Sau khi xảy ra sự việc này, Kiều Bùi cũng không còn tâm trạng đâu mà dẫn Triều Từ đi xem hát, hắn nắm chặt tay Triều Từ đang không vui vẻ lắm mà quay trở về cung.
Sau khi Triều Từ hồi cung, trong lòng rất bất an.
Cậu biết trong lời nói của nam nhân đó vừa có thật, vừa có giả, nhưng lại không phân biệt rõ cái nào là thật, cái nào là giả.
Kiều Bùi cũng gạt cậu về chuyện của nam nhân kia.
Nếu người đó thật sự đã thành thân với cậu, vậy thì đại ca chắc chắn cũng sẽ biết, nhưng trừ bỏ lần đầu tiên hỏi cậu, biết được cậu không còn nhớ rõ về Cận Nghiêu thì không còn nhắc đến cái tên này nữa.
Triều Từ túm túm tóc, cậu thật sự rất bực bội.
Tại sao lại như vậy chứ, tại sao cảm thấy mọi người đều trở nên kỳ lạ.
…………
Mà ở nơi cậu không biết, Cận Nghiêu lại nghênh đón thêm một đợt ám sát.
Sau khi tìm được Triều Từ, hắn liền quay trở về Triều phủ, cái viện nhỏ bé đang giam lỏng hắn, những kẻ đang canh chừng hắn hoàn toàn không phát hiện ra người mà mình đang theo dõi vừa đi ra rồi lại quay trở về.
Hắn ngồi trên ghế thái sư bên trong phòng, vẻ mặt vẫn thanh lãnh như cũ nhưng đôi môi mỏng lại mất đi huyết sắc.
Cả người trông có chút tái nhợt.
“Tôn, Tôn thượng, ngài không sao chứ?” Thần hồn của Ti Mệnh hiện ra cẩn thận hỏi.
Qua một lúc lâu Cận Nghiêu vẫn không đáp lại.
Hắn hạ mắt xuống, lại lần nữa lấy ra miếng bùa bình an ở bên hông, bóp thật chặt vào trong tay.
Qua không được bao lâu hắn lại vội vàng buông lỏng tay ra, dùng đầu ngón tay có chút lạnh lẽo đó vuốt phẳng từng vết nhăn trên mảnh bùa.
Một hồi lâu sau Ti Mệnh mới nghe Cận Nghiêu hỏi: “Nửa năm trước, ngươi nói hắn sẽ gặp được quý nhân, từ nay cả đời thuận lợi. Quý nhân đó chính là Kiều Bùi, còn “cả đời thuận lợi” kia là ý chỉ hắn sẽ cùng Kiều Bùi bạc đầu giai lão sao?”
“……” Ti Mệnh cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng thật căng thẳng mà đáp, “Đúng vậy.”
“Bọn họ sẽ như thế nào?”
“Kiều Bùi chia sẻ thiên hạ cùng với hắn, suốt cuộc đời này không có người nào khác.” Ti Mệnh run rẩy nói.
“Ha.” Cận Nghiêu cười nhẹ, không thể nói được là hắn đang cười nhạo hay là tự giễu mình, “Ngươi nói hắn là tình kiếp của bản tôn, nhưng tại sao hắn lại thành duyên với kẻ khác?”
“Cái này…” Mồ hôi Ti Mệnh vã ra như tắm, “Tôn thượng, số mệnh không phải cứ giữ nguyên mà luôn thay đổi. Đặc biệt là tình kiếp của ngài, “vượt qua” hay “không vượt qua” là biến số lớn nhất. Có lẽ lúc trước ngài không thể vượt qua được tình kiếp này, hoặc là… nếu ngài chưa từng xóa đi ký ức của Triều Từ thì số mệnh sau này sẽ không ứng nghiệm.”
Hắn càng nói càng nhỏ, đặc biệt là khi nói đến việc xóa đi ký ức của Triều Từ liền muốn đập đầu chính mình.
Việc này tuy là mệnh lệnh của Tôn thượng, nhưng người thực hiện lại là hắn, lỡ như Tôn thượng giận chó đánh mèo thì…
Cận Nghiêu vuốt ve miếng bùa bình an nói: “Ngươi nói đúng.”
Chính là hắn đẩy cậu ra dâng cho người khác.
Nhưng…
Ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra một chút tiếng gió.
Âm thanh đó rất nhỏ, nếu là người thường e rằng không thể nhận ra.
Nhưng Ti Mệnh và Cận Nghiêu lại đồng thời nhìn ra phía ngoài, mà Cận Nghiêu cũng ngồi dậy từ ghế thái sư.
—— có người đến.
“Có một việc mà ngươi nói sai rồi.” Cận Nghiêu xoay người hướng về phía cửa, mỉm cười nói, “Có lẽ là tình kiếp của ta giờ mới bắt đầu.”
Giọng hắn vừa dứt, từ trong bóng đêm xuất hiện ra mấy người.
Bọn họ mặc đồ đen, tay cầm tú xuân đao, kết hợp cùng với áo đen hòa thành một thể hoàn mỹ, bên trong che giấu sát khí nồng đượm.
Cận Nghiêu khẽ híp lại mắt phượng.
Kiều Bùi, xem ra cũng là một kẻ tàn nhẫn.
…………
Hôm sau, sau khi lâm triều xong, Triều Quyết chủ động cầu kiến Kiều Bùi.
Hai người cho lui người hầu ra ngoài rồi ở bên trong nội điện nói chuyện.
Triều Quyết mang theo biểu tình sắc bén còn có tức giận trực tiếp hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn giết Cận Nghiêu?!”
Hôm qua y nghe được tiểu viện bên kia có động tĩnh lạ, nhưng khi chạy đến thì nơi đó đã không còn một ai, còn Cận Nghiêu thì bị đâm một nhát kiếm ở bên ngực trái, máu tươi chảy ròng ròng.
Triều Quyết nhìn qua liền hiểu rõ, có người muốn giết hắn.
Bên trong viện có không ít hộ vệ, tuy nói là đến trông giữ, nhưng nếu có người xông tới thì bọn họ cũng nhất định sẽ ngăn lại. Nhưng bọn họ vẫn đứng im canh giữ phía ngoài như cũ, coi như là chưa từng nghe thấy bên trong viện có động tĩnh lớn đến như vậy —— Triều Quyết thân là một thư sinh không biết võ còn có thể nghe thấy được!
Những người này đều do Kiều Bùi phái tới, như vậy việc Kiều Bùi phái người tới ám sát Cận Nghiêu không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Mấy ngày trước Cận Nghiêu đột nhiên xuất hiện, Triều Quyết cũng không kịp đề phòng.
Y thật sự không thích Cận Nghiêu, việc thích hay ghét này không phải là do bản thân y, mà chính là do Cận Nghiêu.
Người này đột nhiên xuất hiện, còn nói là bị mất trí nhớ, lai lịch không rõ ràng. Nếu không phải em trai cứ khăng khăng đòi phải chính là hắn, thì Triều Quyết đã không để cho Triều Từ và người đó thành hôn. Sau khi thành hôn, y còn nghe ngóng được bọn họ không ngủ cùng phòng với nhau, hơn nữa Cận Nghiêu còn tỏ thái độ thờ ơ đối với em trai ngốc nhà mình suốt ngày lấy lòng với hắn. Vui thì cười cho một cái, không vui thì liền trở mặt.
Triều Quyết là một tên cuồng em trai, nghe được những lời này quả thực máu muốn xông lên não, tức giận muốn đi tìm Cận Nghiêu đánh cho một trận.
Nhưng dù gì thì đây cũng là chuyện phu thê giữa bọn họ. Sau đó khi Triều gia gặp nạn, Triều Từ mang theo Cận Nghiêu chạy trốn, khi đến Đại Nguyệt tìm người nhưng chỉ tìm được Triều Từ, thậm chí Triều Từ hoàn toàn quên đi chuyện về Cận Nghiêu.
Nửa năm sau, Triều Từ ở kinh đô Đại Diệp, Cận Nghiêu lại tìm đến cửa, lời nói trong miệng thật giả lẫn lộn không thể phân biệt.
Việc Triều Từ bị mất đi ký ức khó có thể xác định được nguyên nhân, em trai của y ai cũng không quên, chuyện xảy ra trong ba năm đều nhớ rất rõ ràng, nhưng chỉ quên mỗi Cận Nghiêu. Triều Quyết tuy rằng không biết những chuyện bùa thuật quỷ quái, nhưng cũng đã từng nghe nói qua.
Hơn nữa, dung mạo Cận Nghiêu như trích tiên, khí chất tỏa ra cũng không giống người thường… Người này tự nói là mình mất trí nhớ, hắn nói như vậy mà Triều Quyết dám tin sao?
Chỉ có đứa em trai ngốc vô tâm vô phế kia mới dám đi tin.
Còn đối với với Kiều Bùi thì Triều Quyết càng tin tưởng hơn. Kiều Bùi dù sao cũng là chiếu hữu đồng sinh cộng tử, hắn là dạng người gì Triều Quyết cũng quá rõ ràng, còn cảm tình của Kiều Bùi đối với em trai của y, đối xử với Triều Từ tốt như thế nào thì y cũng đều đã nhìn thấy.
Suy tính những việc này xong, Triều Quyết cũng đồng ý việc giam lỏng Cận Nghiêu.
Nhưng Cận Nghiêu dù gì cũng là em rể nằm trong gia phả nhà y, trước khi em trai y mất trí nhớ cũng đã đào hết tâm can mà yêu thương người này. Xét về chuyện này thì Kiều Bùi quả thật nhân cơ hội mà xen vào… Nếu không có chứng cứ chứng minh được lòng Cận Nghiêu mang ý đồ xấu thì sao có thể xuống tay trước với Cận Nghiêu?!
Nếu đây là sự hiểu lầm, đợi khi em trai y khôi phục lại ký ức thì y làm sao ăn nói với Triều Từ đây?
Kiều Bùi cũng biết Triều Quyết sẽ vì việc này mà đến, bình tĩnh nói: “Hôm qua ta cùng Tiểu Từ xuất cung, nửa đường Tiểu Từ lại đột nhiên mất tích. Ta lòng nóng như lửa đốt, nhưng một nén nhang sau Tiểu Từ lại xuất hiện ở chỗ cũ. Tiểu Từ nói là bị người lạ kéo đi, người đó còn tự bảo đã cùng thành thân với Tiểu Từ.”
Hắn và Triều Quyết tuy là quân thần, nhưng trước khi Diệp quốc thành lập, không lâu trước đó bọn họ vẫn còn là chiến hữu đồng sinh cộng tử với nhau không biết bao nhiêu lần. Giang sơn Diệp quốc hiện tại, nói không quá thì cũng có một nửa công lao của Triều Quyết trong đó. Bởi vậy tuy rằng Triều Quyết vẫn luôn kiên trì làm rạch ròi quân thần khác biệt, nhưng Kiều Bùi lại không hề để ý đến chuyện đó.
Mà hôm nay dù Triều Quyết tức giận trực tiếp tới chất vấn hắn, Kiều Bùi cũng không ra vẻ, không cùng y xưng “trẫm”, mà chỉ xưng “ta”.
Nghe vậy, Triều Quyết sợ hãi.
Những lời này có ý gì không cần Kiều Bùi giải thích y cũng đã hiểu rõ. Cận Nghiêu rõ ràng đang bị bọn họ giam lỏng, Kiều Bùi còn phái không ít cao thủ canh chừng ở bên ngoài viện, nhưng Cận Nghiêu có thể chạy đi rồi lại trở về, lông tóc vô thương, thần không biết quỷ không hay.
Người như vậy mà có thể là một người đơn giản sao, có thể là một người hoàn toàn mất đi trí nhớ sao?
Triều Quyết chỉ cảm thấy xương sống lạnh dần.
Nhưng Triều Quyết cũng không thể cứ như vậy mà trực tiếp tin lời nói của Kiều Bùi, y đem chuyện này tạm thời áp xuống đáy lòng, giọng nói vẫn hàm chứa tức giận như cũ: “Chuyện này vẫn chưa có chứng cứ, mà từ trước giờ Cận Nghiêu vẫn chưa làm chuyện gì xấu—— ít nhất chúng ta vẫn chưa phát hiện ra. Kiều Bùi, ngươi có từng nghĩ qua hay không, nếu ngươi giết Cận Nghiêu, một ngày nào đó Tiểu Từ nhớ lại thì Tiểu Từ sẽ đối với ngươi như thế nào?!”
Trong mắt Kiều Bùi hằn lên tơ máu: “Nhưng chẳng lẽ ta lại để mặc hắn đi tìm Tiểu Từ hay sao?”
Hắn một chút cũng không hối hận. Chỉ tiếc rằng người mà hắn phái tới hôm qua vẫn chưa lấy được mạng của Cận Nghiêu.
Nếu Tiểu Từ thật sự nhớ lại, khi đó Cận Nghiêu đã chết mất rồi… người chết thì tranh giành như thế nào với người sống?
Triều Quyết nhìn Kiều Bùi, hồi lâu mới nói: “Ngươi điên rồi.”
Có lẽ y đã sai, y không nên giao Tiểu Từ cho Kiều Bùi.
…………
Chuyện Triều Quyết và Kiều Bùi tranh cãi với nhau, Triều Từ không hay biết. Lúc đó cậu đang ở trong phòng dùng bữa, trong tay cầm con chim bằng gỗ đã mua vào lúc đi dạo hôm qua.
Con chim gỗ này được làm rất tinh tế còn có cơ quan nhỏ, Triều Từ chơi vô cùng vui vẻ.
Ngay khi những chuyện phiền não ngày hôm qua đều muốn bay đi sạch sẽ thì trước mặt cậu đột nhiên tối sầm.
Hình như có thứ gì đó cản đi ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Triều Từ ngạc nhiên ngẩng đầu lên lại thấy được gã nam nhân ngày hôm qua.
Trong lòng cậu đột nhiên nhảy dựng.
“Ngươi, ngươi sao lại đến nữa?” Cậu khẩn trương mà nói, cảm thấy hối hận sao vừa nãy lại đuổi hết nha hoàn ra khỏi phòng.
“Ta khuyên ngươi hôm nay đừng có nói những việc kỳ quái nữa, nếu không là ta sẽ gọi người!” Triều Từ ngoài mạnh trong yếu nói, “A Bùi an bài cho ta rất nhiều hộ vệ, bọn họ đều rất lợi hại đó!”
Nam nhân đó vẫn mặc một bộ tuyết y hoa lệ, vải gấm như được dệt từ sợi Giao Tiêu, nơi ống tay áo được thêu một chút chỉ bạc, chỉ khi bước ra ngoài nương theo ánh sáng mới có thể nhìn ra được hoa văn tinh tế trong đó.
Khi Cận Nghiêu nghe được Triều Từ gọi là “A Bùi”, sắc mặt liền xấu đi, biểu tình u ám đó làm Triều Từ trong lòng hoảng hốt.
“Ngươi gọi hắn là A Bùi?” Giọng của Cận Nghiêu trầm xuống.
“Đúng, đúng vậy……” Triều Từ dịch dịch ghế của mình ra sau một chút, “Có vấn đề gì sao?”
“Ngươi không thể gọi người khác như vậy.” Cận Nghiêu nói, sắc mặt ngày càng u ám.
Thiếu niên đã từng vui vẻ gọi hắn một tiếng “A Nghiêu”, vừa thân thiết lại dễ nghe, nhưng hôm nay cậu lại gọi Kiều Bùi bằng kiểu xưng hô này, Cận Nghiêu không thể tả được cảm xúc trong lòng mình là gì.
Cực kỳ khó chịu, đồng thời còn có một cỗ bạo ngược dâng lên từ đáy lòng.
“Không cho gọi thì không gọi.” Triều Từ lắp bắp nói, nhưng cậu vẫn bày ra một bộ dáng không dễ chọc vào, “Chỉ là một cái xưng hô thôi, phiền gì tới ngươi chứ.”
Nghe cậu không gọi nữa, sắc mặt Cận Nghiêu mới dịu đi một chút.
Thấy hắn không còn đáng sợ nữa, Triều Từ mới có tâm tư đi quan sát hắn. Lúc này cậu mới phát hiện… tay trái của hắn hình như đang bị thương, bị băng lại bằng một lớp vải thật dày.
“Ngươi bị thương?” Triều Từ lo lắng hỏi.
Cận Nghiêu nhấc nhấc tay trái lên nói: “Ngươi nói cái này?”
“Đúng vậy.”
“Như thế này thì là bị thương gì chứ.” Cận Nghiêu mỉa mai, sau đó bước về phía Triều Từ bắt lấy tay cậu.
“Ngươi làm gì vậy, ngươi không được động tay động chân với ta!” Tay Triều Từ bị kéo lại, cậu hoảng loạn vô cùng.
Đến khi nhìn thấy Cận Nghiêu nắm lấy tay cậu ấn vào lồng ngực của hắn, cậu càng hoảng loạn hơn.
“Khoan đã! Ngươi tính làm gì vậy, cái tên háo sắc này!”
“Nếu ta là kẻ háo sắc thì không cần phải làm nhiều việc rườm rà như thế.” Cận Nghiêu mỉm cười, “Có cảm thấy không?”
“Hả?” Triều Từ ngẩn ra, nhưng sau đó cậu cảm thấy phía dưới tay có cảm giác không đúng.
Hình như là… nhô lên một chút?
“Ngươi giấu đồ bên trong?” Triều Từ hỏi.
Cận Nghiêu tùy tiện kéo vạt áo ngoài ra một chút, lộ ra lớp áo bên trong.
Chỗ ngực hắn có một vệt máu thấm ra.
Triều Từ sợ tới mức vội vàng rụt tay lại.
Cận Nghiêu dứt khoát kéo ra áo trong để lộ ra bả vai cùng ngực.
Chỗ đó đang quấn một lớp băng vải thật dày.
Vì Cận Nghiêu vừa nắm lấy tay Triều Từ đặt lên đó, không biết chừng mực mà ấn vào nên miệng vết thương đã thấm ra không ít máu.