(ước pháp tam chương: thỏa thuận để lập ra quy tắc rõ ràng)
【 “Anh ấy nghi ngờ… anh ấy đang điều tra.”
“Đừng sợ, có biết cũng không quan trọng, đó không phải là lỗi của cậu.”
“Nhưng anh ấy sẽ đau đớn đi…”
Trong lòng cậu thậm chí còn có một tia mừng thầm đáng khinh, nhưng vui vẻ rất nhanh bị hoảng sợ chôn vùi, nếu tất cả mọi chuyện lộ ra, gông xiềng cùm trêи người họ cũng không tránh khỏi nặng nề hơn chút. 】
– –
Bên tai là nhịp tim trầm ổn của Phó Sinh, phía trước là hơi thở ấm áp của Phó Sinh. Mãi cho đến hừng đông, Tu Từ cẩn thận hôn lên khuôn ngực rộng rãi của Phó Sinh, mới từ từ nhắm mắt lại.
Không biết từ lúc nào, cậu đã tới căn hộ nhỏ họ từng chung sống ba năm, cửa căn hộ khép hờ, không đóng. Tu Từ chần chừ bước vào trong, nghe thấy một trận cười đùa bên trong.
Bên tay trái huyền quan là phòng bếp mở, cậu nhìn thấy một người giống y đúc mình, bị Phó Sinh ôm đặt trêи mặt đá cẩm thạch của quầy bếp, tùy ý mà hôn. Người kia đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn để ngón tay thon dài của Phó Sinh thăm dò trong thân thể, vuốt ve, khai thác những lãnh địa mới.
Khuôn mặt y đúc cậu nở nụ cười khiêu khích với cậu, lúm đồng tiền bên má giống như muốn khiến người ta mê mẩn.
Tu Từ sợ hãi và phẫn nộ không nguyên do, cậu muốn ngăn Phó Sinh lại, muốn nói cho anh mình ở sau, người trước mặt là giả, đây không phải là cậu…
Tay cậu xuyên qua thân thể Phó Sinh, cơ thể giống như cậu tiếp tục làm chuyện thân mật cùng Phó Sinh.
ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng, thân mật ngọt ngào của họ hoàn toàn không hợp với cậu, cậu dường như trở thành người ngoài cuộc, hoảng hốt nhìn chăm chú tất cả những thứ này…
Hai cánh môi bị hôn đến hồng hào mở ra khép lại: “Phó Sinh mới không thích mày như vậy.”
Tu Từ chợt bừng tỉnh, ánh sáng ngoài rèm cửa mờ mịt, gần giống như trong nhà, Tu Từ nhất thời có hơi không nhận rõ hiện tại đến cùng là ngày hay đêm, câu nói trong mơ kia nổ vang một tiếng trong đầu cậu.
“Phó Sinh mới không thích mày như vậy.”
Khuôn mặt giống hệt trong mơ kia xác thực không phải là cậu, mà là bản thân đã từng ngụy trang. Cũng là từng cẩn thận từng li từng tí kiềm chế ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu anh.
Không có lý do gì, bị bệnh cùng lắm chỉ là một cái cớ, chẳng qua nó chỉ khuếch đại vô hạn sự tối tăm vốn có trong lòng cậu.
Cậu càng nham hiểm đồng thời cũng càng khϊế͙p͙ đảm, bởi vì bản thân xưa nay đều biết, mình bây giờ so với trước càng dễ để mất Phó Sinh hơn.
Một bên tay lạnh lẽo, Tu Từ ngơ ngác nghiêng người, nhiệt độ bên cạnh thuộc về một người khác đã tiêu tan từ lâu.
“Phó Sinh?”
Bên trong phòng ngủ trống rỗng không chút hồi âm, Tu Từ lảo đảo bò xuống giường: “Ca…”
Trong hốt hoảng, điện thoại di động rơi xuống đất, màn hình bộp một tiếng chìm vào bóng tối, Tu Từ sững sờ tại chỗ.
Cậu giống như thước phim slowmotion, cẩn thận khom lưng nhặt điện thoại lên, điện thoại di động cũ kỹ đã vỡ màn hình, cũng sẽ không sáng lên nữa.
– –
“Đây là lần đầu cô nhìn thấy quốc sư, vì khí chất của hắn mà kinh ngạc, cảm xúc nên dạt dào hơn.”
Cảnh đã quay ba lần, nhưng tâm trạng của nữ chính Ngụy Lạc vẫn không đúng lắm.
Phó Sinh cụp mắt liếc nhìn thời gian: “Cô nghiền ngẫm lại kịch bản, ấp ủ một lát.”
Ngụy Lạc xin lỗi Bạch Đường Sinh đã phải theo mình ba lần rồi nở nụ cười: “Ngày hôm nay trạng thái không tốt lắm.”
“Hai người làm sao vậy?” Bạch Đường Sinh bật cười, “Diệp lão sư cũng thế, hôm qua không thấy đi gặp Chu Công.”
(gặp Chu Công là đi ngủ)
Diệp Thanh Trúc trang điểm xong đi tới: “Nói xấu gì tôi đấy?”
Phó đạo diễn Giang Huy thấy thế ở bên cạnh trêu chọc một câu: “Bạch lão sư nói tối hôm qua cô khẳng định không hẹn hò với Chu Công.”
Diệp Thanh Trúc lười biếng nở nụ cười: “Vậy thì sao, buổi tối tốt đẹp như vậy làm sao có thời gian mà gặp Chu Công?”
Bên kia cười đùa, Phó Sinh thì lại cau mày gọi điện thoại cho Tu Từ.
Tiếng thứ nhất trực tiếp biểu hiện đã tắt máy, Phó Sinh căng thẳng, ngay sau đó gọi cuộc thứ hai, cũng chào hỏi Giang Huy, dặn anh tiếp tục quay chụp, mình phải về khách sạn một chuyến.
Nụ cười Diệp Thanh Trúc phía sau dần nhạt đi, lẳng lặng nhìn bóng lưng Phó Sinh từ từ đi xa.
Phó Sinh dùng tốc độ nhanh nhất trở lại khách sạn, vội vã đẩy cửa ra, hình ảnh trước mắt nhất thời làm anh đơ tại chỗ.
Cả căn phòng là một mớ hỗn độn, bình hoa trêи bàn trà chia năm xẻ bảy tan nát trêи mặt đất, chén trà bởi vì có thảm trải sàn mà may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
“Tu Từ?”
Phó Sinh bước vào trong, trong phòng không có người, phòng tắm cũng chỉ có tiếng nước lách ta lách tách từ vòi, không hề thấy bóng dáng Tu Từ.
Trêи mặt đất bên giường, Phó Sinh phát hiện điện thoại di động vỡ vụn màn hình của Tu Từ. Anh cúi người nhặt lên, xoay người gõ cửa phòng ngủ bên kia hành lang.
“Tu Từ, là tôi.”
Bên trong không chút động tĩnh, Phó Sinh kiên nhẫn lại gõ cửa lần nữa: “Bé con, mở cửa.”
Không biết qua bao lâu, bên trong mới truyền ra một thanh âm yếu ớt: “Anh đi đâu vậy?”
“… Tôi đến trường quay.” Phó Sinh thở phào nhẹ nhõm.
“Đồ lừa đảo.” Tu Từ dường như ở ngay sau cửa, âm thanh rất gần, “Anh rõ ràng đã nói sẽ không đi… Anh lừa em.”
“Không lừa em.” Phó Sinh giải thích, “Tôi để lại lời nhắn cho em, em thấy không?”
Bên trong yên lặng một hồi, qua rất lâu cậu mới lên tiếng: “Điện thoại hỏng, em không nhìn thấy…”
Phó Sinh gõ nhẹ cửa: “Không sao, tôi về rồi, trước tiên em mở cửa được không? Tôi muốn nhìn em một chút.”
Giằng co gần một phút, cửa phòng mới chậm rãi mở ra một khe nhỏ, Phó Sinh thuận thế đẩy ra, không hỏng bét như anh tưởng tượng, Tu Từ nguyên vẹn không chút tổn hại xuất hiện trước mặt anh, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì bên ngoài cũng không có gì khác thường.
Thấy Phó Sinh duỗi tay ra, Tu Từ theo bản năng lùi về sau một bước, tay Phó Sinh khựng lại giữa không trung, trong lòng đau đớn.
“Làm sao thế?”
Tu Từ như mới phản ứng được, cậu muốn tiến lên, cuối cùng vẫn đứng ở chỗ cũ mím môi: “Em không cố ý.”
Phó Sinh khẽ thở dài, đi lên trước ôm người lên giường, kiểm tra tỉ mỉ toàn thân một lần, ngoại trừ trêи chân có một vết cắt thì không có vết thương nào chảy máu.
“Đây không phải em làm.” Thời điểm Tu Từ bị Phó Sinh nắm mắt cá chân, hơi co rúm xuống, “Em quên đi dép, bị mảnh vỡ lọ hoa cắt vào…”
“Tôi biết.” Vết cắt rất nông, Phó Sinh sát trùng qua, dán cái băng cá nhân là ổn rồi.
“Anh đừng tức giận…”
“Không giận…”
Phó Sinh cụp mắt đeo tất giúp Tu Từ, sau khi che lại mắt cá chân nhỏ gầy, cúi người hôn trán Tu Từ một cái: “Hôm nay rất tuyệt, không động đến lưỡi dao đúng không?”
Ngữ khí Phó Sinh hệt như dỗ trẻ con, Tu Từ chần chừ gật gật đầu: “Không có.”
“Lưỡi dao kia đâu?”
Đánh giá từ trải nghiệm trước đó, Tu Từ rõ ràng mang theo lưỡi dao bên người.
Tu Từ do dự một chút, chỉ chỉ chụp đèn trêи tủ đầu giường. Phó Sinh tìm ra một mảnh dao bên trong, sắc bén đến hơi phản quang.
Anh khẽ thở một hơi: “Lúc trước nên đi máy bay sang đây, để kiểm tra an ninh trực tiếp tìm ra cho em.”
Tu Từ siết vạt áo Phó Sinh, cắn môi nói: “Anh bảo không tức giận.”
“Không tức giận.” Anh bất đắc dĩ kéo áo mình ra, ôm người vào trong lòng, “Uống thuốc chưa?”
“… Uống rồi.”
Tu Từ phát tiết ở bên kia xong, liền lảo đảo sang bên này tìm thuốc viên nguyên vẹn nuốt vào, bằng không bây giờ sao có thể bình tĩnh như vậy.
“Ngoan quá.” Phó Sinh hôn lên môi Tu Từ, đứa nhỏ phối hợp ngửa cằm lên, giúp anh hôn dễ hơn.
“Bây giờ có thể nói tôi biết không? Thuốc trong xe là loại gì?”
“…” Tu Từ chần chừ hồi lâu, “Ổn định cảm xúc.”
“… Hằng ngày uống cái gì?”
“…” Tu Từ cẩn thận rúc vào lồng ngực Phó Sinh, “Không mang.”
Phó Sinh tức cười, một tát vào ʍôиɠ Tu Từ, lực tay không mạnh, nhưng làm người trong ngực run lên một cái.
“Tu Từ, chúng ta ước pháp tam chương.”
Phó Sinh nhấc cằm cậu lên, động tác ôn nhu, nhưng ngữ khí nghiêm túc: “Một, không được mang lưỡi dao bên người; hai, nói cho tôi biết mọi chuyện, đừng nói dối; ba, phải ngoan ngoãn uống thuốc.”
“… Hiểu rồi.” Tu Từ nhỏ giọng hỏi, “Em cũng có thể yêu cầu à?”
“… Có thể.”
“Anh đi đâu có thể nói cho em được không…” Tu Từ cúi đầu, bổ sung, “Nói trực tiếp.”
Lúc sáng sớm, không phải cậu không biết rằng Phó Sinh không thể biến mất vào thời điểm này, nhưng lúc phát bệnh nào còn có thể lý trí, khủng hoảng cực đại đủ để dìm cậu chết đuối.
“… Được.” Phó Sinh xoa xoa gáy cậu, “Tôi xin lỗi, lúc đấy nhìn em ngủ rất ngon, không định gọi em, lần sau sẽ không như vậy.”
Tu Từ mím môi vâng một tiếng: “Hôm nay anh có thể theo em không?”
“Không được.” Phó Sinh từ chối rất nhanh, trong đoàn phim còn rất nhiều việc, “Nhưng tôi định để em theo tôi đến đoàn phim, được không?”
Sau khi nghe nửa câu, ngón tay đang bấm vào lòng bàn tay của Tu Từ chợt buông ra, thậm chí còn không phân biệt được sự khác biệt giữa hai người trong một khoảng thời gian, đã mơ mơ màng màng bị Phó Sinh dụ đi.
Trêи đường Phó Sinh còn mua một hộp kem vị sữa, trước đây Tu Từ rất thích ăn.
Trở lại trường quay, cảnh đầu tiên của Bạch Đường Sinh và Ngụy Lạc trước đó cuối cùng cũng qua, Phó Sinh nắm tay Tu Từ đi tới cạnh máy quay.
Giang Huy ra khỏi ghế tựa: “Thế nào? Tôi thấy bầu không khí khá OK.”
Phó Sinh xem đi xem lại ba lần: “Được rồi, lần này đúng chỗ rồi.”
Giang Huy cười cười, liếc nhìn Tu Từ không nói lời nào đằng sau Phó Sinh: “Nếu Tiểu Từ đã đến, chúng ta chụp vài bức khai máy?”
Trước bởi vì Lạc Kỳ Phong bị thương, lễ khai máy bị trì hoãn, rồi giữa chừng xảy ra bao nhiêu chuyện, cho nên đến giờ nghi thức khởi động máy vẫn chưa tiến hành.
Phó Sinh gật đầu, Giang Huy liền tìm người chăng băng rôn —
Phim truyền hình《 Vãng sinh 》khai máy đại cát.
Mọi người đứng trêи bậc thang ngoài cung điện, người đứng người ngồi, thời điểm sắp xếp vị trí, theo lý thuyết đứng càng gần trung tâm, ca vị càng cao, mà đạo diễn càng không thể sang bên. Ảnh khai máy thường được công bố với dân chúng, vì vậy sắp xếp có vẻ khá quan trọng.
Giang Huy chần chừ nhìn Tu Từ theo sau Phó Sinh, cậu vừa vặn chen mất vị trí Ngụy Lạc: “Cái này…”
Ngụy Lạc vừa định nói không sao, Phó Sinh liền nắm tay Tu Từ nhích sang bên một chút: “Mọi người cứ tùy ý chút, đừng quá câu nệ.”
Diệp Thanh Trúc cười cười, đi tới phía bên kia: “Tôi đứng đây, cạnh Vu lão sư có thể trông gầy hơn chút.”
Vu Mạc dở khóc dở cười: “Thanh tỷ vốn gầy rồi, cần gì trông nữa.”
Vì thế tấm ảnh này thật sự cực kỳ tùy ý, ảnh hậu Diệp Thanh Trúc đứng ngoài cùng bên phải, bên cạnh là Vu Mạc, phía sau Vu Mạc là Phong Thừa mặt lạnh, ngược lại Phó đạo diễn Giang Huy đứng chính giữa, Ngụy Lạc tùy ý tìm chỗ hàng sau đứng chung với Tiêu Duyệt…
Bạch Đường Sinh đứng ngoài cùng bên trái, bên cạnh chính là Tu Từ và Phó Sinh.
Trong đám người, Tu Từ dè dặt nắm lấy tay Phó Sinh phía sau, Phó Sinh cũng chiều cậu, đoạn nắm chặt hơn chút.
Chớp mắt này như ngừng lại trong hình, có người vẻ mặt tươi cười, cũng có người mặt không cảm xúc, mỗi người một tư thái.
Thời điểm quay cảnh thứ hai, Tu Từ trầm mặc ngồi một bên, nhìn Phó Sinh ung dung chỉ điểm giang sơn.
Cậu cầm trêи tay điện thoại đã vỡ hỏng, ở trong đó chứa vô số kỷ niệm quá khứ. Lịch sử trò chuyện của cậu cùng Phó Sinh, ảnh về những khoảnh khắc đẹp, còn có ông Chu, còn có Nhu Nhu.
Phó Sinh không biết từ khi nào đi đến trước mặt cậu ngồi xổm xuống: “Tôi tìm người nhìn chút, xem còn sửa được hay không.”
Tu Từ há miệng: “… Vâng.”
Phó Sinh đưa cho Tu Từ một cái điện thoại, là điện thoại dự phòng của anh: “Em trước tiên dùng cái này, chờ có thời gian mua cái mới cho em.”
“… Cứ dùng cái này.”
Phó Sinh đứng dậy xoa xoa đầu cậu: “Ngoan.”
Tu Từ nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Sinh, vô ý thức cong cong khóe miệng, trong lúc chờ Phó Sinh hết bận, cậu nhét thẻ sim vào điện thoại Phó Sinh đưa, nhận được tin nhắn đầu tiên —
Là một bức ảnh, một bức ảnh với tư thế vô cùng ám muội.