Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 61



Lục Áo không tham gia cuộc trò chuyện đầy màu sắc đồi trụy của bọn Lâm Cống Thương.

Lâm Cống Thương cũng chỉ là nhất thời miệng tiện, làm sao cũng không ngờ lại bị Lục Áo đè xuống dễ như chơi.

Khi bị đè, Lâm Cống Thương liền gào lên, “Từ từ! Lục Áo tôi sai rồi, cậu thả tôi ra đi! Đệch, tay cậu làm bằng sắt hay gì vậy, từ khi nào mà sức cậu lớn thế hả?”

Lâm Cống Thương là một thanh niên đang trong độ tuổi khỏe mạnh, bị Lục Áo cao cao ốm ốm đè 1 phát, muốn trở mình cũng không trở nổi.

Cậu ta từ nhỏ tới lớn, chưa từng trải nghiệm loại cảm giác này bao giờ, dù là lúc 5-6 tuổi, bị ba cậu ta đè ra đánh, cậu ta cũng có thể xoay trái xoay phải giãy dụa như con sâu vậy.

“Đợi 1 chút, thật sự chỉ có một mình Lục Áo đè tôi sao? Lâm Tê Nham, cậu có lén giúp đỡ không đó?!”

“Ai giúp đỡ gì?” Lâm Tê Nham cầm máy quay xuất hiện ở trước mặt cậu ta, “Chỉ có một mình Lục Áo đè cậu thôi, tôi còn quay được nè, có muốn xem không?”

“Biến đi!” Lâm Cống Thương khó khăn quay đầu, “Lục Áo! Người anh em! Nước rút sạch rồi kìa, chủng ta mau bắt cá đi! Bắt cá”

Lục Áo lúc này mới chịu tha cậu ta, nhẹ nhàng đứng dậy.

Lâm Cống Thương vội vàng lăng lốc trở mình nhảy dựng lên, xoa xoa cổ tay mình, lòng còn sợ hãi, “Sức của cậu lớn quá trời.”

“Nếu không lớn, sao tôi có thể kéo con cá hơn 50kg.”

“Cũng phải.” Lâm Cống Thương xoa xoa tay, hâm mộ nhìn bụng cậu, “Hiện tại tôi cuối cùng cũng biết 7-8 chén cơm trong 1 bữa của cậu chạy đi đâu rồi, toàn để nuôi cái sức mạnh kinh người kia.”

Lục Áo nâng mi nhìn tình trạng của hố nước, lười trả lời.

Lâm Cống Thương đuổi theo sau hỏi:” Cậu nói nếu tôi ăn nhiều 1 chút, có khi nào cũng mạnh mẽ như cậu không?”

“Tôi không đòi hỏi cao, có thể được một nửa sức mạnh của cậu là được.

Hiện tại cậu có thể tay không ôm đồ nặng 100 kg không? Lần trước tôi thấy cậu có thể cùng lúc bê 5-6 túi gạo kìa.”

“Có thể bê 100-150kg.”

“Tôi hy vọng mình có thể ôm được 50-100kg được rồ.

Ài, hôm nay tôi về ăn nhiều 1 chút, tranh thủ lấy cậu làm gương.”

Lâm Tê Nham nhô đầu ra từ sau máy quay, “Thôi đi, cậu mà ăn như Lục Áo hả, sức đâu không thấy, bụng bia chắc chắn sẽ có.”

“Ai mà biết được? Tôi bắt cá tốn nhiều sức như vậy, nói không chừng chỉ lớn sức chứ không lớn bụng thì sao?”

“Trên đời này làm gì có chuyện tốt vậy?”

Trong lúc 2 người kia đấu khẩu, Lục Áo đã nhìn hố nước để tìm cá.

Cậu mang theo thùng bước xuống.

Lâm Cống Thương vội vàng hô:” Ngừng chiến ngừng chiến, đi bắt cá trước.

Lục Áo, cậu trông thấy cá nào rồi?”

” Cá mù làn xương nâu.”

“Bên này có nhiều tảng đá như vậy, khẳng định có nó, còn có gì khác không?”

“Cá ba đao và cá đen đá.” Lục Áo nói, “Cậu xuống trước đi.”

“Được, đợi tôi 1 chút.”

Lâm Cống Thương vội vàng đuổi theo, vừa lật tảng đá, cậu ta lập tức nhìn thấy cá mù làn xương nâu ngay bên dưới, “Oa, cá mù làn nhiều thiệt á!”

“Đúng là rất nhiều.” Lục Áo xách thùng nhặt cá, nhắc nhở nói, “Đeo bao tay vào đi, đừng để gai cá đâm trúng tay.”

“Biết.

Đệch, cậu xem dưới chân kìa, có con cá lớn đang nổi lên kìa!”

Lục Áo nghe thấy vậy, cậu cúi đầu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, 1 con cá tráp đen to mọng bị cậu tóm được.

Cá tráp đen bị bắt, còn dùng sức giãy đập, đùng đoàng bắn ra vô số giọt nước.

Lâm Cống Thương vội vã lấy thùng tới đón, “Còn không?”

“Không biết nữa, để tôi mò thử.”

Lục Áo bỏ cá vào trong thùng của Lâm Cống Thương, thò tay xuống mò, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nói:” Tôi cảm nhận được có bạch tuộc, 2 con.”

“Ở đâu?”

“Đằng trước.”

Lâm Cống Thương ngẩng đầu nhìn, 2 con bạch tuộc to đang dùng tốc độ nhanh như tên bắn trốn vào trong khe hở của nham thạch.

Cậu ta nhanh chóng quăng thùng qua 1 bênh, chạy mau đi bắt bạch tuộc.

Lục Áo nhanh tay lẹ mắt, giúp đỡ lấy cái thùng, tránh cho nó bị ngã đổ hết đồ bên trong.

Lâm Cống Thương quơ tay bắt được bạch tuộc, mỗi tay 1 con, vừa hay 2 con.

Bạch tuộc đang múa máy trong tay cậu ta, các giác hút chặt chẽ hút chặt lấy cánh tay đang giam giữ chúng.

“Tê thật!” Lâm Cống Thương vừa nâng bạch tuộc vừa giậm chân chạy tớ chỗ Lục Áo, “Mau mau mau, giúp tôi gỡ nó xuống.”

Lục Áo đưa tay đón lấy con bạch tuộc trong tay cậu ta, bỏ vào trong thùng.

Lâm Cống Thương thở phào 1 hơi, đưa tay lên xem cánh tay của mình, trên cánh tay của cậu ta có những vệt đỏ hồng do bạch tuộc hút.

“Ghê thật! Sức của con bạch tuộc này quá lớn.” Lâm Cống Thương hít hà, “Ai da, đỏ hết rồi.”

“Cẩn thận một chút.”

“Đang cẩn thận nè, tôi bắt cá đen đá.” Lâm Cống Thương ngồi xổm xuống thò tay mò trong khe hở của nham thạch, “Chỗ này có thật nhiều cá đá đen.”

“Tạm được.” Lục Áo bắt 1 con cua đá lên rồi lại thả xuống.

Lâm Cống Thương quay đầu lại vừa khéo nhìn thấy động tác của cậu,” Cua đá không bắt sao?”

“Nó có cua con.”

“Thôi vậy, lần sau chúng ta tới, nói không chừng sẽ có cua đá bò đầy đất.” Lâm Cống Thương vừa nói vừa mò cá, hai tay đều đang cầm một con, “Ai ai ai, lấy thùng tới đi, chỗ này thiệt nhiều cá.”

Lục Áo xách thùng qua, tiện tay nhặt một con trong hố nước.

Lâm Cống Thương mắt sắc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy con cá trong tay cậu, “Cá nhám mèo?”

“Ừ.”

“Đệch, cá nhám mèo này cũng rất lớn nha, quyết định tới đây của tôi thật đúng đắn.”

Lục Áo cầm cá nhám mèo đang giãy dụa liên tục trong tay ném vào trong thùng.

Con này rất lớn, có khoảng 2.5-3kg, sau khi vào trong thùng cái đuôi còn thừa ở bên ngoài không ngừng lắc lư.

Lâm Cống Thương bỏ cá đen đá trong tay vào thùng xong, hứng thú nhìn, “Đã lâu rồi không thấy qua loại này, tối nay kho tàu, chúng ta cùng uống bia nha.”

“Không được, tối nay Tống Châu về, bọn tôi muốn cùng ăn.”

“Nói gì nói, Tống Châu làm nghề gì vậy? Nghề tự do à? Sao tôi cứ thấy anh ấy ở nhà cậu hoài vậy?”

“Gần giống vậy.”

“Sao 2 người quen biết vậy? Hình như cậu vừa về không bao lâu, anh ấy cứ tới tìm cậu.”

“Quen một khoảng thời gian rồi.” Lục Áo chuyển đề tài, “Phía sau cậu còn có cá mù làn xương nâu, cậu không bắt sao?”

“Bắt bắt bắt —” Lâm Cống Thương vui tươi hớn hở, “Đi ra ngoài bơm hố nước thật sự quá sướng, thích hơn đi biển bắt hải sản.”

Vũng nước này có rất nhiều đồ tốt, chờ bắt hết cá mò hết ốc, Lâm Cống Thương bị kích động xách thùng bò ra ngoài, “Lâm Tê Nham, cậu quay dùm tôi video đi, cuối video có phải có một màn khoe thành quả phải không?”

“Ừ.” Lâm Tê Nham chỉnh lại máy quay, “Cậu tới đây.”

Lâm Cống Thương từ lâu đã muốn khoe khoang một phen, nghe Lâm Tê Nham nói như vậy, cậu ta cũng không từ chối, “Vậy tôi tới nha, kiếm một chỗ đất bằng đã.”

“Nào nào nào, hiện tại bắt đầu xem.” Lâm Cống Thương bắt bạch tuộc, “Đầu tiên, 2 con bạch tuộc, 1 lớn 1 nhỏ, đoán chừng đang đi tò te bị chúng ta hốt gọn.”

Cậu ta thò tay vớt cá mù làn xương nâu, triển lãm từng con một trước ống kính, “Cá mù làn xương nâu, hẳn là 13 con, toàn là con to, con nhỏ chúng ta không lấy, bắt lớn thả nhỏ, chờ nó lớn rồi hẳn bắt.”

” Hai con cá tráp đen, con nào cũng rất to, con này có 1kg.” Lâm Cống Thương vừa nói vừa bắt con cá đen đá.

“Cá đen đá, 9 con, con cá này bán ở chỗ chúng tôi hơn 200 tệ nửa kg, ở chỗ khác nghe đâu giá bán hơn nghìn tệ cũng có, nhưng mà tôi cảm thấy hơi khó tin.”

“Ngôi sao của hôm nay chính là con cá nhám mèo này.” Lâm Cống Thương cầm lấy cái đuôi của cá nhám mèo, vừa cảnh giác vừa giớ thiệu, “Cá nhám mèo ở chỗ chúng tôi rất hiếm thấy, hấp hay kho đều rất ngon, tôi cảm thấy rất vui.

Đặc biệt con này rất lớn, sắp có 2.5-3kg.”

” Cá kẽm sọc, 2 con, 1 con không lớn, khoảng 7-8 lạng, vậy cũng được rồi.”

“Cuối cùng, đây là 2 lon nước ngọt, này cũng tính là thu hoạch của chúng tôi.

Bình thường ở trên bãi biển hay ra biển nhìn thấy rác đều phải mang về, bảo vệ mội trường là trách nhiệm của mỗi người.”

Lục Áo ở bên cạnh thu dọn đồ vật, mở máy bơm để bơm nước biển về hố nước, tránh cho thời tiết quá nóng, khiến cá con và ốc ở dưới đáy hố bị phơi nắng chết.

Cậu chuẩn bị xong hết ở đây, Lâm Cống Thương cũng giới thiệu xong.

Lâm Tê Nham đóng máy quay, đi qua giúp 1 tay, cùng nhau đem cá nâng lên thuyền.

Ra biển lâu như vậy, ai náy cũng một thân mồ hôi.

Sau khi thuyền chạy được một lúc, mới có chút gió lạnh.

Lâm Cống Thương nhìn cá trên thuyền, cảm giác tự hào bành trướng,” Một buổi chiều, chỗ cá này bán đi ít nhất có hơn 1.000 tệ, đến lúc đó mỗi người được chia 200 tệ cũng không thành vấn đề.”

Lục Áo vừa lái thuyền, vừa hỏi:” Không phải cậu muốn ăn sao?”

“Thôi, đem bán quan trọng hơn.” Lâm Cống Thương cười khà khà,” Dù sao rủ cậu đi nhậu, cậu lại không chịu đi, đành chia nhau rồi về nhà vậy.”

Lâm Tê Nham nói:” Không cần chia cho tôi, hai cậu chia đi.

Tôi cũng không giúp đỡ gì.”

“Đừng mà, chia đi, tính rõ như vậy làm gì?” Lâm Cống Thương tựa vào mép thuyền, không để ý cái nóng, “Bán xong cá, mua chút trái cây về nhà ăn, một ngày cứ vậy mà qua, thật tốt.”

Lục Áo nói:” Mấy cái kia 2 cậu chia đi, tôi lấy con cá nhám mèo.”

“Ài không phải,” Lâm Cống Thương trượt ngồi xuống sàn, “Sao hai cậu bây giờ không quan tâm đến tiền vậy?”

Lâm Tê Nham nói:” Cậu không nhìn thử con cá mao thường trước đó Lục Áo bắt bán được bao nhiêu tiền, cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao, muốn kiếm tiền cưới vợ à?”

Lục Áo giương mắt kinh ngạc hỏi:” Cậu muốn cưới vợ sao?”

Lâm Cống Thương hiếm khi ngượng ngùng,” Đầu năm nay bàn rồi, hai người trước đã làm đám hỏi, tháng chín sẽ đãi tiệc.”

“Chúc mừng nha.” Lục Áo không nghĩ tới ngày ngày ồn ào bản thân là chó độc thân như Lâm Cống Thương lại có một vị hôn thê, “Cậu giấu kỹ ghê.”

“Trước đó trò chuyện không thân lắm, tôi còn tưởng rằng không được rồi, nào ngờ cô nàng lại đổi ý.” Mặt Lâm Cống Thương đỏ bừng, giải thích nói, “Hiện tại tôi chỉ muốn nhiều tiền một chút, kết hôn xong tôi sẽ dẫn vợ ra ngoài ở.”

Lâm Tê Nham hỏi:” Vậy là định xây nhà mới sao?”

“Đúng, mua đất xong rồi, đợi kết hôn xong sẽ xây.” Lâm Cống Thương nói, “Tôi mua đất ở bên cạnh thôn Đàm Ốc, cách ngọn núi mà cậu muốn thầu không xa, quẹo một phát có thể nhìn thấy núi của cậu, đến chừng đó nhớ thường tới tìm tôi uống trà nha.”

Nói tới thôn Đàm Ốc, trong lòng Lục Áo khẽ động, “Chuyện tôi muốn thầu núi, các cậu có nghe chỗ thôn Đàm Ốc có động tĩnh gì không?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.