước mặt Lâm Yên Nhiên.
“Thổi nguội rồi, có thể trực tiếp uống.”
Lâm Yên Nhiên vội vàng nhận lấy, nhanh chóng uống một ngụm.
Không nóng cũng không lạnh, nhiệt độ vừa phải.
Uống nước xong, Lâm Yên Nhiên nhìn Cố Tư Nghiệp đột nhiên xuất hiện, có chút ngoài ý muốn.
“Tôi tưởng anh cũng đi với bọn họ rồi.”
Cố Tư Nghiệp chu đáo giúp Lâm Yên Nhiên đậy bình giữ ấm trên bàn, “Không phải, vừa rồi tôi ở bên ngoài nghe điện thoại.”
Nói xong, nhìn về phía Lâm Yên Nhiên, thần sắc lại nghiêm túc hơn so với ngày thường.
“Dị ứng đồ ăn về sau nhớ rõ kêu trợ lý trao đổi với tổ tiết mục, bao gồm thực phẩm dị ứng, sở thích cũng có thể nói cho bọn họ.”
Lâm Yên Nhiên gật đầu, đem điểm này nhớ.
Cố Tư Nghiệp đối diện tầm mắt Lâm Yên Nhiên, lại tiếp tục nghiêm túc nhắc nhở anh “Khi ăn cơm nhất định phải chú ý xem trong đồ ăn có rau cần xắt nhỏ hay không.”
“Mấy món ăn khác hôm nay cậu ăn, đều có cái này.”
Cố Tư Nghiệp nói, làm Lâm Yên Nhiên thể hồ quán đỉnh*.
(*) Thể hồ quán đỉnh/醍醐灌頂:Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, anh lại đang nghĩ xem tại sao mình lại bị dị ứng.
Bởi vì anh rất rõ ràng, mình không chạm qua món thịt bò xào rau cần.
Vốn dĩ còn hoài nghi nguyên chủ có phải dị ứng với các loại thức ăn khác hay không.
Kết quả làm nửa ngày, lại thua trên người rau cần!
Hôm nay khi ăn, bởi vì lực chú ý đều đề phòng thịt bò xào rau cần, cho nên xác thật không quá chú ý đến những món ăn khác.
Rốt cuộc nói như vậy, xác suất gặp một đầu bếp thích cho rau cần băm vào bất kỳ món ăn nào là rất nhỏ.
Nhưng ai biết cố tình lại gặp gỡ.
Lâm Yên Nhiên yên lặng thở dài, tự trách mình bất cẩn.
Bởi vì tai nạn ngoài ý muốn hôm nay, trước kia kỳ thật cũng có trải qua một lần.
Anh vẫn nhớ rằng đó là sinh nhật của bạn học cấp 3 của anh, lúc ấy mấy người bọn họ quan hệ tốt liền cùng nhau đi ăn để chúc mừng sinh nhật.
Nhưng kết quả ngày hôm đó vận khí không tốt, gặp phải đầu bếp sau khi rải rau thơm còn muốn rải rau cần băm nhuyễn lên cá.
Cần tây thái nhỏ này được trộn với nhiều loại gia vị khác nhau, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể biết được.
Cho nên, thời điểm ăn hoàn toàn không chú ý, nhân tiện liền nuốt xuống.
Rồi lần đó cũng giống như hôm nay, liền cảm thấy ngột ngạt và hoảng hốt tại chỗ.
Khi đó, các đồng học của anh đều bận rộn vẽ mặt mèo, không ai biết anh bên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc ấy phản ứng dị ứng của anh không có nghiêm trọng như lần này, nhưng cũng phi thường khó chịu, nhưng anh không có sức để nói.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, anh lo lắng không biết đến đó sẽ giải thích sao.
May mắn thay, chỉ trong vài giây, người bạn tốt ngồi bên cạnh nhìn sang và phát hiện ngay ra sự bất thường của anh.
Người bên kia không nói lời nào, ném chiếc đũa, ôm chặt anh không buông, trực tiếp chạy tới bệnh viện bên cạnh.
Sau khi được bác sĩ cho biết về chứng dị ứng của anh, người bạn tốt của anh đã giúp anh để mắt đến các loại rau.
Mỗi lần ăn, đều sẽ không chê phiền mà dặn dò đầu bếp, không cần bỏ rau cần, càng không cần bỏ rau cần thái nhỏ vào các món ăn khác.
So với anh còn cẩn thận hơn.
Cho nên trong mấy năm tiếp theo, bởi vì đối phương thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm anh, anh không bao giờ gặp phải tình huống như vậy nữa.
Hôm nay, Lâm Yên Nhiên thấy Cố Tư Nghiệp nghiêm túc nhắc nhở mình như thế, đột nhiên cảm thấy bộ dáng lúc nói chuyện giống như vị anh em tốt trước kia của mình.
Lâm Yên Nhiên gật đầu với Cố Tư Nghiệp nói về sau sẽ chú ý.
Sau khi nhìn đến mặt của đối phương, anh lại đột nhiên nhíu mày.
Anh vừa mới cảm thấy đối phương cùng Cố Tư Nghiệp giống nhau.
Nhưng sau khi nhìn đến gương mặt của Cố Tư Nghiệp, lại đột nhiên ý thức được, chính mình thế nhưng không nhớ nổi tên bạn tốt.
Không chỉ có tên, thậm chí diện mạo của người đó anh đều đã quên không còn một mảnh.
Ở thời điểm anh nhớ lại, có vẻ như anh đã mang khuôn mặt của Cố Tư Nghiệp nhập vào.
Về phần bản thân người đó, bây giờ trong đầu anh chỉ mơ hồ có một cái bóng đen!
Sau khi phát hiện chuyện này, Lâm Yên Nhiên sợ tới mức sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Anh tự nhận trí nhớ của mình so với người bình thường mạnh hơn một ít, cho dù là bạn học cũ hay là giáo viên, thậm chí ngay cả một số chuyện khi ở nhà trẻ, hiện tại anh đều còn nhớ rõ rành mạch.
Vừa rồi mới hồi ức, anh còn có thể nhớ được gương mặt của những bạn học quan hệ không mấy thân thiết cùng nhau tổ chức sinh nhật.
Nhưng cố tình vì cái gì duy nhất người đó, có thể nhớ rõ tất cả mọi thứ giữa họ, nhưng lại quên mất tên cùng diện mạo của người đó?
Bọn họ rõ ràng cùng nhau ăn cơm, nghe hát.
Cùng nhau đọc sách và chơi bóng cùng nhau.
Cùng nhau đi xem phim điện ảnh, thậm chí còn cùng ngủ chung một chiếc giường……
Bọn họ rõ ràng thân cận như vậy……
Vì cái gì chính mình lại một chút cũng không nhớ nổi người đó?
Trước đây Lâm Yên Nhiên cảm thấy mình đã bỏ qua một cái gì đó.
Hiện tại anh rốt cuộc phát hiện.
Anh thực sự đã quên mất một người rất quan trọng trong cuộc đời mình!
Đối với sự tình thái quá như thế, Lâm Yên Nhiên nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vì cái gì không phải những người khác, cố tình lại là người đó?
Chẳng lẽ nói ý muốn của thế giới tiểu thuyết này, sẽ ảnh hưởng đến ý thức và ký ức của anh?? Càng là người thân cận và quan trọng, sẽ càng bị lãng quên?
Kia về sau, khi anh ở đây ngày càng lâu, liệu anh cũng sẽ quên mọi thứ trong thế giới thực?
Lâm Yên Nhiên nghĩ nghĩ, phía sau lưng không khỏi có chút lạnh.
“Lại không thoải mái sao? Tôi đi kêu bác sĩ.”
Cố Tư Nghiệp ngồi trước mặt Lâm Yên Nhiên thấy anh không nói lời nào, sắc mặt còn từng đợt trắng bệch, cho là thân thể anh không thoải mái, liền chuẩn bị kêu bác sĩ.
Lâm yên lắc đầu ngăn lại “Không có, không có.”
Anh chắc chắn sẽ không dám nói cho Cố Tư Nghiệp biết mình đang nghĩ gì.
“Cái kia anh Cố……” Lâm Yên Nhiên thu liễm lại cảm xúc, tùy tiện tìm một lý do, “Tôi muốn làm phiền anh một chuyện.”
“Cái gì?”
Lâm Yên Nhiên thoáng nhìn qua bên trái, “Cái kia, tôi muốn đi WC……”
Nghe vậy, Cố Tư Nghiệp sửng sốt, nhưng không có bất luận động tĩnh gì.
Lâm Yên Nhiên nhìn về phía Cố Tư Nghiệp, sau khi đối diện ánh mắt khó hiểu của đối phương, đột nhiên ý thức được là chính mình không biểu đạt rõ ràng.
Vì sợ Cố Tư Nghiệp hiểu lầm mình muốn hắn cùng vào nhà vệ sinh, Lâm Yên Nhiên nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ muốn phiền anh lấy cái chai nước biển xuống cho tôi, tôi sẽ tự lấy đi vào.”
Cố Tư Nghiệp không đáp lời, chỉ yên lặng mà giúp anh lấy bình nước biển xuống, trực tiếp dắt tới cửa WC.
Lâm Yên Nhiên lấy tay mình khỏi tay Cố Tư Nghiệp, quay sang cảm ơn.
“Tới đây được rồi, cảm ơn anh Cố.”
Nói xong Lâm Yên Nhiên tầm mắt không cẩn thận quét tới cổ Cố Tư Nghiệp……
Như thế nào giống như, có chút đỏ??
Sau khi Lâm Yên Nhiên đi WC xong, Oánh Oánh đi ra ngoài mua cơm đã trở lại.
Cố Tư Nghiệp tiếp điện thoại, sau khi cùng Lâm Yên Nhiên nói lời tạm biệt, liền không ở lâu.
Oánh Oánh nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tư Nghiệp rời đi, không khỏi thập phần cảm động.
“Cố lão sư thực sự rất tốt.”
Nói xong cô nhìn Lâm Yên Nhiên đang ăn cháo, “Đúng rồi anh Yên Nhiên, anh như thế nào không theo dõi Cố lão sư?”
Lâm Yên Nhiên khó hiểu, “Theo dõi cái gì?”
Thấy Lâm Yên Nhiên tựa hồ cái gì cũng không biết, Oánh Oánh hít hà một hơi, “Weibo á! Cố lão sư mấy hôm trước theo dõi anh, anh còn không biết sao?”
Nói xong cô còn lấy điện thoại ra, đem giao diện Weibo Cố Tư Nghiệp nhảy ra.
Quả nhiên, trong số ít ỏi người đối phương theo dõi, người được theo dõi mới nhất, chính là Lâm Yên Nhiên.
“Hiện tại trên mạng có một số antifan trên Internet đang bắt nhịp anh và Cố lão sư, nói anh không theo dõi lại là không biết tốt xấu. Anh, tuy rằng Cố lão sư không bận tâm, nhưng fans anh ấy và những người qua đường khác hẳn là vẫn là rất để ý, anh nhanh chóng theo dõi lại đi.”
Tiểu minh tinh tuyến mười tám trong giới giải trí đãi ngộ chính là như thế.
Nếu là Lâm Yên Nhiên trước đơn phương theo dõi Cố Tư Nghiệp, lập tức sẽ có người mắng anh cọ nhiệt không biết xấu hổ.
Nhưng hiện tại ngược lại, anh bên này chưa theo dõi lại, cũng bị mắng không biết điều, không biết tốt xấu.
Oánh Oánh thấy Lâm Yên Nhiên cư nhiên cũng chưa chú ý tới chuyện này, không khỏi hối hận chính mình không sớm một chút nhắc nhở!
Sau lời nhắc nhở của Oánh Oánh, Lâm Yên Nhiên lúc này mới theo dõi Cố Tư Nghiệp.
Bất quá bởi vì Lâm Yên Nhiên theo dõi muộn, trên mạng dư luận đã giống như Oánh Oánh nói, không ít người ghim điều này bắt đầu mắng.
【 Xuất hiện rồi? Tên tuổi lớn như vậy sao? Cố Tư Nghiệp mặt mũi đều không cho? 】
【 Mấy ngày trước không phải rất cần mẫn lên mạng sao…… Như thế nào hiện tại lại giả chết 】
【 Thành người thứ mười được Cố Tư Nghiệp chú ý, Yên Nhiên, anh hiện tại có phải rất khoe khoang hay không 】
【 Một số người nào đó có chút không biết tốt xấu, khi giải ước Cố Tư Nghiệp còn like cho hắn một cái, kết quả đổi lấy cái này à? 】
【 Thật thế Cố Tư Nghiệp không đáng 】
【 Vây xem gà chua dậm chân 】
【 Tâm lý cũng thật âm u, ngày thường sinh hoạt thật sự không dễ dàng đi 】
【 Yên Nhiên mấy ngày nay cũng chưa lên mạng, khả năng cũng chưa chú ý tới đi, người nào đó liền gấp không chờ nổi bắt đầu cho vay cười nhạo? 】
【 Anh tôi thích ai theo dõi ai, đừng vào đây bbll]
【 Đêm lặng thơ không đội nổi cái nồi này, Yên Nhiên có hồi âm hay không chúng tôi không bận tâm, antifan thì chính là antifan, đừng lấy tên tuổi anh tôi tới gây rối 】
【 Đêm lặng thơ không bận tâm anti lăn 】
【 Hai bên hiện tại đều đã theo dõi lẫn nhau, đừng lại cue Cố ba ba lên sân khấu 】
Bởi vì anti-fan lần này kéo Cố Tư Nghiệp ra tới, cho nên các tỷ tỷ đêm lặng thơ cũng rất bức xúc, ra mặt trực tiếp công kích những người này.
Tuy nhiên, chủ đề mà hai bên vừa kết thúc vì Lâm Yên Nhiên đã theo dõi lại đã lập tức bị người khác đem ra bàn tán.
【 Cười chết, còn ở chỗ này rối rắm nên theo dõi hay không, không nhìn thấy tấm hình mới nhất phá tung tin tức sao? 】
【 Hình gì lầu trên??? 】
【 Hiện tại lướt mạng đều là một khắc không thể phân tâm sao? Tôi mới đi gặm quả táo, lại bỏ lỡ cái gì! 】
【 Chỉ lộ Weibo: Tôi chỉ là người qua đường ăn dưa]
Sau khi nhìn thấy chỉ lộ, cư dân mạng lập tức quay xe ra chiến trường, đi vào Weibo của người này [Tôi chỉ là người qua đường ăn dưa].
Chủ tus với cái tên thoạt nhìn bình bình đạm đạm, kỳ thật cũng không nói gì, cũng chỉ đăng một ảnh chụp màn hình cuộc nói chuyện phiếm đơn giản mà thôi.
Tuy nhiên, chính bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện đơn thuần này, được đăng tải chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, số lượng bình luận đột ngột lên đến con số 1.000.
Bởi vì nội dung của anh ta như thế này ——
【YR hôm nay bị sốc do dị ứng đồ ăn 】
【 GSY một đường ôm anh ấy đi bệnh viện 】
(*) Yr = Yên Nhiên ; GSY = Cố Tư Nghiệp
[Tại hiện trường, sắc mặt của GSY rất đáng sợ, anh ấy đặc biệt khẩn trương, ôm tới bác sĩ rồi còn gắt gao nắm tay 】
【Cảnh đó…】
【 Rất khó để không nói…… Tôi loáng thoáng bị gõ cửa 】
Lịch sử trò chuyện vừa ra, khu bình luận tinh phong huyết vũ*.
*Tinh phong huyết vũ: nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.
【 Giả đi, loại lịch sử trò chuyện này tôi có thể đăng một trăm mẩu tin nhắn mỗi ngày 】
【 Đao giết hết cẩu cp trên thiên hạ! 】
【Cẩu cp lăn! Như thế nào cái gì ở trong mắt mấy người đều có thể cắn! 】
[GSY là duy nhất, không buộc với người flop]
【 Ôm YR đi, chúng ta không hẹn mà gặp]
Fan CP cùng fan độc duy một người vốn dĩ không hợp nhau, huống chi chưa nói đến sự chênh lệch giữa Cố Tư Nghiệp và Lâm Yên Nhiên quá lớn, nên rất nhiều người đều cho rằng tin nóng này là giả.
Bất quá, anti-fan Lâm Yên Nhiên không ít, không ít người thừa dịp cơ hội này để khuấy nước.
[Aoaoao, Cố Tư Nghiệp và Yên Nhiên mới là tình yêu đẹp, nhanh kết hôn đi 】
【Cmn, lầu trên đừng tới giả làm fan CP làm tôi ghê tởm, mấy người đăng lại đi, Yên Nhiên sẽ tiếp tục flop đến địa tâm 】
【 Có chuyện gì với Yên Nhiên vậy? Rõ ràng là ca ca các người ôm không buông tay! Tin hay không các người mắng Yên Nhiên một lần, bọn họ hôn lưỡi một lần, công kích một lần, bọn họ lập tức doi một lần 】
【 Mẹ nó, trong lúc nhất thời không phân rõ lầu trên là anti-fan hay fan……】
【 Kẻ thiểu năng như vậy đương nhiên là anti-fan 】
【 Yên Nhiên cũng thật thảm…… đã tuyển dụng một nhóm các nhà phê bình điên rồ]
Lâm Yên Nhiên truyền dịch cả một buổi trưa cơ thể được chữa lành.
Hôm sau anh cứ theo lẽ thường đúng giờ đi hiện trường 《 Siêu cấp thần tượng 》.
Anh tới tương đối sớm, sau khi trang điểm xong, thấy các lão sư khác còn chưa xong tạo hình, vì thế anh liền ở phòng nghỉ chung lấy điện thoại di động ra bắt đầu lướt Weibo.
Oánh Oánh ngày hôm qua còn nhắc nhở anh một chuyện khác, nhắc anh thỉnh thoảng lên Weibo để tương tác với các fan.
Tạm thời anh còn có chút không thích ứng với việc đăng ảnh của mình cho các fan, vì thế liền đặc biệt tìm một cuốn sách mà gần đây mình đọc, muốn đem một cuốn sách hay chia sẻ cho các fan.
Sau khi đăng nhập Weibo để chia sẻ với fan, không biết làm cách nào để vuốt sang trang chủ để đẩy.
Anh không chú ý ngón tay trượt một chút, giao diện Weibo liền theo một đường dẫn tới trang chủ Weibo là “Tôi chỉ là người qua đường ăn dưa”.
Sau đó Lâm Yên Nhiên liền thấy được bức ảnh nóng do người này đăng lên.
Ngón tay trượt xuống một chút, tầm mắt dừng ở nội dung nhiệt bình thứ ba ——
【 Có chuyện gì với Yên Nhiên vậy? Rõ ràng là ca ca các người ôm không buông tay! Tin hay không các người mắng Yên Nhiên một lần, bọn họ hôn lưỡi một lần, công kích một lần, bọn họ lập tức doi một lần 】
Lâm Yên Nhiên đem những lời này đọc một lượt, động tác trên tay nháy mắt dừng lại.
Doi??
Hắn liền đem từ này phát âm bằng tiếng Anh một chút.
Là cái ý kia của hắn??
Lưỡi, hôn, doi……
Tại sao những fan này lại tranh cãi bằng những từ ngữ, rất… kỳ cục??
Tưởng tượng đến là nói chính mình cùng Cố Tư Nghiệp, Lâm Yên Nhiên liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Vì thế đem tầm mắt thu hồi, chuẩn bị rời khỏi Weibo.
Nhưng mà, trước khi anh thoát khỏi Weibo, Cố Tư Nghiệp lại vừa vặn đi tới bên.
Lâm Yên Nhiên cũng không biết vì cái gì, tay run lên, làm điện thoại rớt trên mặt đất.
Hơn nữa bình luận vừa rồi nằm ở chính giữa!
Lúc này Cố Tư Nghiệp, vừa vặn đi đến nơi điện thoại rơi xuống.
Vì thế anh cúi đầu ngồi xổm xuống, giúp Lâm Yên Nhiên đem điện thoại nhặt lên.
Trong một giây, Lâm Yên Nhiên cảm thấy không khí bị đóng băng…
Sau khi ngượng ngùng nhận điện thoại và cảm ơn Cố Tư Nghiệp, Lâm Yên Nhiên lấy cớ đi uống nước, lập tức mã bất đình đề* rời đi.
(*) Mã bất đình đề: Ngựa không ngừng vó.
Cố Tư Nghiệp:?
*
Một giờ sau, tổ tiết mục đã gọi tất cả các lão sư và thực tập sinh đến cùng nhau.
Cũng giống như lần trước, Cố Tư Nghiệp đứng ở trung tâm sân khấu, mỉm cười và công bố quy tắc mới cho mọi người ——
Lần trước phân tổ trở thành quá khứ.
Mọi người lần nữa phân tổ đội.
Một vòng tuyển chọn lẫn nhau mới giữa thực tập sinh và lão sư sẽ lập tức bắt đầu!
_