Sau Khi Trúng Cổ

Chương 14: Chê ta ăn nhiều



Tiêu Lâm Thành không dám nhúc nhích mà để mặc Mộc Khinh Ngôn cắn môi mình, hơi thở ấm áp xâm nhập răng môi.

Thật mềm, hắn mờ mịt nghĩ, môi Khinh Ngôn thật mềm……

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, đầu lưỡi không nhịn được li3m một cái.

Sau đó hắn lập tức giật mình.

Mình đang làm gì thế này?! Hắn sững sờ nghĩ, Khinh Ngôn không tỉnh táo mới hôn lung tung thôi, sao mình có thể……

“A!” Trên môi bỗng nhiên đau rát, trong miệng Tiêu Lâm Thành nếm được vị ngai ngái mới phát hiện Mộc Khinh Ngôn đã cắn rách môi mình.

Máu đỏ tươi loang ra giữa môi hai người như màu son diễm lệ.

Tiêu Lâm Thành chợt thấy không ổn — Sao người Khinh Ngôn càng lúc càng nóng thế này? Mặt còn đỏ nữa?

Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ Khinh Ngôn…… trúng xuân dược?

Nhưng xuân dược bình thường đâu thể làm người ta đau tê tâm liệt phế vậy chứ?

“Ưm!” Mộc Khinh Ngôn rên lên rồi lại bấu chặt ngực mình.

“Khinh Ngôn,” Tiêu Lâm Thành cắn răng đưa tay sờ s0ạng phía dưới rồi thấp giọng nói, “Để ta giúp ngươi……”

Mộc Khinh Ngôn đã sớm mụ mẫm đầu óc, y vùi mặt vào ngực Tiêu Lâm Thành thở hổn hển, lòng bàn tay nóng ran, khó chịu đến run rẩy.

Tim Tiêu Lâm Thành đập như nổi trống, bàn tay đặt bên hông Mộc Khinh Ngôn vô thức siết chặt, cơn khô nóng bốc lên giữa bụng, hơi thở càng thêm nóng hổi.

Khinh Ngôn……

Ngón tay Mộc Khinh Ngôn siết chặt, kêu r3n thành tiếng, mồ hôi nhớp nháp lăn xuống cổ. Cả người y mềm nhũn ngất đi trong ngực Tiêu Lâm Thành.

“Khinh Ngôn!” Tiêu Lâm Thành giật mình, vội vàng thăm dò hơi thở của y, thấy y chỉ ngất lịm đi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng dọa ta mà,” Tiêu Lâm Thành dằn xuống nỗi xao động trong cơ thể rồi tựa trán lên vai y, gần như cầu khẩn, “Khinh Ngôn, đừng làm ta sợ nữa.”

“Đại, đại phu tới rồi!” Dưới lầu, Tạ Thập Thất lại kéo một đại phu vội vàng chạy đến.

Cả buổi tối hắn chạy mười mấy vòng nên thở không ra hơi, giày cũng rơi mất một chiếc.

“Ngươi nghỉ chút đi,” Lý Chiếu Nguyệt rót cho hắn chén nước, “Ta mới lên xem, Tiêu Lâm Thành ôm y ngủ thiếp đi rồi, chắc không sao đâu.”

Hai chân Tạ Thập Thất mỏi nhừ, ngồi phịch xuống đất thở phì phò: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…… Mệt chết ta.”

Họ vẫn giữ đại phu lại để chờ Mộc Khinh Ngôn tỉnh dậy xem bệnh cho y.

Tuy Mộc Khinh Ngôn cũng biết y thuật nhưng thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, có đại phu vẫn yên tâm hơn.

Khi Mộc Khinh Ngôn tỉnh lại thì trời đã sáng choang.

Tiêu Lâm Thành ôm y ngồi đầu giường ngủ thiếp đi với vẻ mệt mỏi, máu trên môi đã đóng vảy.

Mộc Khinh Ngôn từ từ mở mắt ra, sực nhớ lại đêm qua mình mụ mẫm đầu óc hình như đã hôn Tiêu Lâm Thành, còn cắn rách môi hắn nữa.

Sau đó……

Tim Mộc Khinh Ngôn đập thình thịch — Đêm qua hỗn loạn như vậy, Tiêu Lâm Thành sẽ nghĩ thế nào? Có phát hiện ra tình cảm đáng xấu hổ của y không?

Có khi nào……

Đúng lúc này, Tiêu Lâm Thành dựa vào đầu giường cựa quậy mở mắt ra.

“Khinh Ngôn,” thấy Mộc Khinh Ngôn đã tỉnh, hắn vội hỏi, “Còn đau không?”

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, “Không đau.”

Tiêu Lâm Thành vén tóc dài rối tung của y rồi hỏi: “Hôm qua ngươi có ăn gì lạ không? Hoặc là có gặp người nào kỳ quái không?”

Hắn ngập ngừng nói: “Đêm qua ngươi giống như…… bị người ta bỏ thuốc vậy.”

Mộc Khinh Ngôn sững sờ, chợt nhớ tới đêm đó Tiêu Lâm Thành nóng đến độ hai mắt đỏ ngầu. Nhưng rõ ràng đêm đó người trúng thuốc là Tiêu Lâm Thành mà, sao tối qua mình lại bị như vậy?

Hôm qua y không hề gặp người lạ, càng không ăn bậy thứ gì.

Tiêu Lâm Thành im lặng hồi lâu rồi nói: “Lát nữa thu dọn hành lý rồi chúng ta về Vọng Lam Sơn ngay hôm nay đi.”

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không hiểu, “Sao cơ?”

“Về tìm Mộc tiền bối.” Tiêu Lâm Thành nói, “Đại phu ở đây đều không nhìn ra bệnh của ngươi, ta không yên tâm.”

“Chẳng phải ngươi nói,” vành tai Mộc Khinh Ngôn hơi nóng, “Là…… xuân dược sao?”

“Nếu thật sự chỉ là thuốc kia thì sao ngươi lại đau đến mức đó chứ?” Tiêu Lâm Thành đưa tay xoa vết đỏ trên mặt y, “Về trước đi được không?”

Mộc Khinh Ngôn hơi do dự, “Nhưng ta không sao nữa rồi……”

“Lỡ ngươi lại đau thì sao?!” Tiêu Lâm Thành cứ nhớ tới bộ dạng tối qua của Mộc Khinh Ngôn thì tim lại đau không thở nổi, “Ta phải trơ mắt nhìn ngươi đau nữa à?!”

Ngón tay Mộc Khinh Ngôn khẽ run, nước mắt nóng ấm của Tiêu Lâm Thành đêm qua dường như vẫn còn đọng trên cổ y.

Y rũ mắt sờ cổ, cuối cùng gật đầu nói: “Vậy Nguyệt cô nương……”

“Để Thập Thất đưa nàng về kinh thành đi,” Tiêu Lâm Thành nói, “Sư phụ đâu có nói Thập Thất không được đến kinh thành.” Chỉ cần Lý Chiếu Nguyệt bình an về kinh thì cũng xem như họ không thất hứa với Trình Tri phủ.

Tối qua Tạ Thập Thất mệt mỏi co ro trên sàn ngủ thiếp đi, Lý Chiếu Nguyệt không đành lòng nên gọi tiểu nhị kéo hắn về phòng ngủ.

Trong mơ đột nhiên hắn cảm thấy mặt mình hơi ngứa như đụng phải vật gì có lông. Nhất thời chưa tỉnh ngủ nên hắn cứ tưởng mình vẫn đang ở Vọng Lam Sơn, con mèo béo Bánh Trôi kia lại nằm đè lên mặt mình.

“Bánh Trôi ngoan nào,” hắn nửa mê nửa tỉnh đẩy thứ trên mặt ra, “Chơi một mình đi.”

Nhưng vật lông xù kia lại đến gần.

Tạ Thập Thất quay mặt đi chỗ khác lẩm bẩm: “Ngoan, tìm Tiêu đầu to đi.”

Hắn dừng lại một lúc rồi tự nhủ: “À, Tiêu đầu to đi tìm Khinh Ngôn rồi……”

Hắn thoáng chốc giật mình, đột nhiên bừng tỉnh, “Khinh Ngôn xảy ra chuyện rồi!”

Sau đó hắn thấy Tiêu Lâm Thành đứng cạnh giường cầm chổi lông gà quét mặt hắn, “Nói bậy bạ gì thế, ngươi xảy ra chuyện thì có.”

Tạ Thập Thất vừa quay đầu đã thấy Mộc Khinh Ngôn khỏe mạnh ngồi cạnh bàn cười với hắn, “Ta không sao nữa rồi.”

Lúc này hắn mới tê liệt nằm xuống lại rồi quay lưng đuổi Tiêu Lâm Thành: “Đi đi đi, đừng quấy rầy ta ngủ nữa.”

“Đã giữa trưa mà còn ngủ à?” Tiêu Lâm Thành cầm chổi lông gà chọc hắn, “Dậy đi, ta và Khinh Ngôn phải về rồi.”

Tạ Thập Thất mờ mịt: “Về? Về đâu?”

“Về Vọng Lam Sơn tìm Mộc tiền bối,” Tiêu Lâm Thành nói, “Để ông ấy xem bệnh cho Khinh Ngôn.”

Hai mắt Tạ Thập Thất sáng lên, “Ừ ừ, mau về đi.” Tiêu đầu to không đi kinh thành thì hắn sẽ không bị đuổi ra khỏi sư môn nữa.

“Giờ ngươi khoan về đã,” Tiêu Lâm Thành đi tới bên bàn ngồi xuống, “Ta đã hứa với Trình Tri phủ sẽ đưa Nguyệt cô nương về kinh rồi, giờ không đi được nên ngươi đi thay ta một chuyến nhé?”

Tạ Thập Thất lập tức sáng mắt, “Được được, đừng nói kinh thành mà có ra ngoài biên cương cũng không thành vấn đề.”

Tiêu Lâm Thành quay sang nói với Mộc Khinh Ngôn: “Ta thấy kiểu gì nửa đường hắn cũng bị cô nương kia bán thôi.”

“Cô nương không phải loại người vậy đâu,” Tạ Thập Thất xoay người xuống giường, “Ngươi bớt khi dễ cô nương người ta đi.”

Hắn rửa mặt rồi hớn hở nói: “Để ta đi nói với cô nương một tiếng.”

Tiêu Lâm Thành nhìn theo hắn ra cửa, thương cảm nói: “Có khi nào hắn về núi chỉ còn mỗi quần đùi không?”

Mộc Khinh Ngôn nghĩ ngợi: “Vậy cho Thập Thất ít bạc đi. Ít nhất đến lúc đó cũng không cần ăn xin để về.”

Tiêu Lâm Thành: “Vậy bạc của ta cũng cho hắn, ngươi nuôi ta nhé?”

“Ngươi ăn nhiều quá,” đáy mắt Mộc Khinh Ngôn hiện ra ý cười, “Nuôi không nổi.”

Tiêu Lâm Thành đưa tay bóp mặt y, “Nuôi không nổi cũng phải nuôi.”

Gương mặt mềm mại dưới lòng bàn tay khiến Tiêu Lâm Thành chợt nhớ tới đôi môi áp lên đêm qua.

Trong đầu hắn ầm vang một tiếng, lập tức rụt tay về.

“Ta, ta……” Hắn đứng dậy lắp bắp nói, “Ta đi cho ngựa ăn đây.”

Mộc Khinh Ngôn: “……” Chẳng phải mới cho ăn xong à?

Buổi chiều, đoàn người của Lý Chiếu Nguyệt rời quán trọ tiếp tục lên đường.

Tạ Thập Thất vui phơi phới cưỡi ngựa vẫy tay từ biệt Tiêu Lâm Thành như tiễn hung thần đi.

Tiêu Lâm Thành định đuổi theo đạp hắn mấy cú nhưng lại bị Mộc Khinh Ngôn kéo dây cương lôi đi.

Họ giục ngựa trở về nhưng thời tiết quá nóng làm toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Hôm này họ ghé vào một quán trà, định uống chén trà nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.

Mộc Khinh Ngôn nóng đến nỗi trên cổ rịn đầy mồ hôi, Tiêu Lâm Thành nâng tay áo định lau cho y thì chợt nghe một nam tử trung niên gần đó ân cần nói với nữ tử bên cạnh: “Phu nhân, ta lau mồ hôi cho nàng nhé.”

Tiêu Lâm Thành khựng lại, phất tay áo nói: “Ta quạt cho ngươi……”

Nam tử xòe ra cây quạt trong tay nói: “Phu nhân nóng không? Ta quạt cho nàng nhé.”

Tiêu Lâm Thành cứng đờ, lại đi rót trà cho Mộc Khinh Ngôn, “Khát không……”

Nam tử: “Phu nhân có khát không? Nào, uống chén trà đi.”

Tiêu Lâm Thành nói không nên lời, bối rối bưng trà lên uống.

Mộc Khinh Ngôn: “…… Trà của ta mà.”

Tiêu Lâm Thành lúng túng nói: “Ta không để ý.”

Hắn rót thêm một chén cho Mộc Khinh Ngôn, thấy trong quán trà cũng có con mèo trắng chạy tới chạy lui quanh chân bàn thì sực nhớ tới con mèo béo ở Vọng Lam Sơn, trầm tư nói: “Hay là đừng cho Bánh Trôi ăn nhiều nữa nhỉ? Nó mập đến mức sắp chạy không nổi rồi.”

Mộc Khinh Ngôn: “Ngươi cũng ăn nhiều mà. Sao ngươi không mập chứ?”

Đúng lúc này lại nghe nam tử bàn bên cạnh tủi thân nói: “Con đã lớn thế rồi mà nàng còn chê ta ăn nhiều nữa.”

Tiêu Lâm Thành: “……” Ngươi đừng có nói nữa!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.