Đường Uyển mơ màng nghe được bên tai truyền đến tiếng khóc.
Tiếng khóc yếu ớt của nữ hài nhỏ tuổi, làm nàng cảm thấy có chút lạ lẫm.
Trong ấn tượng, tại Thanh Bình vương phủ, bên cạnh nàng cũng không có nữ hài nhỏ tuổi, nàng cũng không nhớ là có nữ hài tử nào hầu hạ nàng.
Nha hoàn trung thành cuối cùng của nàng đã được nàng gả ra ngoài, mặc dù Đường Uyển đối với nha hoàn hầu hạ bên cạnh không lưu tâm như trước, thế nhưng thanh âm bên người nha hoàn của nàng vẫn nhớ rõ ràng.
Nhưng là giờ khắc này ở bên tai nàng quanh quẩn tiếng khóc của nha hoàn, ở bên ngoài xa lạ hướng tới, lại khiến cho nàng có một chút quen thuộc.
Nàng nhắm mắt lại, ngửi được trong phòng có mùi đàn hương* nhàn nhạt, ván giường cứng rắn, chăn mền che kín trên thân cũng không phải loại mền gấm nàng thích nhất, còn có một thanh âm nữ hài tử mang theo vài phần kịch liệt ôm hận nói: “Khóc, khóc cái gì mà khóc! Đều là bọn họ có lỗi với cô nương chúng ta! Ngươi khóc như vậy, cô nương tỉnh chẳng phải là càng thương tâm? Thương tâm đồ tiểu nhân kia mới không đáng giá!”
*đàn hương: Dầu gỗ đàn hương có mùi thơm đặc biệt mềm mại, ấm áp, mịn màng, kem và màu trắng sữa.
Nó cung cấp một cơ sở lâu dài, gỗ cho nước hoa từ các gia đình phương Đông, gỗ, fougère và chypre, cũng như một cố định cho nước hoa và cam quýt.
Khi được sử dụng với tỷ lệ nhỏ hơn trong, nó hoạt động như một chất cố định, tăng cường tuổi thọ của các vật liệu khác, dễ bay hơi hơn trong hỗn hợp.
Gỗ đàn hương cũng là một thành phần quan trọng trong họ nước hoa “floriental” (hoa-) – khi kết hợp với các loài hoa trắng như,,,, hoa cam,, v.v.
Mặc dù thanh âm này nghe lợi hại, nhưng cũng mang theo vài phần nghẹn ngào, Đường Uyển ngơ ngác, bên trong đầu có chút mờ mịt, cố gắng mở mắt, liền thấy hai cái nha hoàn xinh đẹp ngồi bên cạnh giường mình.
Một khắc khi nàng trông thấy hai nha hoàn này, con mắt mở có chút lớn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trước mắt hai nha hoàn này, nàng đương nhiên nhận biết.
Các nàng (nha hoàn) cùng nàng (Đường Uyển) xuất giá đến Thanh Bình vương phủ.
Vào năm ấy tuyệt vọng nàng co rúm lại thành một đoàn bị Thái hậu chọn trúng, tứ hôn nàng cùng Thanh Bình Quận vương đã chết trận, người khắp kinh đô đều biết thời điểm nàng vào cửa liền trở thành một người đáng thương quạnh quẽ, làm quả phụ không có tiền đồ cả một đời, chỉ có hai người bọn họ theo mình cùng nhau xuất giá.
Khi đó chủ tớ các nàng đã chuẩn bị xong cả một đời làm kẻ đáng thương, cả một đời đều sống tại Thanh Bình vương phủ quạnh quẽ, thê lương chuẩn bị chờ chết, do đó một năm kia mặc dù nàng xuất giá chính là Quận vương phi, thế nhưng toàn bộ Đường gia cũng chỉ có hai nha hoàn này cho dù nàng nghèo túng thê lương cũng kiên quyết đi theo nàng cùng nhau gả đi.
Về phần nha hoàn khác tìm mọi lý do lưu tại Đường gia.
Đường Uyển cũng không ngăn cản các nàng.
Dù sao đối với tại Đường Uyển mà nói, bọn nha hoàn tâm đều đã không ở trên người chủ tử này là nàng, cần gì phải gọi bọn họ đi theo mình đi chịu khổ, làm bọn họ đối với mình sinh lòng oán hận chứ?
Chỉ là khi nàng đến Thanh Bình vương phủ, phát hiện thời gian trôi qua cũng không khó khăn.
Thái hậu chiếu cố nàng xuất giá đã phải thủ tiết, cũng thấy nàng tính tình nhu nhược, sợ nàng bị người khi dễ, bởi vậy đối với nàng luôn yêu thương giữ gìn, khắp nơi chiếu cố.
Ngày lễ ngày tết, bất kể là lúc trong cung ban thưởng, một phần của Thanh Bình vương phủ đều là phong phú nhất.
Bởi lẽ nguyên nhân từ Thái hậu, hoàng hậu đối nàng cũng vô cùng tốt, thường xuyên mời nàng vào cung bên cạnh nói chuyện, vì nàng đạt được yêu thương của Thái hậu cùng hoàng hậu,…!Dĩ nhiên ở trong kinh đô không có ai có thể xem thường.
Thế nhân đều biết Thanh Bình Quận vương phi là người tâm phúc trong cung.
Nàng gả cho Thanh Bình Quận vương Phượng Dịch chết trận biên cương, kỳ thật thời gian trôi qua không tệ, hai nha hoàn Tố Nguyệt Tố Hòa đi theo nàng đương nhiên cũng không gặp gì đau khổ, cho dù các nàng đến tuổi, được Đường Uyển gả ra ngoài, thế nhưng cũng thường xuyên trở lại Quận vương phủ làm bạn với nàng, cùng nàng nói một chút nhàn thoại bên ngoài, khiến nàng cảm thấy thời gian trôi qua rất khoan khoái.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, thực ra Tố Nguyệt Tố Hòa cũng đã là người làm nương*, Đường Uyển tuyệt đối không ngờ rằng, một lần nữa nàng mở mắt, nhìn thấy lại là Tố Nguyệt cùng Tố Hòa thuở thiếu thời.
*nương: mẹ
Đường Uyển trừng mắt, nhìn xem Tố Nguyệt lòng đầy căm phẫn cùng với Tố Hòa rơi lệ thút thít, cảm thấy một màn này nhìn hết sức quen mắt.
Nàng cảm thấy một màn trước mắt có chút hoang đường, thế nhưng phút chốc sau đó không thể không thừa nhận, nàng đã chết, thế nhưng nàng sống lại.
Cảnh tượng trước mắt này nói nàng biết, nàng một lần nữa sống lại, trở về mùa hè năm nàng mười lăm tuổi.
Một màn này nhìn quen mắt, chính là sau khi nàng bị Nhị hoàng tử Phượng Chương từ hôn.
Nàng sợ hãi bất lực, cả ngày tránh trong phòng khóc, còn bệnh nặng một trận.
Lúc Phượng Chương đến từ hôn, nàng bị Đại bá mẫu Trường Bình Hầu phu nhân thúc ép, bị tổ mẫu nàng Trường Bình hầu Thái phu nhân hướng đến từng câu “Không hiểu chuyện” bức bách, bị tất cả mọi người chế giễu mỉa mai, buộc nàng ánh mắt rưng rưng đáp ứng từ hôn Phượng Chương, làm hắn được như nguyện cưới đường tỷ nàng, là đích trưởng nữ Trường Bình Hầu phủ Đường Huyên.
Thế nhưng nàng nhượng bộ cùng ẩn nhẫn cũng không làm cho Trường Bình Hầu phu nhân cảm thấy hài lòng, trong lòng Trường Bình hầu phu nhân vẫn cảm thấy như nghẹn ở cổ họng đối với chuyện Phượng Chương đã từng đính hôn cùng Đường Uyển, thời điểm khi Đường Uyển đáp ứng từ hôn bị người châm chọc khiêu khích nói xấu nên bệnh nặng một trận, Trường Bình Hầu phu nhân lấy cớ Đường Uyển sinh bệnh là điềm xấu, sẽ va chạm việc vui là chuyện đính hôn của Đường Huyên cùng Phượng Chương, liền đưa Đường Uyển đến từ đường Đường gia.
Đường Uyển xuất thân nhị phòng Trường Bình Hầu phủ, thuở nhỏ mất phụ mẫu, bị một chi đích tôn bức bách, nàng lẻ loi hiu quạnh, bị đem tới từ đường Đường gia bên trong núi hoang lạnh lẽo giống như cô hồn dã quỷ chờ chết.
Nhị phòng duy nhất chỉ có nàng một nữ hài đã mất đi che chở của cha mẹ, bởi vậy khi nàng bị Trường Bình Hầu phu nhân khẩu phật tâm xà đưa đi, không ai nói chuyện giúp.
Thái phu nhân cũng không.
Đường tỷ Đường Huyên đạt được hôn sự nàng nhường ra cũng không.
Các nàng đều hoan hỉ vui mừng, cao hứng bừng bừng chuẩn bị hôn sự cho Đường Huyên cùng Nhị hoàng tử Phượng Chương.
Mặc dù Phượng Chương cũng không lấy được ý chỉ tứ hôn từ trong cung, có điều La phi mẹ của hắn bây giờ là tần phi duy nhất ở hậu cung của tân quân vừa mới đăng cơ, trừ hoàng hậu bên trên, hậu cung chỉ có một người là La phi.
La phi không chỉ sinh Nhị hoàng tử Phượng Chương cho tân quân, còn có Đại công chúa cùng Phượng Chương là long phượng thai, trừ Thái tử do Hoàng hậu sinh ra, La phi chính là người đắc ý nhất trong hậu cung.
Cho dù Phượng Chương bởi vì từ hôn chọc giận trong cung, không đạt được thánh chỉ tứ hôn, nhưng La phi lại đem hôn sự này làm phong quang trọn vẹn.
Nàng giống như muốn đem vài chục năm thời gian thua thiệt Phượng Chương cùng yêu thương tất cả đều bù đắp cho con trai, bởi vậy thời điểm Phượng Chương hạ sính Đường gia, vô số sính lễ chói lọi dương dương tự đắc, phong quang vô hạn.
Nhờ vụ hôn nhân này Trường Bình Hầu phủ thể diện càng vinh quang.
Chính là như vậy phong quang khoái hoạt, không còn ai nhớ rõ một cô nương khác bị từ hôn.
Nàng bị lạnh nhạt vứt vào từ đường trong núi sâu, lời chúc mừng vui vẻ bên ngoài một nửa cũng không thuộc về nàng, thậm chí ngay cả hầu hạ nàng, cũng chỉ có hai nha hoàn không rời bỏ nàng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Đường Uyển nhẹ nhàng thở ra một hơi, giãy dụa đứng lên.
Nàng không biết vì cái gì một lần nữa mình trở về năm mười lăm tuổi.
Bất kể như thế nào, nàng luôn muốn trải qua ngày tháng tốt lành…!
Cùng những năm cẩn thận chặt chẽ tại Trường Bình Hầu phủ, thời gian sinh hoạt không dám thở mạnh hoàn toàn khác biệt.
“Làm sao vậy?” Nàng thấp giọng hỏi.
Kỳ thật nàng đã nhớ lại vì cái gì Tố Nguyệt Tố Hòa sẽ thương tâm khổ sở như vậy.
Không chỉ là vì nàng bị Phượng Chương từ hôn, bị đường tỷ mình thay thế, mà còn là vì Trường Bình Hầu phu nhân ghi tên của nàng vào danh sách tuyển chọn chính phi cho Thanh Bình Quận vương đưa vào trong cung.
“Cô nương tỉnh rồi sao?” Đường Uyển thanh âm khàn khàn, thân thể vốn mảnh mai suy nhược, nhiều bệnh như vậy mỗi ngày yếu đuối, dường như gió thổi qua liền tan, ngay cả mặt mày giống như họa đều đã tái nhợt gầy gò, làm người nhìn khó chịu trong lòng.
Tố Nguyệt vốn tính tình vội vàng nôn nóng nhất, chính là nàng vừa không nhịn được mắng người, thế nhưng trông thấy bộ dáng ốm yếu dáng vẻ Đường Uyển đáng thương tới cực điểm, nàng không nhịn được nghĩ đến nhiều năm như vậy tại Trường Bình Hầu phủ Đường Uyển phải nhìn sắc mặt người khác gian nan sinh hoạt, chưa từng dám làm việc sai, không dám tranh thủ tình cảm, không dám cao giọng nói chuyện, chỉ sợ khiến Thái phu nhân chán ghét răn dạy, vành mắt đỏ lên kiên cường cười nói: “Cô nương uống nước không? Nô tì đi làm chút nước mật ong cho người, khiến người dễ chịu chút.”
“Còn có nước mật ong sao?” Bên trong từ đường vắng lạnh này làm sao có được nước mật ong? Đường Uyển liền lắc đầu nói: “Ta không cần.”
Thời điểm nàng làm Thanh Bình Quận vương phi, đương nhiên không đếm xỉa tới nước mật ong thông thường.
Thế nhưng nàng biết thời điểm trở về làm Nhị cô nương Trường Bình Hầu phủ, nói tới nước mật ong đối với chủ tử cô nương không được trưởng bối yêu thương là nàng, rất khó có được.
Trường Bình Hầu phu nhân luôn luôn cay nghiệt, cho dù phụ mẫu nàng qua đời để lại cho nàng một khoản gia tài không nhỏ, thế nhưng thời điểm nàng nhỏ tuổi liền bị Trường Bình Hầu phu nhân cầm đi, luôn mồm sẽ thay nàng bảo quản.
Thời điểm xuất giá ở kiếp trước của Đường Uyển, nhu nhược sợ hãi, không dám lấy về những đồ cưới này, đồ cưới của nàng vẫn là một tay Thái hậu cùng hoàng hậu xử lý.
Bởi vì Thái hậu nói, không thể để cho nàng bị ủy khuất.
Chẳng qua cũng có không việc gì.
Đường Uyển khoát tay áo, suy yếu tựa vào đầu giường, đối với Tố Nguyệt cười cười, hỏi han nhẹ nhàng: “Ngươi đang cùng Tố Hòa mới vừa nói cái gì?”
Nàng chẳng hề để ý một khoản gia sản phụ thân mẫu thân để lại cho nàng, cũng không lo lắng bây giờ bị Trường Bình Hầu phu nhân tham ô, thậm chí không thèm để ý thời điểm xuất giá khoản gia sản này chưa từng xuất hiện trong đồ cưới, bởi vì ở kiếp trước nàng làm Thanh Bình Quận vương phi, Trường Bình Hầu phu nhân chiếm của nàng bao nhiêu, cả gốc lẫn lãi đều tới trong tay nàng.
Chỉ là giờ phút này Đường Uyển nghĩ đến có phải hay không mình trở về cuộc sống quỹ đạo của kiếp trước.
Nàng tựa vào đầu giường, thoạt nhìn thân hình nhỏ bé, đơn bạc tái nhợt, dù đã mười lăm tuổi, thế nhưng nhiều năm cẩn thận chặt chẽ cúi đầu làm người xem ra làm nàng càng nhỏ yếu.
Nàng tựa đầu vào giường mềm mại mỉm cười, nhưng mà nụ cười kia khiến nước mắt Tố Nguyệt lập tức rơi xuống, hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Còn không phải Đại thái thái…!Cô nương, các nàng quá vô sỉ, lúc trước đem tên Đại cô nương đưa vào trong cung, chính là các nàng muốn giành được vị trí Thanh Bình Quận vương phi.
Thế nhưng bây giờ, bây giờ Thanh Bình Quận vương chết trận, Đại cô nương muốn gả cho Nhị hoàng tử, Đại thái thái liền, liền vụng trộm đem danh sách dâng lên đổi thành, đổi thành tên cô nương người! Các nàng cũng quá xấu xa, quá bỉ ổi! Đây không phải là muốn làm hại cả đời của cô nương sao?!”
Trước khi chưa huyên náo ra sự tình thật giả Hoàng tử, Trường Bình Hầu phu nhân chọn con rể thích hợp nhất cho mình vốn là Thanh Bình Quận vương tay cầm binh quyền được tân quân tín trọng.
Chỉ là nghe nói Thanh Bình Quận vương tính tình quái đản, lớn tuổi không chịu đón dâu tuyển phi, không gần nữ sắc.
Bởi vậy khi hắn dẫn binh đi biên cương, Thái hậu nương nương thừa dịp Thanh Bình Quận vương không ở kinh đô liền chủ ý đem chuyện tuyển phi cho hắn tiền trảm hậu tấu*, Thanh Bình Quận vương trở về cũng không kịp đổi ý, kỳ quái thế nào cũng phải tiếp tục thành thân.
*tiền trảm hậu tấu: chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.
Bởi vậy Thanh Bình Quận vương mới rời kinh, trong cung liền truyền ra tiếng gió muốn tuyển phi cho hắn.
Trường Bình Hầu phu nhân mừng rỡ, chuẩn bị ngược xuôi, cuối cùng được như mong muốn, đem Đại cô nương Đường Huyên đích tôn sinh ra ghi vào danh sách tuyển chọn Thanh Bình Quận vương phi trong cung.
Thế nhưng trước đây không lâu Thanh Bình Quận vương chết trận, tin tức hài cốt không còn vừa truyền tới, Trường Bình Hầu phu nhân nghe nói Thái hậu kiên trì như cũ vẫn muốn tiếp tục tuyển phi cho Thanh Bình Quận vương, muốn Vương phi thủ tiết cả đời, một bên liền vội vàng gọi Nhị hoàng tử đưa hạ sính cho Đường Huyên, một bên vì không muốn làm trong cung tức giận, khiến cho Thái hậu-người nuôi dưỡng Thanh Bình Quận vương lớn lên giận chó đánh mèo Đường gia, nàng (TBH phu nhân) liền vụng trộm mua chuộc người trong cung, đem danh sách dâng lên đổi tên Đường Huyên thành Đường Uyển.
Các nàng đoạt hôn sự Đường Uyển vẫn chưa đủ, còn muốn nàng phải thay Đường Huyên gánh trách nhiệm gả cho một người chết..