Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 10



Chương 10: Cầm súng chồng đưa dùng tốt thiệt.

Chuyển ngữ: Mẫn Mẫn.

Mẹ Văn nghe ông nói mà quýnh hết cả lên, lập tức đẩy ba Văn về lại phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, mọi âm thanh cũng biến mất hoàn toàn.

Văn Thanh lại ngả lưng nằm xuống ghế bập bênh, liếc mắt nhìn vali hành lý cũ kĩ ở gần đó mà trước đây đã được hắn cố ý chuẩn bị sẵn, lẳng lặng cong môi cười.

*

Rạng sáng hai giờ, Văn Thanh kéo hành lý từ trong phòng đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu, vì không được giữ chặt nên hành lý trượt xuống bậc thang, tạo ra tiếng động không hề nhỏ.

Ba Văn lẫn mẹ Văn giật mình tỉnh giấc, lúc hai người chạy ra ngoài, mắt thấy Văn Thanh đang kéo hành lý, dáng vẻ vội vàng muốn rời đi, hai ông bà đứng đó ngây người.

“A Thanh? Con đi đâu vậy?”.

Thấy Văn Thanh càng chạy nhanh hơn, mẹ Văn lập tức cuống lên, gặp dì Hoàng xuất hiện ở cửa thì vội nói: “Dì Hoàng, dì mau chặn thằng bé lại, đừng để nó đi, đứa bé này, nửa đêm nửa hôm làm cái gì vậy không biết.”

Dì Hoàng còn đang mơ màng, nghe vậy cũng vội vã đi ngăn, “Cậu chủ, con muốn đi đâu? Sao không đi vào ban ngày? Bây giờ đã trễ lắm rồi, có chuyện gì thì để mai nói.”

Văn Thanh vội đáp: “Dì Hoàng, dì để con đi đi.”

Mẹ Văn cuối cùng cũng đuổi kịp, bà kéo hành lý của Văn Thanh lại, hỏi, “Con muốn đi đâu?”.

Thấy hai mắt Văn Thanh sưng đỏ, mẹ Văn sửng sốt, giao hành lý cho dì Hoàng, “Dì đưa hành lý về lại phòng A Thanh đi. A Thanh à, con lại đây, nói cho mẹ nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”

Mẹ Văn kéo tay Văn Thanh, bắt hắn ngồi xuống sofa, sau đó trao đổi ánh mắt với ba Văn, ba Văn tỏ ý mẹ Văn hỏi đi, ông không lên tiếng đâu, ông sợ mình lại doạ Văn Thanh.

“Xảy ra chuyện gì vậy con? Con nói cho mẹ nghe với được không?” Mẹ Văn xoa đầu hắn, “Sao nửa đêm lại xách hành lý thế này? Con muốn đi đâu à?”.

“Con muốn về nhà.” Văn Thanh ngập ngừng đáp.

“Đây là nhà của con, con còn muốn đi đâu?”. Ba Văn hỏi.

Văn Thanh run rẩy, “Con muốn về lại căn nhà trước đây… vì con mà anh hai mới không về nhà, ở bên ngoài làm streamer bị người ta chửi mắng, con, con muốn đi, đổi cho anh hai về nhà.”

Tiếng nói chuyện của hắn càng ngày càng nhỏ, sự sợ hãi lan toả khắp toàn thân hắn cũng càng rõ ràng hơn.

Mẹ Văn và ba Văn không ngờ vì lý do này mà hắn muốn rời đi, trong phút chốc không biết nên trả lời như thế nào.

“A Từ làm streamer không liên quan gì đến con hết, đó là lựa chọn riêng của thằng bé.” Mẹ Văn cười nói.

“Nếu không phải vì con, anh hai cũng sẽ không rời khỏi nhà, cũng sẽ không vì không tìm được việc mà phải chạy đi làm streamer, còn bị nhiều người mắng chửi như thế nữa.” Văn Thanh khóc nức nở, “Mẹ à, con thương anh quá, con muốn để anh về, nhưng nếu con cứ ở đây, chắc chắn anh sẽ không về đâu, vậy nên con nghĩ con vẫn nên về nhà thì hơn.”

Mẹ Văn ôm lấy Văn Thanh, xoa đầu an ủi hắn, “Bé ngốc, anh con nào nghĩ nhiều như thế, không phải thằng bé vì con mà vậy đâu, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, cũng đừng khóc nữa nhé.”

“Thế tại sao anh hai không về…” Văn Thanh nhỏ giọng hỏi.

“Về, anh hai sẽ về, nhưng mà cần chút thời gian, thật sự không phải do con đâu, mau về phòng ngủ đi.”

Lúc này Văn Thanh mới yên tâm, lúc hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nói một câu, “Con chắc chắn sẽ cố gắng bảo anh trở về.”

“Con đừng lo, mẹ sẽ nói với anh con, vài ngày nữa là thằng bé sẽ về ngay thôi, con đi ngủ đi, nghe lời mẹ.” Mẹ Văn nhẹ nhàng khuyên.

Văn Thanh vừa đi, bầu không khí trong phòng khách cũng trở nên im lặng.

Mẹ Văn thở dài, ba Văn nói, “Bà có thấy cái vali hành lý đó của thằng bé không? Cũ như thế rồi mà…”.

“Em muốn vứt mà thằng bé lại không cho, A Thanh nói cái vali đó đã làm bạn với thằng bé lâu lắm rồi.”

“Tôi nhớ cha mẹ ruột của A Từ cũng thuộc dạng có tiền cơ mà, sao A Thanh lại…”.

“Nghe nói là đột nhiên mất tích, còn thiếu nợ rất nhiều nữa, A Thanh hết cách mới phải bán nhà đi, đổi tiền xong thì đi làm thuê kiếm tiền đi học, một ngày làm những ba việc.” Mẹ Văn nói, “Không biết đứa trẻ này đã chịu bao nhiêu khổ cực mới trở nên nhạy cảm yếu đuối như thế này nữa.”

Ba Văn châm một điếu thuốc, thở dài một tiếng, “Bảo Văn Từ về đi, để A Thanh an tâm rồi hẵng đi sau cũng được.”

Mẹ Văn: “Để tôi nghĩ cách. Đứa bé A Từ này thương tôi, đến lúc đó để tôi nói với thằng bé…”.

*

Bởi vì lên hot search Weibo, fan của Văn Từ vượt hơn năm mươi nghìn, vì vậy mà cậu nhận được thư mời ký hợp đồng của app livestream, sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, Văn Từ mới ký tên mình vào trong đó.

Hiện tại cậu đang nằm ở top 1 bảng xếp hạng streamer mới, nhưng không hiểu vì sao anti fan cũng tăng lên rất nhiều.

Mỗi lần phát trực tiếp, anti fan lại đúng giờ ngoi lên, bắt đầu spam bình luận chê Văn Từ gà, chơi dở mà được cái mặt vớt view và ti tỉ câu chửi khác.

Văn Từ chẳng hề quan tâm, thấy tài khoản nào nói chuyện khó nghe quá thì cấm bình luận ngay lập tức.

“Khi nào anh nghỉ livestream á?”.

Văn Từ thấy bình luận này bay ngang qua, cười đáp: “Còn hai tiếng nữa mới nghỉ livestream nhé.”

Cậu vừa dứt lời, bỗng có đại gia tặng một món quà trị giá hai mươi nghìn tệ, đây cũng là món quà đắt nhất kể từ khi Văn Từ làm streamer đến nay.

Lần trước nhận được món quà đắt nhất là mười nghìn tệ, Văn Từ sợ người kia nhấn nhầm, phải xác nhận đi xác nhận lại thật sự tặng cho cậu thì mới cảm thấy yên tâm.

Món quà hai mươi nghìn tệ lần này làm cho cậu lại phải hỏi bên kia có phải gửi nhầm rồi hay không.

“Không có, em muốn chơi chung.” Người tặng quà chỉ nhắn bốn chữ.

Bình thường streamer kéo fan chơi cùng đều sẽ yêu cầu quà tặng, nhưng Văn Từ không làm như thế. Bình thường cậu cũng rất ít khi chơi game với fan, hôm nào muộn quá mà vẫn có fan muốn chơi cùng thì lúc đó Văn Từ mới chơi thôi.

Văn Từ hỏi ID của người nọ rồi kết bạn với nhau.

Là một tài khoản mới, tên là Thanh Thanh Tạm Nghỉ.

Không biết vì sao khi Văn Từ nhìn thấy cái ID này thì lại bị giật mí mắt, có một loại cảm giác mất tự nhiên rất khó hiểu.

Nhất là khi người kia nhắn tin gọi cậu là anh, Văn Từ lập tức nghĩ tới Văn Thanh.

Video trên Weibo kia có mặt của cậu, nếu Văn Thanh nhìn thấy rồi tìm được sang đây thì cũng không phải không có khả năng.

Nhưng Văn Thanh làm như thế hình như có hơi thừa thãi.

Cậu nhớ lúc này hình như Văn Thanh đã gia nhập vào giới giải trí, bắt đầu đóng phim và cũng có bước tiến triển với Thẩm Hà Nhứ rồi thì phải.

Không bao lâu nữa, khi bộ phim đó được chiếu ra, Văn Thanh sẽ trở nên nổi tiếng ngay lập tức.

“Anh ơi, nhảy ở đâu vậy?” Người kia lại nhắn mấy chữ.

Văn Từ đánh dấu vị trí.

“Gọi kiểu này… tôi hơi liên tưởng rồi nha.”

“Gọi anh giòn miệng thế, chậc chậc chậc.”

“Muốn nghe giọng của Số 1 quá đi, chắc nhẹ nhàng lắm đây.”

“Tui muốn ship couple rùi.”

Phòng livestream lúc này có hai mươi nghìn người xem, bình luận lướt qua cực nhanh, nhưng lướt qua lướt lại cũng chỉ có mấy câu đó, Văn Từ không muốn lơ đi cũng khó.

Cậu nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện, chợt lại có người tặng quà cho Văn Từ.

Phi thuyền một trăm nghìn tệ một cái, cũng là phần quà có giá trị cao nhất của app livestream, hiệu ứng hiện lên vô cùng rực rỡ đẹp mắt.

Văn Từ ngẩn người, cậu quên cả bung dù, nhìn thấy ID Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc, thật lâu vẫn chưa thể phản ứng lại được.

“Cảm ơn… phi thuyền của Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc tặng nhé, có phải anh tặng nhầm rồi không?”.

“Chơi chung.” Anh chỉ nhắn riêng cho Văn Từ 2 chữ.

“Anh ơi? Nên nhảy rồi.” Bỗng lúc này, Số 1 bật mic lên nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng êm tai, nghe rất giống mấy bé trai đang tuổi vị thành niên.

Phòng livestream còn đang hò hét kinh ngạc vì phi thuyền, vừa nghe thấy giọng nói của Số 1 thì lại bắt đầu rôm rả cả lên.

Văn Từ nhảy dù, Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc lại gửi tin nhắn cho cậu.

“Một lần đủ chưa?”.

Cái gì mà một lần đủ chưa?

Phi thuyền á?

Văn Từ vội nhắn lại, “Đủ rồi, đủ rồi, đừng tặng nữa, chơi chung không cần phải tặng nhiều như thế đâu.”

Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc: “Không nhiều, cậu xứng đáng.”

Văn Từ lại sững sờ một lần nữa.

Khu bình luận có một đống bình luận “Á á á, tui chèo thuyền đây” lướt ngang qua.

“Đây là anh dzai giọng hay hôm bữa đó hả? Hu hu hu.”

“Hôm đó hai người này chơi với nhau mà tôi muốn đẩy thuyền luôn dzị đó.”

“Câu ‘Cậu xứng đáng’ này, trời ạ, tôi không phải là ảnh mà tui cũng muốn rung động luôn đây này.”

“Một người là trai tơ, một người trông rất giống bé trai đáng yêu quấn quýt dính người. Anh streamer ơi anh chọn ai đó? Hí hí hí, chỉ có con nít mới lựa chọn, em lớn rồi nên em chọn cả hai nhé.”

“Đừng nói lung tung.” Văn Từ cười, “Người ta chỉ muốn chơi chung thôi mà.”

“Có khi người ta cũng muốn chơi anh luôn đó (hihi đùa thôi).”

“Lầu trên bị sao vậy?”.

“Ủa lầu trên ơi???”.

“??? Tôi nhìn thấy cái gì vậy nè?”.

“Hay quá, tui cũng nghĩ vậy đó.”

Có người cài chức năng tặng quà tự động gửi khẩu lệnh, câu khẩu lệnh “Có khi người ta muốn chơi anh đó” này lập tức bị spam, Văn Từ đang uống nước thì vô tình nhìn thấy, cậu bị sặc nước, ngồi ho sặc sụa.

Văn Từ đặt ly nước xuống, cười nhạo một tiếng, lười biếng dựa lưng vào ghế chơi game, nhàn nhã lên tiếng: “Sao lại gọi là chơi tôi? Các bạn nói quá, đừng nói lung tung nữa. Còn nữa, dù có chơi… vậy cũng phải là tôi chơi anh ấy. Tôi phải chơi game rồi, không đùa với mọi người nữa.”

Văn Từ không xem bình luận nữa, tập trung tinh thần chơi game.

Thanh Thanh Tạm Nghỉ là newbie, đến vũ khí còn chẳng biết loot, Văn Từ vừa nói chuyện vừa ném trang bị cho cậu ta.

“Em không cần cái này đâu, cho anh dùng đó, nó ở trong tay em cũng chẳng có tác dụng gì.”

Văn Từ vẫn kiên quyết cho cậu ta.

“Cảm ơn anh nha.” Văn Từ cứ nghe giọng nói nhẹ nhàng mềm mại đó là lại thấy không được tự nhiên, có cảm giác như Văn Thanh đang làm nũng với mình vậy.

Văn Từ nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế thì sợ rằng cậu sẽ gặp ác mộng rồi mơ thấy Văn Thanh chạy theo mình gọi anh ơi anh à mất, vì thế Văn Từ vội vàng thương lượng với Thanh Thanh Tạm Nghỉ, “Đừng gọi tôi là anh cậu được không? Nghe không được tự nhiên cho lắm, cậu có thể gọi tôi là Số 2.”

“Em thấy gọi anh hay hơn mà, Số 2 nghe xa cách lắm.”

“Gọi tôi là Số 2 giùm đi.”

“Em thấy gọi anh hay hơn.”

Văn Từ lập tức tắt mic, mặc kệ cậu ta vậy.

Cuối ván này, vì chạy tới cứu Thanh Thanh Tạm Nghỉ nên Văn Từ bị người khác dùng súng bắn tỉa bắn vào đầu, chỉ xếp hạng 7.

Sau khi kết thúc, Thanh Thanh Tạm Nghỉ nhỏ giọng xin lỗi vì chơi không tốt rồi cũng lặn mất tăm.

Ngay sau đó, Chàng Trai Đau Lòng Đừng Khóc vào.

Phòng livestream lại sôi nổi như được mùa.

Văn Từ liếc số người xem livestream, không biết từ lúc nào mà đã lên năm mươi nghìn lượt rồi.

Một đám người bình luận tỏ ý họ đến đây là để chèo thuyền.

Văn Từ đã giải thích rằng mình không có hứng thú với đàn ông, nhưng thấy bọn họ vẫn kiên quyết như thế, Văn Từ biết mình có nói gì cũng không có tác dụng, dứt khoát bỏ qua những bình luận đẩy thuyền chèo thuyền gì đó, bắt đầu một ván Duo.

Bọn họ nhảy xuống Pochinki, Văn Từ đi tìm cả buổi mà chẳng tìm được khẩu súng nào, vừa mới than thở với người xem livestream là Pochinki nghèo thật, Số 2 bỗng mở mic hỏi, “Cậu có súng không?”.

Giọng nói thật sự rất êm tai, nhất là lúc này Văn Từ đang đeo tai nghe, âm thanh đó như dòng điện chạy vào tai, làm cho tai Văn Từ có cảm giác hơi tê dại.

Văn Từ hoảng hốt trong phút chốc, phản ứng lại được mới đáp: “Có shotgun.”

Số 2: “Đợi tôi.”

Văn Từ vừa định hỏi đợi anh làm gì, bỗng cậu nghe thấy tiếng bước chân, Văn Từ điều chỉnh tầm nhìn, phát hiện được một con bot, Văn Từ lấy shotgun bắn chết bot, loot được một cây AKM.

Cậu vừa đổi súng xong, Số 2 đã chạy tới ném xuống chân cậu một khẩu M416 đã được trang bị đầy đủ, còn có một áo giáp cấp 3.

“Cũng là ở Pochinki mà sao anh nghèo quá vậy.”

“Tìm cả buổi mà cũng chỉ có một khẩu súng shotgun với một cái mũ cấp 1, chậc.”

Văn Từ nhìn thấy những bình luận đó, sau khi thay băng đạn xong, cậu cười đáp: “Tôi đây là đang tích lũy may mắn, không chừng ván sau tôi loot được mũ cấp 3 với giáp cấp 3 thì sao.”

Cơ mà nếu so với người khác thì cậu có hơi xui hơn một chút thật.

Văn Từ trả súng lại cho Số 2, “Tôi không cần, tôi dùng AKM là được rồi, anh cầm đi, cảm ơn.”

“Tôi có rồi.” Số 2 nói xong, anh đưa cho Văn Từ xem khẩu AKM trong tay mình, “Tôi không quen dùng M4, cậu cầm lấy đi.”

Văn Từ nhặt M416 lên, khóe mắt chợt nhìn thấy có rất nhiều người mới vào khen giọng của Số 2 hay, sau đó bắt đầu sôi nổi đoán tuổi.

Văn Từ thuận miệng nói, “Chắc không thể nào trên ba mươi đâu nhỉ, hẳn là tầm hơn hai mươi.”

“Ừm.” Văn Từ vừa nói xong, tai nghe bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Văn Từ ngẩn người, lúc này mới hiểu chắc hẳn Số 2 đang trả lời lại suy đoán của mình, “Anh thật sự hơn hai mươi à?”.

“Ừm.”

Tích chữ như vàng.

Văn Từ lười biếng vươn vai, không hỏi thêm gì nữa.

Cậu dùng khẩu M416 của Số 2 cho bắn hạ được hai người, đột nhiên khu bình luận lại bắt đầu spam, “Cầm súng của chồng đưa đúng là dùng tốt thiệt, giải quyết hai người cực kỳ dễ dàng.”

Văn Từ gần như đáp lại theo bản năng: “Chồng gì mà chồng, đừng có nói bừa.”

___

Tác giả có lời muốn nói:

Hí hí


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.