Hoàn chính văn
*
Bức tường đất được xây ở cửa hang cao khoảng nửa mét, ban đầu các nàng tiên cá không biết rằng mình phải vào hang thông qua cửa chính của Vân Khê, họ lần lượt nâng cơ thể lên, vượt qua bức tường đất, nhưng đuôi của họ vô tình làm nát bức tường đất.
Bọn họ biết đây là tường đất Vân Khê xây. Khi sập xuống, họ sẽ lén nhìn Vân Khê, sau đó dùng móng vuốt cào lung tung vào bùn, muốn xây dựng một bức tường đất mới.
Bức tường đất ban đầu nhằm mục đích giữ ấm, nhưng sau khi ở đây một năm và làm quen với khí hậu, Vân Khê cảm thấy bức tường này không cần thiết, nhưng không muốn phá bỏ nên cứ để mặc các nàng tiên cá này chơi đùa.
Hiện tại, lục địa này có nguồn thực phẩm dồi dào, nàng tiên cá sử dụng thành thạo công cụ bằng đá và thương gỗ, điều này giúp rút ngắn đáng kể thời gian săn bắn và mang lại cho họ nhiều thời gian nhàn rỗi.
Trong thời gian rảnh rỗi, họ bắt đầu theo đuổi một số điều về tinh thần, chẳng hạn như sắc đẹp.
Các nàng tiên cá sẽ nhặt những chiếc ốc xà cừ, vỏ sò xinh xắn về trang trí hang động, trải những chiếc ốc xà cừ, vỏ sò xung quanh tấm chiếu rơm. Họ sẽ dùng những viên đá xinh đẹp mà mình nhặt được để khoanh tròn một mảnh đất, coi đó là lãnh thổ của mình, cũng sẽ đội một số chiếc lông chim đầy màu sắc lên đầu.
Khi họ nhìn thấy Thương Nguyệt đội một vòng hoa xinh đẹp do Vân Khê dệt trên đầu, họ sẽ nhìn chằm chằm vào Thương Nguyệt một lúc lâu, như thể có chút ghen tị, rồi sẽ chạy ra ngoài hái vài bông hoa cắm lên đầu mình.
Tất nhiên, điều họ ngưỡng mộ nhất chính là sức mạnh, nàng tiên cá có thân hình to lớn nhất và móng vuốt sắc bén nhất có thể nhận được nhiều quà tặng nhất, tức là nhận được nhiều lời mời giao phối nhất trong mùa vạn vật sống lại đó.
Vân Khê cảm thấy rằng từ quan điểm thẩm mỹ của họ, có lẽ Tình Thiên là người đẹp nhất trong nhóm.
Về phần Thương Nguyệt, Vân Khê véo má nàng, chân thành khen ngợi: “Em là nàng tiên cá xinh đẹp nhất trong mắt chị.”
Thương Nguyệt có thể hiểu được đây là những lời khen ngợi nàng, bèn a a a a đầy vui sướng.
Vân Khê hỏi nàng: “Còn chị thì sao? Trong mắt em, chị có xinh đẹp nhất không?”
Khi hỏi câu này, Vân Khê đang đứng trên sườn núi, mặc một chiếc váy da hươu thô ráp, thắt lưng là một sợi dây gai, bôi một ít bùn chống nắng lên mặt và cánh tay, trên tay cầm một nắm cỏ nhổ trên ruộng lúa. Vẻ ngoài xám xịt của cô không liên quan gì đến vẻ đẹp, nhưng lại cười toe toét với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, nụ cười phóng khoáng và ánh mắt bình lặng, mặc dù đang đặt câu hỏi nhưng giọng điệu của cô vô cùng kiên quyết, như thể đã mong đợi câu trả lời khẳng định của đối phương.
Quả nhiên, nàng tiên cá kia gật đầu như đảo tỏi, nhìn Vân Khê với ánh mắt sáng ngời, lẩm bẩm lặp lại: “Xinh đẹp.”
Vân Khê nghe vậy cười lớn, bôi một lớp bùn lên má Thương Nguyệt.
Nàng tiên cá rõ ràng thích sạch sẽ, nhưng khi bị cô bôi bùn lên mặt, nàng không hề cử động hay lau đi, chỉ nhìn cô, phát ra những tiếng a a a a vui vẻ, gọi tên cô đầy dịu dàng.
“Vân Khê.”
“Ơi.”
“Vân Khê, xinh đẹp.”
“Ừm, chị nghe rồi.”
Trái tim cô cảm thấy ấm áp và sôi sục. Dù có ở bên nhau bao lâu, việc nghe nàng thì thầm những lời ngọt ngào, nghe nàng cố gắng bày tỏ tình yêu bằng tiếng người sẽ luôn mang lại sự ấm áp, ngọt ngào trong lòng.
Được một tâm hồn mềm yếu như vậy yêu thương sâu sắc, giống như con tàu neo đậu trong bến cảng ấm áp, dù con tàu có trải qua bao nhiêu giông bão trên biển, khi neo đậu ở đây, tất cả những gì nó có thể cảm nhận được là sự bình yên và an tâm.
*
Vào lúc chạng vạng, Vân Khê và Thương Nguyệt rửa sạch bùn, ra khỏi sông.
Một số nàng tiên cá đã ngủ quên trong hang, trong khi những người khác đang ngồi quanh đống lửa trại bên ngoài hang, chơi đùa với những tảng đá trên mặt đất.
Trước hang động có những đống đá lớn nhỏ, một số nàng tiên cá có thể sử dụng công cụ bằng đá và thương gỗ do Vân Khê chế tạo, nhưng lại không biết cách chế tạo.
Một số nàng tiên cá có kỹ năng bắt chước mạnh mẽ sẽ tập trung xung quanh Vân Khê, quan sát cách Vân Khê mài các công cụ bằng đá.
Quá trình đánh bóng rườm rà nhàm chán, việc gõ và đập tưởng chừng đơn giản nhưng thực tế lại đòi hỏi kỹ năng, thường khiến tay bị thương. Móng vuốt của nàng tiên cá không nhạy cảm như vậy, quá trình đánh bóng cũng phức tạp hơn, chưa kể làm giáo, tay cầm bằng gỗ, khảm đá và cố định bằng gân.
Vân Khê chỉ dạy họ bước cơ bản nhất—— đập đá.
Nếu may mắn, chỉ cần đập chúng lại với nhau, những mảnh đá sắc nhọn sinh ra có thể dùng để cắt thịt, đặc biệt là cá, thịt tươi mềm, có thể cắt dễ dàng.
Mấy năm trở lại đây, Vân Khê ngày càng thành thạo trong việc đánh bóng dụng cụ bằng đá, có thể chế tạo ra một số rìu đá, dao đá, liềm đá và giáo đá khá tốt. Khi ra ngoài, cô và Thương Nguyệt đeo một chiếc rìu đá quanh eo, cầm những ngọn giáo gỗ khảm những mảnh đá nhọn trên tay, vác một chiếc giỏ rơm trên lưng, thu thập một số thứ ăn được khi đi trên đường.
Cô còn bảo Thương Nguyệt mang theo dao quân đội, nó được xâu lại bằng một sợi dây và treo trên cổ Thương Nguyệt, đa số thời gian nàng không cần đến con dao đó, chiếc rìu đá trong tay nàng cũng đủ để đối phó với những con mồi lao vào mình.
Cô chỉ cho Thương Nguyệt cách sử dụng từng dụng cụ, thỉnh thoảng lại dùng chiếc kéo nhỏ bên trong để cắt móng tay.
Ngoài một đống đá ở cửa hang, phía bên phải còn có một đống ngói vỡ, gạch vỡ và đất sét, chính là xưởng gốm của Vân Khê.
Việc đốt đồ gốm và đánh bóng các dụng cụ bằng đá chiếm gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi của cô vào ban đêm. Thương Nguyệt luôn lặng lẽ ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng giúp một tay, Thương Nguyệt không giúp được gì nhiều với công việc tỉ mỉ như vậy, phần lớn thời gian Thương Nguyệt chỉ nằm một bên, nhìn những vì sao trên bầu trời, nhìn con người xung quanh, cảnh đêm xa xa, nếu nhìn thấy một con côn trùng nhỏ nào đó phát sáng, nàng sẽ vồ bắt rồi cho cô xem.
Vân Khê nói: Đây là con đom đóm, từng nhìn thấy nó trên đảo rồi.”
Lúc đầu, khi Vân Khê đến thế giới này, khi ra ngoài, cô sẽ dừng lại nhìn bất kỳ loài động vật và thực vật lạ nào trên đường một lúc. Theo thời gian, Thương Nguyệt học được cách chủ động bắt chúng cho cô xem.
Thói quen của Thương Nguyệt vẫn được giữ lại cho đến ngày nay.
Trong nửa tháng qua, Vân Khê đã nung một loại đồ gốm——
Một chiếc ocarina cỡ lòng bàn tay.
Đây là nhạc cụ duy nhất cô biết chơi. Hồi đó, khi cô đang đi dạo trong một con hẻm cổ, một người thợ bán ocarina chơi một bài hát có tên《Phong cảnh nơi cố hương》khiến cô không khỏi dừng bước, tùy hứng mua về, ngày nào cũng chơi, chỉ học chơi vài bản rồi không đủ kiên nhẫn để nghiên cứu sâu nên chiếc ocarina đã nằm trong ngăn kéo, bám đầy bụi.
Ở thành phố lâu ngày, cô nhớ tiếng côn trùng, tiếng chim hót bên cánh đồng ruộng nơi quê. Bây giờ ở thế giới này, cô đã nghe quá nhiều tiếng hót líu lo của các loài chim, thú trong tự nhiên, bắt đầu nhớ những âm nhạc, giai điệu do con người tạo ra.
Thứ cô đang làm là chiếc ocarina sáu lỗ đơn giản nhất có hình giọt nước, cô vẫn nhớ bốn lỗ ở phía trước và hai lỗ ở phía sau, nhưng không thể nhớ được kích thước của các lỗ. Phải mất hơn mười ngày nung, không ngừng điều chỉnh thang đo, cuối cùng nung thành hình trong trí nhớ của cô.
Cô thổi vào miệng vài cái, thút thít nhưng nhạc lạc điệu, âm thanh kỳ lạ khiến cả lũ cá nhìn qua, thậm chí có vài con còn tụ tập xung quanh, nhìn chằm chằm vào cô và chiếc ocarina trên tay.
Những ngón tay của cô nảy lên, ấn tới lui trên lỗ, cố gắng tìm lại cảm giác và giai điệu ban đầu, nhưng thời gian trôi qua, cô nhất thời không thể nhớ được.
Vân Khê đặt chiếc ocarina trong tay xuống, nói với các nàng tiên cá đang xem: “Này, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải có âm nhạc. Một ngày nào đó khi tôi nhớ ra, tôi sẽ chơi một bài cho mọi người nghe.”
Các nàng tiên cá a a vài tiếng rồi tản đi, chỉ còn Thương Nguyệt ở bên, nghiêm túc gật đầu với cô: “Như vậy à, được.”
Mặc dù nàng tiên cá này không hiểu “âm nhạc” là gì nhưng rõ ràng lại đang cố gắng hết sức để hỗ trợ cô.
Vân Khê nghĩ tới, nếu Thương Nguyệt biết vỗ tay, nhất định lúc này sẽ duỗi tay ra, nhiệt liệt vỗ tay.
Vân Khê nghiêng người xoa đầu Thương Nguyệt, sau đó hôn lên má nàng: “Chị cần em làm tri âm của chị.”
Cô quyết định sau này khi nhớ lại cách chơi những giai điệu đó, cô sẽ là người đầu tiên chơi chúng cho Thương Nguyệt.
Vân Khê quan sát thấy rằng nàng tiên cá thực ra cũng có một khái niệm mơ hồ về âm nhạc, thỉnh thoảng họ sẽ dùng xương động vật còn sót lại đập vào đá để tạo ra một số âm thanh nhịp nhàng, là những giai điệu rất đơn giản và nguyên thủy, giống như tính thẩm mỹ đơn giản của họ.
Những hạt giống của nền văn minh đã nảy mầm nơi đây.
*
Tháng bảy, lúa chín trên đồng, bông lúa rũ xuống, tuy trong ký ức không phải những cơn sóng lúa vàng óng nhưng vẫn ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của lúa.
Cô cầm bông lúa trong lòng bàn tay, quan sát tỉ mỉ rồi bóc bỏ phần cơm đen và thưởng thức hương vị.
Rất nhiều cảm xúc đã được gửi vào, loại gạo này có hương vị rất riêng.
Lúa đầu tiên trồng năng suất không cao, hạt thóc nhỏ, bông giống cỏ đuôi chồn tung bay trong gió, thân và lá của thân lúa thậm chí rất giống cỏ dại, khi trưởng thành rất dễ tuốt lúa đầy tự nhiên.
Vân Khê đã rút cạn nước trong ruộng trước, dành thời gian để thu hoạch.
Cô vẫn kiêng ăn số lúa thu hoạch lần này, để dành một nửa trồng vào năm sau, rồi chạy đua với thời gian để cày ruộng lại, bón phân, ngâm đất, nửa còn lại lại ngâm trong nước để thúc đẩy quá trình nảy mầm và phát triển cây con trở lại.
Tháng 7 đã là thời điểm gieo lúa muộn. Dựa theo lúc trước, lúa ở quê mỗi năm thu hoạch hai đợt, từ cuối tháng 6 đến tháng 7, lúa muộn được trồng từ cuối tháng 10 đến tháng 11.
Nếu lứa lúa thứ 2 được trồng thành công, cô sẽ phải đợi sớm nhất đến tháng 11 năm nay mới có được bát cơm.
Nếu trồng không thành công, số lúa còn lại không được đụng đến và phải dùng làm giống để gieo trồng vào năm sau.
Gạo đã bóc ra thì không thể trở thành hạt, Vân Khê chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng, cô chỉ bóc vài hạt gạo, ngậm trong miệng, nếm thử gạo rồi gói vào một góc, tránh việc cầm lòng chẳng đặng ăn mất.
Đợi một chút, đợi một chút. Cô tự trấn an mình, đến mùa thu mới có thể thưởng thức cơm.
Trong thời gian chờ đợi, cô làm ruộng khác cạnh ao cá dưới sông, cũng rất phấn khởi, dự định xây một vựa lúa bên trong cửa hang để chuyên trữ lúa.
Trong thời gian này, cô dùng cào xương đào đất, tìm thấy một loại thân rễ có vị cay nồng như riềng nên đặt tên là “củ riềng”.
Vân Khê đang định treo củ riềng ở cửa động, thấy phản ứng của họ, cô tặc lưỡi, chỉ có thể đem nó đến lô rau của mình trồng cùng với hoa hướng dương.
Các nàng tiên cá trong hang dường như không thể tránh khỏi mùi hăng nồng này, sau khi Vân Khê mang riềng về hang, tất cả tiên cá đều chạy ra khỏi hang, ngay cả Thương Nguyệt cũng do dự không dám đến gần.
Cô chuyển bếp đất sét ra ruộng rau, dùng chân gốm nấu một bát canh riềng và trứng, cố gắng đút cho Thương Nguyệt để Thương Nguyệt nếm thử, tuy nhiên, khi ngửi thấy mùi vị, Thương Nguyệt đã bỏ chạy, dù cho cô kêu cỡ nào, Thương Nguyệt cũng không dám lại gần nữa.
Vân Khê không còn cách nào khác đành phải tự uống, từ đó về sau, cô ăn loại thức ăn này phải tránh xa những nàng tiên cá như bọn họ, ăn xong phải nhảy xuống sông súc miệng, tắm rửa để loại bỏ mùi gừng từ cơ thể mình.
Sau khi bước vào tháng 8, Thương Nguyệt hái một loại cây trông giống như quả đậu trong rừng.
Vân Khê bóc nó ra, những quả nhỏ màu xanh bên trong khiến cô nhớ đến đậu edamame.
Cô không chắc đậu nành ở thế giới này có thể ăn được hay không, nên cô bắt một con chuột để thí nghiệm, sau khi thấy con chuột không sao, cô thử ăn một con, vừa ngọt vừa ngon.
Cô đặt tên cho những quả này là “đậu ngọt”.
Thương Nguyệt hái về một bó lớn cùng lúc, Vân Khê rửa sạch vỏ, cho vào một chiếc kiềng bằng gốm, đổ nước, thêm chút muối, đun khoảng nửa giờ, để nguội rồi bóc vỏ, đậu ngọt bên trong có vị hơi giống đậu nành luộc, mềm, thơm như sáp nhưng có thêm chút vị ngọt.
Cô và Thương Nguyệt ngồi dưới ánh trăng, ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm và bóc vỏ đậu nành, mùi thơm hấp dẫn những nàng tiên cá khác đến xem. Thương Nguyệt cùng bọn họ vào rừng cả đêm, hái rất nhiều mang về, Vân Khê dở khóc dở cười, đốt năm sáu cái bếp đất sét nhỏ, nấu hết nồi này đến nồi khác.
Cuối cùng là một nhóm nàng tiên cá, hầu như ai cũng cầm một bát đậu luộc, ngồi cùng nhau xào xạc, dùng móng tay nhẹ nhàng mở vỏ quả ra, cẩn thận lấy đậu ngọt bên trong ra ăn.
Thấy họ rất thích, Vân Khê đã gieo một số hạt giống trước hang, tưới nước hàng ngày, bón phân thường xuyên, cố gắng trồng một số nhân tạo để họ không phải vào rừng hái nữa.
Các loại đậu cũng rất tốt cho con người, Vân Khê đang cố gắng phát triển những cách khác để ăn chúng.
Cô muốn ăn một số món ăn như bánh ngọt.
Cô lột rất nhiều hạt đậu, để dành một nồi nhỏ đậu ngọt, ngâm nước qua đêm, hôm sau đậu mềm ra, khi bóp vào sẽ vỡ thành từng mảnh. Sau khi nghiền nát, cô đặt lên mâm đá tự chế rồi dùng que đá nghiền nhuyễn, sau khi nghiền đậu ngọt đã ngâm thành từng hạt, cô cho vào tô, thêm chút nước rồi nhào như bột, sau đó cho một ít thịt băm và hạt hướng dương cắt nhỏ vào, phết thành bánh mì naan cỡ lòng bàn tay rồi nướng trên đĩa đất sét.
Sau khi nấu chín, Thương Nguyệt nhìn đồ ăn lạ, mũi giật giật, ngửi thấy mùi vị, nhưng lại không muốn ăn.
Vân Khê dùng đũa gỗ gắp lên, đưa lên miệng nếm thử, suýt chút nữa phun ra.
Cô đã trải qua cơn đói, đã ăn hết chiếc bánh nướng, không muốn lãng phí bất kỳ thức ăn nào.
Ăn xong cô lau miệng, vẻ mặt vẫn như thường, nói: “Không sao đâu, cũng không đặc biệt khó chịu.”
Phải nói rằng, kể từ đó, Vân Khê chưa bao giờ đụng đến những loại đậu ngọt này, mà luôn nấu chín và ăn.
Bánh bột không dễ làm, cô nghĩ năm nay khi lúa chín có lẽ sẽ thử làm bánh xèo.
*
Vào tháng 9 và tháng 10 những năm trước, Vân Khê bận rộn hái trái cây dại, làm trái cây sấy khô và thịt xông khói, tích trữ số lượng lớn củi và da động vật, lo sợ mùa đông sắp tới, sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sau khi cảm nhận được thời tiết ở đất liền vào mùa đông năm ngoái, năm nay Vân Khê không còn tích trữ lượng lớn lương thực nữa mà hoàn toàn mong đợi lúa trên ruộng sẽ sớm chín.
Ngược lại, Thương Nguyệt còn ý thức cõng giỏ cỏ trên lưng, đi sớm về muộn hái trái rừng, sau khi hái về, nàng cũng biết rửa sạch, phơi nắng cho khô nước.
Vân Khê mỉm cười khen ngợi: “Ôi, bây giờ em chăm chỉ thật đấy.”
Khi nhận được lời khen, nàng tiên cá a a a a, nâng cằm kiêu hãnh, đưa má lại gần cô hơn.
Vân Khê hôn nàng một cái thật kêu.
Nhưng vất vả chưa tới hai ngày, nàng cũng thấy thoải mái khi thấy Vân Khê lười biếng, mỗi ngày ra ngoài săn thú đều hái một ít trái cây dại, sau khi đi săn trở về động, nàng không muốn ra ngoài săn bắt hái lượm nữa mà lười biếng ở cùng Vân Khê.
Vân Khê ở ruộng lúa làm cỏ, nàng lười biếng tắm trong hồ. Vân Khê ở ruộng rau trồng rau, Miểu Miểu bên cạnh bắt chuột, nàng sẽ ở bên cạnh lăn lộn trên mặt đất, xoa vảy ở đuôi, hoặc hái lá rau Vân Khê nhổ, chậm rãi nhai trong miệng.
Nàng gần như không bao giờ rời khỏi tầm mắt của Vân Khê. Ngay khi Vân Khê ngẩng đầu lên, cô có thể nhìn thấy sự hiện diện của nàng.
Tháng 10, trên bầu trời có nhiều chim hơn, mắt thường có thể nhìn thấy được. Ban ngày, Vân Khê sẽ dẫn Miểu Miểu đi canh giữ ruộng lúa, sai Miểu Miểu đi giết chim muốn mổ lúa. Cô cũng sẽ để Thương Nguyệt a a a a đe dọa, xua đuổi đàn chim bay lượn trên đồng lúa.
Buổi tối, cô đốt lửa trại bên hồ, thức đến nửa đêm.
Mấy ngày sau, cô dựng trại tạm ngay bên hồ, ban đêm cùng Thương Nguyệt ngủ trong doanh trại, ngủ cùng lúa trên ruộng.
Với sự đề phòng nghiêm ngặt như vậy, vào cuối tháng 10, Vân Khê cảm thấy những bông lúa nặng trĩu trên ruộng lúa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
So với gen ưu tú của thế hệ sau, cây lúa trước mặt cô vừa trưởng thành đã bắt đầu tự động tuốt lúa, Vân Khê đã sớm chuẩn bị liềm, đội mũ rơm, cúi xuống cắt lúa suốt buổi chiều, đến tối, cô mệt mỏi, gần như không thể đứng dậy được.
Gạo sau khi thu hoạch không thể ăn trực tiếp mà phải trải qua các công đoạn như phơi khô, tuốt, bóc vỏ mới trở thành gạo thơm.
Mặc dù Vân Khê đã sử dụng máy tuốt lúa nhưng không biết cách chế tạo nên đã sử dụng phương pháp tuốt lúa thô sơ nhất – nhặt một nắm lúa khô lớn đập vào tấm gỗ, hạt lúa trên bông lúa rơi ra, vương vãi khắp sàn nhà.
Đối với công việc vất vả như vậy, cô sẽ lịch sự gọi Thương Nguyệt đến giúp đỡ.
Thương Nguyệt lén lút nếm thử mấy hạt gạo, ăn chung với vỏ trấu, nàng cảm thấy mùi vị rất bình thường, không hiểu tại sao Vân Khê lại ưa thích loại thức ăn này, nhưng chỉ cần Vân Khê thích thì nàng sẽ không nói gì, đắm mình vào việc giúp Vân Khê thoát khỏi đống lúa này.
Nàng cầm bó lúa đập vào củi khiến nó phát ra âm thanh lạch cạch, Vân Khê ở một bên dùng bàn nạo để cạo những hạt gạo vương vãi trên mặt đất lại với nhau, mãi cho đến khi nó được cạo thành một ngọn đồi cao ngang đầu gối mới dừng lại.
Ngọn đồi này là vụ thu hoạch năm nay của cô.
Cô chọn lọc kỹ càng, dành cả ngày trời để chọn ra một lon gạo có kích thước lớn hơn, hạt tương đối đầy đủ làm hạt giống cho năm sau.
Số gạo còn lại phải chịu công việc bóc vỏ tẻ nhạt nhất. Gạo khô phải cho vào nồi, xào chín kỹ rồi đổ vào chỗ có rãnh, giã như thuốc rồi dùng que gỗ đập tới đập lui để loại bỏ vỏ, công đoạn này gọi là “giã gạo”, cuối cùng dùng xẻng để sàng bỏ trấu rơi xuống.
Hạt gạo thu được theo cách này không trong và trắng như gạo hiện đại, mỏng và thô, lẫn với một ít trấu không sàng lọc được.
Nhưng, thế là đủ rồi.
Đầu tiên, Vân Khê rửa sạch bát cơm đã bóc vỏ, sau đó đổ vào nồi nung sẵn chuyên dùng để hấp cơm, thêm nước vào rồi bắt đầu hấp.
Trong lúc chờ cơm chín, cô đi vòng quanh bếp đất, tim đập thình thịch, phấn khích.
Thương Nguyệt còn đang giúp cô giã gạo, Vân Khê lại bảo nàng dùng sức một chút. Sức nàng khỏe, dễ giã gạo mịn hơn.
Đoán rằng đã gần đến giờ, Vân Khê bưng củi ra, gọi Thương Nguyệt đến bên bếp đất để chứng kiến cơm chín ra đời.
Đồ gốm đang nóng sôi, cô vội vàng mở nắp, đưa tay chạm vào, hơi nóng nên kêu lên, nhanh chóng véo vào tai Thương Nguyệt để ngón tay nguội đi.
Thương Nguyệt liên tục thổi bình gốm, cố gắng giúp cô thổi lạnh một chút.
Cô mỉm cười, không chỉ cười bản thân vội vàng như vậy, mà còn mỉm cười khi nhìn thấy Thương Nguyệt phồng má giúp cô thổi khí, rất đáng yêu.
Cô kìm nén sự hưng phấn, nhìn xung quanh, lấy một mảnh da động vật dùng làm khăn tắm, ngăn cách bằng một lớp da động vật rồi mở nắp bình gốm ra.
Khi nắp được mở ra, một làn hơi nóng bốc ra, mùi thơm quen thuộc của cơm xộc thẳng vào mũi.
Vân Khê hít một hơi thật sâu, đưa cho Thương Nguyệt một chiếc thìa đất sét, bảo Thương Nguyệt cắn một miếng trước thử xem.
Thương Nguyệt nhìn cơm đen, múc một thìa, thổi nguội, cho vào miệng nhai, giống như có chút vị ngọt, nhưng lại khác với vị ngọt đậm đà của mật ong và trái rừng. Cô nuốt xuống, rồi lại múc thêm một thìa nữa, tiếp tục cảm nhận dư vị ngọt ngào.
Sau đó Vân Khê múc một thìa, đưa vào miệng, ngậm một lát, chậm rãi nhai, hương vị mềm mại quen thuộc lan ra đầu lưỡi. Cô nhai chậm rãi, như thể đang nếm từng chút một. Những hạt gạo mềm mại được cuộn tròn nghiền nát trong miệng, vị ngọt không ngừng kích thích nướu, lưỡi và vị giác, nuốt xong không khỏi xúc ngay một thìa nữa cho vào miệng.
Không có đồ ăn kèm hay gia vị, cô và Thương Nguyệt chỉ ăn một thìa cơm.
Bữa ăn này là món ăn ngon nhất cô từng ăn kể từ khi đến thế giới này.
Đồ gốm dùng để hấp cơm đã được cạo sạch sẽ, không còn một hạt gạo nào, cô mím môi, vẫn chưa hài lòng.
Trong miệng vẫn còn vị ngọt của cơm, một vị ngọt nhẹ nhàng, sau khi nuốt cơm sẽ có vị ngọt tự nhiên do dịch cơ thể tiết ra từ gốc lưỡi.
Ăn xong, ngày hôm sau cô và Thương Nguyệt không ra ngoài, cứ giã gạo ở cửa hang, từ sáng đến tối, cuối cùng cũng lấy hết trấu bỏ vào chum đất.
Loại lúa này dễ bị sâu bọ, mỗi khi thời tiết đẹp Vân Khê sẽ đem ra phơi nắng.
Mùa đông năm nay, mặc dù Vân Khê không còn dự trữ nhiều thịt xông khói nữa nhưng cô vẫn làm một ít thịt xông khói theo thói quen. Nếu không ăn thịt xông khói trong dịp Tết Nguyên đán, dường như đang thiếu thứ gì đó.
Mùa đông hiếm có thời vụ làm ruộng, ruộng lúa tạm thời gác lại, Vân Khê không còn kéo Thương Nguyệt đến hẻm núi ven hồ mỗi ngày nữa. Ruộng rau chỉ trồng vài cây hướng dương, hoa hướng dương rất dễ trồng, chỉ cần hai ngày tưới nước một lần.
Không còn thường xuyên ra ngoài, dành nhiều thời gian trong hang động, Vân Khê lại bắt đầu nghĩ đến việc trang trí hang động.
Năm nay, cô không chỉ vẽ nhiều họa tiết động vật khác nhau trên đồ gốm mà còn bắt đầu vẽ trên tường hang động.
Một số loại đá có màu sắc khác nhau và kết cấu không cứng lắm có thể trở thành sắc tố tự nhiên sau khi được nghiền và thêm nước.
Vân Khê vẽ cả biển và nàng tiên cá.
Nàng tiên cá đến từ biển, môi trường dưới đáy biển không hề yên bình, lại có những kẻ săn mồi lớn hơn họ nên nàng tiên cá lên bờ, sinh tồn trên đất liền, nhưng họ không bao giờ có thể tránh xa sự tồn tại của nước.
Trên thực tế, con người cũng là sinh vật không thể sống thiếu nước, nếu không uống nước ngọt trong ba ngày sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Cô vẽ Thương Nguyệt nửa người nửa cá, có cái đuôi hơi dài, không biết những sinh vật thông minh đời sau khi nhìn thấy có nghĩ đó là đuôi rắn hay đuôi rồng không.
Bức tranh Thương Nguyệt mà cô vẽ đang ôm một con người không có đuôi trong tay.
Đó là cô. Cô viết chữ “Vân Khê” bên cạnh bức chân dung của mình.
Cô là Vân Khê, là một con người, đến từ một xã hội văn minh.
Khi vẽ trên tường hang, Vân Khê nói với Thương Nguyệt: “Nếu có kiếp sau, chị không muốn làm con người.”
Sinh ra trong một gia đình nhân loại như vậy rất mệt mỏi, cảm giác luôn bị bỏ rơi rất khó chịu, cảm giác không được yêu thương hết lần này đến lần khác thật đau đớn. Nếu có thể, cô sẽ không muốn sinh ra ở thế giới đó một chút nào, và cũng không muốn làm một con người một chút nào.
Thương Nguyệt đang cúi đầu mài sơn cho Vân Khê, nghe những lời này, nàng có chút bối rối, ngẩng đầu nhìn Vân Khê đang đứng trên đống đá vẽ tranh: “Vậy, chị sẽ là gì?”
Vân Khê vừa nói vừa vẽ: “Giống như em vậy, chị sẽ là một nàng tiên cá.”
Là một dã thú chiến đấu để sinh tồn, kiếp sau sẽ là cô bảo vệ Thương Nguyệt và cô đi săn.
Thương Nguyệt chưa kịp nói gì, Vân Khê lại lắc đầu cười nói: “Ồ không, phải nói rằng kiếp sau em biến thành con vật nào thì chị cũng sẽ trở thành con vật đó. Nếu em là cá, chị cũng sẽ trở thành cá. Nếu em là chim, chị cũng sẽ trở thành chim.”
Nói cách khác, là lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, phụ xướng phụ tùy.
Một câu ngắn gọn nhưng chứa đầy sự âu yếm.
Tuy nhiên, nàng tiên cá có chút không hiểu phong tình, vẫn ngẩng đầu lên, mờ mịt, nghiêm túc hỏi: “Vậy, nếu chị là chim, còn em là cá, làm sao bây giờ?”
Vân Khê tặc lưỡi, thản nhiên đáp: “Vậy em tự giác đi, bơi đến trước mặt chị, để chị ăn em.”
“Được.” Nàng tiên cá vui vẻ đồng ý, nhìn cô bằng đôi mắt vẫn sáng như trước, sóng trong mắt lắc lư.
Vân Khê ngừng vẽ, cúi đầu nhìn nàng một lúc lâu, tim đập thình thịch, cầm lòng chẳng đặng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó cười lớn, thấp giọng mắng: “Cá ngốc.”
Nàng không hề khó chịu khi bị con người gọi là ngu ngốc mà phát ra một loạt âm thanh a a a a dễ chịu.
Vân Khê tiếp tục vẽ.
Cô vẽ Thương Nguyệt nhặt mình dưới biển và đưa trở lại hang động. Vẽ các nàng một người một cá, trần truồng quấn lấy nhau trong nước. Vẽ con người từ bỏ bản thân, tuyệt thực, nàng tiên cá lên núi xuống biển tìm tất cả thức ăn mà cô có thể ăn, đưa đến bên cô. Vẽ những loài động vật khổng lồ kỳ lạ trên đảo. Vẽ về thảm họa thiên nhiên lở đất buộc phải sống lưu vong trên đảo Lam Điền.
Cô vẽ những trận bão tuyết mùa đông và những con vật sắp chết đói trên đảo Lam Điền, và cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ với Tình Thiên. Vẽ một nhóm nàng tiên cá học cách sử dụng lửa để giữ ấm và nấu chín thức ăn. Vẽ một con cá trưởng thành sinh ra một nàng tiên cá nhỏ trong nước, những nàng tiên cá trong tranh dần học cách sử dụng các công cụ bằng đá và giáo gỗ. Vẽ những thay đổi mạnh mẽ của khí hậu, bão tuyết vào mùa đông, hỏa hoạn vào mùa hè, tình trạng thiếu lương thực và nội chiến nổ ra giữa các nàng tiên cá. Vẽ sự đe dọa của chiến tranh và thiên địch đã buộc nàng tiên cá phải di cư về phía nam, trong quá trình di cư, nàng tiên cá đã giết chết một con chim khổng lồ. Vẽ lục địa này rất giàu tài nguyên, một nhóm nàng tiên cá thông thái đã định cư ở đây…
Cô vẽ không liên tục, bận thì dừng, rảnh thì vẽ, khi vẽ xong những thứ này thì đã là mùa thu hai năm sau.
Mùa thu, gió thổi hương hoa lúa, Vân Khê đội mũ rơm đứng giữa đồng lúa dâng cao, khéo léo bóc vài hạt gạo, cho vào miệng, nhai mùi vị của hạt gạo.
Hai năm nay thời tiết tốt, thu hoạch ngũ cốc cũng tốt, số gạo cô tích trữ trong hang đủ cho cô và Thương Nguyệt ăn từ ba đến năm năm.
Thương Nguyệt ngồi ở ven ruộng, cầm một cây thương gỗ, đâm ra một con cá hoa lúa từ ruộng lúa.
Vân Khê mang con cá Thương Nguyệt bắt được, nhảy lên lưng Thương Nguyệt: “Bữa tối hôm nay là cơm cá nướng.”
Thương Nguyệt a a một tiếng đồng ý.
Vân Khê nhanh chóng sắp xếp việc nhà cho nhau: “Em mần cá, chị nấu cơm. Sau khi ăn xong, em rửa chén, chị cho thỏ ăn. Sáng mai em tưới rau, chị giặt quần áo. Sắp xếp như vậy có được không?”
Thương Nguyệt lại a a một tiếng, sau đó nói: “Được!”
Vân Khê ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, thở dài: “Thấm thoát, đã trôi qua rất nhiều năm rồi. Chị rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, không biết tương lai sẽ ra sao… Thôi vậy, những việc sau này, cứ để sau này rồi tính.” Cô ôm chặt Thương Nguyệt trước mặt.
Chỉ cần Thương Nguyệt ở bên cạnh cô, có thể cho nhau cơm ăn áo mặc là được rồi.
Đối mặt với ánh hoàng hôn, quay trở lại cửa động, Thương Nguyệt đi xử lý cá hoa lúa, trong khi Vân Khê nhìn những bức tranh bích họa rực rỡ trên vách hang, thêm vào vài nét cuối cùng—— Khi mặt trời lặn, các nàng tiên cá trong đàn lần lượt mang theo con mồi trở về hang, một số nàng tiên cá đang nướng cá bên đống lửa trại. Có cặp đôi ôm nhau, cọ mũi đầy tình cảm…
Có thể, nàng tiên cá cuối cùng sẽ tuyệt chủng, lạc vào dòng sông thời gian dài đằng đẵng, không để lại dấu vết. Hoặc cũng có thể sẽ không.
Có lẽ hàng nghìn năm sau, những nàng tiên cá này sẽ mất mang, đuôi và vảy, tiến hóa đôi chân phù hợp hơn để đi lại trên cạn, trở thành con người thực sự.
Họ sẽ học cách hợp tác sâu sắc hơn, hình thành các bộ lạc, hình thành các quốc gia và viết nên một nền văn minh bất tử trong những năm tháng rộng lớn.
Trong nền văn minh đó, rất có thể họ sẽ tôn thờ cá và vẽ vật tổ cá lên đồ dùng của mình. Có lẽ họ cũng thờ đuôi cá, trong những huyền thoại mà họ dựng nên, các vị thần sẽ nửa người nửa thú, chẳng hạn như Phục Hi hình vảy, Nữ Oa thân rắn…
Có lẽ, có một số nàng tiên cá còn chưa mất đuôi, vẫn đang ẩn náu dưới biển, nếu bị con người vô tình nhìn thấy, họ sẽ để lại truyền thuyết về nàng tiên cá cho con người.
Những truyền thuyết đó sẽ được truyền lại hàng ngàn năm, từ thế hệ này sang thế hệ khác, đời đời tán dương.
Tuy nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô nữa, đó sẽ là câu chuyện của rất, rất nhiều năm sau.
[Hoàn chính văn]
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đã hết. Viết chương này xong cũng là lúc ta phải rời Tấn Giang, núi vẫn xanh nước chảy mãi, vậy nên từ biệt nhé…………… Đợi ngày mốt tôi về tiếp tục viết chương tiếp theo nhé.
Nhật ký nàng tiên cá: Bạn đời nuôi rất nhiều thỏ, bạn đời trồng rất nhiều cây lạ, bạn đời làm ra rất nhiều điều kỳ thú. Bạn đời nói rằng kiếp sau vẫn sẽ ở bên tôi! (Dựng đuôi lên).
Lời editor: Huhu cuối cùng cũng hoàn chính văn rồi, phiên ngoại vẫn còn nhé. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình và bộ truyện này trong thời gian qua.
Chúc các bạn có phút giây đọc truyện vui vẻ.
Mãi yêu các bạn, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình nhóe.
Trân trọng,
Editor Eirlys vợ yêu của Bạc Tô ai giành giận giãy đành đạch.
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.