Cách đây không lâu, viện nghiên cứu Ninh gia đã tình cờ phát hiện ra công hiệu đặc thù này của hoa Riar.
Đối với các cặp đôi AO có độ phù hợp vượt quá 90, hương thơm của hoa Riar sẽ khuếch đại sự hấp dẫn về tinh thần và thể xác giữa hai người theo mọi hướng, tương truyền là thần dược kích thích bản năng sinh lý đặc biệt.
[Cậu nên cảm thấy may mắn vì trên thế giới này, những cặp đôi AO có độ phù hợp trên 90 rất hiếm. Hơn nữa số lượng thứ này quá ít, không hề có một báo cáo thực nghiệm nào cả, nếu không thì cũng chẳng đến lượt cậu làm. Cậu phải hiểu, trước mắt thí nghiệm của chúng ta cũng chưa đưa ra được kết quả rõ ràng, nhưng có thể căn cứ theo số liệu để suy luận, với Alpha cấp bậc càng cao thì hoa Riar sẽ càng hiệu quả.]
Trước khi Ninh Gia Dật phát tác chứng nghiện tin tức tố, Ninh Đường Sinh đã đưa cho cậu ta một chút phấn hoa, sau đó cười như không cười mà nhìn em trai mình.
[Thứ này thậm chí còn có tác dụng với cả Alpha cấp S, hơn nữa, với công cụ đo lường hiện nay, sẽ không ai có thể phát hiện ra dấu vết gì cả.]
[Nếu tôi là cậu, tôi sẽ cẩn thận sử dụng nó, dù sao cũng sẽ thử một lần. Còn có thể dùng nó để trói chặt Lục Chi Chiêu hay không thì phải xem thao tác của cậu.]
Tiêu bản hoa Riar lưu lại từ rất nhiều năm trước đã úa màu từ lâu, gãy giòn như giấy gói kẹo.
Trông nó cực kỳ bình thường.
Thực ra Ninh Gia Dật cũng không muốn dùng, quen biết Lục Chi Chiêu nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cậu ta cũng khá tự tin, hơn nữa bản thân cậu ta lại là Omega có độ xứng đôi cao như thế, có lẽ không cần phải dùng tới ngoại lực để dụ dỗ Lục Chi Chiêu.
Nhưng hôm nay, cậu ta thực sự không còn cách nào.
Lục Chi Chiêu ép hỏi thực đáng sợ, chuyện kia cũng bị bại lộ thực nhanh.
Chẳng còn cách nào khác, cậu ta chỉ đành nghiền nát hoa Riar trân quý kia.
Chuyện phát sinh sau đó đều nằm trong dự kiến của Ninh Gia Dật.
Đúng, cuối cùng Lục Chi Chiêu vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ta, giống như rất nhiều lần trong quá khứ.
Hơn nữa, như Ninh Gia Dật hy vọng, những gì Lục Chi Chiêu làm với cậu ta không chỉ là giải phóng một chút tin tức tố.
Hành động của Lục Chi Chiêu rất hung dữ và tham lam, hắn liều lĩnh rót tin tức tố thuộc về Alpha vào tuyến thể non nớt của Ninh Gia Dật.
Thật là đau đớn và… nhục nhã.
Nhưng đồng thời, Ninh Gia Dật cũng phải thừa nhận, được một Alpha có độ phù hợp cao như vậy đánh dấu thực sự là vui sướng.
“Tê, đau quá.”
Tô Lương hít khí, nhẹ nhàng rút tay khỏi lá cây Riar.
Những cây Riar này thực cứng cáp, mấy ngày vừa rồi lại trổ không ít lá mới, mà hình dáng lại không quá giống lá lúc trước, nó vừa mỏng vừa sắc, tưới nước mà không cẩn thận sẽ rất dễ bị cắt phải.
Mấy ngày nay Tô Lương đã bị mấy phiến lá này cắt rất nhiều lần.
Tuy đa phần không bị chảy máu, nhưng cũng khá đau.
Thực là…..
Tô Lương thở dài một hơi.
Hôm qua tưới cây còn nghĩ hôm nay nhất định sẽ không phạm phải lỗi này nữa, vậy mà cũng vẫn bị cắt phải.
Mà trạng thái mơ màng hồ đồ này đã kéo dài tận vài hôm rồi.
Tô Lương đã cố gắng khiến bản thân tập trung hơn, nhưng chỉ cần thần kinh hơi buông lỏng một chút, cậu sẽ lại quay về trạng thái đó.
Đã gần nửa tháng kể từ lần Tị tiên sinh tới, Tô Lương vốn cảm thấy mình đã chịu đựng nỗi khổ do tuyến tin tức phát dục lại một thời gian rồi. Ai ngờ, trong vô thức, cậu giống như lại trở về buổi tối hôm ấy.
Trong lòng cậu cứ ẩn ẩn cảm giác nôn nóng.
Hư không đến kỳ lạ.
Dường như thiếu đi một mảnh tâm hồn, cậu không tài nào tập trung được, đầu óc chỉ toàn là quân phục chiến đấu……
Tô Lương giật mình, sau đó hít hà một hơi, ép buộc suy nghĩ của mình thoát ra khỏi quân phục màu đen nào đó.
Đúng, mấy hôm nay Tô Lương lại bắt đầu muốn ôm quân phục kia ngủ.
…….Thật xấu hổ quá.
Cũng thật biến thái.
Nhưng giờ Tô Lương đã có cách rồi, cậu để quân phục sang phòng khác rồi khóa trái cửa lại, hơn nữa mỗi ngày đều liều mạng ám thị tâm lý cho chính mình, kiên quyết không được tới gần căn phòng đó.
Từ trước tới giờ, Tô Lương vẫn luôn là kiểu người lý trí. Nhưng cái giá của việc này là mấy ngày nay cậu cứ quanh quẩn trong căn biệt thự, chẳng thể tập trung vào việc học được.
Rõ ràng cậu đã khóa chặt căn phòng để quân phục rồi, nhưng chỉ cần hơi không chú ý là cậu luôn cảm thấy mùi thơm thoang thoảng nơi chóp mũi khiến mình mê mẩn kia.
Chẳng lẽ phản ứng do tuyến tin tức phát dục lần nữa lại kéo dài lâu đến thế sao?
Đã rất nhiều lần, Tô Lương muốn gọi quản gia. Cậu không chịu được nữa, muốn xin chút thuốc để khống chế cảm giác xúc động đến gần như biến thái của mình.
Dù đã khá thân với quản gia, nhưng giờ mà mở miệng, Tô Lương vẫn cứ ngượng ngùng.
Cậu thực sự không biết làm sao để mở miệng nói với người khác về triệu chứng của mình – cậu không bị những triệu chứng thường gặp như sốt cao, thích ngủ hoặc hay bực bội. Kể cả cảm giác mệt mỏi choáng váng cũng chỉ xuất hiện có mỗi ngày đầu tiên.
Triệu chứng duy nhất của cậu chính là đặc biệt đặc biệt muốn ôm quần áo của một Alpha khác mỗi khi đi ngủ.
Niềm khao khát này đã kéo căng dây thần kinh của cậu, thậm chí còn khiến cậu đau âm ỉ nơi lồng ngực.
Cậu không biết làm sao để tự cứu mình thoát ra khỏi trạng thái khó nói này, việc duy nhất có thể làm hiện tại là chuyển sự chú ý của bản thân lên việc chăm sóc cây cối, ờm, chính là những cây Riar mà trước đó không lâu đã được robot trồng lại chỉnh tề trong vườn của biệt thự.
Như lời quản gia nói, những cây Riar này quả thực rất ngoan cường. Tuy lúc Tô Lương vắng mặt một đoạn thời gian, trông chúng có vẻ ốm yếu, trông như thể sắp chết héo bất cứ lúc nào, nhưng sau khi trồng lại ở khu vườn bên ngoài biệt thự, chúng đã trở nên tươi tốt trở lại chỉ trong vài ngày.
Tốt đến mức khiến người ta lo không hiểu có phải quá thừa dinh dưỡng không.
Khoa trương nhất là sau khi chăm sóc những cây Riar này một thời gian, Tô Lương tinh ý nhận thấy chúng đã có một số thay đổi. Một số cây Riar mọc ra những chiếc lá sắc nhọn có thể cứa đứt tay đã nhú ra một vài nụ hoa trắng nhỏ xíu.
Tô Lương không ngờ mình lại có thể chăm cây Riar cho chúng ra hoa.
Nếu không phải quản gia đã xác nhận, cậu khó có thể tưởng tượng được bông hoa nhỏ bé màu trắng tưởng chừng rất bình thường này lại thực sự là loài hoa Riar vô cùng quý giá.
So với những chiếc lá lộng lẫy, những bông hoa nhỏ màu trắng này thực sự không có gì nổi bật.
[Hoa Riar là loài hoa thần thánh được ghi lại trong điển tịch của người Riar. Theo ghi chép, chỉ những người bạn đời được mệnh danh là “định mệnh” của nhau mới đủ tư cách để sử dụng loài hoa này trong đêm tân hôn. Tất nhiên, đối với người địa cầu, tác dụng lớn nhất của loài hoa này là trấn an tinh thần lực của Alpha, bởi càng là Alpha cấp cao thì dược vật đối với họ càng vô dụng, cho nên kỳ thực thứ này còn rất đáng giá. À đúng, giờ ít nhiều gì chúng cũng là do cậu chăm sóc, cậu có quyền phân phối chúng, xin hỏi cậu có cần tôi giúp đăng lên Tinh Võng không?]
Khi đóa hoa Riar đầu tiên nở, Tô Lương đã gọi quản gia, lúc đó trí tuệ nhân tạo nói nhiều tới mức đã quét sạch sự bối rối của Tô Lương mấy hôm nay.
Trông nó có vẻ vô cùng nhiệt tình muốn kiếm thêm tiền giùm Tô Lương, nhưng cậu lại dở khóc dở cười ngắt lời nó: “Tôi nhớ Lục gia chủ….hẳn cũng cần tới chúng phải không? Nếu không các anh cũng không gieo trồng hoa Riar trong Xà quật?”
Sau đó Tô Lương liền giao hẹn với quản gia, chờ tới khi hoa Riar nở nhiều chút thì sẽ mang tới cho Lục gia chủ một ít.
Tuy theo như quản gia nói, cấp bậc của Xà chủ hiện tại quá cao, anh lại mắc chứng rối loạn tin tức tố nhiều năm rồi, cho dù có đưa hoa tới cũng không ăn thua gì. Nhưng Tô Lương vẫn muốn thử một chút.
Dù sao, từ lúc tiến vào Xà quật tới giờ, tuy còn chưa từng thực sự gặp vị lão quái vật trong lời đồn kia, nhưng Tô Lương vẫn cảm giác được, hình như vị Xà chủ này đang che chở cho mình.
Cậu thực sự không làm được gì nhiều, thứ duy nhất có thể báo đáp cho vị Xà chủ tốt bụng ấy có lẽ chỉ là những bông hoa nhỏ bé tầm thường này thôi.
……
“Nhỡ đâu thực sự hữu dụng thì sao, dù sao cũng là loài hoa thần thánh của ngoại tinh, chắc cũng phải có chút chút tác dụng chứ.”
Nghĩ tới đây, Tô Lương hơi thở dài, cậu khẽ thì thầm rồi tiến lại ngửi ngửi những bông hoa màu trắng.
Nhưng những bông hoa nho nhỏ lại vô cùng trân quý này chẳng có mùi gì cả.
Hay vì mình chỉ là Beta nên không ngửi thấy nhỉ?
Tô Lương nhăn mũi, sau đó đứng lên.
Hy vọng Alpha cấp SS cực kỳ cường hãn như Lục Thái Phàn có thể ngửi thấy……
Ngay lúc Tô Lương nghĩ tới đó, trong lòng cậu chợt như có cảm giác mà quay đầu lại.
Một bóng người cao lớn mặc đồ đen đang im lặng đứng cách đó không xa.
“Ta đến lấy lại quân phục.”
Đối diện với ánh mắt kinh hỉ của Tô Lương, người đàn ông trầm mặc trong phút chốc, rồi giọng nói từ tính của anh truyền tới sau lớp mặt nạ.
Chính Lục Thái Phàn cũng không ngờ anh lại tới gặp Tô Lương nhanh như vậy.
Đương nhiên, quả thực anh đã hứa hẹn sẽ lại đến tìm Tô Lương, nhưng…..dù thế nào thì cũng không thể vì nguyên nhân buồn cười như “đến lấy lại quân phục” được.
Sở dĩ anh xuất hiện ở Mịch viên là do quản gia báo cáo lại, biểu hiện của Tô Lương hơi khác thường.
Beta trẻ tuổi, vụng về đang phải vật lộn với việc phát dục tuyến tin tức, nhưng không biết là do cơ thể quá khó chịu hay vì lý do nào khác, cậu đã mấy lần liên lạc với quản gia, sau đó đều do dự đuổi nó đi.
Nhưng kiểm tra mỗi ngày đều cho thấy tuyến tin tức của Tô Lương phát triển không tồi.
[… Có một vài giá trị không đúng lắm, nhưng tuyến tin tức của cậu ấy đã phát dục lại trong những điều kiện bất thường, vì thế mức độ rối loạn này có thể chấp nhận được. Cơ thể cậu ấy cũng cần phải thích nghi lại với trạng thái mới.]
Quản gia nói với Lục Thái Phàn.
[Nhưng đó cũng là vấn đề, chúng ta không thể coi những số liệu quan trắc đó là kết quả cuối cùng được, bởi vì tình huống của cậu ấy rất đặc thù. Rất có thể số liệu chúng ta nhìn thấy bình thường, nhưng với Tô Lương thiếu gia mà nói, chắc cậu ấy thực sự không thoải mái. Chỉ có điều trước giờ cậu ấy vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng, tôi cũng không biết có phải cậu ấy ngượng không muốn giờ tôi giúp đỡ không. Thật buồn rầu, vì tôi là robot mô phỏng người sống, cho nên Tô Lương thiếu gia không thể hoàn toàn tin cậy tôi sao?]
Quản gia làm biểu cảm chua xót với Lục Thái Phàn.
“……”
Lục Thái Phàn liếc nhìn trí thông minh nhân tạo đang rất vui vẻ diễn kịch, không đáp lại.
Mà mấy ngày kế tiếp, anh vẫn cư xử như bình thường, giống như không hề bị ảnh hưởng.
Mãi đến buổi tối, anh bất ngờ thay đổi lịch trình huấn luyện thể năng dành cho thống soái Alpha đã được cố định trong nhiều năm nay.
“Ta chỉ muốn kiểm tra tình trạng của Tô Lương một chút.”
Người đàn ông khô cằn nói nhỏ, giọng nói lãnh ngạnh, như thể phát ra từ một cỗ máy.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Tô Lương dưới tán cây là sự dịu dàng mà chính anh cũng chưa từng nhận ra.