Thật vất vả chờ cho đến khi du͙ƈ vọиɠ thầm kín giảm bớt, Phó Sinh mới ra khỏi buồng riêng đi thẳng đến trước bồn rửa tay.
“Không nhỏ không nhỏ, thật sự…”
Vu Mạc còn đang an ủi Phong Thừa bị Tu Từ chọc tức, nhìn thấy Phó Sinh đi ra từ buồng riêng, nghẹn họng luôn, anh nhớ không lầm… Tu Từ khi nãy cũng đi ra từ đây?
“Chào… chào đạo diễn Phó.” Vu Mạc run run rẩy rẩy gọi, cứ có cảm giác mình và Phong Thừa đã phá hỏng chuyện tốt đẹp nào đó.
Phó Sinh gật gật đầu, anh nhìn về phía Phong Thừa trong gương đang thở phì phò, khó giải thích được có chút cảm giác nguy hiểm.
Trước đây luôn hi vọng thế giới của Tu Từ có thêm nhiều màu sắc hơn, đừng chỉ lấy mỗi anh làm trung tâm, nhưng Tu Từ vừa rồi né tránh anh thân mật, giãy dụa muốn ra ngoài chọc cho Phong Thừa tức điên đầu lên…
Tự dưng lại có cảm giác vi diệu.
Phó Sinh nghiêm túc đưa mắt quan sát Phong Thừa, không hiểu cậu ta có cái gì đặc biệt, chẳng lẽ bởi vì IQ không cao nên đứa nhỏ tương đối để ý tới cậu?
Phong Thừa bị nhìn đến mức xù lông lên: “Tôi rất lớn!”
“…” Phó Sinh im lặng một lát, rồi ừm một tiếng cho có, quay người đi.
Phong Thừa: “…”
Tổn thương không lớn, sỉ nhục cực đại.
Vu Mạc bên cạnh cười đau cả bụng, phát hiện Phong Thừa quay đầu lại lập tức nín cười, ho khan hai tiếng làm bộ đứng đắn.
Phong Thừa mặt mày u oán: “Anh không tin? Đến, chúng ta so sánh.”
“… Đệch!” Vu Mạc sợ hết hồn, bèn vội vàng che lưng quần, bị Phong Thừa đuổi xung quanh tán loạn, “Tôi tin tôi tin, cậu lớn nhất!!”
Phía sau nhà vệ sinh gà bay chó sủa, Vu Mạc bảo vệ trinh tiết bằng cả mạng sống, Phong Thừa nhất định phải để cho anh mở mang kiến thức xem mình có lớn không.
“Từ thời đại học thì tôi không còn so với người ta thứ đồ chơi này nữa rồi!” Vu Mạc kéo quần lên chạy ra ngoài luôn, “Phong Thừa cậu năm nay tốt nghiệp tiểu học chưa?”
Phó Sinh nhìn Tu Từ đằng trước đang ngoan ngoãn chờ anh, bất đắc dĩ nở nụ cười: “Em nói xem em kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta làm gì, vốn đã đang thất tình sẵn.”
Tu Từ nhăn mũi: “Cậu ta thiếu.”
Phó Sinh cảm thấy đáng yêu, nắm chóp mũi Tu Từ hôn một cái: “Đi đổi tạo hình, cảnh cuối đến em.”
“Vâng.”
Câu yêu em tối qua tựa hồ đã khiến Tu Từ an lòng rất nhiều, ngày hôm nay mỗi lần phải tách khỏi Phó Sinh cũng không còn lưu luyến như trước.
Bởi cảnh cuối do Tu Từ và Phong Thừa đối diễn, vì thế cậu ngồi xuống chưa bao lâu, Phong Thừa đã đi vào, nhìn chằm chặp sau gáy cậu.
Nhân lúc Hoàng Âm đi lấy mỹ phẩm dưỡng da, Tu Từ đột nhiên nói: “Còn nhìn nữa thì khoét mắt cậu.”
“…” Phong Thừa nói lắp, “Ai sợ anh chứ? Gầy như cái sào tre, anh có đầu ngón tay to à?”
“Tôi không như ai đó, không cần dựa vào to nhỏ để giữ bạn trai.”
“…”
Nếu như “ai đó” là một con mèo, giây phút này lông khắp người đã xù lên hết rồi: “Còn bạn trai, đạo diễn Phó có thừa nhận không? Anh cũng không tốt hơn tôi là bao.”
Tu Từ nghe vậy liếc mắt lạnh lùng nhìn cậu, Phong Thừa hơi chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác, thêm cả Hoàng Âm đang tới, vì vậy tam thời đình chiến.
—
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh một lần một Action!”
【 “Nô tài ra mắt Nhị điện hạ.” Thượng Hỉ hơi khom lưng.
Mộ Tương cũng không gọi hắn dậy, gần như lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn: “Chuyện gì?” 】
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh hai lần một Action!”
【 “Điện hạ bảo ngài tới thư phòng một chuyến.”
Mộ Tương không lập tức đáp lại, mà liếc hắn một cái, nhếch khóe môi thành nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi cảm thấy Lạc vương gia như thế nào?” 】
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh ba lần một Action!”
【 Thượng Hỉ cả kinh, hắn hơi cụp mắt: “Nô tài không dám nói xằng bậy chủ tử.”
“Không dám?” Mộ Tương cười như không cười hỏi ngược lại. 】
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh bốn lần một Action!”
【 “Ta thấy lá gan ngươi rất lớn.”
Mộ Tương hồi tưởng mấy đời trước Thượng Hỉ đều có kết cục vì Lạc Hoàng mà chết, quay lưng lại: “Lạc vương gia tất nhiên là nhân gian tuyệt sắc, nghiêng nước nghiêng thành, tài tử giai nhân ái mộ nàng nhiều vô số kể…” 】
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh năm lần một Action!”
【 Mộ Tương xoay người lại: “Làm sao một thái giám đã thiến có thể mơ tưởng?”
Thượng Hỉ khiếp sợ ngẩng đầu, sau đó chợt quỳ xuống, nằm rạp trên đất: “Nô tài không dám, nô tài…”
Hắn ngừng vài giây mới nói tiếp, giọng nói mang theo khắc chế khôn tả: “Nô tài tuyệt đối không có suy nghĩ này!” 】
Giang Huy đứng cạnh Phó Sinh: “Không tồi, cảnh này biểu hiện hai người đều rất tốt.”
Phó Sinh nói cắt, vẫy vẫy tay với Tu Từ: “Phân cảnh năm phải quay lại.”
Sau khi xem đoạn chiếu lại, mọi người mới phát hiện lúc Tu Từ xoay người, áo ngoài bị nhàu, vào camera nhìn rất kỳ cục.
Tu Từ nghe lời chuẩn bị quay lại cảnh này, cậu xoay người lại, lặp lại lời thoại trước: “Làm sao một thái giám đã thiến có thể mơ tưởng…”
Phong Thừa chợt quỳ xuống, nằm rạp trên đất… Sau đó chờ một tiếng cắt của đạo diễn Phó.
“Tư thế tay không đúng, phải đặt ở sau lưng, quay lại.”
Phong Thừa: “…”
Hình như có chỗ nào sai sai.
“Sao một thái giám đã thiến có thể mơ tưởng…”
Phong Thừa quỳ xuống, Phó Sinh hô cắt.
Lần thứ hai quay lại.
“Thái giám đã thiến…”
Quỳ xuống, cắt.
“Cảnh thứ mười bảy phân cảnh năm lần năm Action!”
Quỳ xuống, cắt.
—
Quay lại tổng cộng năm lần, mấy lần trước đều là vấn đề của Tu Từ, hoặc là đủ loại chi tiết nhỏ sai, hoặc là nói sai thoại.
Một lần cuối cùng là vấn đề từ Phong Thừa, quỳ xuống xong quên mất nói lời thoại.
Tâm trạng cậu sắp sụp đổ rồi, ngoại trừ đầu gối đau, đầy đầu toàn là câu “Đã thiến…” của Tu Từ.
Cậu hoảng hốt bị Giang Huy gọi rời sân điều chỉnh trạng thái, bên tai vẫn luôn vang vọng hai chữ đã thiến…
Phó Sinh bất đắc dĩ gọi Tu Từ đến bên cạnh: “Không khác nhau lắm, còn NG tiếp thì lại chậm trễ mấy phần sau.”
Lần NG đầu Phó Sinh cũng chỉ cho là ngoài ý muốn, nhưng mấy lần sau quá rõ ràng, đừng nói anh, cho dù những người khác ở đây cũng có thể nhìn ra một vài.
Nhưng anh vẫn chiều Tu Từ hô mấy lần cắt, mới gọi Tu Từ tới để “giáo huấn” chút.
“Sao lại chỉnh cậu ấy?”
Tu Từ mím môi, thừa dịp tất cả mọi người đang chỉnh đạo cụ không ai nhìn sang, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Phó Sinh.
Phó Sinh ngẩn ra: “Sao vậy em?”
“Chồng ơi.” Tu Từ bất thình lình nói một câu.
“Khụ!” Phó Sinh suýt nữa tự làm mình sặc, kinh ngạc nhìn Tu Từ, “Sao mà đột nhiên…”
Tu Từ ôm Phó Sinh dụi dụi trong lồng ngực anh: “Cậu ta bảo anh không thừa nhận anh là bạn trai em.”
“…” Phó Sinh bật cười xoa xoa mái đầu mềm mại của Tu Từ, “Em với cậu ta là học sinh tiểu học kèn cựa nhau à? Vì việc này mà xệ mặt xuống kêu tôi?”
Phải biết trước đây mặc cho Phó Sinh dụ dỗ trêu chọc đủ điều, Tu Từ chắc chắn sẽ không ở chỗ khác ngoài cái giường gọi anh như vậy, chưa nói xung quanh còn nhiều người thế.
Một câu xưng hô bình thường muốn nửa cái mạng của Phó Sinh, hận không thể móc cả quả tim ra cho đứa nhỏ xem.
Anh thấp giọng nói: “Vậy tôi nghĩ một vài biện pháp?”
Tu Từ gật gật đầu, mặt chôn ở ngực Phó Sinh buồn buồn ừm một tiếng.
Mềm quá rồi.
Phó Sinh cúi đầu nhìn đỉnh đầu tròn xoe của cậu, đứa nhỏ sẽ chủ động nũng nịu… đúng là đòi mạng.