“Không có, em rất dịu dàng, anh nghĩ là, em xem, bị em cho học lớp văn hóa, học nhạc, vẽ, khiêu vũ …, những thứ này quả thật có thể gia tăng phong cách con gái, nhưng mà, anh cảm thấy, nếu như chúng ta khiến con gái quá mức xinh đẹp, phong cách, về sau trưởng thành nhất định sẽ có người đuổi theo, em biết, nhiều người, tâm sẽ rối loạn, không tránh khỏi có người nào đó có ý xấu, chúng ta nên cho nó có chút năng lực tự vệ.”
“Đưa nó đi học Taekwondo như thế nào?”
“Cái này không tệ.”
“Em đã báo danh.”
“À?”
“Mặc dù sau khi học võ có thể nó sẽ càng thêm nghịch ngợm, nhưng nói thế nào cũng là con gái, về sau đi ra xã hội tương đối thua thiệt, có thể có thêm sức tự vệ tất nhiên là tốt.” Tiêu Tĩnh mở miệng nói, đừng tưởng rằng cô trông giống như không trông nom, mình sinh ra con bé, há có thể dễ dàng để cho người khác chiếm tiện nghi.
“Bà xã, anh biết ngay, em là giỏi nhất.” Lý Hiểu nghe được Tiêu Tĩnh nói như vậy, nhất thời kích động, thứ nhất con gái hiếu động, để cho nó học võ khẳng định vui lòng, thứ hai có sức tự vệ, đợi nó lớn, có đứa bé nam nghĩ chiếm tiện nghi của nó, cũng có thể hung hăng đánh trả, con gái của Lý Hiểu không thể tùy tiện để cho một bé trai bắt cóc được, anh phải trấn giữ thật tốt, còn phải dạy con gái phòng sói.
“Em là giỏi nhất, anh xem đi, trong lòng của anh, con gái anh mới là giỏi nhất.” Tiêu Tĩnh chua chát nói, kể từ khi cô sinh con gái, địa vị rõ ràng biến mất, hai nhà Tiêu Lý rõ ràng thích nhất là người bạn nhỏ Lý Ái Tĩnh, đừng nói người nhà họ Lý, chính trong lòng cha Tiêu mẹ Tiêu, đứa con gái này cũng không bằng cháu ngoại.
“Không có bảo bối Tĩnh đáng yêu, thì làm sao có thể có con gái của chúng ta, cho nên, em mới là quan trọng nhất.” Lý Hiểu mỉm cười dụ dỗ bảo bối của mình, nói giỡn, nếu bà xã ghen, chịu khổ là mình đó.
“Lời ngon tiếng ngọt, đang tuổi trung niên, vừa là chủ công ty, hơn nữa công ty của các anh là nữ nhiều nam ít, anh là người đàn ông sự nghiệp thành công, phải có rất nhiều người bày tỏ mập mờ đi, rất hả hê sao.” Mặc dù trong lòng nghe Lý Hiểu nói rất sảng khoái, nhưng Tiêu Tĩnh nghĩ đến công việc hoàn cảnh Lý Hiểu liền không nhịn được muốn châm chọc.
“Làm sao sẽ, bảo bối Tĩnh, anh đã cấm tình yêu trong công việc rồi, còn có, em xem thư ký của anh cũng đổi thành nam, trong công ty có chỗ có thể sử dụng đàn ông anh liền tuyệt đối không dùng phụ nữ, mọi người trong công ty đều biết anh đã có vợ và vô cùng yêu thương bà xã của mình, nếu ai muốn cua anh không cần bà xã ra tay, tự anh trực tiếp đuổi người, lòng anh đối với em có trời đất chứng giám.”
“Được a, làm ăn đã lâu, miệng lưỡi xem ra càng ngày càng luột.” Tiêu Tĩnh tức giận trừng Lý Hiểu một cái, “Anh không muốn trở thành kẻ nghèo rớt mùng tơi, thì thành thật một chút, nếu không em cho anh trần truồng chạy ra ngoài.”
Trong nhà toàn bộ kinh tế trên tay Tiêu Tĩnh, sau khi Tống Hiểu Mai tìm được mùa xuân thứ hai của mình, kết quả từ người phụ nữ chuyện nghiệp trong kinh doanh biến thành người phụ nữ tình yêu, vấn đề này từng khiến chồng trước tức cha đẻ Lý Hiểu ghen không dứt, thầm than tại sao mình không có bản lãnh khiến Tống Hiểu Mai biến thành như vậy, chỉ là suy nghĩ một chút nếu như mình thay đổi Tống Hiểu Mai, có thể ông và Tống Hiểu Mai sẽ có kết cục khác, nhưng không có nếu như, sau khi gặp Phùng Cầm Cầm, có lẽ chính là trải qua tôi luyện trong sinh hoạt, mới có thể khiến Tống Hiểu Mai thay đổi, mình không cần thiết phải để ý như vậy, vợ trước tìm được hạnh phúc, làm chồng trước, ông nên chúc phúc mới đúng.
Cha đẻ mẹ đẻ Lý Hiểu sau khi gây dựng gia đình của mình trôi qua rất hạnh phúc, Tiêu Tĩnh từng đùa Lý Hiểu thật may là anh trưởng thành, nếu không có lớn lên, thì hiện tại không có đứa trẻ rồi.
Người chồng hiện tại của Tống Hiểu Mai là người ngoại quốc, tư tưởng của người Trung quốc và người nước ngoài không giống nhau, ông chú trọng thế giới hai người, đối với việc Lý Hiểu là con lớn ông bày tỏ rất vui vẻ, cũng không muốn cùng Tống Hiểu Mai sinh thêm đứa trẻ, như lời ông nói, có một đứa con đã đầy đủ rồi, cho nên Tống Hiểu Mai bây giờ là đi theo chồng hưởng thụ thế giới hai người, trực tiếp đem công ty của mình ném cho Lý Hiểu, người đại diện pháp lý cũng sửa lại, vì không để cho con trai hất tay không làm, Tống Hiểu Mai thông minh đem phần lớn cổ phần bỏ vào trên đầu Tiêu Tĩnh, sau đó là Lý Ái tĩnh, Tiêu Chi Ca, về phần quản công ty chính thức là Lý Hiểu, trên người chỉ có một cổ phần rất nhỏ.
Tống Hiểu Mai biết con trai là một người đàn ông trách nhiệm, cho nên rất thông minh đem cổ phần của công ty chia thành mấy phần, chủ yếu đặt ở trên vợ của anh và đứa bé, khiến công ty trên luật pháp thuộc về vợ con anh, Tống Hiểu Mai tin tưởng, chỉ cần như vậy, Lý Hiểu sẽ không để mặc cho công ty, sự thật chứng minh, bà chính xác.
Mấy năm nay, Lý Hiểu quản công ty rất tốt, một thời gian đã đưa công ty ra thị trường, trên tay chủ tịch chỉ có rất ít cổ phần, nói ra ai sẽ tin, mặc dù Tiêu Tĩnh ở trong nhà, nhưng lại là người cầm cổ phần lớn nhất công ty, từ một cái góc độ khác mà nói, đây cũng là một biện pháp Tiêu Tĩnh kìm hãm Lý Hiểu, khiến người ta ở bên ngoài, sẽ chú ý một chút hành vi của mình, dù sao toàn bộ kinh tế ở trên tay Tiêu Tĩnh, nếu như anh không muốn bị Tiêu Tĩnh chỉnh cho nghèo rớt mồng tơi, thì phải chú ý một chút, lại từ bên cạnh một góc độ mà nói, cũng là một biện pháp khiến Tiêu Tĩnh có thể an tâm ở nhà.
“Bảo bối Tĩnh, nếu như em muốn anh trần truồng chạy, chỉ cần nói một tiếng là được, anh bảo đảm nguyện ý.” Lý Hiểu nghe vậy xông lên nháy mắt Tiêu Tĩnh, “Em yên tâm, tinh thần và người của anh chỉ thuộc về em, anh tuyệt đối sẽ không cho người khác nhìn.”
“Làm trò.” Tiêu Tĩnh bật cười.
Lý Ái Tĩnh mặc dù tìm cha đồng mưu, nhưng mà ở trước mặt mẹ, địa vị của cha còn thấp hơn, cho nên tính toán của bé nhất định thất bại, đối mặt với Tiêu Tĩnh, bé không dám thật lòng phản kháng, đừng thấy Tiêu Tĩnh bình thường cười híp mắt, thời điểm ánh mắt kia trừng lên, cả chú nhỏ người không sợ ai ( em trai Lý Hiểu Lí Lôi ) cũng không dám phản kháng huống chi bé không bằng chú nhỏ?
Vì vậy, kết quả cuối cùng là Lý Ái tĩnh ngoan ngoãn tiếp nhận Tiêu Tĩnh an bài, mỗi ngày bôn ba các loại môn học, điều duy nhất để cho bé vui mừng chính là mẹ cho bé đi học Taekwondo, đây chính là một lớp bé cảm thấy hứng thú nhất.
Vẫn đề khiến Tiêu Tĩnh lo lắng là tình cảm, thời điểm Lý Ái Tĩnh học năm thứ hai tự sụp đổ, trong lớp có một học sinh ưu tú chuyển trường, yên lặng ngồi ở chỗ đó cũng tạo lên phong cảnh, ánh mắt sáng ngời vừa nhìn tới đây, liền có thể làm cho lòng người khác tăng tốc.
Vừa đúng bên cạnh Lý Ái Tĩnh không có ai, học sinh chuyển trường trở thành bạn học của bé, bé chưa kịp vui vẻ, sau giờ học, trong nháy mắt chỗ ngồi của mình bị tất cả nữ sinh hoa si bao vây, giận. . . . . .
Người nhà họ Tiêu và Lý gần đây thấy rất kỳ quái, lúc trước bọn họ vẫn nhức đầu với tiểu công chúa nghịch ngợm, nhưng giờ bé như biến thành người khác vậy, chẳng những cố gắng học tập tốt hơn, ngay cả lúc nói chuyện cũng thủ thỉ nhỏ nhẹ, nếu như nói trước kia là trại sơn tặc, thì hiện tại bé chính là công chúa rồi.
“Bảo bối Tĩnh, em có cảm giác thấy bảo bối nhà chúng ta gần đây có chút khác thường không?” Mặc dù con gái yêu biến chuyển rất có hy vọng, nhưng xoay chuyển quá mức đột nhiên, Lý Hiểu lo lắng con gái bị cái gì kích thích.
“Nó có thể biến chuyển là chuyện tốt.”
“Mà anh lo lắng con là do bị cái gì kích thích, quan trọng nhất là anh lo nó yêu uất ức.” Lý Hiểu nói ra lo lắng của mình, “Mặc dù trong quá trình phát triển chắc chắn sẽ có một ít chuyện không thuận lợi, nhưng mà phải nhìn xem là chuyện gì, ngộ nhỡ trong lòng con gái sinh ra ám ảnh, vậy chúng ta không bù đắp được.”
Nghe Lý Hiểu nói như vậy, cô vốn cảm thấy không sao cả Tiêu Tĩnh lập tức coi trọng, “Lời này có đạo lý, ngày mai em đi đến trường học tìm cô giáo hỏi một chút, xem xem con ở trường học có xảy ra chuyện gì đặc biệt không.”
“Ừ.” Lý Hiểu gật đầu một cái, “Con gái chúng ta mặc dù nhỏ, nhưng dáng dấp đáng yêu xinh đẹp, đoạn thời gian trước anh thấy chỗ nào đó có thầy giáo xâm hại bạn học nữ, còn uy hiếp không cho nói, kết quả thời gian dài chiếm đoạt bạn học nữ, người bị hại cái này tiếp theo cái kia. . . . . .”
“A phi, anh như vậy mà đòi làm cha ư, anh còn hi vọng con gái mình gặp phải loại biến thái này à. . . . . . Phi phi phi, lời của anh bỏ đi, trường học của con gái có mấy người em đều biết, chủ nhiệm lớp là nữ, chỉ có thể dục và số học là nam, hai người đều có gia đình, số tuổi tương đối lớn, thoạt nhìn khá hiền lành, không phải là loại biến thái đó, con gái chúng ta sẽ không có vận số kém như vậy đụng phải loại biến thái, huống chi nó không phải là người ăn thiệt thòi, anh xem mặc dù bây giờ nó điềm đạm nho nhã hơn, nhưng tính tình vẫn như cũ, nơi nào giống như bị uất ức, anh chớ nói lung tung.”
Bị bà xã mắng thông suốt, Lý Hiểu không tức giận, ngược lại theo bà xã, “Là anh sai, loại chuyện đó xác suất cực kì nhỏ, con gái của chúng ta sẽ tự bảo vệ mình, nó từ nhỏ chính là người may mắn, sẽ không gặp phải loại người không may mắn đó đâu.”
“Đúng, tốt lắm, anh đừng loạn tưởng, ngày mai em sẽ đi đến trường học.”
“Ngày mai anh và em cùng đi.”
“Anh không cần đi làm?”
“Con gái quan trọng hơn.”
“Được rồi.”
Hai người trong nháy mắt đã đạt nhận thức chung, ném điềm xấu đi, nhưng mà có chuyện anh không có nói ra tôi sẽ không cảm thấy, mà một khi có người nhắc tới sẽ vô cùng lo lắng.
Cả buổi tối, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu ngủ không ngon, ngày hôm sau con gái và con trai đi học, hai người liền dọn dẹp một chút, chạy thẳng tới trường học của con gái.
Biết hai người đến có việc, người gác cổng không làm khó, trực tiếp cho hai người đi vào, sau khi Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu đi vào nhưng không đi thẳng tới phòng làm việc giáo viên, mà đi tới phòng học.
Con gái được coi là khá cao so với bạn cùng lứa tuổi, cho nên vị trí luôn luôn là phía cuối lớp, Tiêu Tĩnh và Lý Hiểu từ phía sau phòng học rất nhanh tìm được bóng dáng con gái, hai người quan sát một lát, phát hiện ngoài mặt con gái đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng lại không tự giác nghiêng đầu sang bên cạnh, Lý Hiểu làm cha, trên vấn đề nào đấy tương đối nhạy cảm, nói với bà xã.
“Bà xã, con gái chúng ta, có phải nhìn trúng tiểu nam sinh bên cạnh không?”
“Để em xem, tiểu nam sinh này thật sự đẹp trai nha.” Tiêu Tĩnh gật đầu một cái, xem ra con gái nhớ nhung rồi.
“Đẹp trai cái gì, một tên mặt trắng nhỏ, khi con trai mười tám, trưởng thành không chừng rất xấu xí.” Lý Hiểu bất mãn con gái sớm như vậy đã bị người ta mê hoặc, ác độc nguyền rủa người khác.
“Em thấy không cần đi tìm giáo viên, chúng ta đã có thể biết gần đây con gái biến hóa là nguyên nhân gì rồi.” Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Tiêu Tĩnh xác định con gái đang yêu thương.
“Tại sao không cần tìm giáo viên, nhất định phải tìm, con gái chúng ta yêu sớm.” Lý Hiểu kháng nghị, “Phải đè xuống dấu hiệu không tốt này.”
“Cái gì gọi là dấu hiệu không tốt, đây là ấn tượng tốt dấu hiệu bình thường đối với người khác phái, anh phải tin tưởng con gái chúng ta, nó sẽ có chừng mực .” Tiêu Tĩnh vì con gái phản đối.
“Anh không thấy nó gần đây học cái gì cũng rất nghiêm túc ư, hơn nữa biến thành thùy mị, điều này nói rõ, lần này yêu sớm là tốt đi, nếu như vậy, chúng ta nên ủng hộ.”
“Ủng hộ? Anh kháng nghị.”
“Kháng nghị không hiệu quả.”
“Anh tiếp tục kháng nghị.”
“Tiếp tục kháng nghị không có hiệu quả.”
“Bà xã em là chủ nghĩa phát xít.”
“Em còn là Napoléon đấy.”
. . . . . .
Hai người vốn lo lắng con gái ở trường học chịu uất ức, lại phát hiện con có khuynh hướng yêu sớm, bởi vì thái độ không giống nhau, tranh luận ở ngoài cửa phòng học, cuối cùng hoa hoa lệ lệ lạc đề, về phần lạc đến đâu, cũng chỉ có hai người bọn họ mới biết đang nói gì. . . . . .