Edit: qinyi
Beta:EnochRu
Đại Hình Tu La Tràng
Chương Tuyển hiện tại còn ở bên ngoài nghị sự, nghe nói phía biên cảnh có động tĩnh mới, vì vậy mà Sở Diễn bị bắt cô nam quả nam ở chung một phòng với Đoạn Trạch Vân.
Sở Diễn thực xấu hổ, cách một đoạn thời gian đều phải ngó ra ngoài cửa sổ một cái, động tác cứng đờ, an tĩnh như gà.
Đoạn Trạch Vân không xấu hổ, chỉ là vẫn luôn chăm chú nhìn Sở Diễn đang mất hồn mất vía, ánh mắt một khắc cũng chưa từng rời đi.
Một đoạn thời gian không thấy, thanh niên trước mắt tựa hồ gầy đi, tính tình cũng ôn lương* hơn rất nhiều, trở nên không quá thích nói chuyện.
*ôn hòa, hiền lành
Trước kia hắn chỉ hy vọng người này có thể an tĩnh một chút, đừng quấn lấy mình nữa.
Sở Diễn tới gần, hắn liền cảm thấy phiền chán, luôn muốn khiến y cách mình càng xa càng tốt.
Bây giờ, không biết đã xảy ra chuyện gì, người này giống như thật sự càng ngày càng xa cách hắn.
Nhưng tâm hắn đồng thời phảng phất như thiếu mất gì, có cố thế nào cũng không ghép lại được.
Hắn biết Sở Diễn ở chỗ Chương Tuyển trải qua những gì, nhưng những việc này cũng không phải do hắn điều tra ra, mà là một ngày kia, hắn thấy ánh mắt Chương Tuyển điên điên khùng khùng nhìn chằm chằm phần mộ của Sở Diễn, trên mặt treo nụ cười tàn nhẫn mà thống khổ.
Hắn giống như phát ti3t mà nói ra bản thân như thế nào từng bước từng bước ép Sở Diễn đến tuyệt cảnh.
Hắn nói để giải hận, mà Đoạn Trạch Vân nghe lại chỉ thấy đáy lòng lạnh lẽo.
Hắn đau mắng Chương Tuyển là đồ khốn nạn.
Đây là lời nói mà đời này Đoạn Trạch Vân không tự tin nhất, bởi vì chính hắn sao lại không phải.
Hiện giờ trọng sinh về, hắn chỉ muốn dùng hết khả năng đem người này bảo hộ bên người, không nghĩ tới Chương Tuyển lại nhanh chân đến trước.
Hắn cúi đầu nhìn thanh niên đang quẫn bách, giống như sợ dọa đến y, dùng ngữ điệu cực nhẹ dò hỏi: “Tiểu Diễn, em nói tôi biết, Chương Tuyển không có làm gì em đi.”
Sở Diễn nghĩ thầm vì sao anh lại cảm thấy hắn sẽ làm gì tôi, không phải thật khéo sao, tôi cũng nghĩ như vậy.
Y hao hết tế bào não cũng không rõ vì sao Chương Tuyển lại đối tốt như thế với mình, rốt cuộc trong đó còn mục đích gì không thể để ai biết.
Nhưng y cũng chỉ có thể thành thật lắc đầu, thẳng thắn nói: “Chú Chương đối xử với tôi rất tốt.”
Đoạn Trạch Vân sửng sốt một cái chớp mắt, ánh mắt nặng trĩu dừng trên người Sở Diễn, không biết tự hỏi cái gì.
Mà Sở Diễn chỉ có thể co quắp để hắn nhìn chằm chằm, không dám nhúc nhích.
Y còn đang do dự không biết nên đánh vỡ bầu không khí cứng đờ này như thế nào, Đoạn Trạch Vân bỗng dưng vươn tay, ôm chầm lấy Sở Diễn từ sau lưng, đem y vùi vào lồ ng ngực mình.
Hắn dùng cằm cọ mái tóc mềm mại của Sở Diễn, cánh tay ôm chặt.
Sở Diễn ngây ngốc ở trong lòng ngực hắn, nhất thời quên mất hô hấp như thế nào.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng khóa điện tử bị mở, Sở Diễn cảm giác trái tim mình thiếu chút nữa bay đến trên chín tầng mây.
Khi thân hình cao lớn của Chương Tuyển dựa ở ngoài cửa, ánh mắt sâu thẳm vọng lại đây, Sở Diễn mạc danh cảm thấy cả người phát lạnh.
Tuy rằng y cũng không rõ, bị bắt khi thân thiết cùng vị hôn phu vì sao lại lạnh…..
***
Tình hình trước mắt thập phần quỷ dị.
Chương Tuyển, Sở Diễn, Đoạn Trạch Vân, vị trí bọn họ ngồi hiện ra kết cấu một hình tam giác tiêu chuẩn, nghe nói kết cấu này có tính ổn định.
Đoạn Trạch Vân không chút khách khí nói: “Tôi muốn mang Tiểu Diễn đi.”
Chương Tuyển biểu tình bình đạm, trong mắt lại là giấu không được hung ác nham hiểm: “Công tước đại nhân, việc này không ổn.”
Chương Tuyển cùng Đoạn Trạch Vân đối chọi gay gắt.
Mà Sở Diễn ngồi ở trung gian cảm giác chính mình nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, chỉ nghĩ bốc hơi khỏi nhân gian.
Hai người trước mắt ai cũng không thể đắc tội, y chỉ có thể tận lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng lúc này, ánh mắt Chương Tuyển cùng Đoạn Trạch Vân đều song song hướng lên người y.
Sở Diễn cảm giác mình như mèo hoang đang ăn vụng trong đêm tối, đột nhiên bị ánh sáng đèn pin chói mắt chiếu tới, lộ rõ.
Y tức khắc run bần bật, cảm giác đứng ngồi không xong.
Y run giọng nói: “Tôi ở với chú Chương cũng được.”
Đoạn Trạch Vân mở to hai mắt, thần sắc của hắn giống như là vì Sở Diễn bị Chương Tuyển lấy lý do không thể cho ai biết mà giam cầm lại.
Trong lòng Sở Diễn phát khổ, không còn cách nào, y đắc tội ai cũng không dám đắc tội Chương Tuyển.
Đời trước để lại bóng ma tâm lý thật sự quá sâu.
Y biết ngỗ nghịch Chương Tuyển phải trả giá đại giới.
Y không dám thử, sợ không chú ý một chút lại bị ghi hận.
Y còn muốn an an ổn ổn trải qua sinh hoạt về hưu đấy.
Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405, ở các wed khác đều là ăn cắp.
Đoạn Trạch Vân không chịu từ bỏ, cắn răng xác nhận lại lần nữa: “Đừng sắc mặt hắn, em nói ra suy nghĩ thật lòng là được.”
Chương Tuyển nhẹ giọng dụ dỗ: “Tiểu Diễn, bồi chú không tốt sao.”
Đối mặt với loại Tu La tràng này, Sở Diễn như muốn phát điên.
…..
Cuối cùng Sở Diễn vẫn cự tuyệt ý tốt của vị hôn phu.
Trước khi đi Đoạn Trạch Vân còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Chương Tuyển, còn nói với hắn có rảnh sẽ lại đến bái phỏng.
Bất luận kẻ nào bị ngữ khí cảnh cáo như vậy đều sẽ sợ hãi, nhưng Chương Tuyển lại vẫn cười khéo léo như cũ, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc thật của hắn.
Khi cửa gắt gao đóng lại, Chương Tuyển chậm rãi quay đầu chăm chú nhìn Sở Diễn, khóe miệng cong lên giả dối, cất giấu cảm xúc bệnh trạng trong mắt.
Sở Diễn xem đến hãi hùng khiếp vía, sống lưng căng chặt.
Hắn… Hắn làm sao vậy.
Chỉ nghe Chương Tuyển dùng thanh âm lạnh cả người hỏi: “Hắn tới, em thật cao hứng có phải không?”
Mùi gì mà chua chua thế? Xin thưa rằng mùi giấm=)))
Vừa rồi khi hắn vừa mở cửa, hình ảnh hai người ôm nhau liền thật sâu ghim vào trong mắt hắn.
Người trước mắt cảm giác áp bách thật sự quá mạnh, Sở Diễn cảm giác yết hầu của mình bị chặn lại, không nói nên lời.
Thấy y không trả lời, khoé môi Chương Tuyển từ từ hạ xuống, đen tối nói: “Chính là cao hứng.”
Sở Diễn không thể trả lời, trong đầu nghĩ có thể để y tàng hình luôn cũng được.
Đáp án hiển nhiên là không thể.
Bởi vì Chương Tuyển đã chậm rãi đi tới chỗ y, càng ngày càng gần, gần đến nỗi y có thể nhìn đến d*c vọng đen tối trong mắt hắn.
Đây là d*c vọng muốn đánh y sao?
Trong lòng Sở Diễn kinh hoàng, chân không chịu khống chế mà lui về sau.
Y bị doạ đến mặt không chút huyết sắc, run giọng kêu lên: “Chú Chương.”
Y muốn dùng xưng hô này kéo lại lý trí của Chương Tuyển, làm hắn nhớ giữa bọn họ còn có một tầng quan hệ thân mật như vậy– ngụ ý, nên đánh nhẹ thôi, đương nhiên, tốt nhất là không đánh.
Mãi đến khi Sở Diễn không còn chỗ để lui nữa, lưng y bị ép đến cạnh bàn. Chương Tuyển tựa như con sói sắp bắt giữ được con mồi, cường ngạnh nhích lại gần, hai tay đặt ở hai bên sườn của Sở Diễn, ánh mắt cực có tính xâm lược, phảng phất như muốn gặm nát cốt nhục y.
Sở Diễn nháy mắt đã bị dọa đến mơ hồ.
Sở Diễn đã từng tự tin tỏ vẻ chính mình cũng từng nhìn qua sóng to gió lớn — Nhưng mẹ nó, cái này y chưa từng thấy qua!
Khi Sở Diễn ở trong lòng yên lặng rơi xuống một giọt nước mắt cảm thấy mình phải tạm biệt thế giới tươi đẹp này, Chương Tuyển lại sửa lại thái độ, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai y, thấp giọng cười.
Sở Diễn trợn tròn mắt.
Chương Tuyển dọa y xong vậy mà còn ngang nhiên cười nhạo y: “Lá gan vẫn nhỏ như khi bé vậy.”
Sở Diễn trầm mặc hai giây, sau đó phẫn nộ mà đẩy Chương Tuyển ra, rất có cốt khí thập phần quyết tuyệt — trở về căn phòng màu hồng phấn của y, nga, còn thuận tiện đóng sập cửa.
Chương Tuyển nhìn bóng dáng Sở Diễn rời đi, nụ cười trên mặt chậm rãi nhạt đi, cho đến khi biến mất.
Vừa rồi khi đè nặng Sở Diễn hắn phát hiện.
Hắn…. Không thích trên mặt người kia lộ ra biểu cảm sợ hãi hắn.
Cực kỳ không thích.