Sau Khi Trốn Nhà Rời Đi Tôi Thành Kẻ Lừa Đảo

Chương 28: C28: Hành lang oán hận 1



Ông chủ Tam Tam của căn phòng bí mật tên là Trần Thị đã gần 40 tuổi, nhưng sống như một đứa trẻ vậy, tính cách có hơi trẻ con.

Lần đầu Diệp Dạng thấy một người đàn ông thích màu hồng đến như vậy, áo khoác màu hồng nhạt, mang giày chơi bóng cũng màu hồng, cả bím tóc nhỏ sau gáy cũng một màu hồng nhạt nốt.

Trần Thị chú ý đến tầm mắt của Diệp Dạng, cười lớn nói:

“Con gái tôi nói màu hồng nhạt rất đẹp, con bé thích nhìn.”

Hạ Đông nhìn mãi đã quen, bình tĩnh ngồi vào bàn ăn.

Nhà hàng này của Trần Trị là một nhà hàng lẩu, căn phòng bí mật ở ngay bên cạnh.

Theo như lời giới thiệu của Thẩm Tri, căn phòng bí mật lần này theo phong cách kinh dị do chính tay Hạ Đông thiết kế.

Vốn dĩ Hạ Đông phải đích thân giám sát công việc, nhưng vì cuộc thi Ngôi sao truyện tranh nên anh chỉ có thể trì hoãn mà giao cho học trò.

Trần Thị kính Hạ Đông một ly rượu nói:

“Hành lang oán hận đã hoàn thành, đợt thử nghiệm nội bộ vừa rồi hiệu quả rất tốt.”

“Hiệu quả tốt là được rồi.”

Hạ Đông lười nhác mà đứng dậy đáp lễ.

“Khoản thanh toán cuối cùng nhớ chuyển cho tôi sớm một chút.”

Trần Thị giật giật khóe miệng, đáp:

“Hiếm khi nói chuyện khách sáo với chú, vừa mới mở mồm đã nhắc chuyện tiền bạc.”

Thẩm Tri bí mật nói cho Diệp Dạng biết, quan hệ của Hạ Đông với Trần Thị rất tốt, Trần Thị mở một chuỗi nhiều nơi kinh doanh căn phòng bí mật, việc thiết kế hay cốt truyện mỗi nơi đều là do Hạ Đông tự mình làm.

《 Hành lang oán hận》lần này là một chủ đề kinh dị, bối cảnh câu chuyện kể về sáu người trở lại ngôi trường cũ đã bị bỏ hoang từ lâu để khám phá những câu chuyện uẩn khúc năm xưa.

《 Hành lang oán hận 》do Hạ Đông thiết kế bản vẽ và lối chơi, còn Thẩm Tri thiết kế cốt truyện.

Sau khi ăn lẩu xong, Hạ Đông hỏi Diệp Dạng:

“Nhóc muốn chơi thử hành lang oán hận không?”

Diệp Dạng có hơi hào hứng:

“Có một chút ạ…”

Trần Thị hiểu ý, nói:

“Được thôi, tôi sẽ tìm thêm người chơi, trò này cần ít nhất bốn người mới chơi được.”

Hạ Đông đáp:. truyen bac chien

“Vậy anh tìm hai đến bốn người nữa là được, tôi cũng chơi chung với em trai.”

Nghe vậy Diệp Dạng mím môi khẽ nhìn sang Hạ Đông, người đó không phát hiện vẫn đang nói chuyện với Trần Thị.

Trần Thị nhướng mày nói:

“Cũng được thôi, nhưng trò này một tay chú thiết kế, chơi dưới góc nhìn của thượng đế hình như không thú vị lắm nhỉ?”

Hạ Đông cười trả lời:

“Tôi chỉ chơi chung với em trai thôi, không tham gia vào việc giải mã, đảm bảo không ảnh hướng đến trải nghiệm chơi của họ, với cả trò này đa phần cốt truyện là thằng Thẩm Tri làm, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

Trần Thị tìm được hai cô gái là một cặp song sinh, người chị tên Vương Thấm, em gái là Vương Kim.

Ngay khi họ chuẩn bị, Thẩm Tri đột nhiên nói rằng anh ta có một người đàn em có thể có hứng thú với trò này, nên kêu họ đợi một lát.

Đàn em của Thẩm Tri tên Vu Miểu, dáng người mập mạp với làn da siêu trắng. Người đó vừa vào đã bị cặp song sinh tấn công ngoài trừ những chỗ nhạy cảm những chỗ khác đều bị sờ s0ạng một lần, cuối cùng cặp song sinh đưa ra một kết luận:

“Có lẽ những người béo đều có làn da trắng hết.”

Khi họ ở bên ngoài chuẩn bị đi vào khu vực trò chơi, yêu cầu cầu phải nộp tất cả các thiết bị điện tử và vật phẩm dễ cháy.

Tiếp theo Diệp Dạng nhận được một bộ đàm, nếu gặp vấn đề gì quá khó khăn thì liên hệ qua bộ đàm sẽ có người đưa ra gợi ý.

Xong xuôi, mỗi người bị bịt mắt bằng một một tấm vải màu đen được nhân viên dẫn đường, đồng thời giới thiệu bối cảnh câu truyện.

Vu Miểu xung phong đi đầu, cặp chị em sinh đôi lại nhát gan hơn nên đi giữa, cho nên Diệp Dạng đi thứ tư, cuối hàng là Hạ Đông.

Theo lời nhắc nhở của nhân viên hướng dẫn, người phía sau đặt tay lên vai người phía trước, đi từng bước một về phía trước.

Nhân viên hướng dẫn vừa dẫn đường vừa nói:

“Trên trần nhà không có manh mối nào với căn phòng bí mật mong những người chơi tham gia buông tha cho trần nhà và đèn chùm, cảm ơn rất nhiều ạ. Muốn qua được ải hiện giờ chỉ có thể dựa trên manh mối tìm được và gợi ý từ cốt truyện, sau khi qua ải tiếp theo thì những manh mối đã tìm thấy ở ải này sẽ trở nên vô dụng nên không cần mang theo.”

Trước mắt Diệp Dạng tối sầm, tính đến giờ đã hơn một phút, theo cảm nhận của cậu có lẽ họ đã đi qua vài khúc cua.

Nhân viên hướng dẫn dừng lại ở một chỗ rẽ nhắc nhở:

“Những lưu ý quan trọng khi tham gia trò chơi: Cấm đánh đập, xúc phạm NPC.”

Vu Miểu đột nhiên kêu lên:

“Mẹ nó, anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Cặp chị em cũng nói:

“Đừng nói là tách bọn tôi ra nha?”

Nhân viên hướng dẫn trả lời:

“Yên tâm, chỉ tách người này thôi.”

Vu Miểu bị nhân viên hướng dẫn đưa đi, tiếng bước chân của họ dần trôi xa, đột nhiên tiếng nhân viên hướng dẫn đó rống lên vọng lại chỗ họ:

“Quên nói một điều, ngoài cấm đánh đập, nhục mạ còn cấm việc gạ gẫm NPC.”

“Cấm luôn việc tán tỉnh người điều khiển hiện trường!”

Không hiểu sao khi nói câu cuối cùng giọng nói của nhân viên hướng dẫn tràn đầy oán giận.

Vương Kim nhỏ giọng chia sẻ tin đồn cô nghe được:

“Nghe nói bạn gái cũ của anh trai này là người điều khiển hiện trường, bị một người chơi cầm bộ đàm tán tỉnh xách đi.”

Vương Thấm cười nói:

“Người điều khiển hiện trường lần này là nữ, cũng là bạn gái hiện tại của anh ta.”

Diệp Dạng sờ bộ đàm trong tay cảm giác nó giống như một củ khoai lang nóng hổi, vì thế mò mò đến tay Hạ Đông rồi ném nó qua.

Hạ Đông bật cười, mọi người chợt nghe thấy một tiếng vật gì đó rơi xuống.

“Vậy vứt đi, có tôi ở đây không cần người điều khiển hiện trường.”

Cô gái điều khiển hiện trường nãy giờ vẫn quan sát họ từ màn hình giám sát, giây phút phát hiện có người ném bộ đàm, cô lặng lẽ giơ ngón giữa lên màn hình giám sát.

Cặp chị em sinh đôi không biết Hạ Đông có góc nhìn thượng đế nên cảm thấy người này ngoài trừ có giá trị nhan sắc thì quá mức tự phụ, độ hào cảm cũng theo đó tuột xuống số âm.

Hạ Đông bắt lấy bàn tay vừa nhét bộ đàm qua cho anh của Diệp Dạng, xong việc cũng không buông ra, trong góc tường chợt vang lên tiếng thông báo:

“Còn 20 phút nữa sẽ đến tiết tự học buổi tối, mời tất cả các em học sinh trở về lớp, không được ở bên ngoài!”

Các em học sinh có lẽ là ám chỉ đến năm người chơi tham gia, nhân viên hướng dẫn đã nhắc nhở họ phải chú ý đến các tin thông báo trong trò chơi và giới hạn thời gian được đề cập.

Còn một chuyện nữa, trường cũ của họ đã bị ma ám từ lâu, Diệp Dạng nghĩ chắc sẽ có NPC giả ma hơn nữa trong trường còn một nhân viên bảo vệ.

Người bảo vệ này tầm 5-60 tuổi, yêu rượu như mạng. Họ Lý, tuy tuổi đã cao nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh nếu bị ông bắt được sẽ bị đuổi học, cũng xem như bị loại khỏi trò chơi.

Sau thông báo, họ được tháo bịt mắt ra nhưng cũng phát hiện mình đang ở khu nhà vệ sinh của trường học, còn cửa ra đã bị khóa.

Trên tường còn hai dòng chữ màu đỏ: Chết… Các người đều phải chết…

Hạ Đông đứng yên một bên, hiển nhiên không có ý định giúp đỡ.

Ánh đèn nhà vệ sinh nhấp nháy liên tục làm cặp chị em run lẩy bẩy, Diệp Dạng bất đắc dĩ đành phải tự mình dẫn trước đẩy cửa phòng vệ sinh tìm manh mối.

Mấy phòng đầu tiên còn bình thường, đến phòng cuối cùng trong dãy, cánh cửa ớ đó khép hờ bị Diệp Dạng đẩy ra, một cái đầu người treo ngược đột nhiên xuất hiện trước mắt họ, mái tóc đen dài xõa tung trên mặt đất, bên cạnh còn có một cái cặp sách.

“A a a a a a a a!”

Tiếng hét chói tai vang lên, Diệp Dạng quay đầu nhìn hai chị em phía sau, thầm nghĩ cung phản xạ hình như dài quá, lâu như vậy mới kêu lên…

Sau đó hai chị em không hé môi nửa lời, chỉ ôm nhau đứng đó.

DIệp Dạng lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Hạ Đông, chợt nhớ đến hình như họ đã quên mất một người, Vu Miểu không biết bị dẫn đi đâu rồi…

“A a a ma đ* má!”

Bên ngoài nhà vệ sinh bỗng vang lên tiếng hét của Vu Miểu, từ phía xa cách họ càng ngày càng gần, phía sau hình như còn có tiếng giày cao gót.

Sau đó họ nghe thấy một tiếng “Đùng”, hình như Vu Miểu làm đổ thứ gì đó.

Khi họ còn đang lo lắng, Vu Miểu đột nhiên khóc rống lên:

“Dì ơi, dì tha cho con đi, dì đã đuổi con đến đường cùng rồi, con quỳ lạy dì luôn được không? Dì nhìn xem dì xinh đẹp như vậy, đẹp như tiên nữ, không ai sánh bằng, khuynh quốc khuynh thành… Dì tha cho con đi, con dập đầu xin dì!”

Diệp Dạng lại nghe thấy một tiếng “Ầm”, cậu yên lặng nhìn Hạ Đông, Vương Thấm bên cạnh nói:

“Đừng nói cậu ta quỳ xuống dập đầu thiệt nha?”

Vốn Vương Thấm còn đang sợ muốn chết, bị hành động không thể tưởng tượng được của Vu Miểu làm cho sốc, quên cả sợ.

Chẳng bao lâu sau, tiếng giày cao gót biến mất, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Vu Miểu bên ngoài. Vương Thấm đột nhiên nhìn những người còn lại nở nụ cười, cô nhìn qua khe hở nhà vệ sinh thấy đầu của Vu Miểu.

Vương Thấm ghé sát vào, giọng nói run rẩy nói:

“Mi hại ta chết thảm quá, trả mạng đây~”

Diệp Dạng nghe thấy Vu Miểu nhảy dựng lên cách xa cửa nhà vệ sinh ba mét, hình như đập trúng vách tường.

Vương Thấm nhịn không được, cười ra tiếng, lúc này dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết mình bị chọc, Vu Miểu vẫn còn chưa hết kinh hồn bạt vía mà nói:

“Hóa ra mọi người ở đây, làm tôi tìm mệt chết.”

Diệp Dạng hỏi:

“Có tìm được manh mối gì không?”

Vu Miểu từ khe cửa đưa một tờ giấy vào.

“Tôi tìm thấy một tấm bản đồ ở phòng bảo vệ nên vẽ lại, mấy cậu nhìn thử xem. Ngoài ra thì cửa nhà vệ sinh bị khóa mà bên trong phòng bảo vệ có một cái két sắt nhưng cần có mật khẩu. Tôi nghi ngờ chìa khóa ở bên trong, nên mọi người tìm thêm trong đó có manh mối gì khác không.”

Diệp Dạng cầm lấy tấm bản đồ, trầm mặc một lát mới đưa cho Hạ Đông hỏi:

“Tôi có thể gian lận không?”

Hạ Đông nghe hai từ “gian lận” thì hơi nhướng mày, anh nhìn vào tấm bản đồ cũng im lặng hồi lâu.

“… Cái đm này là bản vẽ lại à?”

Có lẽ ai thử nhìn vào tấm bản đồ được vẽ lại này đều không kìm được mà khóc thầm trong lòng, không biết Vu Miểu tự nhìn có hiểu được bản thân vẽ cái gì không.

Đối với việc nghiên cứu bản đồ, Diệp Dạng bỏ cuộc, cậu đi vào nhà vệ sinh cuối cùng lấy cái cặp sách đó ra.

Trong cặp có mấy quyển sách giáo khoa, nhưng toàn bộ đều bị xé rách trên đó đầy những từ ngữ khó coi như “***” hay “Ghê tởm”…

(*Mấy chữ bị kiểm duyệt)

Ngoài ra còn một quyển nhật ký, bên trong còn một tấm ảnh, trong ảnh là một cô gái. Cô bé ngồi trên ghế đá ánh mặt trời sau lưng chiếu rọi lên người nhưng khuôn mặt lại bị vùi trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm.

Nhật ký viết: Ngày 21 tháng 3, cha lại uống rượu suýt nữa đánh chết mẹ con tôi, mẹ tôi cuối dùng đã hạ quyết tâm ly hôn với cha tôi, bà đưa tôi đến ngôi trường này, tôi rất thích nơi này.

Ngày 25 tháng 3, tôi thật sự quá tốt, cho tôi sữa bò còn đưa tôi về nhà.

Ngày 22 tháng 4, tôi thích vẽ tranh cũng thích tôi.

Ngày 30 tháng 4, chúng tôi ngủ chung, tôi thật sự rất hào hứng!

Đọc đến đây, Vương Kim kinh ngạc nói:

“Có nhanh quá không, chưa tới mấy ngày đã ngủ rồi?”

Vương Thấm đáp:

“Có thể là ngủ bình thường thôi?”

“Trai đơn gái chiếc ngủ chung, chị nói chỉ là ngủ bình thường thôi sao?”

Diệp Dạng lại chú ý đến điều khác, cậu phát hiện cô gái viết nhật ký này, ngôi thứ hai đều dùng từ “tôi”.

Cậu tiếp tục đọc những dòng phía dưới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.