Đêm khuya không chút nào che dấu tình cảm nồng đậm cùng áp lực yêu say đắm của trái tim.
Hắn hôn môi nàng từng chút, từng chút một, rõ ràng chỉ nghĩ chia ly mấy ngày, rõ ràng chỉ muốn đi lấy một ít đồ vật về để nàng không vất vả như vậy nữa, nhưng trong bóng đêm như thế này, anh rồng đã quen với việc cô quạnh một mình từ trước đến nay hiện tại lại trở nên tham lam không biết đủ.
Hắn lưu luyến, hắn luyến tiếc.
Hắn đứng dậy, mặc thêm bộ quần áo nàng mua cho hắn, trên ngón tay mảnh dài m ơn trớn cái áo khoác lông cừu trên người, giống như vị tướng quân mặc áo giáp bách chiến bách thắng.
Hắn thật khẽ khàn nhẹ nhàng tấn góc chăn lại cho nàng, giống như nàng đã làm như vậy cho hắn vô số lần.
Trên bàn có đặt mấy tờ giấy và bút mà nàng hay dùng để ghi lại những kinh nghiệm luyện đan, Long tiên sinh mở ra, định lưu lại một vài dòng nói với nàng mình ra đi có chút việc, sẽ trở lại rất nhanh. Hắn mở ra hai trang trong đó, vốn định tìm chỗ trống viết, lại tình cờ nhìn thấy trang giấy có một dòng chữ thật thanh tú nhẹ nhàng của nàng ——
“Long tiên sinh, ngươi thật là một anh rồng tốt.”
Một hàng chữ nhỏ nằm lẫn lộn trong đống ký lục để phân biệt tạp chất trong linh thực của Mục Loan Loan, nhưng nội dung lại hoàn toàn không liên quan gì.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi hơi trợn to, đáy mắt hiện lên một mạt kinh ngạc, trái tim trong lòng ngực không nhịn được nhảy lên “thình thịch”, khuôn mặt đang trải rộng hoa văn nguyền rủa của Long tiên sinh nháy mắt đã đỏ ửng.
Xem nét mực, có lẽ đã được viết cách đây một đoạn thời gian rồi.
Như vậy……
Có phải có nghĩa là phu nhân đã biết những cái linh thực đó không phải là con chim kia phá hư?
Trên mặt chợt nóng bỏng, trái tim bang bang nhảy, vô số phỏng đoán hợp lý nhảy ra sắp làm Long tiên sinh thẹn thùng chín thành thịt rồng kho tàu _(:з” ∠)_
Nàng đã sớm biết, nàng đã sớm biết hắn đã tỉnh, vậy những chuyện hắn lén lút làm mỗi tối với nàng, nàng cũng biết sao?
Anh rồng mặt đỏ bừng, bàn tay to rộng bưng kín gò má, chỉ còn lại có đôi lỗ tai lông xù lộ ra bên ngoài như đang tiết lộ nội tâm rung động của chủ nhân, không ngừng run run rẩy rẩy.
Máu như sắp sôi trào, hoá ra là nàng đã biết, nàng đã biết hết.
Mặc dù như vậy, nàng vẫn cứ ôn nhu, hoàn toàn quan tâm đ ến cảm xúc của hắn, vẫn luôn không lật tẩy hắn, chỉ yên lặng, yên lặng bao dung hắn.
Có lẽ, vận may của cả cuộc đời này của hắn đã gom lại xài hết tất cả vào việc gặp được nàng.
Đáy mắt đựng sóng tình cuồn cuộn như hồng thuỷ đập vỡ đê, không thể khắc chế được, trong gian phòng tối om truyền ra một tiếng cười khàn khàn, Manh Manh trực tiếp bị doạ tỉnh.
Nó mở to đôi mắt tròn xoe như hạt đậu, giật giật cái chân nhỏ, linh hoạt xoay người một cái, nhảy lên trên bàn, đối diện với cặp mắt vàng kim của anh rồng, sợ tới mức lông cả người mao đều muốn dựng đứng lên.
Cái con rồng này thật đáng sợ, tám phần là điên rồi, trên khuôn mặt kinh dị như vậy còn mang theo nụ cười mà Manh Manh chẳng thể nào hiểu nổi, mà nụ cười này lại đáng sợ cực kỳ, đôi mắt còn phát ra ánh sáng vàng, hù chết cục cưng Manh Manh rồi!
“Suỵt.” Long tiên sinh mắt thấy Manh Manh muốn khóc, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cái mỏ sắc vàng nhạt của nó, tâm tình của hắn thật sự rất tốt, khàn khàn giọng khe khẽ nói, “Nam tử hán, khóc cái gì.”
Manh Manh đưa đôi mắt cuồn cuộn sóng nhìn hắn.
Long tiên sinh thấy nó đáng thương vô cùng, lông trên đầu vẫn còn trọc, xấu hơn trước kia không ít, nhưng hắn vẫn không mềm lòng một chút nào. Đầu ngón tay hắn loé lên một tia ánh sáng, điểm lên trên sọ não của Manh Manh, “Ta không ở nhà mấy ngày, phải bảo hộ Loan Loan thật tốt nghe không.”
Manh Manh chỉ cảm thấy trong cái đầu óc nho nhỏ của nó bị con rồng đáng sợ này lập tức nhét thật nhiều thật nhiều cái gì đó, hai cái chân khẳng khiu giãn ra, ngất đi.
Long tiên sinh cong cong khóe môi, nắm bút, đỏ mặt viết lên giấy.
Mỗi một bút của hắn đều phải dừng thật lâu, không biết là đang suy nghĩ nên phải viết nội dung như thế nào hay là đang gò chữ để phu nhân cảm thấy chữ của mình không quá khó coi như vậy.
Anh rồng cặm cụi từng nét bút viết tên nàng, cực kỳ nghiêm túc, viết xong được mấy chữ, lại không nhịn được lặng lẽ đi đến mép giường, hôn hôn khóe môi nàng, còn tà ác vươn đầu lưỡi li3m li3m cánh môi nàng.
Mục Loan Loan không có cảm giác gì, còn hắn đã sắp mắc cỡ chết được.
Cọ tới cọ lui tới hơn nửa đêm, hắn mới rời đi.
…….
Sáng sớm hôm sau, lúc Mục Loan Loan tỉnh lại, theo thói quen nhìn thoáng qua hướng bên cạnh, chờ đợi nhìn thấy anh rồng tối qua còn nằm ngủ bên cạnh, hờ hững mắt nhắm mắt mở chờ nàng chào hỏi.
Nhưng chỗ đó trống rỗng, cái gì cũng không có.
Mục Loan Loan vốn dĩ mới tỉnh dậy nên còn có chút lơ mơ, nhìn thấy tình hình bên cạnh bỗng nhiên cỏn buồn ngủ đều bay biến hết.
Rồng của nàng đâu?
Xoa xoa mắt, xác nhận trên giường ngọc thật sự không có Long tiên sinh, Mục Loan Loan hơi hoảng loạn, tự an ủi mình là Long tiên sinh có thể là đã khôi phục nhiều rồi nên hắn đã tự ngồi xe lăn đến trong viện đi dạo.
Nàng vội vàng bò dậy, kết quả phát hiện xe lăn vẫn đang gọn gàng để ở mép giường, còn quần áo và giày nàng mua cho cái con rồng kia đều không thấy.
Đi đâu vậy?
Tại sao không nói với nàng?
Mục Loan Loan chỉ vội vàng khoác một kiện quần áo, liền bắt đầu khắp anh rồng nơi tìm, nhưng mà nàng tìm khắp toàn bộ cung điện đều không có thấy thân ảnh Long tiên sinh.
“Quân thượng.” Mục Loan Loan hoảng hốt đi tới cửa, hốc mắt không nhịn được mà chua xót ——
Không thấy anh rồng đâu cả.
Nơi nào cũng không có.
“Ngươi đi đâu vậy?” Đáy lòng tràn ngập khủng hoảng, Mục Loan Loan hơi thất thần đi vào phòng.
Nàng ngồi bên cạnh bàn, muốn cùng Manh Manh trò chuyện, mới phát hiện cái con chim nhỏ tròn trịa này hôm nay tuy vẫn đang hôn mê nhưng có gì đó hơi khác thường, thân thể nhỏ bé mập mạp hình như đang đè lên thứ gì đó.
“Manh Manh…….” Mục Loan Loan kêu tên nó một tiếng, rút tờ giấy bị nó đè lên ra, tay run rẩy mở ra.
Mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ.
Đáy lòng Mục Loan Loan thoáng yên ổn một chút, nhưng mắt vẫn còn đầy nước, không nhìn thấy rõ cái con rồng đáng giận kia l viết cái gì.
Nàng lau lau nước mắt, thấy rõ mấy chữ xấu xấu của hắn ——
“Ngô thê(*) Loan Loan:”
“Ra cửa một chuyến, ba năm ngày sẽ về, sẽ mang tiền vàng (viết hoa) linh thạch trở về, chớ lo lắng.”
“Và, cũng không cần lo lắng cho con chimm bất tỉnh ( viết hoa) kia.”
“Phu quân,”
“Long, thân ái.”
(*) Ngô thê: Vợ của anh ;))
Mục Loan Loan tỉ mỉ đem phong thư ngắn ngủn này nhìn đi nhìn lại vài lần, khi đang xem thấy chỗ chữ ký tên lại là “Long”, nhịn không được nín khóc mỉm cười.
Cái gì vậy, long?
Phu quân là rồng ai chả biết, còn không thèm ghi một chút tên mình ra sao?
Lại nói tiếp, nàng hình như thật sự chưa biết tên của Long tiên sinh nha, nhưng mà Long tiên sinh tại sao lại biết tên nàng nhỉ?
Thấy hắn để lại tờ giấy, Mục Loan Loan cũng không hoảng hốt nữa, tâm tư dần dần bình tĩnh lại, nhìn hai chữ “Loan Loan” hết sức nắn nót đẹp hơn đám chữ còn lại vài phần, trong lòng thêm vài phần buồn cười cùng lo lắng ——
Chữ của Long tiên sinh này, nhiều năm như vậy cũng không có gì tiến bộ, nhiều nhất xem như chỉnh tề một chút. Còn viết hơi sai chính tả, chim mà viết thêm một chữ m thành chimm mới ghê.
Chỉ là, hắn ra cửa mấy ngày, thật sự sẽ không gặp nguy hiểm gì sao? Có thể bị Ngao Khâm phát hiện hay không? Nhưng mà nếu Long tiên sinh lâu như vậy mới đi, hẳn là đã có tính toán trước rồi nhỉ?
Hơn nữa từ khi nào hắn đã có thể tự mình hành động được rồi, nguyền rủa cũng không còn quan trọng sao? Nàng cho hắn những đan dược đó không đủ đâu. Tầm mắt liếc tới đám thực vật trên cửa sổ, Mục Loan Loan nhíu nhíu mày, muốn ra cửa vì sao không mang theo một ít linh quả chứ? Bị đói còn làm gì được sao?
Mục Loan Loan phảng phất như đã thấy hình dáng anh rồng đói đến ngất xỉu ở trên đường.
Nàng thở dài, xoa xoa đầu, cố gắng vực dậy tinh thần. Thật là, ra cửa còn làm người ta không yên tâm như vậy.
Còn nữa nha, nếu nói lúc trước hắn đã khoẻ rồi, vậy ngày thường vì sao không tự mình hành động chứ, còn bắt nàng gội đầu cho hắn, thật là một con rồng kỳ cục nha.
Nhớ lại mấy ngày lúc trước nàng giúp đỡ Long tiên sinh “không tiện hành động” làm một chút chuyện, Mục Loan Loan liền có chút ngượng ngùng.
Bất quá, ngoại trừ lo lắng nàng cũng hơi khôi phục một ít tin tưởng.
Long tiên sinh hiện tại dần dần tốt lên, lần này ra cửa chắc là cũng nghĩ cách thay đổi hiện trạng?
Có lẽ nàng có thể chờ mong lúc hắn trở về sẽ mang theo cái gì đó trở lại.
Vực dậy tinh thần xong, Mục Loan Loan hái một ít linh quả đặt ở bên cạnh Manh Manh, nhanh chóng thu thập một chút liền chuẩn bị ra cửa, nàng đã trì hoãn hơn một giờ.
Hôm nay là ngày nàng đã cùng Tông thúc hẹn gặp, tiền vẫn phải kiếm nha.
Mục Loan Loan mang mũ có rèm, đóng cửa sân viện lại, đi một lát liền gặp được Hồng Diệp đã sớm chờ ở cách đó không xa.
“Phu nhân hôm nay có hơi trễ nha.” Hồng Diệp vẫn khách khí như từ trước đến nay, “Hôm nay đi chỗ nào?”
Mục Loan Loan đem sọt mới đặt trên xe bò, nhìn nàng ta cười cười, “Đi chợ Nhân tộc cùng tộc Người Lùn.”
…….
Trong khi Mục Loan Loan lên đường, Trần thúc cùng Tông thúc đang nôn nóng chờ đợi.
“Nha đầu này sao bây giờ còn chưa tới, có phải xảy ra chuyện gì hay không.”
“Ngươi nói bừa cái gì?” Vân thẩm trừng mắt nhìn Tông thúc một cái, “Không có khả năng có chuyện gì đâu.”
Hoa thẩm cũng có chút lo lắng, “Hy vọng không xảy ra việc gì, bên phía Yêu tộc cũng dần dần không an phận rồi.”
Tông thúc như suy tư gì, vỗ đùi một phách, “Những người này mỗi ngày chỉ biết toan tính âm mưu quỷ kế, không thể sống yên ổn như người khác được sao?”
Trần thúc lắc đầu, “Chờ xem, ta gần đây có nghe được, Long tộc giống như ở chuẩn bị chuyện gì đó, các ngươi không phát hiện vài phiên chợ gần đây đều có rất ít rồng đến sao? Lần này danh sách đặt trước Kim Viêm cùng Bạch Huyễn là lúc trước đã bị thương, còn những đan dược sư Long tộc giống như cũng đang bận rộn cái gì.”
“Theo lý thuyết, lần này chúng ta thổi tiếng gió rộng rãi như vậy, những vị đan dược sư của Long tộc không có khả năng không biết, tám phần là vướng sự tình cấp bách khác.” Trần thúc bình tĩnh phân tích, “Hơn nữa, gần đây Vu tộc và Yêu tộc ra vào trong thành cũng ngày càng nhiều lên.”
Khi giọng nói hắn rơi xuống, liền nhận thấy thú văn trên mặt Tông Lỗi đang ngồi cạnh một bên dần dần hiện đỏ sậm, “Mẹ nó, nếu như cái tên Vu tộc đáng chết đó để ta gặp phải, ta nhất định phải bóp ch3t hắn.”
Sắc mặt Vân thẩm cũng không quá đẹp, năm đó nếu nàng không phải quá mức với nóng vội, trúng kế một tên Vu tộc, hiện tại thực lực có thể còn mạnh hơn so với Tông thúc rất nhiều.
“Tông thúc?”
Ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm, đánh vỡ không khí ngưng trọng trong phòng.
Hoa thẩm mắt sáng rực lên, mở cửa hậu viện, đối diện với Mục Loan Loan đang cõng sọt đứng đó, trên mặt hiện lên một nụ cười, “Tiểu Kim, ngươi đã đến rồi.”
Mục Loan Loan lên tiếng, lần trước Tông thúc cho nàng địa chỉ một sân viện, bảo nàng lần này không cần trực tiếp đến cửa hàng mà cứ qua đây luôn, nàng liền dựa vào đó mà tới.
“Mau tiến vào.” Tông thúc vuốt cơn tức giận trong lòng, đón người tiến vào.
Mọi người theo thường lệ tính toán một chút xem lần này được bao nhiêu đan dược cùng linh quả, Mục Loan Loan lại đem một viên Ngưng Tuyết Đan nhị giai mới luyện chế đưa cho Vân thẩm.
“Vân thẩm, cái này là Ngưng Tuyết Đan nhị giai, cái này là ta biếu cho thẩm, đa tạ thẩm cùng Tông thúc đã chiếu cố ta mấy ngày nay.” Mục Loan Loan thiệt tình thực lòng.
Đáng tiếc trọng điểm mọi người chú ý đều không phải chuyện nàng muốn đưa Ngưng Tuyết Đan này, mà là, ” Ngưng Tuyết Đan nhị giai??!”
Giọng Tông thúc bỗng nhiên hơi lớn, Mục Loan Loan bị hắn làm cho giật mình, lui một bước về sau, “A, đúng, nhị giai.”
“Vậy ngươi vừa mới nói cái Hồi Linh Đan này, chẳng lẽ cũng có nhị giai?”
“À chỉ có hai bình thôi, trong mỗi bình cũng chỉ có năm viên.” Mục Loan Loan nói.
Ánh mắt Trần thúc cũng phức tạp, tiến lên vỗ vỗ bả vai Mục Loan Loan, “Tiểu Kim, ngươi sắp phát tài.”
Mục Loan Loan: “…….?”
Trần thúc lại chuyện gần đây giá cả đan dược bị đẩy lên cao, nói đơn giản lại cho nàng một chút.
Mục Loan Loan hơi không thể tin được, “Cho nên, lần trước còn phải trả thêm cho ta bảy khối linh thạch trung phẩm à?”
Trần thúc cười cười, “Đúng vậy, ngươi tính lần này, chỉ Hồi Linh Đan nhất giai là có thể kiếm được 28 khối linh thạch trung phẩm, đó là còn chưa tính loại Nhị giai với Ngưng Tuyết Đan nha. Nếu không phải ta và Tông thúc ngươi còn có chút của cải, cũng không chừng không đủ linh thạch chi trước cho đám đan dược này của ngươi đâu.”
Mục Loan Loan cảm thấy tiền vô như nước, nhịn không được lộ ra nụ cười.
Trần thúc cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp lấy linh thạch ra thanh toán, tay móc ra một khối linh thạch thượng phẩm sáng lấp lánh, “Tiểu Kim, linh thạch thượng phẩm có muốn không?”
Đôi mắt Mục Loan Loan đều sáng rỡ, linh thạch thượng phẩm!
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy linh thạch thượng phẩm, nó nhỏ hơn so với linh thạch trung phẩm không ít. Nhưng quả thật so về màu sắc hay độ sáng đều xinh đẹp hơn linh thạch trung phẩm rất nhiều, như vậy nghĩa là linh lực chứa đựng bên trong đó cũng sẽ nhiều hơn không ít.
Nếu đem linh thạch này đưa cho Long tiên sinh, hắn có thể lập tức liền khôi phục hoàn toàn hay không nhỉ?
Mục Loan Loan nghĩ cái biểu cảm của anh rồng kia, trong lòng càng thêm chờ mong.
Cuối cùng nàng đổi với Tông thúc được một khối linh thạch thượng phẩm, mười một khối linh thạch trung phẩm, hơn hai mươi khối linh thạch hạ phẩm cùng một ít tiền lẻ.
“Đúng rồi.” Tông thúc thở dài một hơi, đem danh sách đặt trước đưa cho Mục Loan Loan, “Nha đầu, ngươi còn nhớ huynh muội Lam Nhi không?”
Mục Loan Loan tiếp nhận danh sách, theo bản năng sờ sờ cổ, huynh muội Lam Nhi tất nhiên là nàng nhớ rõ.
“Chuyện lúc trước chính là hai tên cận thần của Long tộc xuống tay.” Tông thúc nhìn nàng, “Việc cỏ Trí Huyễn, Lam Nhi cũng là bất đắc dĩ bị ép buộc, bọn họ đã rời khỏi đô thành.”
Đáy lòng Mục Loan Loan chợt kinh ngạc, nhìn đôi mắt màu nâu của Tông thúc, có hơihoảng loạn ——
Tông thúc đã biết thân phận của nàng! Cũng biết chuyện cỏ Trí Huyễn lúc trước.
Mục Loan Loan mau chóng liền trấn định lại, nàng cũng không muốn mình cứ phải dối gạt Tông thúc về thân phận của bản thân hoài như vậy. Nàng và gia đình Tông thúc cũng xem như có ân nghĩa với nhau, cho dù có là vì Vân thẩm đi nữa, Tông thúc cũng sẽ không làm gì nàng. Hơn nữa, nàng càng nguyện ý tin tưởng, Tông thúc vẫn luôn trợ giúp mình là người tốt.
“Ta nói những chuyện này không phải bảo ngươi tha thứ bọn họ hay thế nào, chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn bán đan dược cho hai tên cận thần Long tộc kia hay không, nếu không thì ta bên này có thể nghĩ cách giúp ngươi.” Bàn tay to của Tông thúc vỗ vỗ bả vai nàng, “Tông thúc ngươi cũng có chút bản lĩnh nha, Trần thúc ngươi cũng không phải thực lực yếu kém.”
“Nếu phu quân của ngươi bên kia đã xảy ra chuyện, ngươi cứ tới tìm ta cùng Vân thẩm.”
Mục Loan Loan cúi đầu nhìn danh sách có hai cái tên Kim Viêm cùng Bạch Huyễn, trong đầu giống như thấy Lam Nhi ngày nào đó cười kêu mình là tiền bối, trên mặt mang theo mấy vết bớt linh tinh.
“Vậy đa tạ Tông thúc.” Mục Loan Loan nói, “Ta quả thật vẫn là không muốn đem đan dược bán cho bọn họ.”
Lúc trước Lam Nhi lừa gạt nàng, gieo cỏ Trí Huyễn cho nàng, kỳ thật là làm vết sẹo trong lòng nàng vẫn luôn không thể lành được. Sau lại nàng đã biết tác dụng của cỏ Trí Huyễn, lại càng thêm không thể tha thứ.
Nàng nhìn tên hai con rồng trên danh sách, cũng đã đại khái có thể đoán được một ít.
Muốn làm vị phu nhân như nàng biết được sự tình là Long tiên sinh từ tận đáy lòng không muốn đối mặt nhất, chỉ sợ là muốn nàng chán ghét Long tiên sinh đi.
Lúc ấy anh rồng này có ý thức nhưng lại không thể cử động, nếu nàng khi dễ hắn, nói không chừng cái tên tính tình mẫn cảm kia sẽ thương tâm thành cái dạng gì. Bọn họ muốn xem trò cười của phu quân nàng, còn lợi dụng cả nàng chỉ là một nhân tộc yếu đuối vô tội bên cạnh, bất luận như thế nào đều không thể tha thứ.
“Không có việc gì.” Trần thúc cười tủm tỉm, “Chỉ là hai con rồng, chúng ta không có gì phải sợ.”
“Các ngươi thì không sợ, nhưng ta sợ nga.” Tông thúc trắng mắt liếc Trần thúc một cái, “Ngươi và Hoa muội mạnh như vậy còn gì.”
Bị bọn họ gián đoạn nói linh tinh, tâm tình Mục Loan Loan cũng tốt lên một ít, sau khi cùng Tông thúc hẹn thời điểm gặp mặt lần sau, liền cáo biệt chuẩn bị rời đi.
Nàng vừa mới từ hậu viện bước ra, định đi chọn mua một ít thứ gì đó, Long tiên sinh còn năm ba ngày gì nữa mới trở về, nàng phải tranh thủ thời gian cố gắng luyện đan, lần này haylà mua một chút đồ tốt về bồi bổ sức khỏe?
Nàng chưa suy tính được bao lâu thì đi ngang qua một cái hẻm nhỏ không tính có rất nhiều người, liền đối mặt với cái thứ kỳ quái nhìn giống giống như một con chó máy.
Mục Loan Loan chớp chớp mắt, nhìn cái con chó máy cao cỡ nửa người đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, nó đưa đầu về phía nàng lắc lắc, sau đó từ miệng phun ra một cái túi nhỏ, nhảy vài cái, hình như là ý bảo nàng nhặt cái túi trên mặt đất lên.
Mục Loan Loan: “……??”